Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 70: Thảo My thăm nơi làm việc




Hơn nửa tiếng sau, tại một quán bún chả nổi tiếng trên phố Hưu.



Ngay khi cô phục vụ vừa mới bê khay thức ăn tới cho hai người, Thảo My đã vung đũa cắm đầu vào ăn uống ngay lập tức trước sự ngỡ ngàng của Dương Khoa. Trông cô nàng giống như con quỷ đói vậy, dáng vẻ thục nữ hàng ngày không biết đi đâu hết rồi.



“Ơ, nhìn gì em vậy anh Khoa? Mặt em có mụn à?”



“À không, là anh đang suy nghĩ mấy thứ.” Dương Khoa vội vàng dời mắt đi, thong thả cầm lên bát đũa chuẩn bị đánh chén.



Sau khi bị bà chị thân yêu từ chối thẳng thừng, hắn bèn nghĩ ngay đến đối tượng thứ hai để rủ rê đi ăn trưa cùng là cô nàng Mimi đáng yêu. Và quả nhiên sau khi nghe thấy Dương Khoa muốn mời cô đi ăn một bữa Thảo My lập tức đáp ứng ngay, hơn nữa còn nói muốn được chủ động đề xuất ăn uống.



Cơ mà khi Dương Khoa hỏi Thảo My muốn ăn gì thì cô nàng một mực không nói, chỉ hỏi lại rằng hắn đang ở đâu để cô tới. Thế là Dương Khoa đành phải đi dạo loanh quanh đây đó gần quán cà phê Lavuta trong lúc chờ cô nàng đến.



Ước chừng mười lăm phút sau Dương Khoa mới nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc đỗ trước cửa quán. Nỗ lực buông ra thân ảnh nhảy thẳng từ sau cánh cửa ôm chầm lấy mình, hắn vô tư trèo lên ghế sau rồi hỏi cô nàng rốt cục là muốn ăn gì để hắn còn biết đường lo liệu.



“Hừm! Bao nhiêu lâu không gặp người ta mà trông thấy chẳng hỏi han gì cả, ghét!” Trông thấy Thảo My không những không trả lời mà còn ngồi xuống bên cạnh với vẻ mặt u oán, bất giác Dương Khoa trở nên lúng túng.



Chỉ là quên tí thôi mà, cô nàng này hay dỗi vặt thế?



“... Ừ được rồi, vậy thì dạo này Mimi thế nào?”



Được lời hỏi thăm Thảo My bắt đầu một tràng kể khổ. Thì ra bẵng đi một đoạn thời gian kể từ lúc Dương Khoa về nhà đến giờ, cô nàng nghe theo lời khuyên của hắn quay ra tập trung học hành để đối phó với kỳ thì đại học sang năm. Và thế là những dịp chơi bời của cô cũng ngừng hẳn, toàn bộ thời gian rảnh rỗi bắt đầu nhường chỗ cho sách vở khô khan.



Cô nàng rất khoa trương biểu thị rằng trừ những khi đi học ra, bản thân mình đã phải ru rú trong nhà học đêm học ngày tới tận mấy tuần rồi! Chưa kể Thảo My còn moi ra lời hứa sẽ khao một bữa của hắn khi trước, cái lúc mà “Bejeweled” chỉ mới bắt đầu nổi tiếng rồi bắt đầu huyên thuyên rằng mình đã chờ mong đến cái ngày đó ra sao.



Tự nhiên nghe nhắc đến cái này Dương Khoa cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, bởi vì nếu cô nàng không nhắc tới thì hắn cũng quên đi mất. Và khi trông thấy điệu bộ mất tự nhiên của hắn, không khó để Thảo My nhận ra sự thật là chỉ có cô nhớ đến giao hẹn đó mà thôi.



Lần này thì cô nàng thật sự tức giận. Sau đó trên chiếc xe ô tô vẫn đỗ chình ình trước cửa quán cà phê, Dương Khoa phải mất tới 5 phút đồng hồ mới có thể thuyết phục được Thảo My đừng quay mặt đi với mình nữa.



“... Thôi mà, coi như đến hôm nay anh khao một bữa cũng được chứ sao. Cũng đâu có muộn lắm đâu?”



“... Hứ!”



“Đi nào kẻo sắp muộn rồi. Hôm nay Mimi thích đi ăn gì anh cũng chiều.”



“... Thật chứ?”



“Thật mà. Thanh niên Việt Nam nói là làm.”



“Vậy được, em muốn đi ăn bún chả!” Có vẻ như đã hết giận, Thảo My quay mặt lại nhìn Dương Khoa với ánh mắt mong đợi.



Hê!



Bún chả?



Dương Khoa sửng sốt mất vài giây trước thức quà bình dân mà Thảo My đề xuất, hắn cứ tưởng cô nàng muốn ăn sơn hào hải vị gì cơ chứ. Hỏi lại mới biết, thì ra là cô nàng đang lên cơn thèm thịt lợn!





Học hành nhiều quá, hiện tại ngay cả khâu ăn uống của cô nàng cũng bắt đầu qua loa. Nếu không phải trong nhà có người chiếu cố ngày ba bữa đầy đủ thì chắc là Thảo My đã tiến vào chế độ vớ được cái gì thì ăn cái đó rồi. Nhưng mà có người chiếu cố cũng có nghĩa là cô phải ăn theo người khác chứ không còn thích ăn gì thì nấu cái đó như mọi khi nữa.



Và thế là sau cả một tuần phát ngấy với con cá thu to tướng họ hàng đem biếu, hiện giờ mong ước lớn nhất của cô nàng là muốn ăn thịt lợn một bữa đã đời. Mà món nhiều thịt lợn lại thích hợp để ăn trưa thì có bún chả là dễ liên tưởng đến nhất.



Chậc, bún chả thì đơn giản. Ở đâu mà chả có, nem công chả phượng gì đâu mà hiếm hoi. Cơ mà Dương Khoa vẫn cùng Thảo My đi đến quán bún chả phố Hưu đàng hoàng chứ không chọn đại một quán ven đường nào đó.



Đây là một quán ăn cao cấp, khác hẳn với những quán bún chả hè phố thông thường với không gian trang nhã thoáng mát, bàn ghế ngay ngắn trông khá vừa mắt. Đồ ăn ở đây cũng cực kỳ ngon miệng, nghe đồn rằng quán còn từng phục vụ cho tổng thống hay nguyên thủ quốc gia nào đó cực kỳ ghê gớm.



Không biết có phải là thật không hay chủ quán hư cấu cho đông khách, nhưng Dương Khoa thấy trong quán xác thực là có một chỗ bàn ghế bị đặt lồng kính không ai được ngồi vào, mặc cho hiện tại khách khứa đã phải ngồi chen chúc nhau mới có thể thưởng thức bữa ăn. Bên trong lồng là hai suất bún chả cỡ to kèm hai chai bia được bày biện ngay ngắn, đi kèm với tấm biển tổng thống đã từng thưởng thức bún chả Việt Nam chất lượng cao tại đây.



Nhìn hai đĩa bún chả tươi roi rói trong lồng kính, Dương Khoa bĩu môi coi thường chủ quán phô trương, sau đó cúi xuống bắt đầu thưởng thức bữa ăn. Bữa ăn hôm nay hai người không chuyện trò gì nhiều mà chỉ chú tâm vào ăn uống, tới khi ăn gần xong Dương Khoa mới hỏi han:



“Thế nào, bún chả ngon không?”




“Bún chả ngon!” Thảo My gắp miếng thịt cuối cùng cho lên miệng rồi buông đũa, vẻ mặt mang theo một tia thỏa mãn.



Ừ, ngon là được rồi.



... Ủa, nhưng rốt cuộc ý cô nàng là bún chả ngon hay bún chả ngon?



“… Này Mimi, thế tức là bún chả ngon hay bún chả ngon?” Dương Khoa ngờ ngợ hỏi lại. Nghe thấy câu hỏi bất thường, đột nhiên Thảo My híp mắt một cái như vừa nhận ra một điều gì đó. Thế rồi cô đối đáp một cách tinh nghịch:



“Bún chả ngon!”



“Ầy, anh hỏi thật mà. Rốt cục là bún chả, ngon hay là bún, chả ngon?”



“Bún chả ngon!”



Cuộc đối thoại kỳ quái cứ như thế diễn ra. Khách ăn uống xung quanh thấy cảnh đối đáp của đôi thanh niên cũng hiếu kỳ quay sang theo dõi, sau khi biết được nội dung thì ai nấy đều phì cười.



Đúng là tuổi trẻ a, tuổi trẻ thật tốt!



“… Một lần nữa thôi, bún chả này ngon hay bún này không ngon?”



“Bún chả ngon!”



Thay đổi bao nhiêu cách hỏi nhưng chỉ nhận về một đáp án, rốt cuộc Dương Khoa cũng biết Thảo My đang cố ý trêu mình. Thế là hắn im lặng kết thúc nốt bữa trưa của mình, trong lòng không ngừng thở than áp lực thi cử thật là đáng sợ. Trong nháy mắt đã biến chỉ số IQ của một con người về ngang bằng với số tuổi của mình.



“Thôi mà, em đùa một tý cho vui anh Khoa đừng giận. Bún ngon lắm!” Thanh toán xong rồi ra khỏi quán, Thảo My lại ngọt ngào nắm cánh tay Dương Khoa.



“Ngon là được rồi, giờ Mimi muốn đi đâu không? Từ giờ tới lúc đi học vẫn còn sớm.” Dương Khoa mỉm cười cho qua.



“Ừm.…” Nghĩ ngợi một lúc Thảo My chợt sáng mắt lên: “Hay là cho em đến thăm chỗ làm việc anh vừa mới thuê được không?”




“Chỗ làm việc à,… tất nhiên là được. Nhưng sao em biết anh vừa mới thuê được một chỗ dùng để làm việc? Em nghe ai kể à?”



“Đâu có, anh nói với em hôm nọ rồi còn gì?” Thảo My đảo mắt nhìn sang chỗ khác trả lời.



“… Anh đã nói với em bao giờ đâu nhỉ?”



“Có mà, nhất định là anh bề bộn nhiều việc nên quên mất rồi.”



Nghe thấy cô nàng khẳng định chắc nịch Dương Khoa ngờ ngợ vỗ đầu, chẳng nhẽ mình đã từng kể cho cô nàng biết thật? Nhưng nếu thế thì sao mình không có ấn tượng gì nhỉ?



Thế rồi Dương Khoa cố gắng nhớ lại, trong khi đó thì Thảo My quay mặt đi nở nụ cười ranh mãnh, khóe miệng thì thầm một điều gì đó:



“… mới không nói là chị Uyên kể cho nghe đấy.…”



“Hả, em nói gì cơ Mimi?”



“Em nói là anh nhớ ra chưa để còn đi nào. Chiều nay em đi học lúc 2 giờ đấy.”



“Ồ, thế thì đi luôn không muộn Mimi.”



...



Hai mươi phút sau, xe ô tô chở hai người rẽ vào phố Cầm rồi chầm chậm đi tới con ngõ. Xe vừa mới dừng lại Thảo My đã mở cửa xách túi chạy vọt vào trong ngõ.



“Từ từ đã nào, chờ anh cái.” Dương Khoa vội vàng bước theo. Vài giây sau hai người dừng chân trước cánh cổng sắt phía ngoài căn nhà. Nhìn vào bên trong cánh cổng Thảo My trầm trồ khen ngợi.



“Oa! Đây là nhà anh mới thuê à? Trông hoành tráng quá!”




“Ừ ừ. Mà nhà nhỏ thôi mà, hoành tráng gì đâu chứ.”



“Hoành tráng thật mà!” Thế rồi Dương Khoa thấy cô nàng mở túi xách bên người lôi ra một cuốn sổ có khoá ghi chép gì đó, vừa ghi chép cô vừa lẩm bảm:



“Nhà ba tầng số 10 trong ngõ gần cuối phố Cầm, đối diện siêu thị BigB. Nhà có cánh cửa sắt bên ngoài và phải đi qua một khoảng sân mới vào đến bên trong. Như vậy là phải đi qua hai lần khóa tất cả....”



Dương Khoa: “( ̄д ̄;)”



Trời ơi có nên xách cổ cô nàng này mang lên đồn công an không ta?



Có lẽ mang cô nàng đến đây là sai lầm rồi, nhưng đã đưa người ta tới đây rồi thì chẳng thể đuổi về được. Dương Khoa đành mở rộng cửa đón cô nàng vào bên trong.



“Oa, trông này rộng rãi ghê!” Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra, chưa kịp bật đèn Thảo My đã tiến vào phòng ngắm nghía xung quanh.



Tất nhiên là rộng rãi rồi, bởi vì dưới tầng một này đã có mấy thứ để mà bày biện đâu chứ. Ngoại trừ góc bếp bên trong trông còn có vẻ đầy đủ, hai gian phòng nối liền bên ngoài đồ đạc đã được gia chủ lẫn hắn dọn dẹp sạch sẽ. Cả một khoảng không gian trống trải chỉ có một bộ sô pha tiếp khách được kê gần phía cửa, bên trong thì có hai ba bộ bàn ghế cọc cạch và một dàn máy tính hắn vừa mới sắm đặt phía trên.




Dương Khoa dự định khi nào có thêm chút tiền thì sẽ sắm sửa cho mấy anh em làm việc thêm vài dàn máy tính tại chỗ mấy cái bàn trống, nhưng cho đến lúc đó thì đành tạm thời để như vậy thôi.



Loanh quanh hết tầng một Thảo My lại kéo Dương Khoa đi lên tầng hai. Phía trên này hắn dành riêng một căn phòng yên tĩnh cùng hàng loạt đồ dùng văn phòng dành cho Thu Lan. Còn căn phòng bên phía đối diện nó thì hoàn toàn để trống.



“Ồ, sao căn phòng này lại để trống thế hả anh Khoa?” Thảo My thắc mắc.



“À, tại vì anh chưa có ý định sử dụng nên tạm thời để trống ra đấy. Trước mắt thì mấy đứa bọn anh làm việc dưới tầng một là vừa vặn rồi.”



“Vậy à?...” Bất chợt Thảo My đưa ngón trỏ tựa lên má làm bộ dạng suy tư. Trông thấy vẻ mặt này đột nhiên Dương Khoa cảm thấy rùng mình, trong lòng mơ hồ ẩn hiện cảm giác nguy hiểm.



Không được, cô nàng này lại sắp nảy sinh tâm tư bất lương nào đó rồi. Hắn vội vàng khép cửa phòng lại rồi dắt tay Thảo My đi:



“Được rồi. Trong này không có gì đâu, đi thôi Mimi.”



“Từ từ đã, còn tầng trên em chưa xem nữa.”



Thế rồi Thảo My nằng nặc đòi Dương Khoa dẫn lên tầng ba để xem nốt. Chiều lòng cô nàng, hai người lại nối đuôi nhau lên tầng ba. Phía trên này chỉ có hai căn phòng chất đống toàn bộ đồ đạc cũ của nhà chủ mà Dương Khoa không dùng đến. Nào là giường phản, tủ lạnh sắp hỏng, tủ quần áo cũ của gia đình nhà người ta, ti vi sách báo vân vân....



Bất quá ở trên này Dương Khoa vẫn nhờ người làm hôm nọ dọn ra một góc nhỏ rồi trải tấm đệm gỡ từ trên giường ra đặt xuống, coi như đó là chỗ hắn ngả lưng nghỉ lại qua đêm. Thảo My nhìn quanh một lúc cũng nhạy bén phát hiện ra:



“Anh định ngủ lại ở đây à?”



“Ừ. Đi đi về về nhiều cũng ngại, cho nên mấy hôm tới anh dời đến đây ở luôn cho tiện.”



“Thế sao được? Góc bé tí thế này anh ở làm sao?”



“Được hết, em không cần phải lo đâu. Với cả mấy hôm nữa anh sẽ dẹp gọn chỗ sách báo kia đi, cho nên chỗ trống cũng sẽ có thêm một ít.”



“Nhưng mà vẫn bé quá! Như cái hang chuột thế này làm sao mà ở được?”



“Được rồi, chỉ là ở tạm mấy ngày trong tuần thôi mà. Cuối tuần anh sẽ thường xuyên về nhà, cho nên Mimi cứ yên tâm đi.”



“Thật không anh?” Đột nhiên Thảo My mở to mắt quay sang nhìn hắn.



“Thật mà, sao thế?”



“Tốt quá!” Dứt lời Thảo My chắp tay trước ngực vỗ vài cái, thân hình nhún nhảy tỏ vẻ hoan hô: “Thế tức là anh với gia đình bình thường trở lại rồi, em vui quá!”



“Bớt pha trò đi, cứ làm như mọi người chưa từng nói cho em biết ấy.” Trông thấy bộ dạng khoa trương của Thảo My Dương Khoa mắng yêu cô nàng rồi sửa soạn đi xuống: “Xuống thôi em, tham quan một chuyến vậy là đủ rồi. Sau này muốn tới đây thăm anh lúc nào cũng được, giờ thì về đi học kẻo muộn.”



“Hừm, người ta chúc mừng thật lòng mà lại coi thành người ta pha trò.” Thảo My sử dụng liên chiêu Phồng Má Hờn Dỗi và Chống Nạnh Đại Pháp.