Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 69: Mảnh Ghép Cuối Cùng




Chương 69: Mảnh Ghép Cuối Cùng

Ngày chủ nhật, tại quán cà phê khá sang chảnh mang tên Lavuta trên phố Thịnh.

Một cô gái trông tương đối già dặn, ăn vận trang phục công sở ngồi một mình lạc lõng trên ban công tầng hai của quán, khuôn mặt lơ đãng nhìn xuống dưới đường như thể chờ đợi một ai đó tới. Trên bàn là một tách cà phê sữa đã uống hết từ lúc nào, có vẻ như cô đã ngồi đây tương đối lâu rồi.

Cô là Thu Lan, là người có cuộc hẹn với hai chị em nhà Dương Khoa ngày hôm nay. Đồng thời cô cùng với Dương Uyên là bạn thân của nhau từ ngày cả hai bắt đầu theo học cùng một trường đại học, và cho tới tận bây giờ mối quan hệ đó vẫn được cả hai duy trì.

Phải nói thêm là với cá tính hoạt bát và khéo léo trong giao tiếp của mình, Dương Uyên đã từng gặp gỡ và kết giao với khá nhiều người bạn trong những năm tháng tươi đẹp của tuổi thanh xuân. Thế nhưng những người bạn thực sự thân thiết, có thể tin cậy được của cô thì lại không nhiều.

Trong số những người bạn thân ít ỏi đó của Dương Uyên, Thu Lan là người đặc biệt nhất. Không có gia cảnh giàu sang như những người khác, cũng không có nhiều điểm chung về sở thích cá nhân lẫn quan điểm lối sống song không hiểu sao cô lại là người bạn mà Dương Uyên cực kỳ quý mến. Thậm chí tình bạn này có những lúc không phân cao thấp với tình cảm anh em ruột thịt trong nhà của cô.

Mặc kệ mọi người hay nói mình và Thu Lan giống như đôi đũa cọc cạch mỗi khi đi cùng nhau, năm tháng qua đi Dương Uyên vẫn duy trì tình bạn khăng khít với Thu Lan. Còn về phần Thu Lan thì đối với sự nhiệt tình của Dương Uyên cô cũng chân thành đáp lại, mặc dù cách thể hiện ra bên ngoài lại có hơi đạm mạc một chút. Bởi vì từ ngày hai người làm bạn với nhau những người xung quanh Thu Lan luôn ngầm dè bỉu rằng cô kết thân với Dương Uyên chỉ vì gia thế của nhà người ta, mà Thu Lan thì khá là sợ dư luận đàm tiếu về bản thân.

Có đôi lần Thu Lan cũng muốn cắt đứt tình bạn này của mình vì tự ti, song chỉ được một hai hôm là bị Dương Uyên nhạy bén phát hiện ra, sau đó là tìm đến trước mặt cô giáo huấn một bài, đại khái là bảo cô cứ mặc kệ người ta nói đừng bận tâm làm gì cho nhức đầu. Được vài lần như vậy Thu Lan cũng đành chấm dứt những suy nghĩ vẩn vơ của mình, và thế là tình bạn giữa hai người ngày càng thắm thiết keo sơn.

Nhìn cây kim đồng hồ nhích dần đến con số 9¸ Thu Lan duỗi người một chút cho đỡ mỏi. Hôm nay cảm thấy lo lắng trong lòng nên cô đến từ rất sớm, mặc cho Dương Uyên đã nhắc đi nhắc lại là đúng 9 giờ hãy đến.

Thôi chẳng sao, sớm còn hơn muộn, ngồi chờ một lúc cũng không ngại gì. Cẩn tắc vô ưu, tính cô từ xưa đã thế rồi.

Vươn vai xoay eo một hồi, Thu Lan sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái rồi vừa ngắm nhìn phố xá vừa miên man suy tư. Không hiểu sao mấy tuần nay bạn thân Dương Uyên của cô đột nhiên hỏi thăm rất cặn kẽ về việc cô đang làm công việc gì và ở đâu. Càng ngạc nhiên hơn nữa là sau khi biết được cô chuẩn bị nghỉ việc tại chỗ làm tạm thời hiện tại thì Dương Uyên tỏ ra cực kỳ vui mừng. Thấy lạ, cô truy hỏi nguyên cớ thì mới biết được rằng Dương Uyên đang vì cô mà thu xếp một công việc đúng với chuyên môn và kỳ vọng của mình.

Một công việc mà theo như những gì Dương Uyên hứa hẹn, nếu cô gật đầu đồng ý thì sẽ lập tức trở thành nhân viên phụ trách quản lý toàn bộ giấy tờ của một văn phòng, chứ không phải là thực tập hay thử việc như bình thường.

Nghe xong cô bạn giới thiệu, mặc dù ngoài mặt chỉ đơn giản nói một lời cảm ơn nhưng trong lòng Thu Lan lại tỏ ra hiếu kỳ vô cùng. Rốt cục là công việc gì mà lại ưu đãi nhân viên mới như thế?

Song khi cô hỏi chi tiết cặn kẽ hơn thì Dương Uyên không chịu tiết lộ chút thông tin nào, chỉ nói một vài hôm tới sẽ hẹn cô ra ngoài để gặp mặt trực tiếp với người ta. Tới lúc đó tha hồ trao đổi kỹ càng mọi thứ.

Trong lòng ngờ ngợ không biết cô bạn thân này định đem mình bán cho ai đây, có điều Thu Lan vẫn gật đầu đồng ý. Vì dù sao hiện tại cô cũng đang không có việc làm, một chuyến gặp mặt người ta cũng không có hại gì, coi như là thử vận may.

Cơ mà đứng trước lời đề nghị mê người này Thu Lan luôn nhắc nhở bản thân mình phải tỉnh táo. Mặc dù cô rất tin tưởng bạn cô Dương Uyên sẽ không có m·ưu đ·ồ gì với mình, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng như thế.

Một công việc trong mơ như thế làm sao có thể đến phần một sinh viên mới ra trường như mình được? Tám chín phần mười là phải có đánh đổi. Và nếu thật sự phải đánh đổi điều gì đó để có được vị trí ấy, tỷ như mấy thứ quy tắc ngầm mà cô vẫn hay thấy trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình trên truyencv chẳng hạn thì nhất định cô sẽ thẳng thừng từ chối.

Cô thà chịu cảnh đi làm trái nghề chứ nhất định không nịnh bợ hay g·ạ g·ẫm bất cứ ai để đổi lấy công việc như mong muốn. Và đó cũng là phần nào lý do tại sao cho đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được một chốn làm việc ưng ý.

Ồ, bạn của cô đến kia rồi.

Một chiếc xe ô tô sang trọng chầm chậm đỗ lại trước của quán cà phê. Cừa xe bật mở, ăn mặc cực kỳ sành điệu Dương Uyên bước xuống xe, đi cùng với cả... một cậu thanh niên?

Trông hơi quen quen, hình như là em trai cô ấy thì phải. Dương Uyên cũng thường xuyên nhắc đến việc mình có một đứa em trai mỗi khi vui chuyện. Chắc là vậy rồi, bởi vì trông hai người cũng hao hao giống nhau.

Không lâu lắm, hai chị em Dương Uyên đi lên tầng hai nơi Thu Lan vừa mới đứng lên. Trông thấy cô, Dương Uyên vội vàng chạy tới ôm chầm lấy một cái.



“Haaaaaiiiii! Sao cậu đến sớm thế, phải chờ lâu không?”

“Ưm! Mình cũng mới ngồi được một lúc thôi, không lâu lắm đâu.” Thu Lan ngượng ngùng đẩy Dương Uyên ra.

“Lại thế rồi, đã bảo là đừng đến sớm mà lại.” Nhìn thấy cốc cà phê trống không trên bàn, nhận ra ngay cô bạn vừa mới giấu diếm cho qua chuyện Dương Uyên vội vàng trách cứ, sau đó quay sang nói với nhân viên phục vụ mới lên lầu: “Cho hai cốc cà phê sữa, Khoa uống gì?”

“Em một trà đào.”

“Thêm một trà đào nữa nhé.”

Thế rồi gọi đồ xong, ba người Dương Uyên kéo ghế ngồi xuống. Dương Uyên lên tiếng trước tiên:

“À mình giới thiệu đây là em mình tên Khoa nhé. Còn đây là Lan bạn chị Khoa à.”

“Chào chị Lan.”

“Chào Khoa.”

“Chu choa, hôm nay sao Lan lại ăn mặc lịch sự thế này?”

“Ừ thì nghe thấy cậu nói qua trong điện thoại cho nên mình mới chuẩn bị sẵn….”

“Trời ui, cuối tuần mà ăn mặc ra sao chẳng được? Chưa gì đã háo hức với công việc rồi à?”

“… Ừm, mà bọn mình ngồi đến mấy giờ thì đi gặp người ta hả Uyên?”

“Đi đâu? Người ta ngồi trước mặt Lan rồi đây nè.”

“Hả! Uyên lên làm chủ công ty rồi à? Giỏi thế!” Lan ngạc nhiên vỗ nhẹ đôi tay trước ngực.

“Không phải mình!” Uyên phất tay một cái biểu thị không phải rồi chỉ sang bên cạnh: “Là người này.” Dương Khoa thấy thế cũng phối hợp giơ tay lên: “Chào chị, em là người ta đây.”

“Ồ, là em hả? Thế mà chị tưở… SAO CƠ!!!”

Thu Lan kinh hãi kêu lên. Không phải đâu, cậu thanh niên trước mặt trông chỉ mới mười tám đôi mươi này mà đã làm đến cấp quản lý rồi á? Là thật hay bạn cô đang trêu cô vậy?

“Có chuyện gì thế hả chị?” Dương Khoa trông thấy vẻ ngạc nhiên quá đỗi của Thu Lan bèn hỏi lại.

“A không không. Chị xin lỗi, không có gì... đâu em.” Nói năng lộn xộn vài câu Thu Lan nhìn sang Dương Uyên với vẻ mặt hoang mang: “Thế là sao hả Uyên?”

“Hì hì, trông cậu kìa. Bình tĩnh lại nào để mình giải thích cho.”





Thế rồi Dương Uyên bèn giải thích cho Thu Lan đầu đuôi toàn bộ câu chuyện, trong khi đó Dương Khoa chỉ ngồi một bên lẳng lặng uống trà nhìn chị ba của mình diễn thuyết.

Tiếng là hôm nay Dương Uyên hẹn hai người ra gặp nhau để bàn chuyện nhưng thật ra hắn chẳng phải nói gì nhiều. Tất cả mọi công việc thuyết phục Thu Lan đều đã có chị hắn lo liệu, thỉnh thoảng hắn chỉ lên tiếng phối hợp mà thôi.

“… Đấy chỉ có thế thôi, cậu đã hiểu chưa?”

“Rồi, tức là em cậu mới mở phòng làm việc và muốn có người chăm lo toàn bộ giấy tờ lẫn công tác hành chính văn phòng phải không?”

“Ừ.”

“… Vậy mà cậu chẳng chịu nói sớm gì cả, làm mình cứ nghĩ này nghĩ nọ suốt từ hôm ấy đến giờ.”

“Hi hi, muốn làm cậu bất ngờ mà. Cơ mà cậu cảm thấy thế nào?”

“… À thì….”

“Đồng ý đi Lan, coi như là một dịp để mình rèn luyện v·a c·hạm thực tế. Làm nghề trái tay nhiều quá cũng không tốt đâu. Cậu phải tích luỹ dần dần kinh nghiệm làm việc từ bây giờ đi chứ, làm sao mà theo nghề trái tay đến hết đời được?”

“Nhưng mà….”

“Trước hết cứ bắt đầu nhỏ đi đã, cho dù sau này cậu thấy không thích hợp nữa muốn đi tìm chỗ khác tử tế hơn thì lúc ấy cũng có cái vốn kinh nghiệm cần thiết làm tiền đề. Với cả đến lúc đấy nếu cậu muốn thì mình cam đoan sẽ tìm cho cậu một công việc đúng như mong ước.”

“Thế còn….”

“Yên tâm. Giờ giấc làm việc như bình thường, văn phòng trụ sở ngay nội thành tiện bề đi lại. Khởi điểm lương 5 triệu như công chức công ty lớn luôn, đãi ngộ tốt thế còn gì phải không Khoa?"

“À vâng.” Nghe nhắc đến tên Dương Khoa vội vàng gật đầu. Cách chị hắn thuyết phục cô bạn mình cũng thật là lạ lùng, tại sao người ta chưa kịp nói gì mà chị lại có thể đoán trước để mà trình bày thế?

Liệu chị Uyên là nhà ngoại cảm? Hay là hai người đã thân thiết đến trình độ không cần nói cũng biết được tâm tư của nhau?

Bất quá chỉ một giây sau Dương Khoa vội dẹp ngay những suy nghĩ lăn tăn trong lòng. Chỉ cần chị Uyên có thể thuyết phục được người ta là tốt rồi, còn đâu chị muốn làm gì cũng được. Về phần Thu Lan, cô rất nhanh chóng bị những lời dụ dỗ đường mật của Dương Uyên thuyết phục. Trong lòng thầm nghĩ bạn cô đã rào trước đón sau, lo liệu mọi bề như vậy rồi thì còn từ chối làm sao được nữa, sau nửa phút suy nghĩ cô bèn gật đầu đáp ứng.

“… Thôi được. Mình đồng ý.”

Thế rồi Thu Lan quay về phía Dương Khoa chìa tay ra: “Vậy thời gian tới chị sẽ phải gọi Khoa bằng ông chủ nhỏ rồi.”

“Chị khách sáo quá. Cứ gọi em là Khoa thôi, chào mừng chị đến với phòng làm việc của em.” Dương Khoa cũng đưa tay ra nắm hờ bàn tay thon thả của Thu Lan.

“Ừ, vậy cũng được. Cơ mà này, nãy chị quên không hỏi, văn phòng của Khoa hiện tại đang có bao nhiêu người rồi?”



“À thì, cộng thêm cả em lẫn chị là có 5 người tất cả ạ.”

Thu Lan: (ToT)

Trời ơi, biết ngay là kiểu gì mình cũng bị cô bạn thân này lừa bán mà. Văn phòng làm việc gì mà có mỗi mấy mống thế này hả trời? Rốt cục là có nghiêm túc không đấy?

...

Tiễn Thu Lan đi, hai chị em nhà Dương Khoa chưa về ngay mà ngồi lại trò chuyện với nhau thêm đôi câu:

“Thế nào? Trông có được không?”

“Được chị ạ, nhưng mà không cần phải hỏi xem chuyên môn của chị ấy như thế nào hả chị?”

“Hỏi cái gì, chị đã bảo là không phải lo rồi mà lại. Chỉ cần không đi sâu vào mấy vấn đề kế toán tài vụ, còn lại cái Lan nó thừa sức gánh vác được tất. Nói vui chứ so về kiến thức thì chị phải bê tráp theo hầu nó tầm chục năm nữa may ra mới theo kịp.”

“Nhưng mà cái Lan nó lại thiếu v·a c·hạm với thực tế, không xin được việc ở công ty nào mà cứ làm thêm qua ngày như thế mãi cũng không phải là cách hay. Chị chỉ lo nó rơi rụng hết kiến thức vất vả lắm mới tích lũy được thì khổ. Cho nên em nhắc tới cần người làm văn phòng một cái là chị nghĩ ngay đến cái Lan, bởi vì chị muốn cho nó một khởi đầu để sau này dễ bề làm việc.”

“Chà chà, chị Uyên tốt với chị Lan thế!”

“Chuyện, bạn thân nhất của chị mà lại. Thế thì ưng nhá, mà không ưng thì chị cũng chịu. Chả còn ứng viên nào tốt hơn cho em đâu.”

“Tất nhiên là ưng rồi.” Dương Khoa vội vàng gật đầu. Vậy là với mảnh ghép cuối cùng mang tên Thu Lan, bức tranh phòng làm việc ban đầu của hắn rốt cục cũng chính thức hoàn thành.

“Tốt, giờ đi thôi. Cho thanh toán em ơi.”

Hai chị em đứng dậy thanh toán. Ra đến ngoài cửa, liếc nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ ăn trưa, Dương Khoa bèn hỏi Dương Uyên:

“Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, chị em mình đi đâu ăn không?”

“Không, chị phải đi luôn đây. Khoa có về nhà không thì để chị cho về trước?”

“Làm gì mà gấp thế? Hẹn hò, giai chẳng vội thì thôi chứ gái vội làm gì?” Dương Khoa châm chọc.

“… Nào, thế có muốn đi về không hay là muốn chị bỏ lại em ở lại đây?”

“Xem ra bà chị đang sốt ruột thật rồi, thôi không trêu nữa.” Lại liếc thêm đồng hồ một cái, Dương Khoa nghĩ nhanh rồi trả lời: “Thôi chị đi đi, hôm nay tiện một công ra ngoài em muốn la cà một bữa. Tý em tự về được, chị chỉ cần nhắn mẹ hộ em là em không ăn cơm trưa thôi.”

“Được, vậy thì chị đi luôn đây. Đi lại cẩn thận đấy.”

Chào Dương Khoa cho có lệ, Dương Uyên vừa nhìn màn hình điện thoại cười hí hí vừa vội vàng lên xe đi mất. Mà thấy cảnh này hắn chỉ biết đứng tại chỗ lắc đầu, đúng là đang yêu có khác.

Mà thôi, hôm nay tự nhiên có tâm trạng muốn đi ăn ngoài quán xá, không rủ được chị gái đi thì rủ em gái vậy. Nghĩ vậy Dương Khoa rút ra điện thoại bắt đầu bấm số.



----------