Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 63: Biên giới bùng nổ




Cũng vào giờ phút này, tại công ty GETA.



Một thân ảnh thướt tha chậm rãi bước qua cánh cửa xoay đi vào tiền sảnh. Thấy bóng hình mỹ nữ từ xa đi tới mấy nam thanh niên trong sảnh chợt sáng mắt lên. Song khi nhìn rõ ràng người tới là ai, tất cả đều lắc đầu ngán ngẩm quay đi.



Mặc dù mới đi làm được có vài tuần, nhưng cái danh hiệu “Cô bé mùa đông” của Thu Thảo đã được lan truyền rộng rãi khắp mọi nơi. Những chàng trai độc thân ban đầu sau khi nghe tin công ty mới đón nhận một giai nhân đến làm việc thì ai nấy đều phấn chấn bừng bừng tìm gặp cô để kết giao. Song trước những nỗ lực làm quen nhiêt tình ấy Thu Thảo chỉ đáp lại bằng một vẻ mặt lạnh lùng.



Ngay cả cấp trên cũng vậy, trong các cuộc trò chuyện nếu như không liên quan đến chuyên môn thì cô chỉ nói qua loa vài câu, thậm chí có lúc còn không buồn đáp lại. Được vài tuần như thế, sau khi thấy được ngay cả các sếp lớn cũng không được Thu Thảo cho sắc mặt tốt, nản lòng các chàng trai bắt đầu tự giác cách xa cô.



Giống như hiện tại vậy.



Song Thu Thảo chẳng hề bận tâm tới những ánh mắt hờ hững của đám đàn ông phía xa, cô ung dung tiến tới thang máy chọn tầng muốn lên rồi đi vào phòng làm việc của bộ môn thiết kế trò chơi – nơi cô đang đảm nhiệm công tác.



“Thảo tới rồi đấy à?” Vừa mở cửa ra, một thanh âm đã vang lên chào đón Thu Thảo.



“Chào chị Lam.” Cô khẽ gật đầu đáp lại. Đưa mắt nhìn quanh, thấy căn phòng làm việc to lớn mà chỉ có mỗi chị văn thư đang ngồi, Thu Thảo mới lên tiếng hỏi tiếp: “Mọi người chưa đến hả chị?”



“Ừ, có ai đến sớm như hai chị em mình đâu? Ăn sáng gì chưa, chưa thì lại đây ngồi ăn cùng chị này.”



“Dạ em ăn rồi, chị cứ tự nhiên đi ạ.” Khước từ lời mời, Thu Thảo trở về bàn làm việc của mình thả chiếc túi xách đeo trên vai xuống. Bật máy tính lên, cô nhanh chóng bắt tay vào công việc dở dang ngày hôm qua, những tiếng lách cách lại vang lên đều đều nơi cô ngồi.



Hồi lâu sau, những người đồng nghiệp của cô mới lục tục tiến vào phòng. Hiển nhiên là cả đám vừa hẹn hò ăn sáng uống cà phê chán chê xong mới bắt đầu đi lên làm việc. Cái này đã thành nét văn hóa mất rồi.



“Chào Thảo. Đến sớm thế?”



“Chào anh.”



“Thảo đến rồi đấy à?”



“Vâng.”



“Thảo tý nữa gửi lại cho anh changelog (nhật ký thay đổi) bản cập nhật 1.03 của “Grand Chef” nhé?”



“Được ạ.”



Cứ mỗi người đi qua lên tiếng chào hỏi Thu Thảo chỉ đáp lại một câu ngắn gọn, con mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính. Mà mọi người có vẻ cũng đã quen với cảnh này rồi nên ai nấy đều không nói gì thêm mà bèn quay sang trò chuyện trên giời dưới biển với nhau, mặc kệ Thu Thảo tất bật với công việc của mình.



Đúng vậy. Trong mắt họ Thu Thảo thật sự là “dị loại” trong đám nhân viên.



Giờ giấc quy củ, tác phong làm việc như một cái máy, quan hệ xã giao chỉ dừng lại ở mức quen sơ, thế nào cũng thấy cô nàng không một chút nào hòa nhập với mọi người. Song họ chỉ dám nghĩ thầm trong lòng như vậy chứ không ai dám động đến cô cả, ngay cả cấp trên của cô cũng thế, bởi vì tài năng của cô đang bày ra rõ ràng ở đó.



Trò chơi “Grand Chef” vừa chính thức cán mốc 500000 lượt tải, đem lại lợi nhuận lên đến cả chục tỷ cho GETA. Hơn nữa nó còn đem về cho công ty một thứ lợi nhuận vô hình: sự ủng hộ tuyệt đối của từng ấy người hâm mộ trò chơi. Đó mới là thứ mà đang trên con đường tìm lại ngôi vua GETA cần nhất lúc này.



Riêng một dự án này thôi đã đủ khiến cho cao tầng của công ty cung phụng Thu Thảo như bà cô tổ rồi, còn nói gì đến chuyện xét nét hay bắt bẻ cô cơ chứ.



Cho nên khi thấy Thu Thảo từ chối giao lưu sâu hơn với mọi người, các cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở mức trao đổi công việc hàng ngày thì những người đồng nghiệp của cô cũng đành tặc lưỡi cho qua. Thôi thì chỉ cần công tác đảm bảo là được rồi, còn muốn giao tiếp hay không thì là tùy cô bọn họ không ép, trong lòng của họ đều cho là như vậy.



Thế rồi trò chuyện một lúc cũng chán, mấy người đồng nghiệp của Thu Thảo hết chuyện để nói thì ai nấy bắt đầu tản ra làm việc của mình. Cứ như thế được nửa tiếng sau:



“Này, sếp vừa thông báo tất cả phòng đi lên họp giao ban nhé!”



Tiếng của Lam từ ngoài vọng vào. Nghe vậy tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn nhau. Thấy trưởng bộ phận thiết kế gất đậu mọi người bèn đứng dậy cắp sách vở ra khỏi phòng. Cả Thu Thảo cũng nối gót mọi người đi lên phòng họp chung.



Phòng họp chung của công ty GETA là một căn phòng cực kỳ rộng rãi tọa lạc ở tầng hai, với sức chứa phải lên tới cả trăm chỗ ngồi. Một chiếc bàn hình bầu dục được đặt ở chính giữa phòng cho những thành viên chủ chốt của công ty tọa đàm, còn lại những người nhân viên khác sẽ được phân bố ngồi xung quanh những dãy bàn hình chữ U bao bọc bên ngoài.



Trong phòng lúc này đã có rất nhiều người đang cười nói tự nhiên, không chỉ bộ phận thiết kế trò chơi mà cả bộ phận phát hành, bộ phận kế hoạch chiến lược, bộ phận kế toán,... vân vân cũng có mặt tại đây. Có điều khác với bộ phận thiết kế những bộ phận khác chỉ cử một vài thành viên chủ chốt tới tham dự cuộc họp mà thôi.



Nhìn mọi người tiến tới bắt tay chào hỏi lẫn nhau, Thu Thảo đảo mắt nhìn quanh tìm một chỗ vắng người rồi một mình ngồi xuống.



Cũng không lâu sau, một người tiến tới cầm micro lên nhắc nhở mọi người ổn định chỗ ngồi để cuộc họp được bắt đầu. Thấy vậy mọi người cũng chia ra ai về ngồi cùng nhóm người nấy, căn phòng dần dần trở nên im lặng.



Thế rồi một người trung niên bước vào phòng. Thấy người này tới cả phòng lập tức đứng lên chào. Phất tay ý bảo mọi người không phải thực hiện nghi lễ rườm rà, người này đi tới vị trí chủ tọa chiếc bàn hình bầu dục rồi ngồi xuống.



Người tới không phải là ai khác, chính là người đã mời Thu Thảo gia nhập công ty – CEO Hiện.



Cuộc họp nhanh chóng được bắt đầu. Giới thiệu qua loa một vài nhân vật chủ chốt xong, như những buổi họp giao ban thường lệ các bộ phận bắt đầu báo cáo tổng kết những gì mình đã làm được trong thời gian vừa qua. Lần lượt từng người ở cả bàn chính giữa lẫn khu vực phía dưới đứng lên phát biểu, và sau một khoảng thời gian cũng đến lượt bộ phận phát hành trình bày về trò chơi đang nóng sốt nhất hiện tại của GETA – “Grand Chef”:



“... Thời gian vừa qua hạng mục “Grand Chef” có số liệu thống kê vô cùng tốt đẹp. Hiện tại trò chơi đã đạt được 500000 lượt tải chỉ trong nửa tháng, với tổng số điểm đánh giá bình quân là 9 điểm. Bất chấp thời điểm hiện tại đang có rất nhiều trò chơi nổi lên cạnh tranh, trò chơi của chúng ta vẫn đang nắm giữ ngôi vị độc tôn trên các tờ báo đánh giá có uy tín.”



“Rất tốt! Vì thành tích xuất sắc này đề nghị mọi người dành một tràng pháo tay hoan ngênh tác giả trò chơi xuất chúng, và cũng là thành viên mới nhất của đại gia đình GETA có mặt ở đây – Thu Thảo.” Dứt lời Hiện đi đầu vỗ tay, mọi người cũng lập tức vỗ tay rào rạt. Là tâm điểm Thu Thảo chỉ đạm nhiên đứng lên cúi người tỏ ý cảm ơn.



Kế đó cuộc họp tiếp tục với những nội dung mới, sau khi đi hết một lượt báo cáo tổng kết thì đến phần đề ra những mục tiêu cần thực hiện trong thời gian tới. Trong đó trò chơi của Thu Thảo cũng được xếp vào làm trọng điểm:



“... Thời gian tới công ty muốn đem “Grand Chef” phát hành trên thế giới. Là tác giả Thu Thảo có đồng ý để cho công ty thực hiện việc này không?”



“Em đồng ý thưa anh.”




“Vậy thì được. Phòng kế hoạch mau chóng cho ra bản thảo chi tiết để các phòng ban phối hợp với nhau. Anh Thịnh sẽ là người phụ trách chính việc này.”



“Vâng.”



“Còn nữa, khâu truyền thông cũng phải có người liên lạc....”



Nghe thấy Hiện dặn dò một nhân viên khác về công tác truyền thông, bất chợt Thu Thảo nhớ tới một chuyện lạ mà bản thân mới gặp hôm qua. Theo bản năng cô định nhấc micro lên phát biểu, song chợt ngẫm lại hình như vấn đề này không liên quan gì tới nội dung cuộc họp ngày hôm nay nên đang muốn nói cô lại thôi.



Đợi một lát nữa rồi hỏi riêng vậy.



Cuộc họp giao ban tiếp tục diễn ra với những vấn đề nóng khác được mang ra bàn bạc, các thành viên trong công ty trao đổi rất sôi nổi về những dự định cuối năm. Phải tận tận một tiếng sau cuộc họp mới đi đến hồi kết.



“Như vậy là nội dung chính của chúng ta ngày hôm nay đã kết thúc. Còn có ai có thắc mắc gì không?... Được rồi, nếu không có gì thì chúng ta nghỉ ở đây.”



Dứt lời Hiện đứng lên giải tán cuộc họp. Sau đó ông thu dọn giấy tờ trước mặt rồi định đi ra khỏi phòng. Nhưng rồi một giọng nói chợt vang lên thu hút sự chú ý của ông:



“Anh Hiện. Em có thể xin anh một phút được không.”



Hiện ngẩng mặt lên, thì ra là cô gái thiên tài mình vừa mới chiêu mộ dạo trước. Thấy vậy ông lập tức nở nụ cười:



“Sao, có chuyện gì em cứ nói đừng ngại.”



“Vâng.... Là liên quan đến trò chơi “Slither”, hôm qua em gặp phải một chuyện khá lạ lùng.”



“”Slither”?... Hình như đó không phải là trò chơi của công ty chúng ta chứ?”



“Đúng thưa anh, nó chính là trò chơi mà anh cũng có ấn tượng ở hội chợ hôm đó. Với cả nó cũng là đối tượng bị công ty mình chèn ép.”



Nghe thấy lời nói ra vô tư của Thu Thảo, nguyên một đám người từ quản lý lẫn nhân viên bên cạnh vốn đang định ra về đều giật mình kinh hãi quay sang. Khi thấy được người vừa nói là ai, họ chỉ muốn nhảy lên bịt mồm cô nhân viên mới này lại.



Trời ơi, cô nàng lạnh lùng như con thạch sùng này có thể có ý tứ một chút được không! Chuyện này mặc dù là bí mật công khai rồi, thế nhưng làm gì có ai dám đem ra nói trước mặt sếp to nhất như thế? Ít nhất là với bọn họ cho thêm chục cái lá gan nữa cũng không dám a!



Nghe thấy vậy Hiện nhíu mày rồi trả lời: “Ồ, trò chơi đó thì có liên quan gì đến chúng ta đâu? Với lại nếu em muốn biết tin tức về nó thì phải sang phòng truyền thông gặp anh Dong. Thế nhé, giờ anh đang bậ....”



“Nhưng mà nó hiện tại đang nổi lên rất nhanh! Và cứ theo cái đà ấy thì ngôi vị dẫn đầu của “Grand Chef” sẽ bị nó cướp mất!”




Những câu nói tiếp theo của Thu Thảo càng làm cho mấy người xung quanh tỏ ra ngạc nhiên. Gần như cùng một lúc họ dùng một vẻ mặt cực kỳ khó tin nhìn cô.



“Ý em là... đúng, em biết chuyện của các anh rồi. Em cũng không phản đối việc công ty mình hợp tác với truyền thông xử lý lạnh “Slither”, nhưng đã làm thì phải làm cho triệt để. Một hai ngày gần đây trò chơi đó đang nổi lên rất nhanh, nếu không kịp thời chặn đứng thì nó sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.” Thu Thảo vừa nói vừa sắp xếp lại từ ngữ.



“Bùng nổ?... Dong tới đây, chuyện này là sao? Còn nữa, Thảo nói rõ hơn cho anh nghe xem?” Thấy Thu Thảo không giống như một người nói bừa, Hiện bèn nán lại hỏi cho rõ ràng.



Thế rồi, một đám nhân viên cao tầng còn sót lại trong phòng cùng với Hiện lắng nghe chuyện lạ mà Thu Thảo gặp phải: đó là ngày hôm qua cô phát hiện “Slither” có mặt trên TwiTV.



Đúng thế, hiện giờ “Slither” cũng giống như “Bejeweled” đã có một mảnh đất riêng của mình trên TwiTV, hiển nhiên là vì đã có streamer lựa chọn phát sóng quá trình chơi trò chơi. Bất quá trò chơi mới đi lên TwiTV được một hai ngày nên chưa có ai ở đây biết tới mà thôi, với cả Thu Thảo cũng chỉ là trùng hợp dạo qua trang web mới phát hiện ra điều này.



Nhưng thứ làm cô giật mình khi đi sâu vào tìm hiểu, đó là trò chơi này hiện đang có số lượng xem đông kinh người trên các kênh livestream. Và cô lo rằng với một lượng người quan tâm lớn như thế, không sớm thì muộn “Slither” cũng sẽ bùng nổ.



Thu Thảo trình bày chuyện mà cô gặp phải cho mọi người cùng nghe, và càng kể cô càng thấy khuôn mặt của mấy nhân viên phòng truyền thông nhăn lại, nhất là người cầm đầu đội ngũ tên Dong còn bắt đầu có chút mất tự nhiên.



Mà Hiện sau khi nghe xong, ông suy nghĩ chừng năm giây rồi thở dài:



“... Nếu là thế thì e là muộn rồi Thảo ạ.”



Mấy người đứng đây có ai là kẻ ngu cơ chứ, nghe xong câu chuyện tất cả đều biết “Slither” đã triệt để thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ rồi. Trang web cấp độ thế giới như TwiTV không phải là thứ mà những người như bọn họ có thể liên hợp thao túng.



Có điều rất nhanh thì Hiện khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Ông nói tiếp: “Thế nhưng mà Thảo không phải lo lắng quá làm gì, dù sao em mới là quán quân hội chợ năm nay kia mà. Để người ta biết em sợ một bại tướng trong tay thì người ta cười cho.”



“Nhưng mà tính chất hai trò chơi không hề giống nhau, nó...”



“Được rồi! Chuyện này em đừng bận tâm, cứ để cho phòng truyền thông làm việc. Dong!”



“Em đây sếp.”



“Giờ tiếp tục nữa hiệu quả không lớn. Thu tay về đi, dù sao thành quả cũng đã có rồi. Thay vào đó đi tìm một hình thức công kích khác, song song với đó tiếp tục khuếch trương thanh thế của chúng ta lên.”



“Vâng.”



“Thế thôi, Thảo cũng về đi. Em cứ chuyên tâm vào chế tác trò chơi, chuyện còn lại cứ để cho các anh.”



“... Vâng thưa anh.”



“Vậy nhé, thôi tất cả đi đi.”




Sếp đã nói như vậy rồi thì Thu Thảo cũng chẳng có lý do gì ở lại bày tỏ ý kiến tiếp. Cô chậm rãi bước trở lại phòng thiết kế, trong lòng không ngừng đắn đo suy tính.



Đúng là giờ có tiếp tục chèn ép cũng đã muộn. Đại thế đã sắp thành, có lẽ trò chơi đó chuẩn bị tiến vào thời khắc huy hoàng đến nơi rồi. Chỉ hy vọng những dự định sắp tới liên quan đến “Grand Chef” của cô sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.



...



Và quả thực, đúng như lo ngại của Thu Thảo “Slither” đã ở biên giới bùng nổ đến nơi rồi.



“Ha ha ha, trò này của ông Gremory chơi hay phết nhẩy!”



“Hóa ra ông Thế mất tích mấy buổi chạy thương hội hôm nay là để chơi trò này hả? Vậy mà không cho anh em biết sớm!”



“Ờ đấy, mà chơi game này có khi tay lại to hơn cả quay tay đấy anh em ạ!”



Trên kênh livestream của Thế, giờ phút này cả chục nghìn khán giả đang hào hứng nhìn đội ngũ trong trò chơi “Arcadia truyền kỳ” của anh sát phạt lẫn nhau trong “Slither”. Đủ loại thanh âm cười đùa khoái trá từ kênh phát sóng truyền ra cực kỳ náo nhiệt.



Sau khi hoàn thành xong các hoạt động lẫn phó bản hàng ngày trong trò chơi, Thế bèn rủ rê mọi người chơi một trò chơi khác cho thư giãn đầu óc sau mấy tiếng đồng hồ căng thẳng. Và hiển nhiên “trò chơi khác” ở đây chính là “Slither”.



Sau không biết bao nhiêu lần nhấn chuột cùng một lúc, rốt cuộc thì cả đám cũng vào chung được một phòng chơi với nhau. Ngay lập tức, một cuộc chiến không khoan nhượng bắt đầu nổ ra.



Cũng giống như Thế, chỉ sau vài phút tất cả các thành viên trong đội đều tỏ ra vô cùng phấn khích trước một trò chơi vừa đơn giản vừa hấp dẫn lôi cuốn như thế này. Khán giả đang xem kênh stream thì được những trận cười đứt ruột khi thấy những pha chết tức tưởi, hay trầm trồ thán phục trước những pha xử lý đẳng cấp của Thế và những người bạn.



Thậm chí sau khi chơi được một lúc, Thế còn mời tất cả khán giả đang ở trong phòng đăng nhập vào trò chơi cùng một lúc để chơi đùa cùng nhau cho vui. Một khoảnh khắc sau¸ kênh stream của tay chơi “Arcadia truyền kỳ” nổi tiếng nhất nước Việt biến thành trận thư hùng đẫm máu của 300 người chơi với nhau, để xem ai sẽ là con sâu lớn nhất còn sót lại.



“*** **, sao tao không vào được! (khóc lóc)”



“Chấp nhận số phận mạng cùi đi bạn. (cười đểu)”.



”Mấy bạn nào không vào được thì chịu khó nhé, lần sau bảo mấy bạn chơi rồi nhường chỗ cho.”



“Đả đảo mấy bố bạn của Gremory liên minh với nhau kìa!”



“*** *** ông kia vừa ra đã chết, cay!”



“Ê bọn mày ơi đã thế chọn sâu cùng một màu đi, người cùng màu không giết lẫn nhau nữa, đi tìm mấy con sâu của ông Thế để giết.”



“Vãi các bạn ơi đừng chơi thế, mình buồn lắm đấy. MÌNH BUỒN LẮM ĐẤY ĐI ĐỜI NHÀ MA NÈ BẠN BÁNH ĐẬU XANH ƠI!!! (`∀´)Ψ “



Hò hét khoái trá vì hạ gục được con sâu to nhất trên bảng xếp hạng, Thế vội vàng điều khiển con sâu nuốt sạch dải mồi vào bụng, từ đó thay thế lập tức ngôi vị đầu tiên của nạn nhân. Vui vẻ liếc sang màn hình theo dõi kênh phát sóng, Thế chợt mở to mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.



Hiện đang có 50000 người xem rồi sao!



Trời ơi, đã bao giờ anh đạt đến con số này khi phát sóng “Arcadia truyền kỳ” đâu chứ? Thật là một niềm vui bất ngờ!



“Ôi các bạn ơi mình vừa chạm mốc 50000 người xem rồi này!... Thôi mình quyết định rồi các bạn ạ, mình sẽ trở thành một game thủ chơi rắn săn mồi, à quên sâu săn mồi chuyên nghiệp. Nhất định đấy các bạn ạ!”



“Hẳn là chuyên nghiệp! Ha ha ha!”



“(Biểu tượng cười lăn cười bò).”



“Tin buồn: vào hồi xx giờ xx phút cùng ngày một thanh niên đã ra đi khỏi trò chơi huyền thoại “Arcadia”. Lý do: muốn trở thành một người ăn chất thải của sâu chuyên nghiệp!”



Càng về sau kênh chat của Thế càng phát hỏa, người xem thì càng ngày càng đông đúc. Những lời hỏi thăm của những kẻ hiếu kỳ cũng tấp nập hiện lên:



“Trò gì thế này mọi người ơi.”



“Nhìn tiêu đề ghi lù lù kia kìa! Hơi tý lại hỏi, mù hay sao mà còn xem stream?”



“Làm gì mà nóng vậy? “Slither” à, ok nhớ rồi.”



“Game đặc sắc thế này sao không thấy báo chí nào đưa tin nhỉ?”



“Ai biết được? Mà kệ đi, giờ biết cũng không muộn.”



“Game này là game nhái “Snek Aztec” hay sao mà giống thế?”



“Ừ ừ nhái đấy biến đi mấy thằng fanboi không não!”



Và không chỉ riêng kênh livetream của Thế, giờ phút này những kênh stream khác đang phát sóng cùng một trò chơi cũng rộn ràng không kém. Hiện tại thì chẳng còn ai ngại ngần khi đến với trò chơi nữa, tất cả đều đang mê mẩn điều khiển chú sâu của mình lùng sục khắp ngõ ngách, bày tỏ niềm vui sướng khi hạ gục được đối thủ hay bực mình vì đối thủ hạ gục mình. Người xem đổ bộ vào cả kênh stream lẫn trang web trò chơi ngày một nhiều lên.



Và sau tất cả những gì đã diễn ra, rốt cuộc truyền thông cũng không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.