Chương 62: Sớm Phòng Bị
Cùng lúc đó, tại một công ty chuyên về quảng cáo trong nội thành.
Sau khi lên phòng kế hoạch báo cáo công việc trong ngày như thường lệ, Duy Hải trở lại góc làm việc chật hẹp của mình thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về. Trải qua thêm một kỳ tranh tài nhọc công vô ích nữa tại hội chợ triển lãm GamExpo, trong suốt quãng đường về anh vẫn một mực chìm đắm trong tâm trạng chán nản, khác hẳn so với hai lần trước đó.
Và rồi lần đầu tiên trong cuộc đời đột nhiên anh muốn từ bỏ ước mơ tưởng chừng như vô cùng kiên định của chính mình.
Cảm xúc tiêu cực ấy cứ ngày một lớn dần. Thế rồi sau một vài đêm mất ngủ vì suy nghĩ, Duy Hải quyết định không thể tiếp tục vô trách nhiệm với tương lai bản thân bằng cách lãng phí thời gian như vậy nữa. Ở vào cái tuổi này của anh những người đồng lứa đã bắt đầu ổn định sự nghiệp hết cả rồi, vậy mà anh vẫn còn loay hoay trong vô định thế này thì thật sự không ổn một chút nào hết. Đâu đó trong anh như có một giọng nói nghiêm khắc nhắc nhở bản thân phải lo liệu công việc dần đi để còn lo toan những chuyện lớn khác trong cuộc đời chứ.
Phụng dưỡng bố mẹ già, lấy vợ, dạy con, có cái nào mà không cần một sự nghiệp vững chắc làm gốc?
Thế nên thay vì trở lại vừa làm những công việc lao động phổ thông vừa chờ đợi vận may mỉm cười với mình như trước, lần này Duy Hải quyết tâm rẽ sang hướng khác. Anh bắt đầu tìm kiếm một công việc nghiêm túc trên thị trường việc làm, và hiện tại thì anh mới đầu quân cho một công ty nhỏ chuyên về thiết kế xử lý đồ họa quảng cáo trên máy tính.
Với vốn kiến thức sẵn có, Duy Hải đã nhận được cái gật đầu của cao tầng công ty chỉ sau một bài phỏng vấn đơn giản. Và mặc dù khởi điểm chỉ là một thực tập sinh song lương lậu cũng không đến nỗi nào, cộng thêm một ít tiền dành dụm còn sót lại anh vẫn có thể chèo chống được một thời gian chờ được lên nhân viên chính thức. Trọng yếu hơn là tiền cảnh của công việc này tương đối khá, nếu có thể đi theo cái nghề này đến cùng thì anh hoàn toàn có thể sống một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Thế là dần dần Duy Hải bắt đầu thích ứng với môi trường làm việc mới, ngày cũng như đêm không ngừng khẳng định bản thân bằng những nỗ lực không biết mệt mỏi của chính mình.
Còn ước mơ chế tác nên những trò chơi kiệt xuất đọng lại đâu đó trong tâm trí?
… Có lẽ nó sẽ chỉ còn là những ký ức buồn về một thời đi tìm mộng đẹp của bản thân. Qua từng ấy thời gian theo đuổi dài đằng đẵng anh đã thật sự mệt mỏi rồi, hay là buông tay cũng tốt.
Thế nhưng vào cái khoảnh khắc Duy Hải từ bỏ giấc mộng của mình ấy, nó vậy mà lại quay trở về với anh.
Chỉ thấy ngay khi Duy Hải đang định với tay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn để cho vào túi quần thì trên màn hình bỗng nhiên nhấp nháy tên người gọi đến.
“Ồ, Dương Khoa.... Là chú em dạo nọ à?” Mất một giây để nhận ra người gọi tới là ai, Duy Hải lập tức bấm nút thưa máy:
“A lô? Khoa đấy à?”
“Anh Hải à, sao giọng khàn thế? Ốm hả anh?”
“Không đâu, anh vẫn khỏe mạnh bình thường. Hôm nay có chuyện gì vui à mà gọi cho anh thế?”
“Tất nhiên rồi. Hơn nữa gọi cho anh để nhân đôi niềm vui lên đây.”
“Ồ? Là chuyện gì nghe ghê thế?”
“À, trước hết anh nói em nghe hiện tại anh đang làm công việc gì đã. Từ sau khi hội chợ GamExpo kết thúc ấy.”
Nghe đến đây Duy Hải hơi lượng lự một chút vì câu hỏi này của Dương Khoa hơi riêng tư, bất quá anh vẫn trả lời thật:
“Anh ấy hả, mới vào làm thực tập sinh tại một công ty quảng cáo.”
“Quảng cáo? Không lao động chân tay gì đấy nữa hả anh?”
“Ừ, nhọc lắm. Anh già rồi không kham được. (cười)”
“Thế anh đã đi làm được lâu chưa?”
“Cũng được gần hai tuần rồi. Nhưng mà chú hỏi mấy cái này để làm gì vậy?”
“À thì, em tưởng anh vẫn còn đang làm mấy công việc tự do ấy mà..... Thôi để em nói luôn này, hiện tại thì em đang chuẩn bị mở một văn phòng chế tác trò chơi. Anh có muốn về với đội của em không?”
“Cái gì?!... Văn phòng trò chơi? Chú á?”
“Vâng, ngạc nhiên không anh?”
“Ôi chà, bất ngờ quá đi chứ lại, chúc mừng chú nhé.... Mà khoan, ý chú là muốn mời anh về làm việc cùng ấy hả?”
“Đúng đấy. Người thiếu nhiều lắm, anh về đây tha hồ mà vùng vẫy.”
“Thiếu nhiều lắm á? Thế rốt cuộc là đội của chú có mấy người rồi?”
“... Trước mắt có mình em thôi, cộng thêm anh nữa là hai.”
“Ui xời, thế mà cứ làm anh tưởng nhiều nhặn lắm!” Nghe đến đây Duy Hải chợt phì cười: “Mà anh có đồng ý đâu mà chưa gì đã tính anh vào?”
“Đồng ý đi mà. Em đang có dự án hay lắm, anh về đây chung tay góp sức rồi sau này tha hồ hưởng vinh hoa phú quý.”
“Khà khà, năn nỉ không ăn thua đâu, phải có cái gì thực chất thì anh mới suy nghĩ nhé. Chứ nói mồm không anh không tin đâu.”
“Tưởng gì chứ hàng thật thì đơn giản. Cơ mà trao đổi qua điện thoại thế này không nói hết được, hay là thế này đi: giờ anh có rỗi rãi không anh em mình đi uống cà phê. Coi như cho em cơ hội gặp mặt thuyết phục anh luôn.”
“Hôm nay thì không được, anh có chút việc mất rồi. Hay là để mai đi, cuối tuần mọi người đều rỗi rãi.”
“Ok luôn, địa chỉ em sẽ nhắn sau. Thế nhé, có gì để mai em trao đổi tiếp.”
Nghe thấy Dương Khoa vội vàng cúp máy, còn chưa kịp chào tạm biệt Duy Hải đành nhún vai đút điện thoại vào túi quần. Sau đó nụ cười trên khuôn mặt từ từ biến mất, anh đứng tại chỗ đăm chiêu suy nghĩ.
“Trò chơi à?...”
Vào cái khoảnh khắc mà Dương Khoa mời anh cùng về làm trò chơi vừa mới rồi, trong lòng anh chợt lóe lên một tia nhiệt huyết rồi vụt tắt. Dù chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhưng điều đó chứng tỏ rằng anh đã thực sự động tâm trước lời đề nghị hấp dẫn ấy.
Thế rồi, Duy Hải bỗng nhớ lại khoảnh khắc hai người tạm biệt nhau, câu nói sẽ có ngày bản thân anh đuổi kịp Dương Khoa lại vang lên trong đầu. Tiếp theo đó là ký ức những ngày tháng xa xưa một mình lần mò từng bước cách thức chế tác trò chơi nối tiếp hiện lên.
Duy Hải cứ đứng như vậy rất lâu, phải tới khi có một người nhân viên trông thấy dáng đứng kỳ lạ của anh tiến tới hỏi thăm mới hoàn hồn trở lại. Sau khi trả lời rằng không có việc gì đâu, đợi người kia đi khuất anh mới từ từ nhìn xuống góc làm việc nơi mình ngồi. Những thứ đồ đạc, công cụ làm việc, giấy tờ bản thảo bày khắp xung quanh lọt vào tầm mắt của anh.
Anh có thực sự yêu thích công việc trước mắt này không?
Đáp án là không. Tuy đây là một công việc rất tốt, rất có tương lai, nhưng anh không có một chút hứng thú nào với nó. Tất cả những nỗ lực làm việc của anh trong thời gian này giống như là để trốn tránh tiếng lòng của anh thì đúng hơn, chứ chẳng phải là vì tận tâm với công việc.
Có khi nào, hành trình theo đuổi giấc mộng của mình vẫn còn chưa đến hồi kết? Ông trời lại muốn cho anh thêm một cơ hội khác?
Tới đây Duy Hải không nghĩ tới nữa, anh chậm rãi xách túi ra về, trong lòng ẩn ẩn một cảm giác chờ mong mãnh liệt. Giờ phút này, anh mới biết được thì ra mình vẫn còn tình yêu với chế tác trò chơi.
Mà ở đầu dây bên kia¸ Dương Khoa đột nhiên trở nên vội vàng là vì trong lúc nói chuyện điện thoại hắn nghe thấy câu nói muốn nghe nhất trong ngày:
“Cậu Khoa đâu rồi, dọn dẹp xong rồi này!”
“Vâng! Đợi cháu một chút!”
Rốt cục cũng xong, vào bày biện đồ đạc cho nhanh rồi đánh trống thu quân thôi. Hắn vội vàng cất điện thoại rồi chạy tọt vào trong nhà, không biết rằng mình vừa mới cải biến số phận của một con người.
...
----------
Trụ sở công ty BFG Company.
Phải mất tới hai ngày, server của “Snek Aztec” mới được gia cố và bảo trì xong xuôi để chống lại những đợt t·ấn c·ông của kẻ địch bên ngoài.
Sau khi nhận được thông báo của đối tác nhắn lại rằng server đã đi vào hoạt động ổn định, người chơi đã có thể kết nối với trò chơi một cách bình thường thì toàn bộ thành viên đội ngũ trò chơi “Snek Aztec” mới thở ra một hơi. Mấy ngày vừa rồi đối với họ không khác gì đương đầu với t·hảm h·ọa.
“Server được xử lý êm đẹp rồi thưa anh. Server phụ tải cũng đã được kết nối để đề phòng trường hợp trò chơi bị t·ấn c·ông tiếp.”
“Bên thiết kế cũng đã tải lên bản cập nhật mới hạn chế thao tác đăng nhập rồi anh Nam.”
“Người chơi đã được đội ngũ chăm sóc khách hàng ổn định, khiếu nại và đền bù đã được xử lý xong.”
“Tốt! Giờ đến lượt chúng ta!” Đối diện với mấy người nhân viên báo cáo, Nam hung hăng đập tay xuống bàn: ”Bọn *** má này đến cả DDoS cũng dám mang ra khè chúng ta, bọn nó không biết đây là đang múa rìu qua mắt tiều phu à? Đã thế thì chúng ta cũng không cần phải cố kỵ nữa!”
“Đúng đấy.”
“Anh Nam nói chí phải!”
Mấy người nhân viên gật gù đồng tình. Mặc dù không có chứng cứ song ai nấy đều chắc như đinh đóng cột rằng chủ mưu đứng sau vụ t·ấn c·ông này chính là đối thủ một mất một còn của họ. Không thể không khen ngợi trực giác của những nhân vật phụ này thực sự nhạy bén.
“Đã chơi phải chơi cho lớn. Liên lạc với đội “Báo đen” gọi cả mấy đứa kỹ thuật công ty tham gia vào nữa. Hôm nay chúng ta sẽ đánh cho tụi nó tắt thở luôn!” Vẫn cái giọng hùng hồn ấy Nam phất phất tay chỉ đạo nhân viên. Có thù không báo không phải là người, huống hồ hai bên còn là kẻ địch của nhau đến hết kiếp này.
Đội ngũ nhân viên nghe thấy lời tuyên bố đanh thép của Nam cũng bị kích động lây. Dường như trong đầu ai nấy cũng đều tưởng tượng ra cảnh “Slither” của SmileIndie bị bọn họ đè bẹp không dậy nổi, trở thành tin tức nóng hổi càng thổi càng sôi trong những ngày tới.
Tốt nhất là lần này đem trò chơi đó đánh cho c·hết non thì thôi! Đó là tiếng lòng của tất cả nhân viên của BFG Company hiện tại. Với chiến ý lên cao như thế, rất nhanh chóng biện pháp DDoS trả đũa được bọn họ đưa vào thực thi. Đội quân “Báo đen” sau một hồi liên lạc đàm phán cũng đồng ý trợ giúp sau khi được thanh toán một khoản thù lao kha khá.
Mộng tưởng rất tốt đẹp. Có điều cho đến tận khuya khoắt ngày hôm đó thậm chí là sang đến tận ngày hôm sau, trải qua hàng chục đợt t·ấn c·ông liên tiếp của đội ngũ do Nam tập hợp “Slither” vẫn sống khoẻ sống tốt. Người chơi khắp nơi vẫn thoải mái truy cập vào trò chơi.
“Nhìn đây này! Tại sao trò chơi vẫn không có chút trục trặc gì vậy? Bọn này đều là phế vật à?” Mang theo con mắt thâm đen vì thức đêm Nam tức giận hò hét, trên màn hình máy tính trước mặt một con sâu vẫn đang tung tăng qua lại như bình thường. Liếc mắt qua là thấy “Slither” vẫn đang được vận hành bình thường chẳng gặp phải vấn đề gì cả.
“Anh Nam đợi tí để em hỏi thử xem.” Một nhân viên khác nhanh chóng gõ lách cách trên bàn phím, dường như là để liên lạc với ai đó rồi mới lên tiếng trả lời: “Bên “Báo đen” nói là từ hôm qua tới giờ vẫn đang t·ấn c·ông không ngừng, nhưng hiệu quả thu được rất thấp. Có lẽ đối thủ đã có phòng bị.”
“Khốn kiếp! Nói với bọn họ tiếp tục tăng cường mức độ t·ấn c·ông, nếu cần thì chi thêm tiền gọi thêm người. Bằng mọi giá phải đánh sập server của chúng nó.”
“Vâng, chờ em chút để em bảo họ.”
Thế nhưng, bất chấp những nỗ lực tiếp sau đó của Nam và đồng bọn, trang web “Slither” vẫn thản nhiên đón nhận người chơi tìm đến giải trí mà chẳng có bất cứ dấu hiệu muốn sụp đổ nào. Thế là vừa mệt mỏi vừa buồn bực Nam nằm vật ra ghế thở dốc sau hai ngày trời tất bật.
“** sao công kích lại không được. Chẳng nhẽ chúng nó đổ một đống tiền mở nhiều server? Nhưng chúng nó có tính toán gì mà lại làm như thế?”
...
Tổng bộ công ty SmileIndie.
“Anh Tịch tính toán như thần!”
Nhìn tình trạng server vận hành trơn tru mặc cho số liệu bất thường dâng cao chót vót, Tịch làm ra vẻ cao thâm huyền bí đứng trước màn hình thưởng thức những lời khen ngợi vuốt đuôi của đám nhân viên bên cạnh.
Nếu đã tính đến chuyện đi gây sự sao lại không có biện pháp phòng bị? Cùng với việc thuê đội ngũ bên ngoài t·ấn c·ông địch thủ Tịch cũng đã lường trước khả năng sẽ bị BFG đáp trả bằng biện pháp tương tự. Thế là cùng với việc đưa ra cảnh báo tới đối tác server để đề phòng những cuộc t·ấn c·ông có thể xảy ra bất cứ lúc nào, anh còn điều thêm một lúc hai server dự phòng để giảm tải áp lực lưu lượng cho trò chơi.
Và tất nhiên biện pháp của Tịch đã có hiệu quả, dù cái giá phải trả cũng hơi chát một chút. Nhưng như đã nói trước đó đây là vấn đề về lập trường, dù giá đắt đến mức nào anh cũng sẽ tiến hành.
“Chúng nó quanh năm chỉ có mỗi mấy chiêu xài đi xài lại này mà thôi, cả đời cũng chẳng khôn ra được.” Đợi cho mọi người im tiếng Tịch mới cười nói: “Nhớ ghi chép lại số liệu thống kê hôm nay nhé, để truyền thông hỏi tới thì còn có cái mà cung cấp.”
“Nhưng truyền thông có phối hợp với chúng ra đâu anh? Giữ mấy thứ này liệu có hữu dụng không?” Một nhân viên hoài nghi hỏi lại.
“Yên tâm cứ làm theo lời anh là được, chắc chắn nó sẽ hữu dụng. Sớm muộn gì cũng sẽ có truyền thông chịu hợp tác với chúng ta, có khi chỉ ngày mai ngày kia thôi là có người gõ cửa công ty rồi. Thời đại này làm báo chí mà không biết đường chiếm lấy tiên cơ thì cạp đất ra mà ăn à?”
Với cái vẻ đã nắm chắc chiến thắng trong tay, Tịch nở một nụ cười tự tin nhìn những người nhân viên khác dần dần hiểu ra. Đây cũng chính là nước cờ thứ ba và cũng là cuối cùng của anh, sau nước cờ này hết thảy những thứ khốn nhiễu anh và công ty thời gian vừa qua sẽ biến mất không còn tăm tích.
...
----------