Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 6: Cục Bản Quyền




Chương 6: Cục Bản Quyền

“Trò chơi này chơi khá vui. Có ai so kè thành tích không?” Một lời bình luận đính kèm một bức ảnh chụp bản thân đã hoàn thành trò chơi “Minesweeper”.

“Mức độ dễ? Anh đây đánh xong mức trung bình rồi nè.” Một bình luận cùng với một bức ảnh chụp thành tích khác, người này vậy mà đã hoàn thành được mức độ trung bình của “Minesweeper”!

“Hai vị này được chủ thớt thuê bao tiền để PR vậy? Đống rác này mà chơi được à?”

“Bác sĩ đâu đưa thanh niên tật nguyền phía trên đi chữa trị đi kìa. À quên đây là thành tích siêu phàm của mỗ.” Người này thì lại đăng một bức ảnh rất khoa trương, biểu thị bản thân đã hoàn thành trò chơi với chế độ “custom” chỉ với 10 quả mìn trong một sân chơi rộng tới 20 hàng 20 cột.

“...Các cháu phía trên chưa động vào Hardcore thì đừng đú. Không hay ho gì đâu.” Người nào đó đăng một ảnh chụp hoàn thành chế độ dễ kèm tùy chọn “Hardcore”. Tấm ảnh này nhanh chóng nhận được vô số điểm tín dụng tới từ các thành viên khác, biểu thị rằng họ vô cùng kh·iếp sợ trước trình độ của người này.

Cứ như vậy, chủ đề trò chơi “Minesweeper” dần dần trở nên sôi động sau khi một đám người chơi chinh phục thành công những mục tiêu ban đầu. Và rồi không biết ai là người nổ phát súng đầu tiên: đăng ảnh chiến tích của mình cùng những lời bình mang tính khoe khoang, ngay sau đó vô số bài viết thể hiện trình độ của bản thân đua nhau xuất hiện.

2 giờ sáng.

Cư dân mạng lướt zoV bắt đầu lục tục rời khỏi diễn đàn để nghỉ ngơi yên giấc mộng đẹp, giữ gìn sức khỏe cho một ngày mới. Ngoại trừ tại một chủ đề, ở đó người ta vẫn còn cãi lộn tưng bừng. Chiến hỏa không những không được dập tắt mà còn có xu hướng leo thang.

“Bố thách các con phá đảo mức tùy chỉnh 20 x 15 300 mìn.”

“Thằng phía trên rớt tốt nghiệp tiểu học hay cô dạy Toán mất sớm vậy hả? Nói 15 x 15 300 mìn còn nghe lọt tai.”

“2 thằng trẻ trâu ăn nói bậy bạ anh em không cần để ý. Cầu gosu (từ dùng để chỉ một người chơi giỏi, thông thạo) chỉ điểm trường hợp này.” Kèm theo một hình ảnh chụp trò chơi đã lật gần hết chỉ còn có 2 ô và 1 quả mìn, nhưng xác suất dính mìn của cả 2 ô đều bằng nhau 50 - 50.

“Huhu mãi không qua được mức dễ, game l** làm tao mất niềm tin vào cuộc sống (︶︹︶).”

“Thằng nào hoàn thành trò chơi ở mức độ khó Hardcore tao chặt c*!”

Đúng vào lúc tranh cãi kịch liệt nổ ra như thế này, tại một căn nhà nằm ở ngoại vi Hà thành tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh mịch. Một người đàn ông râu tóc rậm rạp lật người quơ tay cầm điện thoại thưa máy, giọng điệu buồn bực vì đang say giấc nồng lại b·ị đ·ánh thức.

“A lô.”

“Có loạn cần chú dẹp phụ. Khu trò chơi, chủ đề mới nhất.” Trong máy vang lên một giọng nam uể oải không kém.

“Bây giờ? 2 rưỡi sáng?”



“Nghiêm trọng đấy, nhanh lên không con vịt phát khùng là cả đám rơi mũ bây giờ.”

Nghe đến đây người đàn ông đột nhiên ngồi bật dậy mở máy tính đặt ngay cạnh giường. Hai con mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình khởi động, cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến hết sạch. Cứ như trong lời thoại của hai người “con vịt” hẳn là một tồn tại gì đó kinh khủng lắm.

Mở web, đăng nhập vào diễn đàn. Tính danh “Sao vàng” lấp lánh màu xanh lá cây biểu thị trực tuyến - người đàn ông này vậy mà lại là Moderator của zoV!

Moderator – hay gọi tắt là Mod - chức trách của họ chủ yếu là hỗ trợ các Admin - quản trị diễn đàn trong việc quản lý, giải quyết vướng mắc xung đột phát sinh giữa các thành viên. Thêm vào đó tại diễn đàn zoV Mod còn được trao thêm quyền hạn tạm khóa tài khoản thành viên một khi họ vi phạm nội quy.

Nếu chiếu theo tầng lớp xã hội đời thực, vậy thì Mod tuyệt đối thuộc về giai cấp cầm quyền!

“Trò chơi mới? Tác giả trong nước?” Tìm đến trung tâm cơn b·ạo l·oạn, Sao vàng than nhẹ một tiếng. Mỗi khi có một tác phẩm “cây nhà lá vườn” dạng này xuất thế sẽ mau chóng thu hút sự quan tâm của đông đảo cư dân mạng hiếu kỳ, t·ranh c·hấp xung đột theo đó cũng tự nhiên mà xuất hiện.

Trường hợp này quá quen thuộc rồi, xử lý cũng rất đơn giản. Sao vàng nhanh chóng lật đến những dòng bình luận mới nhất để bắt tay vào công việc dẹp loạn.

“Bình luận này hơi ác ý, trước cho cái cảnh cáo.”

“G·ay gắt đấy nhưng mà chưa đến mức, thôi cho qua.”

“Ái chà chà, từ cấm à? Gan to gan to. Ban nick (khóa tài khoản) nè!”

Cứ mỗi một lời thì thầm của Sao vàng là một hành động cụ thể được thực hiện trên máy tính. Chỉ sau vài phút, nhận ra được có mod đang hoạt động cư dân zoV bắt đầu nháo nhào rời khỏi chủ đề. Những kẻ xấu số bị cảnh cáo nhanh chóng nằm im thở khẽ, những kẻ đen đủi hơn bị khóa tài khoản thì chỉ biết chửi thề một tiếng rồi dùng tài khoản dự phòng (clone) hay lập tài khoản mới mò lại vào diễn đàn.

Cuối cùng, chủ đề trò chơi “Minesweeper” cũng trở nên vắng lặng yên tĩnh, không còn sự sôi nổi náo nhiệt của vài phút trước đó nữa.

“Xong rồi.” Vươn vai bẻ khớp tay cho bớt mỏi, lúc này Sao vàng mới tìm về nguồn cơn của cuộc xung đột - trang đầu tiên của chủ đề. Sau khi đọc xong nội dung quảng cáo trò chơi, Sao vàng nối bước những người chơi khác tò mò nhấn tải trò chơi xuống.

“Để xem trò chơi như thế nào mà mấy con cừu này cuồng lên như vậy.” Câu nói kinh điển cuối cùng của Sao vàng trước khi lọt hố nhẹ nhàng vang lên.

...

----------

Sáng hôm sau.



Dương Khoa theo thói quen với tay tắt đi tiếng chuông reo ầm ĩ rồi thức dậy tập thể dục. Trải qua một cuộc đời bị bệnh tật đánh gục khiến cho hắn hiểu ra sức khỏe của con người quý trọng đến nhường nào. Vậy nên kể từ khi đến thế giới này, hắn luôn cố gắng giữ cho mình thói quen lành mạnh ấy vào mỗi buổi sáng sớm.

Theo như thường lệ, sau khi hoàn thành một vòng chạy bộ Dương Khoa sẽ tìm một hàng quà vặt để thưởng thức bữa sáng một cách thư thả trước khi trở về phòng trọ bắt đầu một ngày mới. Có điều, ngày hôm nay trong lúc đang ngồi vừa ăn vừa mở điện thoại lên xem tin tức, sực nhớ ra một điều gì đó hắn vội vàng hấp tấp bỏ dở đồ ăn chạy về phòng trọ. Mở tủ quần áo lôi ra một bộ đồ tạm coi như chỉnh tề mặc vào, hắn lại nhanh chóng rời khỏi phòng rồi bắt một chuyến xe buýt đi vào thành phố.

Một tiếng sau.

“Chắc là đây rồi.” Bước xuống xe buýt, Dương Khoa dừng chân trước cổng một khu nhà lớn, bên trên treo tấm biển vàng “Cục Bản quyền” bắt mắt.

Khác biệt với thế giới cũ, thể giới này cực kỳ coi trọng bản quyền tác giả. Tất cả là nhờ ơn người thiên tài sáng lập ra nền công nghiệp VR kia đã bỏ ra công sức bắt chính quyền các nước ngồi xuống hiệp đàm, từ đó cho ra đời công ước về bản quyền phổ biến trên toàn thế giới.

Thế giới này, những trang web lưu trữ trực tuyến - thiên đường của những kẻ xài đồ chùa - hoạt động cực kỳ điệu thấp, thậm chí có trang web còn cài thêm vô số biện pháp bảo mật ngăn chặn người truy cập bừa bãi đem trang web ra ánh sáng. Nội dung đăng tải lên để chia sẻ cũng được trang chủ kiểm duyệt vô cùng kỹ lưỡng. Trong đó trò chơi chính là đối tượng ưu tiên hàng đầu, chỉ cần bị phát hiện là đồ lậu sẽ bị xóa lập tức.

Không ưu tiên, không ngoại lệ.

Bởi lẽ, chủ trang web lưu trữ trực tuyến một khi bị cơ quan chức năng phát hiện lưu trữ đồ lậu sẽ bị phạt một khoản tiền khá lớn, thậm chí bị buộc đóng cửa trang web. Dù là ở bất cứ quốc gia nào cũng vậy.

Còn chia sẻ P2P (Peer to Peer – mạng ngang hàng)?

Ngươi chia sẻ phim con lợn tự đóng thì thôi, còn muốn chia sẻ trò chơi lậu? Nhớ mở sẵn cửa pha sẵn trà tiếp đón mấy anh công an phường nhé. Ngạc nhiên? Không biết chia sẻ P2P luôn được đặt ngay dưới mi mắt bộ phận an ninh mạng mỗi khi làm việc à?

Việc tìm tòi đồ lậu như một thói quen trong những ngày đầu tiên của cuộc sống mới vô hình chung khiến cho Dương Khoa cảm thấy bản quyền tác giả thế giới này được bảo vệ nghiêm ngặt vô cùng. Điều này khiến hắn rất mất tự nhiên, vì tại thế giới cũ hắn tuy cũng móc hầu bao trả tiền mua trò chơi, nhưng đó là đối với những trò chơi đình đám được đảm bảo chất lượng. Đa số trò chơi mới ra đều sẽ nằm trong danh sách chờ tải xuống của phần mềm chia sẻ P2P trên máy. Thế nhưng bây giờ hắn muốn tải phần mềm P2P về thôi cũng chẳng tìm thấy nơi chia sẻ, chứ đừng nói tới tải lậu trò chơi.

Dù vậy chuyện bản quyền thế giới mới trở nên nghiêm ngặt đối với hắn hiện giờ là chuyện tốt chứ không phải xấu. Dương Khoa ngày hôm qua có thể không thích, nhưng hôm nay hắn đã đi lên con đường của một kẻ chế tác trò chơi chứ không còn là một tên người chơi bừa bãi vô danh nữa. Bản quyền nghiêm ngặt chỉ có lợi cho hắn, không có hại.

Vậy nên mới có chuyến đi tới Cục Bản quyền hiện tại.

Tối qua hắn đã quên bẵng đi chuyện cần phải đăng ký bản quyền trước khi đưa trò chơi của mình ra ánh sáng. Chỉ tới sáng nay khi buồn chán mở điện thoại ra đọc lại quy trình phát hành trò chơi hắn mới phát hiện bản thân đã quên đăng ký bản quyền trò chơi “Minesweeper”.

Tới giờ, khi đã đặt chân đến cửa Cục Bản quyền hắn vẫn cảm thấy lạnh gáy. Vội vàng đăng tải trò chơi lên mạng trong khi bản quyền chưa thèm đăng ký, chẳng may bị người nào đó phát hiện giành mất thì hắn chắc chỉ có nước treo cổ.

May mà hiện tại còn chưa quá muộn để có thể khắc phục, hơn nữa “Minesweeper” cũng chỉ là một trò chơi đơn giản thô sơ, có lẽ còn chưa lọt vào mắt dân chế tác bản địa. Trường hợp xấu nhất là mất bản quyền đi chăng nữa thì ảnh hưởng tới hắn cũng không phải không thể tiếp nhận.

“Có điều sau này không thể phạm sai lầm sơ đẳng như thế được nữa. “Minesweeper” mất bản quyền còn đỡ, chứ sau này làm ra mấy trò chơi bon tấn cũng bị mất bản quyền thì có khác gì đứt ruổ đứt gan không chứ.” Cố gắng bình tĩnh trở lại, Dương Khoa đưa tay đẩy cánh cửa ra để đi vào bên trong.



“Mời anh điền thông tin vào đơn này. Sau khi thông tin đầy đủ chúng tôi sẽ kiểm duyệt và lập hồ sơ lưu trữ.”

Tại quầy làm việc, một nhân viên sau khi nghe thấy Dương Khoa trình bày mục đích đến của mình bèn đưa tập giấy đăng ký cho hắn. Tìm một chỗ ngồi xuống, hắn bắt đầu chăm chú theo dõi nội dung trên tập giấy, trong đầu không ngừng suy tính.

Yêu cầu thông tin rất chi tiết, quy củ.

Thủ tục đăng ký không có vấn đề, nhanh gọn và chuyên nghiệp.

Lệ phí hợp lý, không rẻ không đắt. Có điều hình thức đăng ký bản quyền làm hắn lăn tăn một chút. Có hai hình thức tất cả: Hình thức đầu tiên, mỗi sản phẩm làm ra Dương Khoa trực tiếp xách đến Cục đăng ký. Đi lại phiền phức, thời gian chờ đợi xét duyệt tùy vào sản phẩm. Hình thức còn lại, Dương Khoa có thể đăng ký bản quyền trên trang web trực tuyến trực tuyến. Thời gian chờ xét duyệt thậm chí còn lâu hơn phương án trước vì cần truyền tải nội dung lằng nhằng, nhưng được cái tiện lợi là làm việc trực tuyến không phải đi lại, khi nào xét duyệt xong hắn sẽ tự động nhận được tin báo đăng ký thành công. Mấu chốt là nếu đi theo hình thức này hắn phải đặt trước một khoản tiền ký quỹ, mỗi lần đăng ký bản quyền thành công sẽ tự động trừ số tiền cần đóng trong quỹ.

Thời đại khoa học tiến bộ, 99% người dân sẽ chọn cách thứ hai. Thế nhưng hiện tại Dương Khoa rất buồn phải gia nhập đội ngũ 1% còn lại, bởi vì nếu bây giờ ký quỹ thì đến tối hắn sẽ c·hết đói.

Sau khi nghiền ngẫm và đặt bút điền thông tin cần thiết, Dương Khoa nộp lại tờ đơn đăng ký cho người nhân viên của Cục, đồng thời lấy ra ổ cứng có chứa trò chơi đã chuẩn bị sẵn từ nhà đưa kèm theo. Vốn tưởng phải mất một vài ngày chờ làm thủ tục nên Dương Khoa định ra về, ai ngờ người nhân viên sau khi nhìn qua màn hình bèn nói với hắn chờ luôn tại chỗ, thủ tục đăng ký sẽ được hoàn thành ngay lập tức.

Kết quả đúng là như vậy thật. Khoảng 20 phút sau, một người nhân viên khác bước ra từ căn phòng đằng sau quầy cùng kết quả Dương Khoa mong muốn: trò chơi “Minesweeper” được đăng ký bản quyền thành công!

Hiệu suất rất cao.

Thở phào nhẹ nhõm, Dương Khoa nở nụ cười chào tạm biệt nhân viên Cục rồi ra về. Đường về hắn tính đi bộ, lâu ngày ru rú trong nhà hắn chưa có mấy thời gian ngắm phố phường náo nhiệt, một phần cũng muốn tiết kiệm tiền xe cộ đi lại.

...

Dương Khoa không biết rằng. ngay khi hắn vừa mới bước chân ra khỏi Cục Bản quyền, một người đàn ông lập tức đi vào bên trong, thẳng tiến tới chỗ người nhân viên tiếp đón ban nãy.

Người này ăn mặc một bộ tây trang màu đen từ đầu tới chân, dáng dấp rất có phong phạm của một vệ sĩ chuyên nghiệp. Chìa ra một tấm thẻ màu đỏ cho người nhân viên Cục xem xét, người đàn ông mặc đồ đen bắt đầu lên tiếng hỏi thăm tin tức về người thanh niên trẻ tuổi vừa mới tiến vào quầy làm thủ tục.

Sau khi có được thông tin cần thiết, người đàn ông mặc đồ đen nói lời cảm ơn rồi bước ra khỏi Cục, từ túi quần móc ra một chiếc điện thoại bấm số liên lạc.

Cùng lúc đó, trong một phòng làm việc của Bộ Chính trị, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Một người đàn ông trung niên khuôn mặt chữ điền, tinh thần nghiêm nghị ngồi tại bàn làm việc đưa mắt nhìn vào số máy hiển thị trên màn hình điện thoại. Không do dự, ông cầm điện thoại lên bấm nút nghe máy.

“Thưa ông Trạch.”

“Có động tĩnh gì à chú Thiết?”

“Cậu út vừa đi vào Cục Bản quyền đăng ký một trò chơi điện tử.”

“Ồ, chú nói rõ ràng hơn một chút đi.”