Thế rồi, Tịch nói hết cho Dương Khoa nghe cả tuần này mình và công ty đã trải qua những gì trong quá trình phát hành “Slither”, từ việc công ty bị toàn bộ truyền thông quay lưng cho tới bị đối thủ tính kế kéo dài thời gian. Mặc dù trong suốt quá trình giãi bày anh không nghe thấy Dương Khoa nói một câu nào, nhưng làm người lăn lộn ngoài xã hội bao năm anh biết hẳn cậu ta hiện giờ đang thất vọng lắm.
Là ai thì cũng vậy thôi, tin cậy đối tác để rồi bị giấu nhẹm thông tin không hay biết chút nào cả, tới khi nhận ra thì mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu là những thanh niên trẻ tuổi khác thì đã la hét với anh trong điện thoại từ lâu rồi.
“Mọi chuyện nó là như vậy.”
Cuối cùng, Tịch hít sâu một hơi rồi trịnh trọng nói lời xin lỗi Dương Khoa:
“Chuyện đến nước này là do lỗi của anh, cho nên anh thành thật xin lỗi cậu. Khoa yên tâm, anh sẽ tìm mọi cách khắc phục nhanh nhất có thể.”
Đầu dây bên kia, đúng là Dương Khoa trầm mặc trong suốt cuộc trò chuyện, thế nhưng hắn không sa sút tâm tình giống như Tịch tưởng tượng. Chỉ là niềm vui có được trụ sở làm việc ngày hôm nay tiêu tán đi mà thôi.
Theo hắn những lúc mọi chuyện trở nên nghiêm trọng thế này thì càng phải tỉnh táo suy nghĩ phương án khắc phục, chứ nóng giận chẳng thể giải quyết được vấn đề gì hết. Cân nhắc một chút những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, rốt cuộc Dương Khoa cũng lên tiếng:
“Thế cụ thể thì anh đã có biện pháp gì ứng đối chưa?”
“Trước mắt thì bọn anh đang tìm cách tháo gỡ vấn đề quảng bá, chỉ cần thu hút được sự quan tâm của công chúng thì trò chơi sẽ khởi sắc lên rất nhiều. Hơn nữa truyền thông cũng không phải là một khối đoàn kết, anh tin cuối cùng cũng sẽ có những người muốn hợp tác với chúng ta.”
“Về phần cạnh tranh với đối thủ..., thú thực là anh không có cách nào cả. Việc trò chơi sao chép đó có thể đem ra phát hành công khai như thế này chứng minh rằng bản quyền của nó hoàn toàn không có vấn đề. Không thể công kích vào gốc rễ sẽ không đem lại chút hiệu quả nào đáng kể.”
“Và anh chắc chắn rằng đằng sau chuyện này có mưu đồ của những công ty phát hành khác?
“Tất nhiên. Chỉ một công ty ngang tầm bọn anh như BFG thì không thể nào làm ra một trò chơi sao chép trong thời gian quá ngắn như vậy. Với cả cho chúng thêm mười năm nữa cũng chẳng thể nào dắt mũi được toàn bộ dư luận, chắc chắn có những kẻ khác đứng đằng sau...”
“Chung tay nhau khống chế truyền thông để đối phó với chúng ta.”
“... Đúng đấy.”
Lại thêm vài giây im lặng, cuối cùng Dương Khoa thở mạnh một hơi. Mẹ nó, rốt cuộc cũng hiểu cảm giác bất an mấy ngày hôm nay là do đâu.
Độ khó tăng dần rồi à hệ thống?
Trong lòng Dương Khoa bắt đầu xuất hiện một tia tức giận, nhưng nó lại dành cho chính mình. Hắn quên mất rằng lĩnh vực trò chơi điện tử của thế giới này sáng tạo có thể thiếu hụt, thế nhưng tinh thần “mượn làm của riêng” thì không thiếu. Một trò chơi có phẩm chất tốt trên thị trường sẽ luôn phải đối mặt với việc bị đối thủ mổ xẻ nghiên cứu để cho ra sản phẩm ăn theo bất cứ lúc nào.
Tựa như thế giới cũ vậy. Khoác một tấm áo khác, chỉnh sửa nội dung tý tẹo, đổi một cái tên rồi đưa ra phát hành, cả thị trường cứ tràn làn những trò chơi na ná nhau như thế. Và ở đây cũng chẳng khác bao nhiêu, có khác thì là với công nghệ kỹ thuật phát triển vượt bậc quá trình đó diễn ra nhanh hơn mà thôi.
Đã như vậy, “Slither” còn bị trì hoãn quá lâu trong quá trình chuẩn bị phát hành. Trong chuyện này Dương Khoa cũng phải gánh một nửa trách nhiệm¸ vì chính hắn đã lùi thời gian bàn giao trò chơi lại một tuần do bị cấm túc lẫn mong muốn bổ sung kịp thời thiết lập AI cho trò chơi.
Sớm biết thế này, có lẽ hắn nên bàn giao trò chơi ngay lập tức khi hội chợ kết thúc mới đúng. Nhưng thôi, giờ thì mọi chuyện đã thành ra thế, tập trung suy nghĩ biện pháp giải quyết thì hơn.
“Thôi không sao anh ạ, chuyện này thực ra em cũng có lỗi. Nếu không phải em mất quá nhiều thời gian để cải thiện vấn đề kỹ thuật thì trò chơi đã không bị đối thủ sao chép thế này.”
“Ấy, chuyện nào ra chuyện đó chứ? Lần này là bên anh xử lý không chu toàn cậu cứ yên tâm. Bọn anh dù chỉ là công ty nhỏ thôi nhưng tinh thần chịu trách nhiệm vẫn phải có.”
Thấy Dương Khoa không có vẻ muốn truy cứu vấn đề, khuôn mặt căng thẳng của Tịch nhanh chóng giãn ra, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi một chút. Có điều anh vẫn chủ động nhận trách nhiệm về phía mình, phần nhiều vì anh cũng có tư tâm.
Lạt mềm buộc chặt.
Trong công ty anh là người rõ nhất năng lực của Dương Khoa như thế nào. Thế nhưng người có năng lực không đáng sợ, đáng sợ là người có năng lực mà tâm tư lại kín đáo. Và càng đáng sợ hơn nữa chính là người có năng lực mà tâm tư lại kín đáo ở độ tuổi chưa đến hai mươi.
Chỉ cần đi qua sóng gió cuộc đời tôi luyện mấy năm, người này chắc chắn sẽ thành châu ngọc!
Một mầm mống nhân tài như thế, cho dù sau biến cố lần này khiến cho đôi bên vô duyên hợp tác đi chăng nữa thì vẫn nên níu giữ mối quan hệ bằng hữu. Thêm một người bạn là thêm một lối đi mà, không thể chỉ vì một phen trắc trở mà phủ nhận tất cả.
Mà muốn duy trì mối quan hệ, điều kiện tiên quyết là phải có thành ý. Và Tịch sẵn sàng chấp nhận hy sinh lợi ích để biểu lộ thành ý đó.
“... Thôi được rồi, em nghĩ là chúng ta nên đi tìm phương án giải quyết.” Vấn đề mấu chốt đã nắm được, không muốn đôi co thêm nữa Dương Khoa chủ động kết thúc câu chuyện: “Như vậy đi, em sẽ xem qua cái trò chơi “Snek” gì đó, xem nó sao chép ra làm sao rồi phối hợp với bên anh. Còn anh cứ tiếp tục tìm biện pháp quảng bá trò chơi nhé. Được không anh?”
“Tất nhiên là được. Tên đầy đủ của trò chơi đó là “Snek Aztec”, do BFG Company phát hành nhé.”
“Ok, em nhớ rồi.”
Cúp máy, Tịch thở dài một hơi ngồi ngẫm nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.
Anh cứ thấy có cảm giác nào đó không đúng. Dường như cái cậu Dương Khoa này tỏ ra khá hời hợt, không mấy bận tâm việc trò chơi của mình có bị sao chép đối thủ hay không thì phải. Hay là cậu ta tự tin với một con bài chưa lật nào đó? Hoặc chỉ đơn giản nhân tài bây giờ ai cũng như vậy?
Thật sự là không bình thường chút nào.
Nhớ lại cái ngày ký kết hợp đồng phát hành “Bejeweled” trên thế giới, khóe miệng của Tịch hơi mấp máy. Giờ thì anh đã hiểu cái vẻ mặt lạ thường của Liễu vào lúc đó rồi.
Nhưng thôi, trước đừng quan tâm tới cái này, giờ phải vạch ra chiến lược đối phó đã.
Nghĩ đến đây Tịch với tay lục lọi chồng giấy tờ trên bàn một hồi, sau đó lấy ra một trang giấy trắng và một cây bút đặt phía trước mặt. Sau một hồi suy xét, anh bắt đầu ghi chép như bay.
Trước hết là phải đảm bảo “Slither” luôn sẵn sàng đón nhận người chơi bất cứ lúc nào. Cho dù sau những chuyện đã xảy ra thì mong chờ “Slither” sẽ có lượng truy cập bùng nổ thời điểm ra mắt là điều không tưởng, song không thể vì thế mà lơ là đi khâu vận hành được.
Cần phải giữ chân lượng người chơi ban đầu cho dù có ít ỏi đến mấy đi chăng nữa, có như vậy mới có vốn để hấp dẫn những người đến sau.
Sau đó là giải quyết vấn đề truyền thông. Đây mới là cái khó khăn nhất, và nếu không giải quyết được ngày nào thì ngày đó “Slither” vẫn sẽ phải chịu cảnh hẩm hiu. Với hiểm cảnh hiện tại, có lẽ cần phải tìm ra những biện pháp mang tính đột phá.
Lần này Tịch ghi chép rất lâu, cơ hồ kín gần hết trang giấy. Vô số những giải pháp được anh vạch ra đan xen với nhau, độ khả thi ra sao chưa biết song hiện tại thì chẳng còn gì để mất nữa mà không thử. Sau khi hài lòng quan sát lại một lượt, Tịch mới viết đến những chữ cuối cùng.
Đối phó với kẻ địch....
Một luồng nộ khí xung thiên bốc lên, không kìm nén được nữa đột nhiên Tịch không viết tiếp mà vứt thẳng cây bút xuống bàn văng đi tung tóe. Bỏ lại tờ giấy chi chít chữ trên bàn, anh đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
“Được lắm, muốn chơi phải không? Đã thế ông đây sẽ theo chúng mày tới cùng, không phải thế ông đổi sang họ chúng mày luôn!”
Lờ mờ trong những khung cửa kính, nụ cười tàn nhẫn của Tịch hiện ra.
...
Thực ra Dương Khoa cũng đâu có tự tin hay có con bài chưa lật nào như Tịch nghĩ đâu chứ.
Sau khi biết tin tức xấu, chuyện đầu tiên hắn làm là mở Btop lên kiểm chứng. Và quả nhiên là số điểm danh vọng đã bị suy giảm khoảng một trăm điểm, tuy so với số điểm hiện tại không nhiều song đã đủ để khiến hắn bắt đầu lo được lo mất.
Hệ quả là chẳng còn lòng dạ nào để ăn uống, Dương Khoa cất lại Btop rồi mở laptop ra ngồi hàng giờ liền thử chơi “Snek Aztec”. Thấy hắn vắng mặt tại bàn ăn, cả Dương Uyên lẫn Ngọc Linh đều chạy lên xem Dương Khoa đang bị làm sao mà hỏi đến cũng không thấy thưa. Và khi thấy vẻ mặt của hắn tỏ ra vô cùng nghiêm trọng khi nhắc đến công việc, cả hai người biết ý chỉ hỏi han vài câu rồi nhắc nhở hắn lúc nào đói thì nhớ xuống ăn cơm.
Bất quá, cứ sau mỗi một ván chơi thử, tinh thần của Dương Khoa lại thả lỏng một ít. Tình huống không quá tệ như hắn nghĩ, đúng là “Snek Aztec” đã có những sự thay đổi khác biệt so với “Slither”. Song những thay đổi này liệu có thực sự tiên tiến, hoàn mỹ như truyền thông tung hô không thì câu trả lời của hắn là chưa chắc.
Chẳng hạn như đồ họa của trò chơi.
“Snek Aztec” lấy bối cảnh là cuộc chiến sinh tồn tại vùng rừng nhiệt đới nổi tiếng, thế nên hình ảnh của những con rắn được khắc họa khá rõ nét và chân thật. Thậm chí là quá mức chân thật rồi, trong quá trình chơi thử hắn rùng mình tới mấy lần khi thấy cảnh con rắn của mình bị kết liễu.
Theo Dương Khoa, những thể loại trò chơi tranh tài đơn giản kiểu này tốt nhất là nên hoạt hình hóa, làm thế nào cho toàn cảnh càng dễ thương càng tốt. Bởi vì chơi những trò chơi dạng này đa phần là phụ nữ trẻ em hoặc những người chơi muốn giải trí một lúc cho đỡ căng thẳng, họ muốn thư giãn tinh thần chứ không phải là để bị ám ảnh thêm.
Nếu như BFG sử dụng những con rắn cute hột me có lẽ Dương Khoa sẽ e ngại vô cùng cho số phận của “Slither”, song sử dụng mấy con rắn thật máu me thật thế này thì hắn không thấy lo lắng cho lắm. Thậm chí trong thân tâm hắn còn đang khá vui vẻ vì thấy được một trường hợp đầu tiên ở thế giới này đồ họa chân thực quá lại phản tác dụng.
Hơn nữa, trong quá trình chơi thử Dương Khoa không thể tin nổi trò chơi này lại tồn tại lý niệm “Pay to Win” (Nạp tiền là thắng).
Trò chơi “Slither” của hắn có đơn vị tiền tệ, nhưng chỉ là dùng để mua trang phục hay thay đổi bối cảnh. Chúng ngoài việc làm đẹp ra thì không có bất cứ công dụng nào cả trong quá trình tranh đấu. Thế nhưng “Snek Aztec” thì khác, trong trò chơi cũng có đơn vị tiền tệ nhưng ngoài việc dùng để thay đổi ngoại hình ra nó còn được dùng để mua vật phẩm bổ trợ.
Những món đồ bổ trợ này khá đa dạng, có thứ giúp cho người chơi tự động hút mồi trong một khoảng cách nhất định, có thứ lại giảm đi tiêu hao kích cỡ khi tăng tốc, rồi còn có gia tăng kích cỡ khởi điểm nữa, tóm lại là nhiều lắm. Hơn nữa chúng còn có thể được mua bằng tiền mặt nếu như đơn vị tiền trong trò chơi đã sử dụng hết, khỏi phải nói cũng biết đây là ý đồ thu hồi vốn lẫn kiếm lời của đội ngũ chế tác “Snek Aztec” thay cho việc cắm vào quảng cáo giống như “Slither”.
Chỉ là, những thứ này thực sự là một cải tiến đột phá chứ?
Đáp án là vừa có vừa không.
Trong số những món đồ trên có một vài món khá hay bên cạnh những thứ khá tệ. Qua quan sát những người chơi khác thì hắn thấy vật phẩm tự động hút mồi là hay nhất, được sử dụng nhiều nhất còn lại mấy món đồ kia chỉ là những thứ tào lao bí đao, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Một vật phẩm được sử dụng tới mức gần như lạm dụng còn lại số đông lại bị vứt xó, chuyện mất cân bằng như thế này hiển nhiên là không tốt rồi.
Hơn nữa nói đến mất cân bằng, bản thân sự xuất hiện của những món đồ phụ trợ này là thứ mất cân bằng lớn nhất. Những vật phẩm mang yếu tố trợ giúp giao tranh này sẽ biến một trò chơi vốn phân định thắng thua bằng kỹ năng trở thành một cuộc chạy đua vũ trang giữa những người chơi với nhau. Mà một khi đã động đến chuyện ai giàu hơn thì người đó có cơ hội thắng cao hơn thế này, tính cân bằng tổng thể của cả trò chơi sẽ bị sụp đổ.
Tắt đi trò chơi, Dương Khoa ngửa đầu về phía sau nở nụ cười trên môi.
Có lẽ kẻ làm ra những sửa đổi này so với nguyên tác không biết rằng chúng sẽ nhanh chóng trở thành những khuyết điểm lớn nhất trong tác phẩm của mình. Và tất cả những gì hắn cần làm hiện giờ chỉ là chờ đợi để những khuyết điểm này tự mình bộc lộ ra mà thôi.
Đóng lại laptop, chủ ý đã quyết Dương Khoa với tay lấy điện thoại gọi luôn cho Tịch:
“Anh Tịch.”
“Khoa đấy à, có chuyện gì thế?”
“Em đã chơi thử “Snek Aztec” rồi. Có hai tin tức tốt và xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin xấu.”
“Snek Aztec” là một trò chơi có phẩm chất tương đối, thêm vào vừa được phát hành trước lẫn vừa được truyền thông tung hô thế này thì chúng ta chắc chắn sẽ bị lép vế trong thời gian tới. Chuyện này thì em không có biện pháp nào cả, tất cả đều phụ thuộc vào bên anh xử lý thôi.”
“Anh hiểu rồi, thế còn tin tốt.”
“Tin tốt nếu anh muốn biết thì trước hết phải trả lời em một câu, anh có tin em không?”
“Cậu đừng đùa nữa, giờ là lúc nào rồi còn hỏi những câu thế này. Mau nói đi, anh tin cậu 100%”
“Vậy thì được, tin tức tốt là: chỉ cần cầm cự vượt qua giai đoạn khó khăn này, về lâu về dài chúng ta sẽ thắng.”
Một thanh âm tràn ngập tự tin lọt vào tai Tịch khiến anh quá đỗi bất ngờ, theo bản năng anh nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, giọng hơi run:
“Sẽ thắng? Vì sao lại thế?”
“Lại vì sao rồi, thế mà vừa nãy bảo tin tưởng em 100%.” Dương Khoa cười nói: “Anh Tịch yên tâm, cái này không cần em giải thích, dần dần anh sẽ hiểu tại sao trò chơi của chúng ta sẽ thắng.”
“Còn bây giờ, liên quan tới truyền thông quảng bá em có một chiêu với độ khả thi khá cao, hiệu quả đem lại cũng rất bất ngờ nếu thực hiện thành công. Không biết anh có muốn nghe không?”
“Tất nhiên là có, cậu mau nói đi.” Thế rồi Tịch vội vàng chạy trở lại bàn làm việc. Vốn dĩ đã ra đến cửa định về nhà nghỉ ngơi, song nghe thấy Dương Khoa nói như vậy anh lại đi tìm tờ giấy giải pháp lúc trước mở ra, chuẩn bị đối chiếu với những gì Dương Khoa sắp nói.
“Tốt lắm, anh nghe em trình bày này.”
Dương Khoa bắt đầu nói ra biện pháp khai mở cục diện của mình¸ và càng nghe, mắt của Tịch ngày càng mở to nhìn chằm chằm một dòng trên giấy. Suy nghĩ của hai người đúng là không mưu mà hợp.
Cây bút ban nãy hỏng rồi, anh vớ lấy một cây bút khác màu gạch chân dòng chữ này, làm cho nó nổi bật lên so với những phần còn lại. Nếu cả cậu ta cũng công nhận đây là biện pháp tốt thì chắc chắn là như vậy rồi, anh sẽ ưu tiên tiến hành ngay không một chút do dự.
“Thế nào, anh thấy biện pháp của em có thể thực hiện được không?”
“Tất nhiên là được chứ! Anh sẽ cho người lập tức làm ngay, cậu đúng là có tố chất làm về chiến lược truyền thông đó Khoa.”
“Ha ha, anh cứ quá khen. Tóm lại chỉ cần làm được điều đó thì trò chơi sẽ lọt vào tầm mắt mọi người, không phải lo cho chuyện bị truyền thông bưng bít nữa. Thế thôi anh nhé, giờ cũng muộn rồi.”
“Ok, cứ chờ tin tức của bọn anh nhé. Chào Khoa.”
“Ok, chào anh.”
Buông điện thoại xuống, Dương Khoa nhẹ nhõm rời khỏi phòng đi xuống bếp. Chuyện tạm thời cứ định như thế, giờ thì đi kiếm đồ ăn đã, đói ngấu rồi.
Bật đèn lên, ngồi xuống bàn ăn rồi nâng lên lồng bàn, chà chị Uyên hôm nay tâm lý thế? Cơm canh phần lại cho hắn khá nhiều, món thịt bò hắn khá thích còn cả nửa đĩa. Bên dưới đĩa thịt là một mẩu giấy với nét chữ bay bướm của Dương Uyên: “Ăn hết đi còn có sức mà làm việc. ( ^◡^) “
Bê lên bát cơm Dương Khoa bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon lành, con tim hắn cũng chậm rãi vui vẻ trở lại.