Chương 565: Khó dễ (2)
Nghe nhân viên dưới trướng kể lể xong xuôi, điều đầu tiên hiện ra trong đầu Dương Khoa là đối phương đang cố ý gây khó dễ đối với Ninja Entertainment nói chung và bản thân hắn nói riêng.
Trước hết là đơn phương hủy bỏ giao hẹn gặp mặt từ trước đúng vào lúc đoàn đội của hắn đặt chân tới nơi, không sớm mà cũng không muộn lấy một phút đồng hồ nào hết. Bảo là trùng hợp bận rộn đột xuất thì những ngày sau đó hờ hững với trung gian phía Navigame, nguyên do không thèm nói vướng mắc không thèm dàn xếp phải giải thích như thế nào cho lọt tai? Sau đó đến ngày hôm nay tự tiện chốt một cái lịch hẹn gấp như chạy giặc trong khi thừa biết khoảng cách đi lại giữa đôi bên hiện phải lên tới hàng trăm cây số. Nói không phải cố ý gây khó dễ căn bản là chẳng ai tin.
Chưa kể, Dương Khoa hắn còn đánh hơi thấy đối phương có khuynh hướng đối phó qua loa cho xong chuyện. Thử nghĩ mà xem, nếu đối phương thực sự có nhã ý hợp tác thì đã không ra cái vẻ bề trên của hắn thế, nói chốt lịch hẹn là chốt luôn không thèm bàn bạc với người ta xem thế nào thì hợp lý. Rồi thì lờ tịt Tiến đi khi anh nỗ lực tìm cách giải quyết vấn đề một cách vẹn toàn, đến lúc sếp lớn phía Navigame ra mặt lại quay ngoắt ý định về gặp mặt Ninja Entertainment như ban đầu. Mọi thứ nó cứ xoay vòng vòng như chong chóng chẳng biết đâu mà lần, không thể tin nổi lối hành xử ấy lại đến từ một phần tử thuộc giai tầng trí thức của xã hội châu Âu văn minh.
Mất cả cảm tình.
Mà Navigame cũng thật là, người như thế cũng móc nối quan hệ cho được. Xong rồi còn đem giới thiệu cho hắn biết nữa, không phải là chúng ta nên tìm cách tránh cho xa những thể loại như này sao? Khó hiểu hết sức.
"... Sự tình nó là như thế sếp ạ. Thôi thì anh Tiến cũng động viên chúng ta cố gắng, dầu gì người ta cũng là một tay bình luận trò chơi hàng đầu của làng truyền thông châu Âu. Có lẽ người ta bận việc gấp thật nên không làm chủ được thời gian, khó khăn lắm mới chốt được lịch hẹn nếu chúng ta từ bỏ sẽ rất phí…."
"Cố gắng? Cố gắng cũng phải dựa trên cơ sở nào chứ ai mà cố gắng bất chấp hết thảy cho được? Lại còn bận gấp, nghề bình luận "bồi bút" thì có cái quái gì mà phải gấp đến mức chơi khó nhau như thế? Tay này mỗi lần đặt bút phải sắp lễ khấn ông bà tổ tiên sao, hay bên này viết báo nó cũng áp đặt KPI mỗi ngày chục bài giống bà chị Thanh Hương eRam ở nhà?" Không đợi nhân viên dưới trướng nói hết câu Dương Khoa đã bĩu môi tiếp tục tuôn thêm một tràng dài, giọng điệu lộ rõ ý tứ không đồng tình. Nguồn cơn thì không cần phải nói nhiều nữa vì đã nêu ở phía trên rồi.
Bảo là gây khó dễ nhưng vẫn có ý định hợp tác hắn còn chẳng buồn cân nhắc nữa là vừa gây khó dễ vừa không có ý định hợp tác. Thành người nổi tiếng rồi tự cho mình cái quyền đùa bỡn người khác như đùa bỡn động vật trong sở thú à? Xin lỗi chứ hắn không có nhu cầu giao tế với kẻ như vậy, công việc được thì được không được thì thôi đi tìm người khác. Bộ cái đất châu Âu này nhà bình luận trò chơi c·hết hết rồi chắc?
Người nhân viên dưới trướng thấy sếp mình tỏ vẻ hùng hổ như vậy cố nhiên là từ chối đưa ra ý kiến cá nhân. Điện thoại vốn cầm sẵn trong tay lập tức được mở lên, người này bấm số gọi lại cho Tiến rồi trao nó cho Dương Khoa, để hai thành viên cốt cán trong đoàn đội bàn bạc với nhau trực tiếp luôn khỏi cần thông qua trung gian. Đi kèm với đó là tiết mục "ảo thuật" biến mất khỏi gian phòng tạm trú, để Dương Khoa có thể thoải mái chuyện trò không phải cố kỵ như khi có cấp dưới cạnh bên.
Hai người chuyện trò với nhau thông qua điện thoại khá lâu, khi người sếp lớn của Ninja Entertainment đẩy cửa phòng đi ra thì bầu trời phía bên ngoài đã triệt để tối đen. Cứ việc không nghe thấy nội dung cuộc chuyện trò, song trông thấy Dương Khoa người nhân viên dưới trướng vẫn đoán được ngay rằng sếp mình đã bị trung gian phía Navigame thuyết phục thành công. Vì nét mặt của Dương Khoa hiện giờ nhăn nhúm chả khác gì cái bị hết, giống kiểu bị buộc hy sinh vì đại nghĩa làm một điều gì đó mà bản thân vốn không hề muốn một chút nào ấy.
"Điện thoại của chị này…. Đoàn chúng ta đã có ai biết về lịch hẹn đột xuất này chưa?"
"Thưa mọi người biết rồi ạ, em có nhắn mọi người trước lúc gặp sếp để nắm bắt tình hình. Tình hình thế nào hả sếp?" Người nhân viên dưới trướng vừa nhận về điện thoại vừa cất giọng hỏi han.
"Chậc, vẫn phải đi vì ờ… anh Tiến bảo tiếng nói của đối phương rất có trọng lượng tại khâu chốt danh sách đề danh. Trò chơi nào đi qua ngòi bút tay này tán dương thường có xác suất thắng cử không nhỏ, nên tranh thủ cậy nhờ nếu như chúng ta vẫn còn quyết tâm ganh đua. Hơn nữa thông qua tay này chúng ta còn có cơ hội tiếp xúc với mấy tay giám khảo nắm thực quyền tại Video Game Awards, coi như có thêm phương án dự phòng trong trường hợp bên khu vực Bắc Mỹ hay Hàn Quốc đi không thông."
"Vậy thì theo em sếp cứ thông báo cho mọi người biết quyết định sau cùng đi ạ, sau đó bọn em sẽ đặt vé tàu đi lại với cả tìm địa điểm tập kết. Xong một cái chúng ta khởi hành luôn."
"(Thở dài) Cũng không biết như thế liệu có ổn không nữa. Hình như từ đây đến đó không đi tàu điện một chuyến liền mạch được đúng không? Phải qua hai chuyến ở hai trạm khác nhau."
"Vâng. Nhưng quãng đường trung gian nó cũng ngắn thôi, mình ngồi thêm taxi vài chục phút là được sếp ạ."
"Cấp tập c·hết người.... Ở đây chuyến tàu muộn nhất ngày đi lúc mấy giờ ấy nhỉ?"
"Khoảng tầm 11 giờ đêm sếp."
"... Vậy giờ chị kêu gọi đoàn đội tập hợp lại đi, chuẩn bị đồ đạc xong lên kế hoạch khởi hành rồi đi luôn. Gặp nhau dưới sảnh lễ tân nhé." Cuộc đối thoại kết thúc với vẻ quyết đoán trở lại trên khuôn mặt Dương Khoa. Nhìn người nhân viên dưới trướng lễ phép rời đi, hắn chép miệng tỏ thái độ không hài lòng nốt lần cuối rồi quay về gian phòng thu xếp đồ đạc cá nhân chuẩn bị lên đường. Thôi thì đám bọn hắn vốn dĩ ở vào vị thế đi cầu cạnh người khác, sự tình đã không có cửa thương lượng đành chấp nhận lùi bước thỏa hiệp vậy. Chỉ mong cái sự thỏa hiệp này là đáng giá.
…
Mệnh lệnh chính thức truyền đạt xuống, đám nhân viên dưới trướng Dương Khoa nhanh chóng tập kết đông đủ tại sảnh lễ tân thuộc khuôn viên văn phòng chi nhánh. Kế đến từng người bọn họ tự động chia nhau ra thực hiện công tác chuẩn bị mà không cần sếp lớn phải mở miệng phân phó, ai kỹ tính thì thu thập tài liệu biên soạn lịch trình còn ai nhanh nhảu thì liên hệ đặt vé tàu vé xe, tìm kiếm địa điểm tạm trú khẩn cấp cho cả đoàn vân vân….
Tuy chịu áp lực thời gian ngặt nghèo song từng đầu hạng mục vẫn được giải quyết tương đối ổn thỏa, cũng đúng thôi vì đây chẳng phải là chuyến ngoại giao đầu tiên của Ninja Entertainment nơi đất khách quê người. Đúng như những gì từng nói với Thảo My, những ngày qua Dương Khoa hắn vẫn luôn dẫn theo đội ngũ không ngừng bôn tẩu khắp mọi chốn, gặp gỡ đủ loại đối tác do Tiến giới thiệu hòng tạo nền móng quan hệ hợp tác song phương. Có kinh nghiệm rồi nên ai nấy đều biết mình cần phải làm những gì tại giai đoạn chuẩn bị, không đến mức luống cuống tay chân không biết phải làm sao.
Bất quá cũng phải nói thêm, tất cả những chuyến ngoại giao trước đó của đoàn đội Dương Khoa đều diễn ra trong hoàn cảnh thuận lợi, dư dả về mặt thời gian chứ chưa có trường hợp nào cần kíp như thế này hết. Đến nỗi cả đám phải xách va li khởi hành ngay trong đêm thay vì yên giấc trên giường sau một ngày làm việc vất vả, quãng đường di chuyển cũng thuộc dạng xa xôi và còn bị ngắt quãng giữa chừng không thể ngồi tàu điện liền mạch. Hành trình đi lại mệt nhọc không nói, khi đến nơi họ cũng chỉ có vỏn vẹn đôi ba tiếng để nghỉ ngơi chuẩn bị trước khi gặp đối tác - một khoảng thời gian vô cùng thiếu thốn đối với những kẻ đã phải vật vờ suốt cả đêm.
Thế cho nên, khâu chuẩn bị của đoàn đội Dương Khoa có vẹn toàn đến mấy thì cũng không thể tránh khỏi những ảnh hưởng tiêu cực đến từ cái lịch hẹn oái oăm. Khi bước ra khỏi căn phòng trọ được đặt thuê trong vội vàng để đi gặp đối tác trông sắc mặt ai nấy đều kém cỏi vô cùng do mệt mỏi cộng thêm ngủ không đủ giấc. Có người uể oải chân bước lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã úp mặt xuống đường làm trò cười cho dân chúng xung quanh.
"Sao thế anh Chương? Mệt quá hả?" Thấy động tĩnh lạ thường phía đội ngũ sau lưng, đôi mắt có chút đỏ Dương Khoa ngoái đầu lại hỏi thăm.
"Dạ vâng có hơi mệt ạ." Người nhân viên suýt ngã gắng gượng bộc bạch: "Biết thế này có khi đêm qua ta đi sớm hẳn lên sếp ạ, tầm tám chín giờ tối đi luôn cho thời gian nghỉ ngơi nó được lâu."
"Không có chuyến để mà đi ấy chứ anh Chương, với cả đi giờ đấy thì khâu chuẩn bị lo liệu thế nào? Lên tàu điện giở tài liệu ra soạn à?" Một người nhân viên trong đoàn nhanh miệng đứng ra phản bác.
"... Ờ ha."
"Mà hôm qua ai đặt cái phòng trọ tồi tàn vừa ở thế? Giường đệm gì cứng quá, nằm đau hết cả người." Lại thêm một người nhân viên khác mở miệng kêu rên, cả người không ngừng uốn éo khiến tiếng xương khớp vang lên lách cách.
"Này, có chỗ để ngả lưng là tốt lắm rồi nhá anh giai." Đến lượt người nhân viên gặp mặt Dương Khoa báo tin tối hôm trước quay ra hất hàm, vẻ bực bội hiện lên trên khuôn mặt trang điểm vội vàng: "Thời gian gấp thế em đố anh tìm được nhà trọ nào khác quanh đây để trú đấy. Cằn nhằn suốt cả tiếng đồng hồ, không thích thì anh ra ghế đá công viên mà ngủ!"
"Thôi ngay đi nào, muốn xấu mặt lắm hay sao mà làm ầm ĩ giữa đường thế?"
Không muốn nghe thêm mấy lời nói gây xung đột nội bộ vào thời điểm này, Dương Khoa vội vàng nghiêm giọng nhắc nhở đám nhân viên dưới trướng. Chờ cho cả đám ngậm miệng hết lượt hắn mới chuyển sang động viên: "Tôi biết mọi người đang rất mệt nhưng chuyện hẹn gặp đột xuất bất thình lình như này không ai mong muốn cả. Mấy anh chị em cố gắng bảo nhau chịu khó, ngày hôm nay nếu cảm thấy đối phương không nhiệt tình thì khi xong việc chúng ta có thể về luôn không cần phải cà kê dê ngỗng. Rồi tôi sẽ điều chỉnh lại lịch trình công tác cho cả đoàn chúng ta có thời gian nghỉ bù sau."
"Vâng ạ, cảm ơn sếp!"
"Sếp Khoa tuyệt nhất!" Hai nam nhân viên vừa lên tiếng phàn nàn là những kẻ đầu tiên ủng hộ quyết định Dương Khoa đưa ra. Hành động nịnh nọt này nhanh chóng nhận về vô khối cái lườm nguýt đến từ hội chị em phụ nữ xung quanh, trong đó bất mãn nhất vẫn là người vừa bị chê là đặt phải phòng trọ tồi tàn. Không do dự lấy một giây cô tiếp tục mở lời giễu cợt đồng nghiệp, kèm thêm tâng bốc sếp lớn để tránh bị trách cứ sau đó:
"Chỉ thế là nhanh. Ai cũng khổ chứ một mình mình khổ chắc, đàn ông đàn ang gì mà "kém tắm". Bản lĩnh nam nhi không bằng một phần mười sếp Khoa, nhỉ sếp Khoa nhỉ?"
"Chị cứ đùa."
"Ui xời, sao biết bản lĩnh nam nhi không bằng một phần mười hay thế? Trải chiếu "test" thử hai đằng chưa mà biết?" Nam nhân viên bị trêu chọc lập tức buông lời ngả ngớn.
"(Khịt mũi) Việc gì phải "test"? Nhìn là biết thừa, ốm yếu "chống đẩy" không được dăm cái còn làm bộ khoe mẽ."
"Chỉ được cái mồm. Không dám "test" thì đừng có lớn tiếng, người ta cười cho."
"Này, cần thiết em gái đây sẵn sàng bất chấp luôn nhá. Hỏi ngược lại anh giai có gan chơi không, hay là đến thắt lưng cũng không dám cởi ấy?"
"Sao không?... Liên hệ sếp đi, sếp gật anh gật ngay lúc nào cũng ô kê!"
"Ôi dào ơi "gò vấp" kìa, sợ sun vòi còn cố đem sếp ra làm bia đỡ đạn. C·hết cười!"
Và thế là hai người vừa đi vừa tiếp tục chí chóe, kéo theo toàn bộ thành viên xung quanh tham gia góp vui. Mới đầu Dương Khoa định hô hào giữ yên lặng cho đỡ nhức đầu, nhưng rồi trải qua vài giây suy xét hắn lại quyết định mặc kệ mọi người đùa cợt lẫn nhau, chỉ cần không gây mất đoàn kết nội bộ thì cứ vô tư. Căn bản tinh thần cả đội lúc này hiện đang không được tốt, hắn cần lắm những cuộc chuyện trò như này để khơi dậy sự hứng khởi phấn chấn trước giờ gặp mặt đối tác. Chứ cứ mang những bộ mặt thất thểu thiếu sức sống đi vào phòng họp thì ngượng ngùng quá, mất hết cái uy của thế lực đáng gờm mới quật khởi mang tên Ninja Entertainment.