Chương 542: Khởi tranh (14)
"Nhà ông Hải cũng b·ị đ·ánh à?"
Thêm tin dữ truyền đến làm thành viên cầm tộc Magyars sững người, tinh thần chiến đấu chống lại nghịch cảnh khó khăn lắm mới khơi lên được nhanh chóng xẹp xuống. Bất quá, “còn nước còn tát” anh vẫn gắng gượng hỏi lại đồng đội cho rõ: “Địch quân đông không ông? Mỗi nhà Malians thôi hay gì?”
“Trước mắt có mỗi nhà Malians. Quân thì đông, cả đống Ram “gõ” nhà thêm ít lạc đà chém phụ nữa.”
“Vậy để tôi điều quân sang đỡ hộ. Trong lúc đấy ông cố gắng thủ nhà nhé, đừng đẩy quân sang nhà ông Tín nữa.”
Đoạn thành viên cầm tộc Magyars vội vã cắt bớt đám kỵ binh cơ động chạy sang căn cứ Italians cứu viện. Chỉ là việc điều quân di chuyển từ đầu cánh bên này sang đầu cánh bên kia tốn không ít thời gian, đã vậy trên đường cứu viện quân của người này còn chạm trán toán lạc đà nhà Malians đi cùng chiều. Hai phe đánh nhau lộn bậy mấy hồi dẫn đến hệ quả là hành trình cứu viện không được như mong muốn, khi quân Magyars tới nơi thì dàn xe Ram đã đánh sập dãy bến cảng ven sông và khoan thành công một lỗ hổng tiến vào trong lòng căn cứ địch rồi.
Chưa kể sinh lực của đám kỵ binh Magyars còn bị tiêu hao trên đường cứu viện nữa, có tới nơi thì cũng chẳng giúp ích được nhiều trong giao tranh. Tình cảnh nhà Italians lúc này vẫn cứ tràn ngập hiểm nguy, không khác gì ngàn cân treo sợi tóc hết.
Mà ở phía chiến trường còn lại, mặc dù mất đi một thành viên tham chiến cộng thêm thế công tạm thời bị ngăn cản, song liên quân VP12.BCT vẫn không hề tỏ ra nao núng chút nào. Lạc đà nhà Malians vừa rời khỏi là đám lính giáo nhà Slavs lập tức trám vào vị trí, trạng thái công kích tự do chuyển đổi thành phòng ngự để dàn thần công nhà Turks thoải mái xả đạn. Trong khi bên liên quân zoV thì, quân số suy giảm một cái là dấu hiệu hụt hơi nhanh chóng bộc lộ ra ngay. Thiếu đi kỵ binh hùng mạnh nhà Magyars và quân tiếp viện nhà Italians, chỉ bằng vào toán quân ô hợp rẻ tiền "đôi cánh én" Saracens rõ ràng là không thể nào làm nên mùa xuân.
"... Toang quá các ông ạ. Thôi "GG" nhé, chịu thôi lính tôi yếu không chống được."
Và sau tất cả điều gì đến cũng phải đến. Mắt thấy thần công phe địch sắp sửa nã đạn pháo vào dãy công trình chiêu mộ lính của mình hòng triệt để bóp c·hết nguồn quân tiếp viện, thành viên cầm tộc Saracens dứt khoát thả chuột tỏ ý buông xuôi. Căn cứ bị xe cơ giới công kích tới tận hai lần tan hoang hết cả, bây giờ có học tập nhà Slavs cho quân dân "bỏ của chạy lấy người" thì cũng chẳng vực dậy được vì đại thế đã mất. Đám lính "rác" đông đúc của nhà Slavs kia sẽ chỉ ngày càng trở nên khỏe hơn mà thôi, trong khi phe anh coi như đã chạm ngưỡng sức mạnh tối đa rồi. Càng cố đánh tiếp thì càng thua thảm hại à.
Đành rằng chẳng ai muốn làm người thua cuộc đâu, nhưng thôi kết quả nó đã an bài thì có dây dưa cũng chả nên trò trống gì. Chỉ tiếc cái cục diện tốt đẹp ban đầu, rõ ràng là cửa thắng sáng chói thế mà cuối cùng vẫn thua chỉ vì một quả "bug game". Đúng chán. ( ̄︿ ̄)
"... "GG" cũng được, chơi đến giờ tôi cũng chán lắm rồi. Nghỉ đi cho dễ chịu."
Thành viên cầm tộc Saracens trong cánh thấy vậy bèn thuận miệng đáp lại đôi câu mang đầy ẩn ý. Còn lại Trác Hải và thành viên cầm tộc Magyars, nhìn căn cứ Italians hiện tại vẫn đang bị công phá dữ dội cả hai người lặng lẽ thở dài một hơi cùng nhau. Sau đó, lấy lại tinh thần trước tiên Trác Hải nói lời tiếc nuối:
"Thôi mấy anh em ta thi đấu hết sức rồi thì thôi vậy. Lạc quan mà nói, dù sao cái mục đích chơi vui ngày hôm nay cũng đã đạt được. Ông Miuren thấy sao?"
"À ừ, tôi thì như nào cũng được. Vấn đề là ở ông ấy Hải, tôi nhớ ban nãy ông bảo muốn thắng để giành phần thưởng figure lắm cơ mà? Giờ mới chỉ gọi là nguy cấp thôi chứ chưa hẳn…."
"Thôi thôi bỏ! Tài nguyên cạn kiệt quân khắc chế không lên được, "nâu hốp" (no hope) rồi hát bài "Figure xa dần" thôi." Không đợi đồng đội nói hết câu Trác Hải đã quả quyết ngắt lời, trong lòng bồi thêm một câu rằng cùng lắm thì sau này ăn vạ cô bạn làm ở Ninja Entertainment là được. Người ta công tác tại "nguồn" như thế thì kiểu gì mà chả sẵn "hàng" không lo.
"Ừ thì "Figure xa dần". Thế "GG" thôi còn nghỉ ngơi bàn bạc xem anh em ta đi đâu chơi tiếp, giờ về vẫn còn sớm chán." Dứt lời thành viên cầm tộc Magyars đi đầu trong việc thao tác đầu hàng. Ba người còn lại nhanh chóng theo sau với hành động tương tự, giao diện trận đấu tức thì đông cứng với một loạt dòng thông báo bắt mắt hiện lên:
"-MiuRen.Mãiyêuem đã bỏ cuộc."
“-TínĐôngHưng đã bỏ cuộc."
"-haitraczoV4life đã bỏ cuộc."
"-Jetss đã bỏ cuộc."
“-HuynhLeNguyen.BCT đã giành chiến thắng."
"-TinhDQ99.BCT đã giành chiến thắng."
"-All.I.Do.Is.Nguyen.BCT đã giành chiến thắng."
"-DươngChính.BCT đã giành chiến thắng."
"Ấu dièèè!!!" Trái ngược với bầu không khí có phần ảm đạm bên phía đoàn đội thua cuộc, nơi nhóm người Dương Chính cảm xúc đột ngột vỡ òa khi chiến thắng đã chính thức về tới tay. Khán giả xung quanh đua nhau tiến lên chúc mừng vài câu, "cặp bài trùng" Tĩnh - Nguyên không chút cố kỵ rống lên như thanh niên mới lớn, còn người sếp thì làm điệu bộ nắm tay đặt trước màn hình máy tính trông khoa trương vô cùng. Đến cả con người "khô cằn sỏi đá" như Dương Chính cũng hiếm thấy nở nụ cười toe toét ẩn bên dưới lớp mũ lưỡi trai, bất quá anh rất nhanh chóng thu hồi cảm xúc để đứng dậy đối thoại với đại diện ban tổ chức - người vừa vặn tìm đến sau khi nắm được động tĩnh mới nhất tại nơi đây.
"Chúc mừng đoàn đội VP12.BCT, các bạn đã là những người giành được chiến thắng tại nhánh V3 và sẽ đi tiếp vào nhánh V4 của vòng loại giải đấu AoE Championship do Ninja Entertainment tổ chức. Một chiến thắng ờ... rất thuyết phục, tôi phải công nhận là như vậy."
"Cảm ơn ban tổ chức. Xin hỏi trận đấu V4 khi nào sẽ được diễn ra vậy, để chúng tôi…."
"À vâng, thời gian cụ thể của nhánh V4 hiện tại chưa được xác định ạ. Bất quá nó chắc chắn sẽ không thể diễn ra trong ngày hôm nay được vì mọi người cũng thấy đấy, vẫn còn rất nhiều trận đấu của nhánh V1 V2 chưa được diễn ra. Thế nên đoàn đội nhà mình có thể yên tâm nghỉ ngơi ra về, khi nào có lịch chính thức ban tổ chức sẽ thông tin đến mọi người sớm nhất có thể."
Nói đến đây người đại diện ban tổ chức giải đấu chợt đảo mắt láo liên một lượt, thấy không ai để ý tới mình ngoài đoàn đội VP12.BCT mới thấp giọng thì thầm cho mình Dương Chính nghe: "Dự tính sáng sớm ngày mai bọn em sẽ cho các anh đánh trước nhé, giờ đấy có được không anh để bọn em chốt luôn?"
"Được em. Mai vẫn là ngày nghỉ bọn anh đều rảnh cả." Dương Chính cũng thấp giọng đáp lại.
"Ok anh. Cơ mà anh với mọi người phải chuẩn bị sẵn tinh thần nhé, đến đây bọn em không giúp gì được cho đội của anh nữa đâu ạ."
"Không sao. Đến đây là được rồi, cảm ơn các em nhiều."
"Vâng, thế thôi anh nhé."
Gật đầu một cái, đại diện ban tổ chức lập tức chạy sang phía đoàn đội zoV4life để an ủi đôi lời cũng như dẫn họ tới khu vực trao quà như thường lệ. Về phần Dương Chính, tự động gác lại lời nhắc nhở vừa mới được nghe anh quay về đội ngũ tiếp tục chung vui cùng đồng đội và đám khán giả nhiệt tình. Những con người có chung một niềm đam mê “Age of Empires” ấy cứ thế tận hưởng dư vị chiến thắng huy hoàng với nhau làm cả một khu vực thi đấu đông đúc trở nên sôi trào.
…
----------
Trụ sở chính của Ninja Entertainment, một tuần sau.
"... Ờ, và sau đó bọn anh dừng bước tại vòng V4. Đụng độ đội tuyển chuyên nghiệp nên mới đánh có tý đã bị "dập" cho te tua hết đường “bật” lại. Chấm hết."
Văn phòng làm việc riêng của Dương Khoa, mang theo sự hào hứng khác xa vẻ cứng nhắc thường ngày Dương Chính chốt lại câu chuyện kể về hành trình thi đấu trò chơi điện tử đầu tiên trong cuộc đời mình một cách nhạt nhẽo. Tạm ngừng cầm tách cà phê trên bàn nhấp một ngụm cho đỡ khát sau hàng mấy chục phút đồng hồ múa lưỡi, anh hắng giọng rồi hướng về phía đứa em út hất hàm: "Đấy, chuyện nó có mỗi thế thôi. Anh đã bảo rồi, ngắn mà chả chịu tin anh chưa gì đã kêu không có thời gian để nghe."
Dương Khoa: ( ̄д  ̄;)
Vâng ngắn lắm anh ạ! Ngắn gì mà ngắn thế không biết! Ngắn đến nỗi sau khi nghe xong hết câu chuyện của anh em chỉ cảm giác mới có mấy thế kỷ trôi qua thôi ấy mà, không có gì to tát hết đâu!
"Vâng, giờ em tin anh được chưa?... Thế cuối cùng mục đích của anh đến đây là gì hả anh Chính? Chắc không phải chỉ để tường thuật lại trận thi đấu xuất thần của anh thôi đấy chứ?” Cố gắng kiềm chế bản thân không “đớp miếng bả” anh ruột mình ném ra, Dương Khoa chủ động chuyển dời chủ đề câu chuyện giữa hai người.
"Ủa, thế chả nhẽ cứ phải có mục đích gì thì anh mới được tới đây gặp em hả Khoa? Thỉnh thoảng rảnh rỗi anh em trong nhà thăm nom nhau một tý không được sao?”
Dương Chính cố làm ra vẻ hùng hồn đáp lại. Song khi thấy đứa em út của anh nghiêng đầu bĩu môi nhìn mình với ánh mắt không hề tin tưởng tý nào anh lập tức đổi giọng ngượng ngùng: “... Thôi được rồi. Chẳng là ông sếp của anh thấy ngoài mẫu figure dành cho tuyển thủ lọt vào vòng V3 ra bên mình còn có những mẫu khác nên muốn lấy thêm để ờ... chơi cho đủ bộ. Nếu mà bên em có thừa con nào thì cho anh xin.”
"(Đảo mắt) Sếp anh chắc phải tầm 40 đấy nhỉ. Già thế rồi vẫn còn ham mê bộ môn figure?"
"Ừ đam mê vượt tuổi tác em ạ. Đừng hỏi anh vì anh cũng thấy khó hiểu như em thôi, miệng kêu quà cầm về cho con cháu mà lúc nhận giải cứ đứng chôn chân tại chỗ ngắm lấy ngắm để. Thế nào, có được không?”
“Được. Anh cứ sang phòng Media, figure để ở bên đó cả muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy. Thuận tiện nhắn nhân viên bên đó lập danh sách rồi đánh tiếng với em một câu luôn hộ em.” Cơ hồ không cần nghĩ ngợi Dương Khoa lập tức gật đầu một cái rất dứt khoát. Mấy ca xin xỏ dạng này hắn đã tiếp xúc nhiều rồi, nói đâu xa ngày hôm qua cô nàng streamer Hani dưới trướng còn vừa gặp trực tiếp hắn để đề xuất thỉnh cầu tương tự xong. Thôi thì toàn là người thân của nhau cả, kinh phí cũng chả đội lên là bao nhiêu thì cứ hào phóng cho đỡ mất lòng nhau.
"Ok. Với cả sếp anh còn nhờ anh hỏi dò em một câu nữa. Đại khái là lúc thi đấu xong bọn anh có buôn chuyện với Huy Chu và biết là các em sẽ làm clip tổng hợp các pha highlight vòng loại để trình chiếu quảng bá trong vòng chung kết. Liệu trận của bọn anh có thành highlight được không, để bọn anh còn được dịp vui thêm một phen.”
"Này thì em chịu, việc làm clip do phòng Media phụ trách chứ em không quản. Với cả nghe anh kể tình tiết trận đấu như thế thì làm gì có tiềm năng thành highlight?” Dương Khoa phì cười lắc đầu: “Thao tác lỗi nhiều như lá trên rừng vậy mà thành được highlight thì dân kiện c·hết! Phải em vào chơi thay anh thì trận đấu chắc kết thúc trong hai mươi phút, ai đời đánh mấy nhà chơi quân “sách vở” mà chật vật mất cả tiếng đồng hồ liền!”
"Được rồi được rồi, cha đẻ trò chơi có khác phán cứ như thần thánh ấy. Vậy mà kèo giao lưu bốn anh em hôm nọ không biết là ai ngang nhiên đẩy thầy tu lên làm bia cho cung thủ bắn thế. ( ̄ヘ ̄) “
Chuyện hết, Dương Chính định bụng nấn ná “buôn dưa lê” thêm vài câu cho đỡ mang tiếng rồi mới đứng dậy đi lấy figure. Đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt, sự chú ý nơi anh nhanh chóng tìm tới một tờ áp phích to tổ chảng đính trên một tấm bảng nơi góc phòng. Ở trên tờ áp phích là hình ảnh một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ cầm trường kiếm, một người phụ nữ đội mặt nạ xương cầm dao giấy mình sau lớp áo choàng và một con người máy hình thù kỳ cục màu xanh trắng. Cả ba đồng thời quay mặt nhìn về phía một tòa tháp đen cao chót vót, tầng tháp phía trên cùng được bao bọc bởi những đám mây đỏ xoắn ốc trông cực kỳ ma quái. Đâu đó trên tờ áp phích còn có mấy vật thể nhỏ bé hình chữ nhật bay lơ lửng điểm xuyết, trông hao hao giống với… mấy lá bài hình người của bộ tú lơ khơ?
Tổng thể mà nói thì bối cảnh chung trông khá u tối, và chẳng hiểu sao càng ngắm anh càng cảm thấy nổi da gà. Cứ như là đang chiêm ngưỡng áp phích của mấy bộ phim chiến đấu hào hùng bi tráng nào đó vậy.