Chương 516: Tiệc Giáng sinh đến đúng hẹn (5)
"Gấp tới mấy lần?"
Con số khoa trương lọt vào tai Dương Viễn làm khóe miệng anh khẽ mấp máy. Thành thực mà nói thì thị trường châu Âu rộng lớn hơn so với thị trường Bắc Mỹ anh đang phụ trách, đồng thời thể loại chiến thuật thời gian thực cũng được dân tình bên đó ưa chuộng hơn hẳn bên anh. Cho nên không có gì phải ngạc nhiên khi doanh số phát hành trò chơi cùng kỳ giữa hai thị trường này phân ra được cao thấp rõ ràng.
Nhưng gấp tới tận mấy lần?
Chi nhánh bên châu Âu chỉ vừa đi vào hoạt động cách đây một tháng thôi, và "Age of Empires" cũng chính thức được đưa lên kệ đúng lúc đó. Cùng thời điểm tại chi nhánh Bắc Mỹ đội của anh mới "tẩu tán" được bao nhiêu lượt tải "Age of Empires" chứ? Căng lắm thì được xấp xỉ hai trăm rưỡi ba trăm ngàn, và hiện tại bên châu Âu đã bán được gấp vài lần chỗ ấy rồi? Phải người em họ của anh vui miệng bốc phét không vậy, hay là uống nhiều rượu quá đầu óc đâm ra mơ hồ nhớ lộn?
"... Mấy anh em bên châu Âu làm ăn ghê gớm ra phết em nhỉ. Gấp bên anh vài lần tức là lượt tải trò chơi lên đến cả triệu rồi còn gì nữa? Mới đi vào hoạt động có hơn tháng mà thành tích kinh khủng kh·iếp quá, bên anh bây giờ cố lắm cũng chỉ đẩy doanh số lên được ngang ngửa chừng ấy thôi đấy." Trầm ngâm suy nghĩ vài giây, cảm thấy là lạ Dương Viễn bèn mở miệng thăm dò, bề ngoài cố gắng làm ra vẻ kinh ngạc hết mức.
"Thì đó." Dương Khoa thủng thẳng gật đầu: "Mới đầu nghe báo cáo em cũng bất ngờ lắm, cứ tưởng phóng đại hay là số liệu "ảo" cơ. Nhưng rồi xem thống kê chi tiết mới thấy hết thảy đều là thật sự anh Viễn ạ."
"Kể anh nghe cụ thể một chút được không?"
"Cụ thể à? Xem nào, riêng mấy nước lớn thuộc khối liên minh châu Âu đã cống hiến nửa triệu lượt tải trò "Age of Empires" rồi. (duỗi từng ngón tay) Anh này, Pháp này, Đức này, Ý này, mấy thanh thiếu niên mê game ở đó thấy dân tộc mình xuất hiện trong trò chơi thì khoái chí lắm. Thể loại cũng hợp gu nữa, thành ra trò chơi lên kệ một phát là dân tình rủ nhau mua luôn. Mỗi nước đâu đấy rơi vào khoảng tám chục một trăm ngàn."
"Còn lại những nước lớn nhỏ xung quanh cộng vào cũng đẩy doanh số lên được thêm hai ba trăm ngàn nữa. Căn bản chất lượng trò chơi chúng ta làm ra, nói không phải em khoe chứ hơn xa dăm ba cái thứ "Quê hương rồng thiêng" vớ vỉn, trong khi giá cả lại "hạt dẻ". Thế là chinh phục được số đông rồi khơi lên lòng hiếu kỳ thôi, một khi dân tình đã hiếu kỳ thì cái gì mà chả bán chạy? Anh Viễn công nhận không?"
"(Gật gù) Cái này anh công nhận. Đội ngũ chế tác bên em toàn siêu nhân, trò nào làm ra cũng trở thành hiện tượng mới lạ độc đáo hết thì làm gì mà chả thu hút tầm mắt đại chúng thế. Nhưng anh vẫn khá ngạc nhiên với việc chúng ta có tới cả triệu lượt tải "Age of Empires" ở bên châu Âu trong tháng vừa qua. Vì toàn là thị trường khó tính cả, cộng thêm tầm ảnh hưởng lớn tới từ trò chơi bản địa "Quê hương rồng thiêng" mà vẫn đột phá được thì thật là quá sức tưởng tượng. Nếu chỉ tình cờ bắt trúng "long mạch" như em vừa kể thì câu chuyện nghe... hơi có phần may mắn. Anh nghĩ vậy."
"Ừ hừ, đúng là chúng ta gặp chút may mắn bên trời Âu. Song anh cũng phải đồng ý với em là bản thân trò chơi chúng ta làm ra tuyệt vời đi, sản phẩm chất lượng tốt cộng thêm đầu nhập tuyên truyền thì chuyện bán chạy chỉ là sớm hay muộn thôi. Hơn nữa một phần công lao cũng phải kể đến đoàn đội phát hành bên đó, đều là thành viên kỳ cựu cả nên họ biết phải làm gì với nhau hết rồi. Có siêu phẩm trong tay mà còn phát hành không nên hồn thì thà về quê chăn vịt cho nhanh!"
Dứt lời Dương Khoa nở nụ cười khoái chí, tay phải giơ lên ra hiệu người nhân viên phục vụ quầy bar không cần phải tiếp thêm đồ uống cho hai người. Về phần Dương Viễn, nắm bắt được một từ khóa mấu chốt trong lời nói của người em họ anh vội vàng đào sâu vào chi tiết: "Thành viên nào mà kỳ cựu thế em?"
"Đoàn đội cũ của Gold Egg, một công ty trò chơi nội địa. Nguyên bộ sậu văn phòng chi nhánh châu Âu hiện tại là chuyển từ bên đó về. Sao thế anh Viễn, anh chưa biết tin này hả?"
"Ừ, thì đâu có ai kể cho anh mà biết? Với lại sao bọn em đào được người hay thế? Chả bù cho anh tìm đủ mọi cách chèo kéo nhân viên có chuyên môn ở bên kia mà chả chiêu mộ được bao nhiêu, chứ đừng nói là nguyên một ban của một công ty như này."
Bộ dạng khoa trương thêm vài phần của Dương Viễn khiến Dương Khoa lắc đầu cười thêm một chập nữa. Kế đó hắn từ tốn giảng giải cặn kẽ cho người anh họ biết rằng chi nhánh bên phía châu Âu vốn được mua lại từ tay Gold Egg, nhân viên đang công tác ở đó nguyên bản là hàng thải của Gold Egg chứ chẳng phải tinh anh khai quật trên thị trường lao động như anh tưởng đâu. Bất quá, nói là hàng thải nhưng năng lực và hiệu suất làm việc của bọn họ vẫn cứ nhỉnh hơn ít nhiều so với đoàn đội nửa nạc nửa mỡ bên Bắc Mỹ. Đồng thời phối hợp với nhau lâu năm rồi nên ai nấy đều biết mình cần phải làm những gì để mọi thứ hoạt động trơn tru, thành ra hạng mục phát hành trò chơi vừa đi vào giai đoạn triển khai một cái là "chạy mượt" luôn.
Nói doanh số "Age of Empires" cao gấp vài lần là còn ít đấy. Chứ giá như năm nay Ninja Entertainment không tốn thời gian dọn dẹp mớ hỗn độn Gold Egg để lại, tiếp nhận đường dây phát hành xong cho vận hành ngay lập tức thì chắc con số phải lên đến năm sáu lần, thậm chí cả chục lần cũng không phải là không thể chạm tới.
"... Chà, ghê gớm. Hết sức ghê gớm."
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện Dương Khoa kể, Dương Viễn chỉ còn biết lặp đi lặp lại mấy lần cụm từ "ghê gớm" bên miệng. Xem ra việc "Age of Empires" đạt doanh số không tưởng tại châu Âu có thể lý giải là do sự kết hợp của cả hai yếu tố khách quan lẫn chủ quan: một đằng là sản phẩm may mắn chiếm được cảm tình của cộng đồng dân bản địa khó tính, một đằng nữa thì là nhờ có đoàn đội tài ba đứng phía sau công tác phát hành nói chung.
Khách quan không nói, yếu tố chủ quan thực sự khiến Dương Viễn anh cảm thấy có chút mất mặt. Đoàn đội do anh dẫn dắt đâu phải "nửa nạc nửa mỡ" như lời người em họ đối diện chứ, hai năm trời chinh chiến cùng với những "Plants vs Zombies" "Cut the Rope" và giờ là "Age of Empires" bọn họ cũng đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm thực chiến rồi đấy. Thế mà thành tích vẫn kém xa tít tắp, đến nỗi cho dù có viện cớ đất Bắc Mỹ không chuộng thể loại chiến thuật thời gian thực cũng không tài nào bù đắp nổi chênh lệch giữa hai bên.
Lại còn "giá như bên châu Âu phát hành trò chơi sớm có khi con số còn lên gấp chục lần" nữa hả. Lời này của Dương Khoa không khác gì một cú đánh chính diện giáng thằng vào lòng tự tôn của anh.
"Xem ra năm tới đây anh phải cố gắng nhiều hơn mới được, chứ thành tích thua kém đồng nghiệp như này khó ăn nói với trụ sở chính quá." Trầm ngâm cả phút đồng hồ, cuối cùng Dương Viễn hít một hơi thật sâu làm ra cam đoan, bàn tay giấu dưới quầy bar âm thầm nắm chặt thể hiện quyết tâm. Thua keo này ta bày keo khác, sang năm đám bọn anh nhất định phải nỗ lực hòng vãn hồi lại mặt mũi mới được. Thề hứa đảm bảo đấy!
"Ha ha, được như vậy thì còn gì bằng. Em là trăm sự em nhờ anh Viễn, nhé."
Bởi lẽ Dương Viễn che giấu cảm xúc rất tốt, thế nên nhân vật chính của chúng ta không hề nhận ra sự khác thường nơi người anh họ mình. Tưởng là ông anh chỉ nói suông vậy cho hết chuyện thôi nên hắn cũng bâng quơ đáp lại, sau đó chuyển ngay sang một chủ đề khác đáng quan tâm không kém chủ đề phát hành trò chơi: “Chuyện phát hành cứ như vậy đi. Thuận tiện em cũng muốn hỏi anh phi vụ chế tác "Slay the Spire" như nào rồi? Liệu trong ba tháng đầu năm tới có thể hoàn thiện xong xuôi không?"
“Có thể. Hiện tại tiến độ chung của cả dự án đã vượt mốc 80% chưa kể sang năm mới chi nhánh còn có khả năng chiêu mộ được thêm một đoàn đội nhỏ chuyên phụ trách mảng đồ họa nữa. Có họ công đoạn hoàn thiện các mẫu thiết kế beta sẽ được đẩy nhanh lên rất nhiều, dự tính đến đầu tháng ba em có thể trải nghiệm tận tay phiên bản hoàn chỉnh của trò chơi.”
“Được đấy. Vậy mà ban nãy anh Viễn cứ khiêm tốn, nói cái gì mà chiêu mộ nhân tài các thứ khó khăn chứ…. Thế còn công tác tuyên truyền?”
“Tuyên truyền thì hàng tuần bọn anh vẫn đều đặn “nhá” một hai bức họa phác thảo, hoặc là một đoạn hoạt ảnh dài tầm chục giây đổ lại trên fanpage cho dư luận xôn xao. PR trên báo chí thì nhóm đối tác vẫn đang làm tốt phần việc của mình, đặc biệt là cô bạn phóng viên của tờ Screens. Tiếng vọng nhìn chung là ổn, chỉ cần đầu năm sau không đột nhiên xuất hiện đối thủ nặng ký thì anh nghĩ trò chơi sẽ có được màn ra mắt suôn sẻ như chúng ta đã dự liệu với nhau.”
“Ok. Vậy bao giờ chốt được ngày ra mắt chính thức anh thông báo cho em biết nhé, để đám bọn em còn thu xếp phát hành trò chơi đồng bộ trên cả ba thị trường. Với cả mấy hôm tới anh cố gắng thu xếp một buổi ngồi cùng với đám bọn em. Chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận công tác phối hợp tuyên truyền qua lại giữa các bên, để cho danh tiếng trò chơi có thể khai hỏa ngay khi nó bắt đầu mở bán trên mọi mặt trận luôn."
“Có, yên tâm đi chuyện họp hành thảo luận anh cũng trao đổi qua với Liễu rồi. Đầu tuần sau anh sẽ lên công ty ngồi cùng bọn em nguyên ngày.”
Câu chuyện giữa hai người đi đến hồi kết với cái gật đầu chốt lịch hẹn của Dương Viễn. Không phải hai người hết thứ để nói, tương phản lâu ngày không gặp mặt trực tiếp cả hai còn có ối thứ để "buôn" với nhau ấy. Lý do câu chuyện đi đến hồi kết chỉ đơn giản là bởi đúng lúc này thì có người thứ ba xuất hiện, phá vỡ không gian bình đạm nơi quầy bar hẻo lánh.
"Ơ kìa! Cả sếp tổng lẫn khách quý ngồi trốn một xó ạ! Chán thật! Ra sàn "quẩy" đi anh Viễn êi chú Khoa êi! Sắp hết đêm rồi!"
Một cái vỗ cực mạnh giáng xuống vai Dương Khoa khiến hắn giật nảy người, đi kèm với đó là vẻ mặt hồ hởi và thanh âm liến thoắng của chàng thanh niên nổi bật nhất bữa tiệc đêm nay - Thiếu Hoàng xuất hiện ngay cạnh bên. Định thần trở lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Dương Khoa vừa phàn nàn vừa lấy tay gạt cánh tay ông anh lập dị ra: "Kh·iếp quá, làm gì mà hét thẳng vào tai em như c·háy n·hà vậy? Đứng đắn một tý đi chứ anh Hoàng, bao người đang nhìn đấy."
"Rồi rồi đứng đắn. Đứng đắn mời sếp Khoa và anh Viễn lên sân khấu giao lưu với mọi người ạạạ. Đây thêm quả khoanh tay cho nó đủ bộ này, được chưa được rồi thì làm ơn đứng dậy giúp Hoàng đẹp trai tôi đây cái. Dàn nhạc với MC họ đang chờ đấy."
Bị vẻ nhiệt tình quá đỗi của Thiếu Hoàng thuyết phục, hai anh em nhà họ Dương đành gác lại chuyện công việc để tận hưởng nốt bữa tiệc Giáng sinh. Trên đường rời khỏi quầy bar, Dương Khoa tiếp tục được nghe ông anh lập dị huyên thuyên một tràng dài: "Bài "Nắng ấm xa dần" của chú đỉnh quá chú Khoa ạ. Hát cả trăm lần vẫn cứ thấy hay như lần đầu, còn các em gái đứng dưới sân khấu nghe thì cuồng nhiệt thôi rồi. Có bảo bối tán gái lợi hại vậy mà chú cứ giữ rịt lấy chẳng chịu ném cho anh sớm, anh em “cây khế” thế có buồn không cơ chứ. ┐( ̄ヘ ̄)┌ "
"(Bĩu môi) Tưởng anh Hoàng là tình thánh không cần tán các em gái cũng tự đổ cơ mà? Sao giờ lại trách em rồi?"
"... Bậy! Anh nói thế bao giờ? Chú chỉ giỏi tưởng tượng! ( ̄ヮ ̄ ;) Với cả anh bảo, bài hát chú cho anh tuyệt vời như vậy không làm thành MV ca nhạc nó phí lắm chú ạ. Mấy hôm tới rảnh rỗi nhờ chú liên hệ giúp anh cái ê-kíp làm MV cho chú Hải đợt mới rồi nhé, kinh phí bao nhiêu anh bao tuốttt khỏi cần công ty lo!”
" (¬_¬) Ui giời ơi, chẳng qua là anh muốn đánh đu bảng ca khúc thịnh hành như chị Cúc chứ gì? Nói phứt ra thế đi lại còn phí với chả phạm. Cái đó anh liên hệ phòng chị Liễu, em không tham gia.”
“Chị Liễu hả? Càng tốt, thuyết phục chị Liễu dễ hơn thuyết phục chú nhiều. À còn nữa, anh thấy thằng Lâm nhà anh cũng có tố chất làm ca sĩ đấy. Chú xem thế nào rồi “sản xuất” thêm một ca khúc phù hợp cho nó đỡ tị nạnh với anh nhé. Thuận tiện viết đoạn rap cho anh nhảy vào hát feat cùng thì càng tốt, cho chú Hải nhà ta thấy như nào mới là thổi rap đỉnh cao!”
Dương Khoa: (;  ̄д ̄)
Không phải đâu, lại muốn cái máy bơm ý tưởng đây hoạt động tiếp không cho nghỉ sao? Đã xưng anh gọi em rồi ai lại đùa ác như thế, cho xin một chút bình yên để tận hưởng những ngày cuối cùng của năm coi?
…
----------