Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 500: Sự Vụ Cuối Năm (4)




"Thực tập? Trời ui, năm nay còn chưa xong đã lo tới chuyện sang năm rồi hả Mimi? Với cả nghe anh nói, có muốn thực tập ở đây thì để anh trao đổi với cô chú rồi thu xếp một vị trí tử tế đúng với chuyên ngành học của em cho. Đừng khăng khăng một hai phải làm thư ký như vậy, phí phạm tài năng lắm."



Nhăn mặt chịu đau, Dương Khoa cố gắng dùng lời lẽ ôn tồn khuyên bảo hết nước hết cái. Bất quá lần này Thảo My có vẻ rất kiên quyết, cô nằng nặc đòi sang năm phải làm thư ký đi theo hắn như hình với bóng chứ không muốn bất kỳ chức vụ nào khác. Đủ mọi lý lẽ cũng được cô viện dẫn kèm theo, và khi chúng thất bại trong việc thuyết phục ông trùm của Ninja Entertainment thì Thảo My quay ra sử dụng chiêu số chung cực: dẩu môi giận dỗi lặp lại duy nhất một từ "kệ".



Cho thấy rằng hiện giờ cô bạn gái đây đang rất bực mình và chẳng buồn nói lý lẽ nữa rồi đấy, anh bạn trai mau tinh ý mà thuận theo yêu cầu của cô đi, không thì hai bên chỉ có nước cãi nhau to thôi.



Có điều, đụng chạm đến vấn đề tiền đồ đầy quan trọng Dương Khoa lần này lại làm ra phản ứng cực kỳ hiếm thấy, đó là kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình không nhượng bộ giai nhân chút nào. Nếu Thảo My chỉ đơn thuần là một người quen tựa như Thùy Linh thì hắn còn xem xét, nhưng đằng này cô lại là cô gái mà hắn yêu thương hết mực. Hắn không muốn chứng kiến cảnh một người bụng đầy tài hoa, gia thế lại hoành tráng như cô phải tự hạ thấp giá trị bản thân thông qua việc làm một người thư ký lẽo đẽo chạy theo sếp lớn hầu hạ dạ vâng, tạm thời cũng vậy mà dài lâu cũng thế.



Hơn nữa vừa nãy cô nàng còn nói gì nhỉ, vị trí công việc nhiều điều tiếng này không thể để bạn học ngày xưa đảm nhận? Thế thì cho bạn gái đương nhiệm đảm nhận còn nhiều điều tiếng hơn! Cô nàng này chắc dạo gần đây học hành bài vở nhiều quá đâm ra mụ người đi rồi, chi tiết rõ rành rành ấy mà cũng không nhận ra. Đúng chán. ┐( ̄ヘ ̄)┌



Mâu thuẫn không được điều hòa, hai người rất nhanh thì tiến vào trạng thái đấu khẩu kịch liệt, mặc cho thân thể cả hai vẫn cứ dính vào với nhau thành một khối. May mắn thay, đúng lúc Dương Khoa mất hết kiên nhẫn chuẩn bị dùng chiêu không nói lý lẽ của đối phương trả lại đối phương thì một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Thấy người ngoài xuất hiện, hai người rất ăn ý đình chiến trong nháy mắt, qua đó cũng thành công tránh cho trận cãi nhau nảy lửa đầu tiên giữa hai người đi đến kết cục xấu nhất.



"Mời vào." Dương Khoa hắng giọng vài cái rồi hô lớn, còn Thảo My thì nhanh nhẹn bật dậy cầm lấy đống báo cáo Dương Khoa ném trên bàn giả vờ thu xếp cho gọn. Cánh cửa bật mở, một khuôn mặt không thể thân quen hơn thò vào bên trong nhìn thẳng về phía hai người:



“Chào sếp Khoa, chào mọi…. Ô, ở đây chỉ có mỗi em My thôi à?"



“Anh Hải à, vào đây anh."



“Chào anh Hải."



“Nghe ông bạn Lâm bảo bên này đang họp hành đông đúc với cả căng thẳng lắm cơ mà? Sao chưa gì đã giải tán thế chú?"



"Căng gì đâu? Gọi mọi người báo quá sơ qua tình hình trong mấy ngày em đi vắng thôi. Có việc gì không anh?"



"Có tý việc con con. Cơ mà cũng hơi hơi hệ trọng nên anh muốn tham gia góp vui cùng mọi người, chứ mấy ngày hôm nay chú chạy khắp mọi nơi làm anh tìm cơ hội gặp riêng khó quá." Điềm đạm tiến vào phòng ngồi xuống đối diện Dương Khoa, Duy Hải đem chiếc máy tính bảng cầm trong tay đặt lên bàn rồi đi thẳng vào vấn đề luôn: "Bận rộn thế chắc là chú chưa lên Metube xem tình hình sê-ri clip "game rác" của hai ta đâu nhỉ?"



"Đúng vậy. Chúng gặp vấn đề gì hả anh Hải?"



"Nói sao nhỉ, vấn đề thì không đến mức, gọi là phiền toái thì đúng hơn." Tay Duy Hải bật máy tính bảng lên rồi quay chúng về phía Dương Khoa: "Chú xem đi, đợt vừa rồi cộng đồng mạng ngày càng tung hô mãnh liệt mấy cái clip "game rác" này, trái ngược hẳn với phán đoán ban đầu của anh là theo thời gian trôi đi mọi thứ sẽ dần lắng xuống. Đồng thời dưới khu bình luận sê-ri clip bây giờ có cả đống tin nhắn thúc giục chúng ta mau chóng cho ra sản phẩm tiếp theo."



"Ồ, nó là chuyện tốt đấy chứ. Sao lại phiền toái?"



"(Đảo mắt một vòng) Chú quên đề nghị khi trước của anh rồi à? Nếu chú muốn theo đuổi sê-ri này lâu dài thì phải có đường lối quy hoạch đúng đắn, không thể tiếp tục ra clip một cách vô tội vạ kèm theo chỉ chăm chăm nhắm vào mấy kẻ địch của Ninja Entertainment như vậy nữa. Trả thù như vậy là hả giận rồi, đừng nên được thể lấn tới kẻo già néo đứt dây."



"Mà đề nghị này nó lại trái ngược hoàn toàn với mong muốn của các fan, cho nên anh mới gọi là phiền toái…. Thuận tiện, chú đã suy nghĩ cân nhắc đề nghị đó của anh chưa đấy?"



"À em có cân nhắc rồi." Dương Khoa đưa ngón tay quét màn hình vài cái để xem bình luận rồi trả lời rành rọt: "Thôi được, lần này coi như vì anh nên em tạm tha mấy tên lưu manh Thiên Không Hoasgame các thứ. Sau này chúng mà còn dám tìm đến Ninja Entertainment gây sự nữa thì nợ cũ nợ mới em tính gộp một thể."




"Vụ đường lối quy hoạch thì, tần suất ra clip dày đặc quá đúng là có khả năng làm người xem "bội thực" thật. Mà lại tương lai chắc em cũng chẳng có nhiều thời gian để theo đuổi làm clip đến nơi đến chốn, thế nên nghe anh tiết chế ngay từ bây giờ đi cũng tốt. Người xem có thắc mắc hay ý kiến gì thì cứ viện dẫn mấy lý do anh chuẩn bị sẵn là được."



"Với cả, nghe nói phòng ban Game Tester bây giờ đang rảnh rỗi nên em đang có ý định điều động một hai thành viên bên đó theo vào làm clip thay anh, để anh có thể tập trung trở lại với mấy dự án chế tác trò chơi trước mắt. Cho đến đối tượng chính trong các clip "game rác" tiếp theo, em đã có mục tiêu công kích mới rồi anh Hải ạ. Cam đoan sẽ không dính dáng đến mấy kẻ em vừa nhắc đến đâu."



"Có phải chú chuẩn bị quay ra "dìm hàng" trò chơi do mấy công ty thù địch bên châu Âu làm ra không?" Cơ hồ Dương Khoa vừa mới dứt câu Duy Hải đã lập tức cắt lời ngay.



"... Sao anh biết hay thế? Ai kể cho anh biết à?"



"Ừ. Là em Hà đi theo chú đó, hôm kia vừa mới buôn chuyện với nhau xong."



"... Xem ra không thể cho bà chị này đi công tác cùng được nữa rồi, hoặc chí ít cũng không thể cho làm thư ký tạm thời nữa." Dương Khoa chép miệng buông một câu đầy ẩn ý sau đó nói tiếp: "Ok, nếu anh đã biết rồi thì em tóm tắt ngắn gọn thôi. Đợt vừa rồi phát hành "Age of Empires" ở bên đó công ty chúng ta có va chạm với thế lực bản địa, kết quả thì ờ… không bên nào chiếm được thế thượng phong hết. Hòa nhau."



"Có điều thế lực bản địa bên đó hiện vẫn tiếp tục xách động cơ quan truyền thông bài xích công ty và trò chơi chúng ta làm ra chứ không chịu dừng lại, thế nên em đang định phản kích một vố cho hả giận, đồng thời coi như giúp đỡ phần nào đội ngũ truyền thông bên chi nhánh. Anh Hải thấy như vậy đã ổn thỏa chưa, vừa thỏa mãn được sở thích nhất thời của em vừa đảm bảo không làm tổn hại đến lợi ích của đám công ty trò chơi nội địa nữa rồi đấy."



"... Chậc, thành thực mà nói thì bản chất nó cũng chẳng khác nhau mấy, chỉ là thay đổi chiến trường mà thôi."



Học theo Dương Khoa, Duy Hải cũng buông một câu tương đối khó hiểu sau đó ung dung kết luận: "Nhưng thôi tùy chú anh không có ý kiến. Dù sao gây sự với người nước ngoài nó cũng đỡ hơn là gây sự với người đồng hương. Chỉ là tần suất ra clip nhất định phải giảm xuống, tốt nhất là vài tuần đến một tháng cho một clip. Dù sao chiêu trò công kích này của chú cũng chẳng có gì vẻ vang để…."




"Được được, em đã nói là đồng ý giảm tần suất rồi anh Hải cứ yên tâm đi. Dặn dò nhiều quá." Dương Khoa tỏ vẻ phiền phức xua tay gạt đi: "Lấy đại cục làm trọng, người xem có bất mãn thì ta cũng chỉ đành chấp nhận thôi. Thế nhé, chuyện này coi như xong. Còn gì nữa không anh Hải, đợt vừa rồi công việc bên anh vẫn ổn thỏa chứ?"



"Chả ổn tý nào. Nói là đang vào dịp nhàn hạ, không phải động tay chế tác trò chơi nhưng mà cứ bận bịu tối ngày, đến thời gian để thở cũng không có."



Thu về chiếc máy tính bảng mang theo người, Thu Hải khoan thai đứng dậy nói lời chào tạm biệt: "Đấy, tranh thủ được mấy phút gặp chú báo cáo công việc xong giờ anh phải đi luôn đây. Tối nay chú rảnh rỗi thì qua phòng anh để thu lại một đoạn phát biểu chính thức về việc giảm tần suất ra clip "game rác" nhé. Phải chính miệng chú nói ra người xem mới tin, chứ anh viết vài dòng thông báo chẳng ai tin hết."



"Ấy, anh Hải đi đâu mà vội thế? Ở lại đây chuyện trò thêm một lúc đã chứ?"



"Không được, giờ anh phải đi quay phim ở bên ngoài. Người ta gọi rồi."



" (⊙_⊙) QUAY PHIM á?! Nghe oách vậy? Phim gì thế anh Hải, mà sao tự nhiên lại quay?"



"Phim ca nhạc, bài "Có em chờ" của chú đấy. Khiếp tác giả gì mà thờ ơ quá thế, anh mà không nói thì chắc chú cũng chả thèm quan tâm chuyện bài hát của chú được dựng thành phim ca nhạc đâu nhỉ?"



Câu trách móc bâng qươ của Duy Hải đột ngột lọt vào tai Thảo My - người một mực đóng vai bóng đèn từ nãy tới giờ khiến cô ngẩn người vì ngạc nhiên. Vài giây sau, cô chợt quay về phía người bạn trai dùng ánh mắt không thể tin được xen lẫn bất mãn nhìn đối phương chằm chằm. Bất quá Dương Khoa chẳng hề để ý đến, vì hiện tại hắn cũng giống cô bị bất ngờ trước tin tức giật gân Duy Hải ném ra.



"Ý anh là MV ca nhạc? Uầy, chất chơi phết đấy chứ nhờ. Quay từ bao giờ vậy anh? Mà sao bỗng dưng lại quay MV?"




"Mới quay từ hôm qua thôi. Còn sao lại quay thì là ý chị Liễu, hôm đi công tác về chị ấy nghe bài hát hoàn chỉnh của Yurin thấy hay quá thế là nảy sinh ý định làm hẳn MV cho hoành tráng. Thuận tiện thử xem phản ứng của fan hâm mộ, thị trường các thứ xem công ty chúng ta có khả năng lấn sân sang lĩnh vực mới hay không."



"Chà chà, nghe cũng… hợp lý đấy chứ. Thế đi quay thế nào hả anh, vui không?"



"(Nhún vai) Chả vui tý nào, chỉ thấy mệt đến phát ốm. Có mỗi đoạn rap mà phải hát đi hát lại mấy chục lần, xong rồi còn phải vừa hát vừa thể hiện vẻ tình tứ trên màn ảnh nữa. Ngại chết đi được luôn, không vì chiều lòng cái Yurin thì anh đã bỏ từ lâu rồi."



"Khiếp gì mà nặng nề vậy anh Hải? Nhìn vào mặt tích cực đi anh, coi nó như kỷ niệm tình yêu đôi lứa là sẽ thấy vui ngay ấy mà. Sau này về già khéo lại có ối chuyện để kể cho con cháu nghe cũng không biết chừng, kiểu đấy thấy chưa thời còn trẻ bố mẹ yêu nhau lên thành phim đấy hay đại loại thế." Có chút chột dạ Dương Khoa vội vàng khuyên nhủ vài câu.



"... Hừm, chú nói cũng có lý. Thế nhưng anh vẫn ghét chú, chỉ tại chú mà tự dưng anh bị vướng vào phi vụ không đâu này. Thôi không cà kê dê ngỗng nữa, tạm biệt chú anh đi đây. Tạm biệt My em."



"Tạm biệt anh Hải." x2



Người thứ ba chợt đến chợt đi, Thảo My nhanh chân chạy ra đóng chặt cửa rồi lại chạy về phía Dương Khoa chất vấn: "Anh Khoa, vụ bài hát vừa rồi là sao vậy?"



"Vụ nào?"



"Bài hát "Có em chờ" anh Hải đang đi đóng MV ca nhạc cùng chị Cúc ấy. Bài hát đó là do anh sáng tác?"



"À ừ, bài đó anh góp lời anh Hải góp nhạc. Sao tự dưng em lại hỏi…."



"Ôiii em "kết" cái bài hát đó cực kỳ luôn ấy!" Chỉ chờ Dương Khoa gật đầu thừa nhận Thảo My lập tức leo trở lại vị trí cũ, miệng không ngừng líu lo: "Chẳng là hôm nọ chị Cúc có khoe với em là mình sắp thành ca sĩ nổi tiếng, em thuận tiện hỏi chuyện xong rồi nghe phải bài hát mê luôn! Nhạc nghe đã êm tai rồi lời lại còn siêu siêu hay, cứ như là chuyện tình của em viết thành lời ca vậy. Hóa ra anh là tác giả, bảo sao em lại có cảm giác như thế."



"Hẳn là của em cơ đấy."



"Chứ sao!" Có điều cảm xúc vui vẻ trên khuôn mặt Thảo My rất nhanh thì biến mất, nghĩ tới chuyện thư ký cộng thêm tin tức mới nghe được từ Duy Hải cô chợt tỏ vẻ ấm ức: "Cơ mà không thể tin được anh viết thành bài hát rồi không cho em hát lại đi cho người ngoài. Em THẤT VỌNG về anh lắm luôn đó anh Khoa. Hết vị trí công việc ngon lành rồi đến ca khúc tình yêu tuyệt hay, anh không thương em nữa rồi hay sao mà cái gì tốt đẹp nhất anh cũng ưu tiên cho người ngoài hết vậy?"



"Ơ kìa, em…."



"Anh khỏi giải thích, em chán chả muốn nghe nữa đâu. Trừ phi anh hứa sau này sáng tác cho em một chục ca khúc tình yêu như thế để em hát giống chị Cúc thì may ra em tha. À còn cả vị trí thư ký nữa sang năm phải để lại cho em, em là em không có quên đâu."



Dương Khoa: ( ̄д ̄;)







- ---------