Chương 492: Đổ bộ châu Âu (4)
“Ơ được nha, trông máu lửa phết đấy!”
“Quào, quân đông đúc giống hệt đống ảnh vừa xem luôn ạ. Thế này thì micro dùng kỹ năng các thứ làm sao? (⊙_⊙)” Choáng ngợp khi thấy người ngựa đi lại trên màn hình đông như mắc cửi, hai thanh niên ngồi kèm hai bên đồng loạt trầm trồ. Chàng thanh niên béo ục ịch tên Scott thấy thế liền được thể lên tiếng phụ họa:
“Hề hề, lúc mới chơi tôi cũng ngạc nhiên giống hệt hai ông luôn. Đơn vị quân có thể chiêu mộ trong trò này nó lên đến hàng mấy trăm con chứ không giới hạn lèo tèo vài chục mống như trong “Quê hương rồng thiêng” đâu. Còn về khoản micro thì hai ông yên chí, cứ tập trung điều khiển quân đi lại đánh nhau như bình thường thôi. Không cần phải bận tâm đến kỹ năng hay gì đâu, vì đơn vị quân trong này không có kỹ năng.”
“Không có kỹ năng?” Chàng trai tóc dài nghe thấy vậy buột miệng hỏi lại ngay lập tức, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt chợt rõ ràng thêm mấy phần. Thời đại này rồi vẫn còn trò chơi chiến thuật thời gian thực mà ở trong đó đơn vị quân không có kỹ năng? Hoài cựu một thời cổ điển sao?
“Ừ. Bình thường các đơn vị quân bao giờ cũng có một đống kỹ năng với phím tắt đi kèm hiển thị bên dưới lệnh di chuyển t·ấn c·ông các thứ đúng không. (Giơ ngón tay chỉ vào màn hình) Nhưng mà trò này không thế, chỉ có lệnh thay đổi đội hình thôi. Bù lại các đơn vị quân sẽ có chỉ số ẩn đi kèm, hầu hết đều là kiểu “gây sát thương phụ trội lên đơn vị quân ABC nào đó”. Hai ông cứ liên tưởng đến kỹ năng nội tại ấy, cho nó dễ hiểu.”
“Chiến đấu theo kiểu kéo búa bao cổ điển, kỵ binh khắc cung thủ còn cung thủ khắc bộ binh chứ gì. Tôi hiểu rồi.” Gật gù ra vẻ đã hiểu, chàng thanh niên tóc dài tự thưởng cho mình một miếng khoai chiên trước khi đưa ra lời nhận xét phiến diện: “Nếu thế thì trò “Age of Empires” này giống với mấy trò thời xưa, được cái “bình mới rượu cũ” thôi.”
“Ấy, cái này thì ông nhầm to.” Scott lắc đầu phản bác, mắt vẫn tập trung theo sát chiến cuộc trên màn hình: “Mảng chiến đấu thì ừ công nhận trò này từa tựa mấy trò chiến thuật thời gian thực ngày xưa, nhưng các mảng còn lại thì có nhiều thứ mới mẻ độc đáo được thêm vào lắm. Tỷ như “lên đời” này, rồi còn cả thăng cấp binh chủng, trao đổi tài nguyên các thứ. Đợi tý để tôi đánh nhau xong đã rồi trình bày tiếp cho hai ông thấy.”
Dứt lời anh vung chuột kéo quân tập trung đánh chặn một đội quân đang tìm đường t·ấn c·ông tòa lều lớn của phe mình nằm ở biên giới bản đồ. Dựa theo bố cục thiết lập sẵn, tại màn chơi chiến dịch này người chơi sẽ có nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh Kushluk (Khuất Xuất Luật) thuộc phe màu xanh lá cây, đồng thời ngăn không cho phe địch phá hủy tòa lều lớn của phe mình. Một nhiệm vụ không mấy dễ dàng vì xung quanh Kushluk là một căn cứ phòng ngự kiên cố trải khắp một phần tư bản đồ, ngoài ra nó còn được bao bọc bên ngoài bởi căn cứ quân sự của người Kara-Khitai (Tây Khiết Đan) biểu thị bằng màu đỏ. Và khác với phe Kushluk chỉ án binh bất động, phe đỏ này thường xuyên đẩy quân nhắm thẳng vào tòa lều lớn của người chơi, khiến cho người chơi phải căng mình ra chống đỡ ngay từ những giây phút xây dựng căn cứ đầu tiên.
Đúng vậy, ở màn chơi chiến dịch này người chơi không được cung cấp sẵn căn cứ hay q·uân đ·ội hùng mạnh như một số màn chơi chiến dịch khác. Thay vào đó, người chơi chỉ được cho tầm chục căn nhà House, một tòa nhà chính Town Center rách nát và vài ba con nông dân y hệt chế độ so tài Standard. Mà để có được chúng lúc đầu người chơi còn phải đập nhau một trận với phe Tayichi'ud màu vàng nữa kia, đổ kha khá máu đấy chứ nào phải chuyện đùa.
Một phe phải tự mình xây dựng phát triển mọi thứ từ B đến Z, còn hai phe kia thì “không làm nhưng vẫn có ăn”. Đã vậy cứ sểnh ra một cái là bị q·uấy r·ối, có là người không biết gì về “Age of Empires” đi chăng nữa thì cũng phải nhận ra được màn chơi này chả dễ thở tẹo nào.
Bất quá, nói màn chơi này khó khăn thì cũng không chính xác cho lắm. Quân đội tiến công của phe đỏ chỉ bao gồm đám cung thủ nhà Archery Range cộng thêm những con ngựa dò Light Cavalry đi theo hộ tống, với tần suất đẩy quân không đến nỗi quá dày đặc. Trong mắt những người chơi có kinh nghiệm, chỉ cần vượt qua được giai đoạn nghèo túng ban đầu thì về sau những cuộc tập kích của phe đỏ sẽ không còn là vấn đề gì to tát hết.
Và hiện tại Scott đang chứng minh điều đó.
Sau khi thành công lết lên được đời 3 - Castle Age, anh lập tức gom tài nguyên đá xây luôn tòa công trình mang tính biểu tượng của thời đại này trong trò chơi - Castle. Vị trí đặt tòa thành tất nhiên là ngay sát tòa lều lớn cần phải phòng thủ, khiến cho quân địch phe đỏ chỉ cần bén mảng là ngay lập tức sẽ ăn mưa tên đến c·hết. Bài toán phòng ngự mục tiêu then chốt coi như được giải quyết, rảnh tay Scott chuyển sang dồn tài nguyên xây dựng đội quân chinh phạt. Thành phần chủ lực là dàn kỵ binh "bách hóa tổng hợp" đủ mọi chủng loại, cộng thêm một đội Long Swordsman phụ trách công tác dỡ nhà.
Đổ thêm ít tiền của nữa vào khoản nâng cấp công thủ cho đội quân, xong xuôi hết thảy Scott mới bắt đầu đem quân đi triệt hạ lần lượt từng phe một. Tất nhiên trên đường hành quân bắt gặp tên lính khác màu nào đi ngược chiều là anh lập tức xua quân đánh g·iết ngay cho bõ cái công nín nhịn hồi đầu trận, chính là cảnh tượng mở đầu file save hoành tráng đã nêu phía trước đó.
"(Nhai nuốt) Ông micro kém quá Scott ạ. Cố gắng thao tác nhanh lên một chút, kiểu dạng chiến thuật thời gian thực cổ điển như trò này micro chuẩn chỉ từng con lính một quan trọng lắm đó. Quyết định thành bại chung cuộc được đấy chứ không đùa đâu, tin tôi đi." Mắt thấy bạn mình thao tác có phần "buông thả" để q·uân đ·ội tự động chạy tán loạn chàng thanh niên tóc dài bèn lên tiếng góp ý.
"Biết rồi. Từ từ rồi sẽ khá lên ông cứ yên chí." Scott ậm ừ trả lời cho qua chuyện, tay vẫn vơ gọn cả đống kỵ binh xông lên t·ấn c·ông theo kiểu "lấy thịt đè người". Làm thịt toán lính đi lẻ của phe đỏ xong, anh đẩy thẳng đội ngũ Long Swordsman tràn vào căn cứ đối phương tiêu diệt nhà quân trước cho đối phương khỏi tạo thêm lính, còn kỵ binh thì tiếp tục được điều động chạy vòng quanh để bắt nốt đám kẻ địch còn sót lại.
“Tốc độ phá nhà có phần chậm nhỉ.” Nhìn nhà cửa phe đỏ dần dần b·ốc c·háy rồi sụp đổ Henry tham gia bình phẩm.
“Thế này còn là nhanh đấy. Bọn Swordsman có khả năng gây sát thương phụ trội lên công trình mới được như vậy, chứ không thì còn lâu mới phá xong nhà. Đây, không tin Henry ông xem tôi lấy cung bắn nhà này. Thảm hại không?" Vừa đáp lại Scott vừa điều một con cung kỵ Cavalry Archer bắn một phát vào tường rào gỗ phe địch làm mẫu. Gây được vỏn vẹn 2 sát thương, bắn năm phát thì mới bằng một nhát đâm chém của Long Swordsman.
"Ồ khoản này thì bình thường. Giống “Quê hương rồng thiêng” thôi, đám quân đánh xa đã có lợi thế khoảng cách rồi lại còn gây sát thương "khủng" lên công trình nữa để mà c·hết à? Ý tôi muốn nói là, trò chơi bối cảnh Trung cổ này hẳn phải có xe đục hay công cụ chuyên phá dỡ nhà cửa chứ. Sao không mang chúng ra mà đánh?"
“Có. Công cụ phá nhà trong trò này nhiều là đằng khác, xe đục thành với xe bắn đá, pháo cối các thứ tha hồ mà chọn. Nhưng màn chơi này nó không cho tôi xây. Đây các ông xem chỉ dẫn này: "quân Mông Cổ lúc này chưa biết cách để xây dựng xưởng cơ khí". Thế nó mới chán!"
“Không cho chơi trong chiến dịch hử. Tệ nhỉ."
"Hợp lý. Trong lịch sử thì đúng là lúc hợp nhất thảo nguyên Mông Cổ quân Thành Cát Tư Hãn chưa biết gì về máy móc cơ giới thật. Phải đánh xong Kara-Khitai rồi đánh tiếp xuống Trung Quốc Thành Cát Tư Hãn mới bắt đầu chiêu mộ thợ thủ công về dưới trướng để xây dựng chúng. Từ đó quân Mông Cổ mới có khả năng đánh hạ các tòa thành trì kiên cố của Trung Quốc với mấy nước Hồi giáo." Chàng thanh niên tóc dài đột nhiên tỏ vẻ uyên bác.
“Kinh, sao ông biết hay thế?"
“Ngày xưa tôi ham mê sử sách lắm, suốt ngày tìm đọc mấy chiến dịch kinh điển như chiến dịch chinh phạt của Thành Cát Tư Hãn này thôi. Giờ vẫn nhớ như in." Giây phút hồi ức thoáng qua, chàng thanh niên tóc dài lắc nhẹ đầu rồi chú tâm trở lại vào cuộc chiến trên màn hình: "Thôi xem Scott đánh tiếp đi."
"Ừ hừ."
Tiết mục trao đổi ngắn kết thúc, sáu con mắt lại đổ dồn vào theo dõi công cuộc chinh phạt của q·uân đ·ội Thành Cát Tư Hãn do Scott chỉ huy. Trải qua chục phút đồng hồ đánh phá, toàn bộ công trình quan trọng của phe đỏ đã bị chàng thanh niên béo ục ịch hủy diệt thành từng đống gạch vụn. Thấy phe đỏ không còn là mối uy h·iếp nữa, Scott bèn tập hợp q·uân đ·ội rồi điều khiển chúng trèo đèo lội suối tìm đến mục tiêu chính của màn chơi.
Có điều, ngay khi thấy bóng dáng q·uân đ·ội của người chơi tướng Kushluk do máy điều khiển lập tức quay đầu tháo chạy, để lại q·uân đ·ội của Scott cho đám quân cố thủ căn cứ xử lý. Những tràng ồ lên vì bất ngờ được thể vang lên, thế rồi không còn lựa chọn nào khác Scott đành phải quay ra g·iết bớt địch quân xung quanh trước khi tiến hành truy đuổi mục tiêu. Chỉ là quân lực phe xanh lá cây này khỏe hơn phe đỏ tương đối nhiều, lại được hỗ trợ thêm bởi những cỗ xe bắn tên Scorpion mạnh mẽ nên rất nhanh chóng phe Scott rơi vào thế yếu.
"*** ** tôi ghét mấy cái xe nỏ này vãi *** luôn ấy! Các ông nhìn này, nó bắn xuyên táo có vài phát mà bộ binh của tôi ngắc ngoải luôn." Chứng kiến cảnh tượng hai cỗ xe Scorpion thi nhau nã tên rỉa máu bầy Long Swordsman chủ lực, Scott bực mình buột miệng chửi bới.
"Thì dâng kỵ binh lên mà chém?"
"Dâng rồi đấy, cơ mà lạc đà chúng nó đứng "bảo kê" xe nỏ đông vãi linh hồn. Lại còn có cả ném lao nữa, không dám công trực diện luôn ấy."
"Sao không dám?"
"Lạc đà gây sát thương phụ trội lên kỵ binh, công trực diện nó chém "dẹo" cả đội hình mất. Má, biết thế ban nãy tiết kiệm vàng lên Mangudai. Chơi bọn Cavalry Archer này bắn tay đôi với xe nỏ "phèo" thật."
"Thôi nhiệm vụ nó thế thì cố gắng đi Scott. Đẩy thêm quân từ căn cứ lên mà…." Lời mới nói được một nửa thì chàng thanh niên tóc dài chợt ngừng lại. Anh ngây người mất vài giây rồi chợt vung tay chỉ lên góc phải màn hình: "Từ từ, bật lại cho tôi bảng nhiệm vụ cái Scott."
"Hở?"
"Bảng nhiệm vụ. Nhanh."
"Đây." Chẳng hiểu mô tê gì nhưng Scott vẫn làm theo lời của chàng thanh niên tóc dài. Cuộc chơi tạm ngừng và bảng nhiệm vụ được mở ra giữa màn hình, đảo mắt ngắm nhìn dòng chữ trên cùng một lượt chàng thanh niên tóc dài lập tức tỏ vẻ quả quyết:
"Chắc vậy rồi. Scott, ông cho quân đuổi theo g·iết tên thủ lĩnh bỏ chạy lúc nãy đi. Đừng bận tâm đến đám lính quèn này."
"Đuổi theo g·iết á? Nhưng làm thế là thiêu quân đấy, với cả tôi cũng có biết nó chạy đi đâu đâu?"
"Cứ làm đi. Tách một ít quân ra mà tìm, chỉ cần g·iết được nó là ông thắng rồi, chuyện thiêu quân nó không quan trọng. Tin tôi."
"... Được."
Lòng bán tín bán nghi, Scott vừa bấm trở lại màn chơi vừa tách đôi con ngựa dò khỏe mạnh ra lần theo dấu vết mục tiêu. Tên thủ lĩnh hèn nhát chạy trốn cũng không xa cho lắm, thế nên chỉ độ chục giây sau là anh đã tìm được bóng dáng của đối phương. Một liều ba bảy cũng liều, anh cho đám tàn quân Long Swordsman ở lại chặn đường rồi dồn số kỵ binh còn sót lại xông tới vây đánh Kushluk theo lời người bạn.
Lần này thì thủ lĩnh phe đối phương không bỏ chạy nữa, thay vào đó tên này hiên ngang xông ra chém nhau với hơn chục tên kỵ binh của Scott rồi oanh liệt nằm xuống. Chỉ chờ có thế giao diện trò chơi tự dưng nhiều lên vài lời độc thoại, và khi chúng được xướng xong thì cũng là lúc dòng chữ "Bạn đã giành chiến thắng" hiện lên chính giữa màn hình.
"Tuyệt vời, ông bạn khá lắm! High-five!"
"(Đập tay) Ui xời, giải mã màn chơi chiến dịch là nghề của chàng mà lị." Chung vui xong, chàng trai tóc dài theo dõi diễn biến tiếp theo trên màn hình rồi nhỏ giọng trầm trồ: "Chuẩn luôn, sau khi đánh Kara-Khitai xong Thành Cát Tư Hãn sẽ xuôi nam đánh Trung Quốc với mớ vũ khi công thành chiến lợi phẩm. Nhà sản xuất trò chơi này làm ăn được ra phết đấy."
"Đánh Trung Quốc luôn thật. Ông bạn lợi hại đấy Leonard." Scott gật gù.
"Quá khen. À Scott nè, cho hai đứa bọn tôi mỗi đứa mượn máy ông chơi thử một ván xem sao nhé. Cơ mà tôi thì tôi muốn chơi so đấu bình thường ấy, chứ không chơi màn chơi chiến dịch thiết lập sẵn như này đâu. Được không?"
"(Gật đầu) Không thành vấn đề."
Hai người nhanh chóng đổi chỗ cho nhau. Sau khi lắng nghe một vài hướng dẫn cơ bản xong, chàng thanh niên tóc dài tên Leonard vung chuột chọn độ khó AI dễ nhất rồi nhấn bắt đầu cuộc chơi, miệng không quên nói nốt đôi câu với anh bạn Henry: "Henry ông có muốn chơi thử trò này thì đợi tôi một tẹo nhé. Tôi làm quen một ván xong sẽ chuyển máy sang cho ông luôn.”
"Ồ không cần đâu. Tôi xem hai ông chơi thôi là được rồi, hai ông cứ thoải mái đi.” Henry lắc đầu từ chối thịnh tình của Leonard. Kế đó anh vươn tay c·ướp lấy gói khoai chiên sắp hết về tay rồi lần lượt tọng nốt từng miếng vào trong bụng, mắt dõi theo tòa nhà chính cùng những con nông dân khởi điểm đứng chơ vơ giữa nền đất vàng trên màn hình laptop.
…