Chương 43: Đắc Ý
“Cháu chào các ông các bà, các bác các chú các cô ạ.”
Dương Khoa khom người chào một lượt, trong bụng thì nghi hoặc không biết có chuyện gì mà bố lại gọi mình lên đây? Có nhất thiết phải có mặt hắn không? Có thể cho hắn đi xuống luôn được không, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào mình trông ghê quá!
“Chạy lên nhà lấy cúp xuống đây.” Đợi Dương Khoa chào xong Dương Trạch lên tiếng phân phó.
“Cúp nào hả bố?”
“Cúp nào nữa, cái con mới giành được hôm qua đấy. Nhanh lên!”
À, thì ra là muốn khoe khoang.
Tưởng gì chứ chuyện này thì đơn giản! Cả một buổi sáng tiếp đón bị châm chọc hắn còn đang đầy một bụng tức đây, giờ có cơ hội để xả ra hắn cầu còn không được.
“Vâng!”
Dương Khoa đáp lại một tiếng đanh thép rồi chạy tọt ra sau nhà. Trong lòng chợt cảm thấy khoan khoái, bố hắn hôm nay sao lại hiểu tâm tư con cái thế?
Mở cửa phòng, cái cúp hôm qua được Thảo My để tạm trên bàn học trước khi ra về nhanh chóng đập vào mắt, Dương Khoa vơ lấy rồi chạy ngược đường trở lại nhà khách. Hai tay trịnh trọng đặt lên bàn để mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, xong đâu đấy hắn đang định xin phép rời đi thì bị bố hắn giữ lại:
“Ngồi xuống đây đã. Đấy, cúp này là thằng út nhà tôi mới giành được hôm qua tại một cuộc tranh tài. Tên gì ấy nhỉ...”
“Tranh tài chế tác trò chơi GamExpo bố ạ.” Dương Khoa đỡ lời.
“À GamExpo à? Đấy, thi đấu nhỏ thôi, con tôi nó may mắn đoạt được giải ba. Nay mang cúp ra đây cho mọi người cùng chia vui.”
Trong lúc chờ Dương Khoa đi lấy cúp, Dương Trạch chắc đã nói qua về việc hắn tham dự tranh tài nên khi trông thấy cúp không có ai tỏ vẻ ngạc nhiên. Thay vào đó là vẻ ngượng ngùng xen lẫn bực tức hiện trên khuôn mặt những người xung quanh.
Mình vừa mới a dua cùng lão Triết nói thằng con ông ăn chơi hư hỏng này kia cần phải chú ý dạy bảo, giờ thấy ông bố cùng thằng con vào hùa với nhau diễn kịch đặt cái cúp này ở trước mặt, quả đánh mặt này thực là đau! Ai nấy đều suy nghĩ như vậy trong lòng.
“Thú thật lúc nó đòi tự mình lập nghiệp tôi cũng tức lắm, chuyện thế nào các ông các bà cũng biết hết rồi đấy còn gì. Có điều sau này mới biết nó giấu người nhà đi tầm sư học nghệ bên ngoài, thế là tôi cũng đành phải chiều theo ý muốn của nó. Cơ mà đi ra ngoài được người ta rèn giũa đi vào khuôn khổ, lại thêm học hành không đến nỗi nào nên thành tích cũng khá. Mãi đến hôm qua cháu nó mới chịu về nhà, nói rằng trước đó không về là vì muốn dành cho mọi người trong nhà một sự bất ngờ thôi chứ không phải là bỏ nhà ăn chơi trác táng gì.”
Dương Khoa ngồi cạnh nghe bố nói liền một tràng bèn ngượng ngùng đưa tay gãi đầu, trong lòng thì nhấn 1000 like cho trí tưởng tượng vô địch của ông. Có thể từ một chém gió ra mười như thế, không hổ là đại trí tuệ của người làm quan.
Sau đó, Dương Trạch bảo Dương Khoa kể lại những gì mình đã trải qua trong thời gian vừa rồi cho mọi người cùng nghe. Mà hắn cũng tỏ vẻ khôn khéo, toàn bộ câu chuyện hắn kể đều xoay quanh quá trình tham dự hội chợ, còn về cuộc sống trước đó thì chỉ nhắc tới một cách hàm hồ. Thậm chí ngay cả việc phát hành “Bejeweled” thu về bạc triệu cũng giấu nhẹm đi.
Ngồi đây toàn là người tài ba trong dòng họ, số tiền hắn kiếm được trong mắt mấy người này chỉ là bạc lẻ thôi, không nhắc đến cũng được.
Dù vậy mọi người sau khi được nghe kể về những gì hắn đã trải qua đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, có người thân thiết còn lên tiếng khen ngợi hắn cuối cùng cũng thay đổi, trở thành niềm tự hào của gia đình. Chỉ có Dương Triết một mực trầm ngâm, vừa lắng nghe Dương Khoe nói chuyện vừa mở điện thoại của mình ra tìm kiếm gì đó.
Chờ một lúc cho Dương Khoa nói hết, Dương Triết mới lên tiếng hướng về phía Dương Trạch:
“Anh Trạch vẫn là say rồi. Em mới lên mạng tra thông tin, thằng Khoa nhà mình đúng là vừa đoạt giải nhưng tiền thưởng chục triệu còn không đến, đâu có được thu nhập trăm triệu như anh vừa nói?”
“Huống hồ.” Dương Triết dùng ánh mắt cao thâ·m đ·ạo mạo quay sang nhìn Dương Khoa: “Trò chơi điện tử là cái sự nghiệp không thể theo đuổi lâu dài được. Thị hiếu thì không ổn định khó nắm bắt, sản phẩm làm ra thành công thì ít mà thất bại thì nhiều có khác gì đ·ánh b·ạc cơ chứ? Cháu lớn rồi phải tự mà suy nghĩ thiệt hơn cho kỹ, đừng có vì sở thích nhất thời mà hỏng cả tương lai.”
Dương Khoa nghe thấy thế đang định phản bác thì bị Dương Trạch c·ướp lời:
“Chú sao lại nói mấy lời làm cháu nó mất tự tin thế? Thằng Khoa nó có năng khiếu trong lĩnh vực này thì cứ để nó theo đuổi một thời gian, biết đâu được sau này lại làm ra thành tích xuất sắc nào thì sao? Giống như vừa rồi đấy, trò chơi của nó giành được giải ba, ai cũng công nhận đó là một trò chơi xuất sắc. Hiện tại có thiếu gì người muốn tranh c·ướp nó về làm việc đâu?”
“Bố Trạch nói thật à Khoa? Trò chơi của cháu xuất sắc lắm à?” Mặc kệ hai người giao phong, một ông bác khác ngồi cạnh Dương Khoa hỏi hắn một cách thân thiết.
“Dạ, trò chơi của cháu được mọi người tán thưởng là có tiềm năng thôi ạ. Hiện cháu vẫn đang tìm kiếm một nhà phát hành để đưa nó ra thị trường.”
Nghe thấy Dương Khoa cố ý khiêm tốn, nét cười trên mặt Dương Triết càng đậm. Ông anh trai của ông mất mặt vì con lâu quá rồi, nên giờ có một chút xíu chuyện tốt cũng đem phóng đại lên:
“Nói cách khác, là chưa tìm được.” Dương Triết khinh khỉnh dạy đời: “Có khi cả đời cũng không tìm được, thế là bao công sức cứ thế uổng phí chả được ích lợi gì. Cháu thử nghĩ xem đánh đổi cả tuổi thanh xuân chạy theo một tiền đồ mờ mịt vô định như vậy liệu có đáng không Khoa? Giờ lớn rồi, phải biết suy nghĩ cho tương lai sau này chứ, cứ hành động thiếu suy nghĩ mãi thế làm sao được? Không bằng bây giờ quay đầu chọn lại sự nghiệp vẫn còn kịp.”
Dương Trạch nghe thấy người em ông lại muốn thuyết giáo, vẻ ôn hòa trên khuôn mặt biến mất lập tức. Ông lập tức cất giọng sắc bén:
“Không phải ai cũng có điều kiện như nhà chú, chăm lo đầy đủ cho con từ đầu đến đuôi. Nhà tôi đông người không chiếu cố hết được, thằng con út tôi đây phải vất vả tự mình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được thành tựu như vậy đã là ghê gớm rồi.”
Đứa em của ông năm lần bảy lượt muốn con ông xấu mặt trước bao nhiêu người, thánh còn để bụng nữa là người phàm trần. Nói móc xong, vẫn cái giọng ấy ông chợt nói to lên:
“Hơn nữa, ai bảo lúc nãy tôi say rượu lỡ lời? Thằng Khoa đích thực kiếm được hơn trăm triệu mùa hè vừa rồi. Không tin mời mọi người cứ hỏi nó là biết.”
Lần này thì không chỉ trong nhà mà khu vực ngoài sân vườn cũng nghe được loáng thoáng. Thấy có sự lạ mọi người vội bỏ dở câu chuyện tại bàn ăn nhìn về phía Dương Khoa. Ông bác ngồi cạnh Dương Khoa kia cũng lên tiếng hỏi tiếp:
“Khoa, có thật cháu mới kiếm được hơn trăm triệu?”
Dương Khoa vừa rồi nghe thấy ông chú lại lên mặt dạy đời mình cũng tức, đã thế thì mình giấu diếm để làm gì nữa. Giả lợn lâu ngày có khi người ta cho mình là lợn thật.
Đằng hắng một cái, hắn trả lời cực kỳ dõng dạc:
“Dạ vâng. Trước khi tham gia hội chợ cháu có chế tác một trò chơi rồi trao quyền phát hành cho một công ty. Hai tháng vừa qua tổng lợi nhuận công ty chia cho cháu là hơn một trăm triệu.”
Lời vừa ra, toàn trường yên tĩnh. Mọi người xung quanh c·hết lặng.
Một trăm triệu, đối với người như bọn họ chỉ như lá trên rừng, chẳng có gì to tát. Song đó là với địa vị bản thân như bây giờ, chứ vào cái tầm tuổi mới trưởng thành như Dương Khoa thì kiếm ra tiền thôi cũng là bài toán nhức đầu, chứ đừng nói tới một số tiền lớn đến cả trăm triệu.
Lại còn hai tháng?
Trời ơi, tức là một tháng kiếm được 50 triệu? Ngồi đây e là có cả đống người không bằng được nó.
Mấy thanh thiếu niên ngồi xa tít ngoài sân thấy trong nhà huyên náo lạ thường cũng cho người đi nghe ngóng. Khi nghe thấy thằng con “phá gia chi tử” nhà ông Trạch mới kiếm được trăm triệu trong mấy tháng, tất cả đều giật mình kinh sợ quay ra nhìn nhau.
Trời ơi, làm gì mà giật tiền thiên hạ ghê quá vậy?
Họ vất vả học hành, miệt mài đèn sách cầm học vị này kia rồi ra trường kiếm được việc làm một tháng may lắm được tầm chục triệu. Dương Khoa đây hình như còn chưa đi học đại học chứ, vậy mà tiền kiếm ra bằng cả năm họ vất vả?
Ngay cả ông cụ Mưu Trí ngồi sâu trong nhà nghe thấy bàn tán xôn xao cũng phải lên tiếng:
“Cháu Khoa con nhà Trạch hả? Có thật là cháu làm ra tiền, những một trăm triệu?”
Nghe ông cụ gọi tên mình, Dương Khoa vội đứng lên thưa: “Dạ vâng ạ.”
“Có thật không?” Ông cụ hỏi lại.
“Dạ thật thưa cụ, tiền gửi về cháu đều để hết trong tài khoản ngân hàng ở đây ạ.” Nói xong hắn cầm điện thoại mở tài khoản của mình ra cho mọi người cùng xem. Từ khi “Bejeweled” đưa ra thị trường, tiền đổ về bao nhiêu hắn cứ để hết trong tài khoản ngân hàng, chỉ lấy ra những khoản chi cần thiết dùng hàng ngày nên số tiền còn lại không xê xích nhiều.
“Đúng là trăm triệu này.”
“Ôi thằng con út nhà ông Trạch giỏi quá!”
“Khá quá, không học đại học mà lại kiếm được nhiều tiền thế.”
“Đây có đúng là tiền công ty trả không hay là tiền bố mày gửi vào đấy?” Điện thoại đến tay, Dương Triết nửa tin nửa ngờ nhìn xem rồi hỏi lại. Trong thân tâm ông vẫn hi vọng đây chỉ là một màn kịch hai bố con nhà anh mình tự biên tự diễn.
“... Chú xem lịch sử giao dịch đây ạ, tên người gửi là công ty SmileIndie đấy. Xác nhận mọi thứ đều đủ hết.” Dương Khoa kiên nhẫn giải thích.
“Biết đâu đấy, nhỡ mày bảo bố mày đưa tiền cho người ta rồi dặn người ta gửi cho mày thì sao?”
Dương Khoa: “...”
Dương Trạch: “...”
Quần chúng: “...”
Mọi người nghe thấy thế không ai nói lên lời. Dương Thái con Dương Triết ngồi ngoài nghe thấy bố mình nói vậy thì ôm mặt cúi xuống, trong lòng chỉ muốn đi lên bịt miệng ông bố để khỏi phải phát biểu lung tung nữa.
“Tốt! Rất tốt, tiếp tục cố gắng lên.”
Nhìn thấy người bên cạnh đưa cúp rồi lại đưa điện thoại của Dương Khoa cho xem, ông cụ Mưu Trí chỉ liếc qua sau đó nhận xét một câu trước khi đưa cả lại cho Dương Khoa.
“Vâng thưa cụ.” Dương Khoa vội vàng cúi người về phía ông cụ. Có thể được ông cụ khen là một vinh dự lớn, hắn phải tỏ ra lễ phép đón nhận.
Gật gật đầu, ông cụ phất tay quay lại chuyện trò với người ngồi cạnh, mọi người thì bắt đầu truyền tai nhau tin tức nặng ký mới nhất. Hai bố con Dương Khoa thì ngồi tại chỗ vẻ mặt đắc ý cười nói, cha nào con nấy sao mà đúng quá.
Tin tức Dương Khoa thành công nghịch tập nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Câu chuyện tại các bàn ăn nhanh chóng đổi sang chủ đề sốt dẻo trong ngày.
“Này, nghe nói em Khoa nhà bác Trạch mới làm ra một trò chơi, kiếm được hơn trăm triệu!”
“Thật á? Trò chơi gì vậy?”
“Hình như tên là “Bejeweled”. Tên hơi khó đọc, không biết có đúng không.”
“Cái gì?” Một cô gái nghe thấy thế ra vẻ không thể tin nổi rút ra điện thoại: “Chính là trò chơi xếp kim cương này á?”
“Ơ, chị cũng chơi trò chơi này hả?” Một em gái khác trông thấy thế cũng xen vào.
“Ừ trò này chơi vui lắm nên chị mua về. Không ngờ được tác giả lại là em Khoa nhà mình.”
“Đúng đấy, hiện giờ mấy đứa bạn thân của em ai cũng chơi trò này. Chị chơi đến bàn nào rồi?”
Ở dãy bàn gồm toàn các chị em phụ nữ, nghe thấy tin tức bất ngờ mấy người thi nhau mở điện thoại của mình ra khoe khoang trò chơi “Bejeweled” trên máy. Trò chơi này thực sự có sức hút rất lớn với nữ giới, ước chừng mười người thì phải có hai, ba người đã sở hữu trò chơi, hoặc đã từng chơi trong quá khứ.
Nhìn mọi người say sưa bàn tán về con mình, Ngọc Linh cũng hào hứng tán chuyện với mấy bác gái bên cạnh. Dương Uyên cùng Kim Chi ngồi đằng sau thì càng nhiệt tình, nhất là Kim Chi đã bắt đầu mở miệng pháo, gặp ai cũng khoe khoang kiệt tác của em chồng cô.
Buổi tiệc họp mặt dòng họ Dương đột nhiên trở nên náo động như thế, thẳng cho tới khi kết thúc buổi tiệc mới thôi.
...
“Vâng, chào bác ạ. Chào anh chào chị, năm sau mời mọi người lại đến ạ.”
“Ông bà có xe chưa ạ? Xe khách ấy ạ? Không được đâu chen chúc xô bồ lắm ông ơi. Hay để cháu nhờ người trong nhà đưa ông bà về cho?”
“Nam năm sau lại tới chơi nhé, nhớ gọi cả em Hoa cùng tới.”
“Kìa chú Triết với anh Thái đã về rồi ạ, còn sớm mà chú ở lại nói chuyện với bố cháu thêm tý nữa đi. Chẳng mấy khi gia đình mình xuống thủ đô mà?”
Tiểu nhân đắc ý Dương Khoa lúc này đang mặt mày sảng khoái đưa tiễn mọi người tại cổng, nhất là đối với mấy nhà sáng nay vừa gặp mặt liền dạy hắn cách làm người càng nhăn nhở tợn. Báo thù không cách đêm mà, gặp đúng dịp là phải phản kích ngay!
Trông hắn lúc này cực kỳ đáng ghét, song mấy nhà kia cũng chẳng phải dạng vừa. Trừ nhà ông chú quê một cục bước nhanh qua cổng còn lại ai cũng cười nói tự nhiên đáp lời, cứ như sáng nay người xỏ xiên Dương Khoa không phải là mình vậy.
Khá lắm, da mặt dày thế bảo sao không râu!
Tiễn đi hết đoàn người Dương Khoa mới quay mặt lại ngó vào bên trong. Nhà khách vẫn truyền ra tiếng cười nói sang sảng, chắc là vẫn còn mấy người ở lại Dương gia chơi thêm một hai ngày nữa cho bõ cái công đi lại xa xôi.
Nhưng kệ, công việc của hắn xong rồi. Giờ đang không có ai để ý tới, chuồn thôi!
Đưa tay vào túi quần. Điện thoại, tiền, chìa khóa phòng trọ đều đã ở đây, Dương Khoa ngó nghiêng một hồi để chắc chắn không ai theo dõi mình rồi kín đáo lách người qua cổng chạy thật nhanh ra ngoài.