Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 408: Mẹ Con Liên Thủ (2)




Chương 408: Mẹ Con Liên Thủ (2)

Theo sự góp mặt của Dương Khoa, chủ đề câu chuyện giữa đám chị em phụ nữ với nhau rất nhanh thì chuyển thành mẹ con nhà hắn liên thủ làm ra một nhãn hiệu đồ uống mới, sử dụng “biệt đội chim điên” làm hình tượng chủ đạo.

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến một cái là Dương Khoa lại được một phen ngỡ ngàng trước sự quan tâm mẹ mình dành cho mình. Thì ra bấy lâu nay Ngọc Linh vẫn luôn âm thầm theo dõi chặng đường phát triển sự nghiệp của con trai cưng, và khi thấy “Angry Birds” – xuất phẩm mới nhất của Ninja Studio bất chợt lâm vào cục diện cạnh tranh khắc nghiệt thông qua lời hắn kể những lúc vui chuyện bà đã nảy sinh ngay ý định thuận dịp giúp đỡ một chút.

Dù sao thì cũng lâu rồi bà mới lại có cơ hội viện trợ con trai cưng thế này. Năm vừa qua bao nhiêu khó khăn gặp phải Dương Khoa đều tự mình tìm cách giải quyết hết, còn cái nào không giải quyết được thì về nhờ vả họ hàng bên bố khiến cho người mẹ như Ngọc Linh chỉ biết cổ động suông. Điều này vô hình chung làm bà cảm thấy phiền muộn vô cùng, mang tiếng là chủ doanh nghiệp lớn vậy mà chuyện công ty con cái lại bị gạt ra rìa, để mấy kẻ không chuyên bàn tính với nhau trông ngứa cả mắt!

Nhưng chẳng có cách nào cả, thói đời này con người ta đều thích đi lại gần gũi với người cùng họ mình chứ chẳng riêng gì ai. Chưa kể đứa con út của bà còn thuộc vào diện quái lạ hết sức, nhà người ta con cái lập nghiệp toàn tìm đủ mọi cách dựa dẫm bố mẹ họ hàng còn Dương Khoa thì tuổi mới đôi mươi đã thấm nhuần đạo lý tự lực cánh sinh. Đừng nói bà, ngay cả người nhà họ Dương lắm lúc cũng phải lăn tăn vì chuyện “thằng con út nhà Dương Trạch sao ít thấy nhờ cậy người trong họ thế nhỉ” đấy!

Cho đến chuyện “Angry Birds” thấy con mình sau hàng loạt buổi chuyện trò cùng báo cáo tình hình vẫn không có ý tứ nhờ vả giúp đỡ Ngọc Linh chỉ còn biết thở dài, sau đó âm thầm làm ra quyết định lần này bà sẽ thử ngấm ngầm tìm cách trợ giúp con cưng xem sao. Mặc dù lĩnh vực trò chơi đối với bà có hơi bị lạ lẫm nhưng không sao hết, hoạt động trên thương trường nhiều năm rồi có cái gì mà bà chưa từng trải qua đâu?

Vốn chuẩn b·ị b·ắt tay nghiên cứu thì tình cờ thay, dịp Tết Âm lịch vừa rồi dưới trướng Ngọc Linh lại có một nhân viên phân tích thị trường vô tình để mắt tới “biệt đội chim điên” của Ninja Studio. Mặc dù trò chơi không đến mức được người người nhà nhà hoan nghênh hay gì, thế nhưng ai nấy đều phải công nhận rằng các nhân vật trong “Angry Birds” rất có sức cuốn hút, có thể sử dụng làm hình tượng chủ đạo cho bất kỳ sản phẩm tiêu dùng nào mà không cần phải bận tâm đến chuyện thích hợp hay không.

Đương nhiên đồ uống cũng là một trong số đó. Chỉ cần in hình mấy chú chim phía dưới nhãn hiệu thì kiểu gì giới trẻ cũng sẽ để mắt tới, không phải lo ế ẩm hay gì hết.

Bỏ thêm chút công sức khai thác thông tin, nhận ra ông chủ Ninja Studio và bà chủ VicoLegend là người thân ruột thịt người nhân viên này tức tốc chạy đến gặp mặt Ngọc Linh để đề xuất ý kiến cá nhân. Câu chuyện sau đó diễn ra rất suôn sẻ, người nhân viên được bí mật thăng chức tăng lương còn Ngọc Linh thì vơ ngay ý tưởng đó về, để rồi hôm nay bà ngồi chốt lại với con cháu xem nên đánh ra chiêu bài tuyên truyền thế nào thì hợp lý.

“Theo cháu thì chúng ta không nên khai phá nhãn hiệu đồ uống mới đâu cô ạ. Mạo hiểm lắm, không bằng chúng ta làm phiên bản mới của nhãn hiệu xá xị ăn khách của công ty cô cho an toàn.” Trải qua một hồi thảo luận sôi nổi Thu Lan đưa ra ý kiến sau cùng.

“Con đồng ý với Lan mẹ nhé!”

“Con cũng thấy nhãn hiệu xá xị của mẹ thêm vào hình ảnh đám chim chóc là vừa đẹp. Hoặc là làm hẳn sáu phiên bản sáu màu luôn cho hút khách.” Dương Uyên ủng hộ cô bạn thân vô điều kiện, còn Hoài thì sau khi cân nhắc cũng đưa ra ý kiến tán đồng. Những người còn lại thì chỉ gật đầu không nói gì thêm.

“Ừ, mẹ cũng nghĩ là sử dụng nhãn hiệu có sẵn sẽ tốt hơn. Trò chơi đó có sáu con chim à? Màu đỏ, vàng, đen và màu gì nữa?” Ngọc Linh vừa lẩm nhẩm tính toán vừa hỏi han.

“Màu trắng, màu xanh lá cây và xanh dương mẹ ạ. Có bảy con chim cơ nhưng con chim cuối cùng cũng có màu đỏ nên có thể bỏ qua.” Dương Khoa nhanh nhảu trả lời.



“… Từng ấy màu hơi nhiều, theo mẹ thì ban đầu ta chỉ nên chọn ba mẫu đỏ vàng đen làm sản phẩm trước để xem phản ứng thị trường thế nào. Màu sắc của chúng cũng tương đối phù hợp với thiết kế nhãn hiệu có sẵn, nếu dân tình ưa chuộng thì bọn mẹ sẽ tính đến chuyện làm nốt mấy màu kia cho đủ bộ sưu tập sau. Mọi người thấy thế được không?”

“Được ạ…. Ơ kìa chị Liễu, nói gì đi chị sao từ nãy giờ ngồi im thế?” Dương Khoa đi đầu biểu quyết, sau đó hắn quay sang nhắc khéo bà chị lớn ngồi kế bên.

“Hừm. ( *`へ´* ) “

“Thôi mà, em đã xin lỗi rồi chị Liễu bỏ qua cho em đi chứ? Hàng ngày bao nhiêu là việc thế sao mà em có cơ hội kể cho chị biết về mẹ em?” Thấy Liễu vẫn còn có vẻ khó chịu Dương Khoa rất thiếu tự nhiên gãi đầu nở nụ cười toe toét. Vừa rồi không ngoài dự liệu hắn và Thu Lan đã bị Liễu giận dỗi một phen, người trước là vì vô tâm còn người sau thì là vì câu nệ ngại ngùng vớ vẩn khiến cho cô không biết một tý gì về đế chế đồ uống hùng mạnh của Ngọc Linh, dẫn đến cô bị nhỡ nhàng biết bao nhiêu là việc!

Theo Liễu, nếu như biết trước chuyện bà mẹ sếp lớn có cả một cơ nghiệp to tướng như thế thì cô đã quỳ liếm à nhầm suy tính chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi từ lâu rồi. Tỷ như cho ra đời sản phẩm nước uống trái cây tổng hợp xuất xứ từ “Fruit Ninja” hoặc là nước tăng lực “Flappy” gì gì đó uống một ngụm nhảy tưng tưng cả ngày. Như thế VicoLegend tha hồ bán sản phẩm kiếm tiền của còn Ninja Studio thoải mái gặt hái danh tiếng, mấy trò chơi đời đầu cũng thuận thế làm mưa làm gió trên thị trường lâu hơn một chút, không đến mức rơi vào cảnh sớm lụi tàn.

Giờ thì hay rồi, bao nhiêu cơ hội tốt trôi qua hết!

Cho nên hai người Dương Khoa và Thu Lan bị dỗi hoàn toàn không oan chút nào, ngay cả những nhân vật không liên quan ngồi xung quanh cũng phải đồng tình với Liễu trong vụ này. Ngoài ra ở đây đáng nhẽ phải có thêm một người nữa bị Liễu dỗi cho đủ “tam tấu” thế nhưng vì một vài lý do chủ quan lẫn khách quan mà người này với Liễu chẳng mấy khi chuyện trò hàn huyên với nhau để nắm bắt thông tin. Dẫn đến có biết chuyện thì cũng như không.

“Sếp Khoa nói đúng đấy chị, bỏ qua đi rồi còn biểu quyết đồng thuận cho số liệu tròn 100% nào.” Thư ký bất đắc dĩ của buổi thảo luận Hồng Nhung lựa lời khuyên giải thay cho Dương Khoa. Trong tay cô là một cây bút và một mẩu giấy ghi lại một số nét chính của hạng mục hợp tác sắp sửa đạt thành, cùng tám dấu tích biểu thị đã có tám người ở đây đồng ý rằng mẻ sản phẩm nước uống “chim điên” đầu tiên của VicoLegend chỉ nên có ba mẫu mã vàng đỏ đen.

“… Được, chị cũng đồng ý. Với lại chuyện hai công ty hợp tác lần này Nhung theo vào cùng với chị nhé. Dù sao thì trước kia….”

“Được được, em sẽ theo vào với chị chị cứ yên tâm.” Hồng Nhung lập tức cam đoan, tay vẽ nên dấu chấm tròn rồi gập tờ giấy lại đưa về phía Ngọc Linh: “Cháu gửi cô ạ.”

“Cô xin.”

“Tốt rồi. Chuyện công việc đến đây là kết thúc nhé. Có mỗi ngày nghỉ cuối tuần mà cứ mang công mang việc ra bàn nhức hết cả đầu…. Khoa em, mau lượn! ⊂ ( ̄ヘ ̄⊂) ” Chỉ chờ có thế đôi bàn tay nõn nà của Dương Uyên lại giơ lên xua đuổi đứa em trai cưng.

“Thôi nào Uyên.”



“Được được, đi đây đi đây. Mẹ và mọi người cứ chuyện….” Dương Khoa nhấp ngổm định đứng dậy rời đi, có điều người vừa mới nhấc lên đã lại bị níu kéo tiếp. Lần này là bà chị dâu trưởng Kim Chi.

“Từ từ đã Khoa. Thuận tiện có đông đủ mọi người ở đây chị hỏi luôn, ý định mở rộng quy mô công ty của em thế nào rồi?”

“Vẫn chỉ là ý định thôi. Tầm này công ty em phải lo liệu nhiều việc lắm, chuyện hệ trọng ấy tạm thời gác lại sau này tính tiếp.”

“(Giật mình) Ôiii không được, phải tính luôn từ bây giờ đi em. Thế em định tiến hành di dời sang một nơi khác rộng rãi hơn toà cao ốc hiện tại hay gì?”

“Chắc là vậy, hoặc là tăng thêm diện tích văn phòng đang thuê lên. Cơ mà sao lại phải tính luôn thế chị Chi? Với cả tính cái gì mới được chứ?”

“Tính tiền chứ còn tính gì nữa. Bây giờ tiền trong quỹ công ty em có bao nhiêu?”

“... Em cũng không rõ. Ở đây có chị Nhung chuyên quản lý sổ sách cho công ty em này, chị hỏi luôn đi cần gì phải thông qua em?”

“(Liếc mắt về phía Hồng Nhung) Ừ được, vậy lát nữa chị sẽ hỏi han cụ thể mấy chị em. Nhưng chị báo trước cho em biết là thuê nguyên một toà cao ốc đắt đỏ hơn thuê bộ phận lắm đấy nhé, với lại sẽ hiếm có đơn vị nào chịu cho em bao tất như vậy đâu nên em cứ biết thế để chuẩn bị tinh thần.”

“… Vậy thì tốt nhất là để sau này tính toán đi chị Chi, bây giờ đừng tính làm gì vội.” Cân nhắc nhanh vài giây Dương Khoa khẳng định lại lập trường sau này hẵng tính thêm một lần nữa: “Xem xem sắp tới bọn em có kiếm được một quả lớn không đã, gom tiền xong xuôi rồi muốn trù tính ra sao cũng được.”

“Kiếm lớn? Quả gì, quả hợp tác nhãn hiệu đồ uống với công ty mẹ Linh đây?”

“Aaa không phải đâu chị Chi, tý nữa thì em quên mất!” Đến đây Thảo My vội vàng xen vào: “Đợt này em có tham gia vào làm dự án trò chơi mới bên chỗ anh Khoa đấy, cái trò chơi đó của anh Khoa HAY lắm các chị ạ! Chơi rất vui!”

“Thế nhé, mọi người cứ trò chuyện tự nhiên.” Nhân lúc mọi người chuyển dời sự chú ý sang phía Thảo My Dương Khoa lập tức đánh bài chuồn. Bất quá hắn không vội vã đi báo tin cho Dương Viễn ngay mà từ từ lùi bước hòng nghe lỏm thêm chút chuyện. Chỉ thấy cô bạn gái đáng yêu của hắn bắt đầu khoe khoang với mấy bà chị trong nhà về công việc “sướng hơn tiên” vừa được chơi vừa kiếm ra tiền tại Ninja Studio. Thu Lan và Liễu châu đầu ghé tai thảo luận về phi vụ hợp tác sắp tới, còn lại bà chị Hồng Nhung và mẹ hắn Ngọc Linh thì quay ra hỏi thăm nhau trông thân mật vô cùng:

“Nhung này, mấy hôm tới cháu có rảnh thì về thăm công ty cô một bữa nhé. Mấy anh chị em phòng kế toán nhớ cháu lắm đấy.” Giọng nói ở khoảng cách gần nhất lọt vào tai Dương Khoa.



“Dạ vâng, cơ mà để cháu hẹn ngày cho chủ động cô nhé. Tầm này cháu bận lắm cô ạ.”

“(Cười) Bận lắm à. Thế mọi thứ bên công ty Khoa nhà cô vẫn ổn chứ?”

“Dạ ổn cô ạ.”

“Có khó khăn gì không? Thằng Khoa nhà cô đối xử với cháu tốt chứ?”

“Dạ tốt lắm ạ. Khó khăn tuy có nhưng cũng không nhiều, đại khái là cháu có thể gánh vác được giúp em Khoa nên cô cứ yên tâm.”

“À, đương nhiên là bao giờ cô cũng yên tâm về Nhung rồi. Cơ mà này, dựa theo ước định của cô cháu mình thì cháu làm ở công ty con cô cũng được một thời gian tương đối lâu rồi đấy. Giờ cháu có còn muốn về lại công ty cô nữa không, nếu có thì sửa soạn dần đi để cô cho người khác sang thay cháu.”

“Ưmmm….” Trước câu hỏi bất ngờ của Ngọc Linh Hồng Nhung không trả lời ngay mà tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Thế rồi vẻ mặt cô biến đổi liên tục, có lúc trông hốt hoảng như thể vừa nhớ lại ký ức không vui nào đó. Phải hơn chục giây qua đi cô mới thỏ thẻ: “Cô ơi, hay là cô cho cháu tiếp tục làm ở công ty con cô thêm một thời gian nữa được không ạ? Tại bây giờ cháu mà rời đi thì công việc nó ngổn ngang lắm, sợ người đến thay thế lại làm rối tung mọi thứ lên. Với cả cháu thấy thực ra môi trường công ty con cô thực ra cũng không tệ lắm….”

Mấy câu sau cùng của Hồng Nhung nhỏ đến nỗi Dương Khoa không tài nào nghe được. Chỉ thấy Ngọc Linh lắc đầu cười: “Sao, không nỡ bỏ công ty con cô rồi chứ gì? Vậy mà khi xưa cô cử sang thì cứ lắc đầu quầy quậy, làm cô phải khuyên mãi mới chịu chấp nhận.”

“Ui, cô ơi cô đừng nhắc lại chuyện cũ nữa đi cô. Cháu xấu hổ lắm.~” Hồng Nhung ôm tay Ngọc Linh nài nỉ.

“Được, không nhắc thì không nhắc nữa. Nếu đã vậy thì Nhung cứ yên tâm đi theo con cô giúp đỡ nó về lâu về dài nhé. Cô sẽ bảo Khoa nó cấp cho cháu đãi ngộ tốt nhất có thể, như thế vừa yên tâm về kinh tế vừa được làm việc trong môi trường thoải mái, không phải lo nhìn sắc mặt của ai.”

“Hì hì, cảm ơn cô ạ.”

“Ơn huệ gì, chỗ cô cháu mình đừng khách sáo…. À, nhưng mà cô thấy dạo này Nhung trông rực rỡ lắm, chỉ đơn thuần thay đổi môi trường làm việc thôi thì không thể nào “tươi” như vậy được. Khai thật đi, có anh nào rồi?”

“Cô Linh!~~~”

“Chà, xem ra Ninja Studio có thêm người nguyện gắn bó lâu dài rồi. Nhưng cũng đúng thôi, công ty của một nhân vật chính như mình làm gì có kẻ nào tìm cách chui ra chứ? Đãi ngộ tốt cộng thêm môi trường thoải mái thì chen lấn xô đẩy chui vào còn chả kịp!” Dương Khoa nhún vai ra chiều đắc ý, sau đó rảo bước trèo lên cầu thang.



----------