Chương 367: Tin Tốt Của Dương Viễn
Dương gia, một ngày đầu thu.
“… Em cứ đùa anh thế nào ấy chứ, đây rõ ràng là con rùa mà Mimi? Cái mai to tướng màu xanh lá cây nè, rồi còn cả cái đầu rùa bé tý thò ra nữa. Sao lại bảo là không phải?”
“Trông chả giống gì cả. ( ̄ヘ ̄) ”
“ ( ̄д ̄;) Không giống ở đâu vậy thế em?”
“Khẩu súng trên lưng!”
“ ( ̄ ̄д ̄ ̄;) Ôi trời ơi, nó chỉ là v·ũ k·hí anh vẽ kèm theo thôi mà. Kệ nó đi em, tự dưng vơ nó vào làm gì?”
“Không kệ được, khẩu súng to tướng đập vào mắt trông kỳ cục bỏ xừ à. ( ̄ヘ ̄) Mau xoá khẩu súng đi anh Khoa.”
“Xoá làm sao được em? Trò chơi bắn nhau thì phải có súng mới bắn được chứ?”
“Cho con rùa nó phun nước hay phun bong bóng t·ấn c·ông đối thủ cũng được mà? Việc gì phải thêm khẩu súng cho nó vẽ vời sinh chuyện ra thế anh Khoa?”
“Nói như em thì cổ con rùa ngắn một mẩu thế làm sao mà vươn lên bắn góc cao được? Với cả súng ống cỗ máy nào chả có, bây giờ tự dưng con rùa này anh cắt khẩu súng đi lại thành ra cọc cạch à?”
“(Đưa tay vuốt màn hình vài cái) Đâu, khẩu súng của con ếch ở đâu thế hả anh? Em chỉ thấy mỗi cái thân hình to tướng của nó thôi. Con nào cũng có súng cái quái gì chứ, định loè em à? ( ̄ ̄ヘ ̄ ̄) ”
“… ┐ ( ̄- ̄;)┌ Ôi em nói vậy thì anh chịu thua. Con ếch đó anh chỉ mới dựng tạm hình thế thôi chứ đã làm animation đâu mà em thấy được khẩu súng giấu trong họng của nó chứ.”
Tại căn phòng khách vắng lặng bên trong ngôi nhà cổ kính, giờ phút này Dương Khoa đang cùng với Thảo My ngồi ôm ấp nhau bồi dưỡng tình cảm trên dãy ghế dài. Trải qua một hồi buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, cảm thấy có chút buồn chán nhân vật chính của chúng ta bèn vớ lấy máy tính bảng khoe khoang những thành quả làm việc mới nhất của bản thân để buổi hẹn hò không bị “nhạt dần đều”. Thuận tiện cũng là để lắng nghe ý kiến đánh giá khách quan tới từ người ngoài về chúng nữa, để có gì còn biết đường chỉnh sửa lại cho phù hợp.
Nhân đây cũng phải nói thêm, trong khoảng thời gian còn lại của mùa hè năm 2026 vì không quá bận rộn với công việc chính tại Ninja Studio nên Dương Khoa đã thực hiện một kế hoạch sơ bộ vạch ra từ trước: đó là túc tắc thiết kế những mẫu mobile góp mặt trong “GunBound” bất cứ khi nào rảnh rỗi, để khi nào dự án chế tác chính thức đi vào triển khai sẽ tung chúng ra luôn hòng giảm tải gánh nặng cho toàn bộ đội ngũ. Và tính đến thời điểm hiện tại đã có kha khá mobile được hắn hoàn thiện đâu vào đó từ tạo hình cho đến animation, chỉ cần bộ khung trò chơi được xây dựng thành công là có thể đưa vào ngay.
Cơ hồ nằm trong dự liệu của Dương Khoa, ngay khi trông thấy những mẫu thiết kế mobile “GunBound” đầu tiên mới ra lò Thảo My đã ngay lập tức bị vẻ ngoài dễ thương ngộ nghĩnh của chúng cuốn hút. Cô nhanh chóng giành lấy chiếc máy tính bảng trong tay Dương Khoa rồi đảo mắt ngắm nghía hết mẫu mobile này đến mẫu mobile khác trên màn hình, đến nỗi Dương Khoa nhân cơ hội này thuận tiện “chấm mút” cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Bất quá trong số những mobile mà Dương Khoa đã hoàn thành khâu tạo dựng vẫn còn vài ba mẫu thiết kế không được Thảo My ưa thích cho lắm, và chúng hầu hết đều là những cỗ máy mang hình dạng động vật như con rùa hay con ếch nêu phía trên. Trong đó khiến cô không hài lòng nhất vẫn là con rùa, rõ ràng có ối cách để “khạc” ra đạn mà bạn trai cô cứ cố nhồi nhét khẩu súng vào làm gì cơ chứ? Để nó phun nước hay phụt bọt gì gì đó có phải vừa tự nhiên vừa hợp lý hơn không, thiên tài gì mà chả nghĩ ra cứ để người ngoài nghề như cô phải góp ý.
“(Sửng sốt) Sao cơ, anh còn định nhét SÚNG vào trong họng con ếch á? Trời ui anh Khoa ơi là anh Khoa, mau bỏ ngay cái chi tiết ấy đi anh! Nó còn kỳ cục hơn cả hình tượng con rùa đội súng của anh đó! Mất thẩm mỹ kinh khủng!” Cảnh tượng một khẩu pháo lòi ra khỏi miệng con ếch bụng to dễ thương trên màn hình xuất hiện thoáng qua trong óc khiến Thảo My suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Cô vội vàng lớn tiếng khuyên can, đôi mắt mở to nhìn Dương Khoa chăm chú như thể muốn hắn từ bỏ ý định đó cho bằng được.
“… Súng trong họng con ếch không ổn hả em?” Thấy phản ứng khoa trương của cô bạn gái đáng yêu Dương Khoa lộ vẻ hơi do dự trên khuôn mặt. Theo đống dữ liệu lấy được từ Btop thì mobile “con ếch” J.Frog vốn không có súng ống gì trong người cả, chỉ là hắn đang suy tính bổ sung thêm vào cho nó bằng anh bằng em thôi. Cơ mà xem chừng ý tưởng này có vẻ không ổn cho lắm thì phải, cô bạn gái đáng yêu của hắn mà thấy không vừa mắt thì chắc những người khác cũng thế thôi.
“Tất nhiên là thật rồi, luận về con mắt thẩm mỹ thì anh làm sao mà bằng em được chứ? Mau nghe em bỏ ngay cái ý định nhét súng trong họng con ếch đi anh.”
“... Được, vậy anh sẽ thôi không thiết kế súng ống cho con ếch nữa. Cơ mà con rùa thì anh không bỏ khẩu súng đi đâu, lý do thì anh vừa nói rồi.”
“Chậc.... Thôi được, nghĩ lại thì anh nói cũng có lý. Cho phép anh để lại khẩu súng, nhưng anh phải thu nhỏ với cả cách điệu nó đi một chút cho đỡ phản cảm. Tin em đi, không ai thích khẩu súng thô kệch của anh trên lưng con rùa đâu.”
“Được được, anh sẽ cân nhắc sửa lại…. Mà hôm nay Mimi của anh ghê gớm thế, tự nhận là mắt thẩm mỹ của mình hơn anh cơ đấy. Vậy mà lúc nào đi mua sắm cũng nhờ anh đi ngắm nghía hộ là sao?”
“Chả liên quan, lĩnh vực khác nhau!”
“Khác nhau gì chứ, đều là đánh giá vẻ bề ngoài thôi mà. Khó hiểu quá.”
“(Hất hàm) Khó hiểu là đặc quyền dành cho con gái nhé, anh Khoa có ý kiến gì à?”
“Nào có, anh chỉ nói vậy thôi chứ Mimi của anh là nhất!” Thấy Thảo My làm ra vẻ giận dỗi Dương Khoa vội vàng lên tiếng nịnh nọt, bàn tay đặt trên người giai nhân lại bắt đầu hoạt động “hết công suất”. So đo chi li với con gái, nhất là với người mình yêu nữa là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm. Cứ nhường nhịn một chút kiểu gì mọi chuyện cũng êm đẹp hết, kinh nghiệm xương máu các bậc tiền bối để lại rồi cứ thế mà làm theo.
Được nịnh nọt đương nhiên là Thảo My sung sướng vô cùng, cô nhanh chóng thả máy tính bảng xuống đùi rồi quay người ôm lấy Dương Khoa âu yếm phối hợp. Bất quá đúng lúc đôi môi hai người chuẩn bị mổ vào nhau thì chiếc máy tính bảng bất chợt nhấp nháy ánh đèn, kèm theo đó là tiếng chuông báo biểu thị có yêu cầu trò chuyện trực tuyến khiến cho Dương Khoa không thể không tiếc nuối tách ra.
“Ai gọi gì giờ này thế nhỉ?... Anh Viễn?” Đôi mắt liếc qua cái tên ở góc dưới cùng, Dương Khoa ngỡ ngàng mất một giây rồi vội vàng bấm kết nối cuộc trò chuyện. Về phần Thảo My thì mặc dù hơi mất hứng nhưng cô vẫn giữ ý tạm nhích người ngồi cách xa ra khỏi Dương Khoa, để bạn trai cô có thể thoải mái trao đổi với người ta.
“Chào em.” Khuôn mặt người anh họ xa của Dương Khoa xuất hiện trên màn hình máy tính bảng ngay sau đó. Trông Dương Viễn lúc này có vẻ khá mệt mỏi, thế nhưng anh vẫn bắt đầu cuộc gặp mặt trực tuyến bằng một nụ cười rạng rỡ. Chắc hẳn tình hình bên đó có vẻ thuận lợi nên anh mới vui vẻ như vậy.
“Anh Viễn đó à? Sao lại gọi điện giờ này thế? Hình như ở bên đó hiện tại đang là buổi đêm chứ?”
“Cũng gần sáng rồi. Vừa nhận được tin tốt một cái là anh tranh thủ báo em luôn, không có tý nữa bận bịu công việc sợ quên bẵng đi mất.”
“Tin tức tốt? Có phải....” Nghe tới đây đôi mắt của Dương Khoa bỗng dưng sáng lên. Thế rồi không đợi hắn hỏi hết câu Dương Viễn đã trả lời luôn:
“Ừ, anh đã tập hợp được một đoàn đội chuẩn mực tại đây rồi, thành viên cuối cùng vừa xác nhận gia nhập xong. Kế hoạch chúng ta đã bàn bạc có thể chuyển sang giai đoạn thực thi.”
“Tuyệt vời!” Dương Khoa cũng nở một nụ cười khoái chí đáp lại. Thế rồi hắn và Dương Viễn thuận tiện hàn huyên với nhau thêm một chập nữa trước khi ngắt kết nối ai về với việc người nấy. Mà làm người ngoài cuộc ngồi bên cạnh đương nhiên Thảo My rất muốn biết hai người đàn ông nhà họ Dương có chuyện gì mà vui thế, cho nên đợi cho cuộc trò chuyện đi đến hồi kết một cái là cô lập tức tò mò lên tiếng hỏi thăm:
“Có tin tức gì mà cười sung sướng vậy anh Khoa?”
“Úi giời ơi, sung sướng cực kỳ luôn Mimi ạ. Sắp tới anh có cớ để quang minh chính đại đi du lịch nước ngoài một phen rồi em.” Hai thân ảnh nhanh chóng xích lại gần nhau.
“Du lịch? Đi đâu thế anh? (OvO) ”
“Đi Mỹ.”
“Đi Mỹ? Sao tự dưng lại đi du lịch xa xôi vậy anh, chuyện công việc à?”
“Ừ. Anh chuẩn bị qua đó giải quyết chút chuyện liên quan đến văn phòng chi nhánh, tiện thể đi chơi ngắm cảnh luôn.”
“Mang em đi với! \( ̄▽ ̄)/“
“Cái đó thì không được, năm học mới bắt đầu rồi chú tâm vào học hành đi em. Từ bây giờ trở đi là chuyện học hành của em quan trọng lắm đó.” Một gáo nước lạnh được Dương Khoa dội xuống đầu cô bạn gái đáng yêu,
“ (Bĩu môi) Kệ. Cùng lắm thì sau này anh Khoa nuôi em là được chứ gì?”
“Vớ vẩn!... Nghe anh, đợt này mục đích chính vẫn là đi công tác nên anh cũng không tiện mang em theo đâu. Đợi sau này có dịp rảnh rỗi hai ta đi chơi với nhau thoải mái, lúc đó em muốn đi đâu anh cũng chiều!”
“… Hừm, lại cho em ăn bánh vẽ rồi. Thôi được, nhưng anh phải cho em một cái lịch cụ thể đi anh Khoa? “Sau này” của anh là khi nào?”
“À thì... chắc chủ yếu là cân nhắc lịch học hành của em thôi. Khi nào em rảnh thì ta đi, vì về cơ bản công việc hiện tại ở chỗ anh nó cũng không bận bịu cho lắm.”
“Vậy chốt lại đầu năm sau em thi học kỳ xong anh em mình sẽ đi du lịch, du lịch xong về ăn Tết là đẹp. Nhưng nhất định phải đi nước ngoài!”
“Được được được, em muốn đi đâu anh cũng đưa em đi.… Này, lại ghi chép gì thế hả Mimi? Với cả cuốn sổ em đang cầm sao trông quen thế? Hình như là quyển sổ cũ ngày xưa em dùng để ghi chép bài vở ôn thi gì đó phải không?”
“Thì phải ghi lời anh vừa nói để sau này anh hết đường chối bay chối biến chứ sao? Còn quyển sổ này ngày xưa đi học em chưa dùng hết thì bây giờ mang ra viết tiếp ấy mà, cho đỡ lãng phí.” Thảo My vô cùng tự nhiên đáp lại, đồng thời bàn tay múa bút viết nhanh hết mức có thể rồi gập cuốn sổ tùy thân quen thuộc lại đem cất đi. Có điều lúc cuốn sổ khép lại Dương Khoa tinh mắt nhận ra cái tên của mình thoáng xuất hiện trên những trang giấy xoẹt qua, thế là hắn tiếp tục truy vấn:
“Ấy từ từ đã, hình như anh thấy có tên anh trong cuốn sổ của em thì phải. Em viết gì về anh hả, có thể cho anh xem....”
“Không cho xem! Đàn ông con trai ai lại đi xem mấy thứ đó của đám con gái bọn em chứ, vô duyên.” Cuốn sổ nhanh chóng m·ất t·ích không còn tăm hơi, Thảo My ôm lấy cánh tay Dương Khoa bắt đầu kỳ kèo nhằm đánh lạc hướng: “Anh Khoa đi du lịch nước ngoài nhớ phải mua quà cho em đấy nhá, không có là em DỖI đấy.”
“(Gãi đầu) Dỗi à.... Được, vậy em thích gì để anh mua nào.”
“Cái gì em cũng thích!”
Dương Khoa: (; ̄д ̄)
…
----------
Cuối cùng thì sau khi mất toi cả tiếng đồng hồ để làm ra một đống hứa hẹn với cô bạn gái đáng yêu, Dương Khoa mới có thể yên tâm chuẩn bị các thứ cho chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên của cả hai đời. Từ lo liệu đóng gói đồ đạc tùy thân cho đến thông báo xin phép các thành viên khác trong gia đình, cộng thêm dặn dò các thành viên Ninja Studio tiếp tục thực hiện công việc đã giao phó trong lúc hắn đi vắng nữa, tất cả đều được hắn thu xếp đâu vào đó với tốc độ nhanh chóng. Chẳng mấy chốc nhân vật chính của chúng ta đã yên vị trên máy bay lên đường tới xứ sở cờ hoa, trong lòng hồi hộp phấn khởi vì chưa bao giờ bản thân có cơ hội đi du ngoạn một nơi xa xôi như thế.
Có điều chuyến đi lần này dù sao cũng dính dáng tới công việc, thế nên xuyên suốt hành trình Dương Khoa vẫn phải mang kè kè bên người một đống tài liệu tuyệt mật cùng một bộ óc lúc nào cũng minh mẫn tỉnh táo, sẵn sàng phản ứng trước muôn vàn tình huống có khả năng gặp phải tại chi nhánh nơi đất khách quê người.