Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 359: Phán Đoán Của Người Ngoài Cuộc




Chương 359: Phán Đoán Của Người Ngoài Cuộc

“Ai đang làm trò chơi mới vậy em?” Trông thấy Thu Thảo tỏ vẻ thất thố, mang theo vẻ ngờ vực trên khuôn mặt người nhân viên ngồi đối diện lên tiếng hỏi lại. Cùng lúc đó, những người khác ngồi trong phòng nghe thấy động tĩnh lạ thường cũng quay đầu nhìn về phía hai người với ánh mắt tò mò.

“... Không có gì đâu, một chút chuyện vớ vẩn thôi anh đừng bận tâm.” Nhận ra mình vừa có hành động không phù hợp với hình tượng cao lạnh thường ngày của bản thân, bề ngoài Thu Thảo vội vàng làm ra vẻ bình thản trở lại. Tuy vậy trong lòng cô giờ phút này vẫn còn đang dậy sóng vì phán đoán bất chợt nảy sinh thông qua cuộc trò chuyện với người đồng nghiệp trước mặt.

Dương Khoa đang bí mật làm một trò chơi mới.

Càng suy ngẫm cô càng cảm thấy phán đoán ấy rất có cơ sở. Không thể nào có chuyện Ninja Studio tự dưng “án binh bất động” sau khi đã khơi mào thành công một cuộc chiến dư luận như vậy cả, chắc chắn ông chủ của nó lại đang dẫn đầu đội ngũ thiết kế bí mật nghiên cứu chế tác một sản phẩm mới nào đó rồi. Giống hệt trường hợp “Plants vs Zombies” khi xưa vậy, đùng một cái là đem trò chơi xuất xưởng khiến cho dân tình được một phen ngã ngửa vì bất ngờ.

Dù sao thì Dương Khoa vốn nổi danh với năng suất chế tác trò chơi cao thái quá mà, cho dù là người như cô hay bất kỳ thiên tài cùng lứa nào khác cũng còn lâu mới có thể sánh bằng. Cho nên ở thời điểm hiện tại, khi “Plants vs Zombies” đã sắp sửa tròn một năm tuổi cậu ta có ý tưởng xây dựng nên một trò chơi mới với hy vọng kéo dài chuỗi thành công liên tiếp đã đạt được cũng là điều dễ hiểu.

Mà có khi, việc cậu ta triển khai dự án tiếp theo như vậy đã được bắt đầu từ sớm cũng chưa biết chừng. Và nếu như khả năng ấy xảy ra, vậy thì chuyện Dương Khoa gây hấn với hàng loạt công ty trò chơi khác trên báo chí... hẳn là một hành động có chủ đích chứ không phải là lỡ miệng hay nóng tính nhất thời. Tựa như những gì hai người đã từng trao đổi với nhau tại lễ hội VNfun vậy, đó có thể là một trong những chiêu số duy trì lợi thế dẫn trước của cậu ta.

Khi mà những kẻ đồng hành trong nghề còn đang mải mê với cuộc c·hiến t·ranh giành thị phần với những sản phẩm thủ thành kiểu mới ăn theo “Plants vs Zombies” liên tục ra mắt công chúng, thì cậu ta đã sớm chuyển dời trọng tâm sang những dự án mới đầy tham vọng. Đồng thời nó còn có thể được lặp lại thành một vòng tuần hoàn chừng nào sản phẩm mới còn tiếp tục đạt được thành công như những người anh đi trước. Một sách lược không quá cao minh, thế nhưng hiệu quả đem lại vô cùng lý tưởng. Nhất là trong bối cảnh hiện tại thực lực của Ninja Studio vẫn còn chưa đủ để làm ra những siêu phẩm để đời, thì đó là một giải pháp cực kỳ hữu hiệu để đảm bảo cho quá trình vươn lên trong tương lai được “thuận buồm xuôi gió”.

“Thủ đoạn cỡ này thì mình chẳng còn gì để bình luận cả.... Thảo nào Ninja Studio dưới sự lãnh đạo của cậu lại có thể vươn lên mạnh mẽ đến vậy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.” Âm thầm cảm thán bản thân không bằng người ta, Thu Thảo thở dài một hơi đồng thời cảm thấy thương thay cho những kẻ đang bị Dương Khoa “dắt mũi” mà không biết. Cứ việc không có căn cứ gì có thể chứng minh suy luận vừa rồi là đúng, thế nhưng cô vẫn tin chắc rằng Ninja Studio hiện tại đang âm thầm triển khai dự án trò chơi mới toanh nào đó. Mấy bài trả lời phỏng vấn với nội dung khiêu khích chỉ là hỏa mù để đánh lạc hướng cộng đồng mà thôi, ngay từ khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu Dương Khoa và đồng bọn đã sớm rút quân rồi.

“… Nếu mà không nghiên cứu được trò chơi mới bây giờ thì hay là Thảo với anh thử xem xem trò chơi “Dòng cát thời gian” còn tồn tại lỗi nào nữa được không? Coi như mình hết lòng vì người chơi đi, dù sao thì cũng nhờ có sự ủng hộ của họ mà chúng ta mới gặt hái được nhiều thành công đến vậy.”

Tiếng chuyện trò của người nhân viên ngồi đối diện kéo Thu Thảo ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Đưa mắt nhìn ảnh bìa tờ tạp chí nằm trên bàn rồi lại nhìn đồng nghiệp thao thao bất tuyệt, bất chợt tâm tư muốn vượt lên trước Dương Khoa trong cô lại trỗi dậy như một thói quen. Trải qua một vài giây cân nhắc rồi đưa ra quyết định, Thu Thảo giơ tay ngắt lời người đồng nghiệp còn đang định nói tiếp sau đó lên tiếng khẳng định rành rọt:



“Anh Trúc. Em đổi ý rồi.”

“Gì cơ?”

“Chuyện trò chơi mới ấy. Nếu hiện tại anh đang rảnh rỗi thì có thể cùng em nghiên cứu xây dựng nên một trò chơi mới được không?”

“Tất nhiên là được rồi!” Nghe thấy lời thỉnh cầu bất ngờ được giai nhân đưa ra, anh chàng nhân viên lập tức nở nụ cười tươi rói, đầu gật lấy gật để như sợ Thu Thảo đổi ý: “Đợi anh chút nhé, để anh đi lấy đống bản thảo khi xưa.”

“Để em lấy cho, anh đâu có biết mật mã mở két đâu?”

“… À ừ nhỉ, anh quên mất. (Gãi đầu) Vậy phiền em lấy giúp. Với cả, hay là anh em mình sang phòng trống bên kia ngồi đi, để mọi người ở đây đỡ mất tập trung.”

Lời vừa nói ra, tức thì một đống chàng trai trong phòng quay ra nhìn người nhân viên tên Trúc với ánh mắt ghen tị. Lấy cớ làm việc cùng để hẹn giai nhân ngồi riêng một phòng, thật sự là cao tay! Sao đám bọn họ từ trước tới giờ lại không nghĩ ra cơ chứ?!

Có điều rất nhanh chóng thì những ánh mắt ghen tị ấy chuyển thành ánh mắt hả hê khi thấy Thu Thảo lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, ngồi luôn đây nghiên cứu cũng được. Trong lúc em đi lấy bản thảo thì phiền anh lấy giúp em hai cái máy tính bảng, với cả thuận tiện hỏi mọi người xem có ai còn muốn nghiên cứu cùng thì tham gia luôn.”

Đám nhân viên trong phòng đang dỏng tai nghe trộm: ( ̄▽ ̄)

Người nhân viên tên Trúc: ┐ ( ´ д ` ) ┌

...



Đại bản doanh của Navigame.

“Khà khà, đám kênh kiệu GETA nhìn thấy mẩu tin này chắc tức lắm.” Ngồi trong phòng làm việc của mình, Phát vừa đọc bài viết tâng bốc “Điểm c·hết” trên cùng một tờ tạp chí đưa tin về GETA vừa khoái trá bình phẩm. Hiển nhiên, ông chính là tác giả của pha “kỳ đà cản mũi” kinh điển này.

Làm gì có chuyện để cho đám GETA các ngươi tự do tự tại thế? Tưởng thế giới này chỉ có mỗi mình mình tài ba phỏng? Sai rồi, Navigame ông đây cũng đầy nhân tài nhé! Không tin? Xem “Điểm c·hết” dưới bàn tay nhào nặn của các thành viên xuất chúng trong công ty ông được hoan nghênh ở khắp mọi nơi đây này! Trở thành một bộ môn eSport chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Gấp tờ tạp chí lại sau đó đặt sang chồng giấy tờ bên cạnh, thế rồi nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt Phát bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi. Những lời vừa nêu phía trên thực ra hơi có chút quá, thành công của “Điểm c·hết” phần nhiều tới từ những ý tưởng tuyệt diệu do Dương Khoa đóng góp chứ Navigame bọn họ chả có bao nhiêu công lao. Hay nói cách khác, theo như mấy thành viên cốt cán thuộc đội ngũ thiết kế trò chơi trong công ty thì kỳ thực bọn họ là những kẻ “ngồi mát ăn bát vàng” người ta mà không giúp cho thì còn lâu trò chơi mới được hoan nghênh rộng khắp đến vậy. Không c·hết từ trong trứng nước là may rồi!

“Giá cậu ta là người của Navigame thì tốt biết mấy.... Mà nhắc đến cậu ta thì, không biết dạo gần đây bên chỗ Ninja Studio có chuyện gì mà lại im hơi lặng tiếng thế nhỉ? Thông thường nếu đã lên báo chí để PR bằng cách khiêu khích các bên thì phải có những hành động “tiếp lửa” ngay sau đó chứ, tự dưng ngắt quãng như vậy chả hợp lý tý nào.” Trong đầu suy nghĩ vẩn vơ về một sự kiện đáng chú ý khác đang diễn ra tại thị trường trò chơi nội địa, một tiếng nói bất chợt vọng vào phòng làm Phát giật mình:

“Anh Phát giờ này vẫn còn làm việc à? Mau nghỉ thôi anh ơi, tan ca rồi.”.

“À ừ, anh về ngay đây....” Quay đầu nhìn ra phía cánh cửa quên không đóng, chỉ thấy cặp bài trùng của bộ môn thiết kế trò chơi trong công ty Trung Nghĩa đang sóng vai đi cùng nhau, chắc là cả hai đang trên đường ra về. Kế đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu làm Phát vội vàng đứng dậy thu dọn mọi thứ rồi chạy ra hành lang gọi với: “Khoan đã, hai em đợi anh một chút.”

“Có chuyện gì thế anh?”

“Chuyện về cậu Khoa bên Ninja Studio.” Tắt đèn khóa cửa xong xuôi, Phát bước tới chỗ hai người lên tiếng hỏi thăm: “Dạo gần đây hai em có liên lạc gì với cậu ta không?”



“Có anh ạ.” Nghĩa đứng ra trả lời: “Hôm thứ hai cậu ta còn qua đây thăm bọn em đấy, tiện thể gia hạn thuê server với đội ngũ kỹ thuật của chúng ta. Sao thế anh?”

“Không sao cả, chỉ là dạo gần đây anh thấy Ninja Studio của cậu ta có hơi... yên ắng quá mức bình thường nên tò mò muốn biết bên đó đang gặp phải chuyện gì thôi. Cậu ta đến đây có nói gì về chuyện công ty không?”

“Không anh ạ, cậu ta không đả động gì đến công ty của cậu ta đâu.” Lần này là Trung vừa lắc đầu vừa đáp lại.

“Thế cậu ta nói chuyện gì với các em mà ngồi lâu thế? Anh nhớ không nhầm thì hôm thứ hai đó các em đi vắng cả buổi chứ, chả nhẽ mọi người chỉ toàn chuyện trò về server?”

“À, hôm đấy bọn em mất cả tiếng đồng hồ chỉ để nghe cậu ta kêu ca về việc thao tác khó khăn trong khi chơi “Điểm c·hết” anh ạ. Rõ khổ, thanh niên trai tráng gì mà phản xạ kém quá, còn không bằng được đám “lão thành cách mạng” bọn em cơ.”

“Xong rồi kêu ca xong thì cậu ta xúi giục chúng ta đưa trò chơi “Điểm c·hết” lên VR anh ạ, để cho dễ thao tác với cả thuận tiện lật đổ sự thống trị của những trò chơi bắn súng trực tuyến truyền thống kiểu “Chống khủng bố” luôn. Hoặc thế hoặc là làm ra trò chơi mới kế thừa tinh hoa của “Điểm c·hết” tùy chọn một trong hai đề." Hai người thay nhau giải thích cho Phát hiểu ra.

“Chà, đưa “Điểm c·hết” lên VR thì còn có thể cân nhắc, chứ làm một trò chơi bắn súng mới trên VR khả năng cao các sếp không đồng ý đâu. Nói gì thì nói, đến bây giờ các sếp vẫn sợ Trung….” Nói tới đây Phát bất chợt im bặt, vẻ mặt đặc sắc không thua gì Thu Thảo lúc cô đoán ra m·ưu đ·ồ bí mật của Dương Khoa và đồng bọn.

Bất quá, làm người từng trải nên Phát rất nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh. Đồng thời ông chủ động nối lại cuộc trò chuyện với Trung và Nghía, lúc này đang lấy làm lạ trước sự im lặng lạ thường của ông: “Hai em này, liệu có khi nào Ninja Studio đang bí mật chế tác một trò chơi mới không?”

“Chế tác trò chơi mới?” (đồng thanh)

“Đúng thế. Tựa như trường hợp của “Plants vs Zombies” năm ngoái ấy, hàng mấy tháng trời “án binh bất động” đến phút cuối cậu ta mới bộc lộ ý đồ mang trò chơi tham dự tranh tài GamExpo cho chúng ta biết. Mà theo anh nếu như hai bên không có mối quan hệ hợp tác chiến lược thì hồi đó chắc cũng còn lâu cậu ta mới chịu nói ra.”

“Ý anh có phải là tình hình bây giờ giống như khi đó, cậu Khoa đang âm thầm lên kế hoạch chế tác trò chơi mới.” Nghĩa nhạy bén hiểu ra ý tứ mà Phát muốn biểu đạt.

“Ừ. Tâm lý của con người là một khi đã thực hiện trót lọt việc gì đó một lần thì sẽ luôn có lần thứ hai. Cho nên không thể loại trừ khả năng cậu thanh niên Dương Khoa này đang muốn thực hiện lại chiêu trò cũ một lần nữa. Chỉ khác là... có vẻ như lần này cậu ta cao tay hơn ở chỗ biết đánh lạc hướng tất cả mọi người, thay vì chỉ giữ bí mật triệt để như lần trước.”

“Nhưng tại sao cậu Khoa lại phải giữ bí mật như vậy thế anh? Rồi lại còn đánh lạc hướng gì nữa chứ, em chả hiểu gì cả.” Đến lượt Trung lên tiếng hỏi lại với giọng điệu ngờ vực.

“Ô, thế hai em không biết làng trò chơi bây giờ đang nổ ra một cuộc chiến kinh thiên à? Không thua gì quả “Flappy Bird” năm ngoái đâu. Làm trong nghề mà chả chịu nắm bắt thông tin gì hết.” Thấy Nghĩa cũng có biểu hiện ngơ ngác, Phát bèn kiên nhẫn giảng giải tường tận về cuộc chiến của những trò chơi thủ thành kiểu mới đã và đang diễn ra ở cả trong cũng như ngoài nước.