Chương 315: Vnfun (2)
Đi qua vài ngày cân nhắc, cuối cùng thì Dương Khoa cũng quyết định năm nay thử “Nam tiến” một chuyến xem sao.
Hai bà chị lớn của Ninja Studio nói rất có lý, lễ hội trò chơi Vnfun tuy quy mô lẫn chất lượng đều không thể nào sánh với triển lãm GamExpo, thế nhưng nếu bớt chút thời gian tham gia góp mặt thì vẫn có khả năng thu hoạch được lợi ích không nhỏ. Lui một bước mà nói, cho dù không thu hoạch được gì đi chăng nữa thì vẫn có thể thông qua sự kiện này nắm bắt được động tĩnh của những đối thủ cạnh tranh trong nghề, để từ cơ sở đó xây dựng nên phương án đối phó tương ứng.
Đó là còn chưa kể đến cho dù Dương Khoa không đi thì Liễu cũng sẽ đi, bà chị lớn của bộ môn truyền thông dạo gần đây đang hoạt động rất tích cực trong việc phát triển Ninja Studio lên thành một thế lực không thể coi thường tại thị trường nội địa. Và theo quan điểm của cô thì công ty hiện tại chỉ có mấy trò chơi hệ máy di động thôi là không được, tuy chất lượng trò nào cũng cao thật đấy nhưng trông thư viện bình đài nền tảng lèo tèo một hai lựa chọn chả ra đâu vào đâu cả. Bên cạnh đó nhân tài cũng là vấn đề đáng để lưu tâm, khi mà thành viên trực thuộc bộ môn thiết kế trò chơi trong công ty có năng lực tự mình đảm đương một phương như Dương Khoa hay Thiếu Hoàng vẫn còn quá ít. Những người nổi bật trong lứa thành viên mới như Định hay Hảo thì còn phải tôi luyện một thời gian mới có thể đạt đến cái tầm ấy.
Ninja Studio hiện tại đã, đang và sẽ đi theo con đường kiêm dung cả hai mặt chế tác và phát hành trò chơi, cho nên cả hai khía cạnh nhân lực chất lượng cao lẫn lượng sản phẩm phát hành trên thị trường đều cần phải được quan tâm đúng mực. Nếu không về lâu về dài sẽ rất khó có cửa để Ninja Studio chen chân đứng ngang hàng cùng với những ông lớn trong ngành. Mà đã vậy thì chẳng bằng nhân lúc công ty đang tiến hành mở rộng quy mô, quỹ tiền đang dư dả mời chào nhân tài cộng tác hoặc về làm việc dưới trướng Ninja Studio, hay là ký kết hợp đồng phát hành thêm một số sản phẩm tiềm năng cho thư viện trò chơi của “Nexus” dễ nhìn một chút. Hai bài toán này trùng hợp thay lại có thể tìm được lời giải tại lễ hội trò chơi VNfun chuẩn bị diễn ra trong vài ngày tới, cho nên chẳng tội gì mà Liễu không cất công đi một chuyến hết.
Thấy Liễu nhiệt tình với đường lối phát triển công ty trong tương lai như vậy Dương Khoa cũng chẳng tiếc gì mà không kết bè kéo đội tham gia cùng cho bà chị đỡ vất vả, dẫu rằng bản thân hắn thực ra cũng không quá đồng tình với quan điểm ấy của cô. Ba cây chụm lại nên con mười át rô c·hết nhầm nên hòn núi cao mà, tấm lòng đoàn kết hy sinh vì đại cục thì hắn vẫn có.
Bất quá thành viên góp mặt trong chuyến “Nam tiến” đầu tiên của Ninja Studio không đông. Không nói đến chuyện ai nấy đều đang bận rộn với cả đống công việc cần phải giải quyết gấp, bản thân phần lớn nhân viên dưới trướng Dương Khoa cũng không có hứng thú tham gia lễ hội trò chơi tại một nơi xa xôi cách trở như thế.
Lấy Duy Hải làm ví dụ, khi nhắc tới cái tên VNfun phản ứng đầu tiên của anh là ngây mặt ra, hai mắt trở nên vô thần giống như đang hồi tưởng lại những ký ức về một thưở xa xưa. Và chắc là những ký ức đó chẳng vui vẻ gì cho cam, thế nên sau khi định thần lại thì anh lắc đầu quầy quậy từ chối tham dự. Các thành viên khác thì bên cạnh lời từ chối không chút phân vân họ còn đưa ra thêm một vài lý do nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục, tỷ như nắng nóng cháy da cháy thịt không chịu được, đi lại mệt mỏi hay trị an kém cỏi c·ướp giật hoành hành, vân vân và mây mây….
Trải qua hai ngày lấy ý kiến và chốt lại danh sách, nhân số đội ngũ tham dự lễ hội VNfun năm nay của Ninja Studio chỉ vỏn vẹn có sáu người: Dương Khoa, Cẩm Tú, Liễu, Thiếu Hoàng, Trọng Lâm và Thanh Lam. Ngoại trừ hai anh em nhà họ Trương chỉ thuần tuý muốn nhân dịp này chơi bời xả hơi một phen sau những ngày làm việc căng thẳng, còn lại bốn người kia ai cũng đều có cho mình những mục đích riêng khi tham gia vào chuyến đi.
Liễu thì không nói, Dương Khoa ngoài vai trò đầu não ra còn đảm nhận thêm công việc thu thập tin tức tình báo của đối thủ trong nghề. Đi kèm với hai người là Cẩm Tú – thành viên được Thu Lan cử ra làm thư ký phụ giúp ghi chép tổng hợp thông tin trong chuyến đi lần này. Cho đến Thanh Lam, cô hoạ sỹ “ngây thơ con nai tơ” của Ninja Studio thì chỉ đơn giản là muốn tìm cho mình những cảm hứng sáng tác mới mẻ mà thôi. Cái này đối với Thanh Lam nó giống như là “đến hẹn lại lên” rồi, cứ được một thời gian cô sẽ lại rơi vào trạng thái “bí ý tưởng” và cần một chuyến đi đây đó để thoát khỏi nó.
Thành viên chọn lựa xong xuôi, Dương Khoa nhanh chóng thu xếp công việc dang dở đâu vào đó rồi nhắn nhủ các thành viên nòng cốt mấy lời trước khi tập hợp đội ngũ “Nam tiến”. Chuyến đi này sẽ diễn ra trong khoảng năm ngày đến một tuần, một khoảng thời gian không ngắn nên hắn cần phải chuẩn bị trước mọi thứ ở nhà cho ổn thỏa mới có thể an tâm đi được.
Thành phố mang tên Bác, một ngày trước khi lễ hội VNfun diễn ra.
“Lâm em đâu rồi, vứt hết đồ đạc vào đây nào! Mang điện thoại với ít tiền thôi, đừng mang ví vủng các thứ không bọn đạo chích nó “thó” đấy. Nhanh cái chân lên, không có nhỡ hết lịch trình hôm nay!” Tại một khách sạn sang trọng nằm trong khu vực nội thành, cánh cửa phòng vừa mở một cái là Thiếu Hoàng đã quẳng ngay ba lô to bự trên vai xuống đất, sau đó lên giọng giục giã người em họ.
“Được anh.”
“Hai anh em đã chuẩn bị đi luôn rồi đấy à? Không nghỉ ngơi gì hay sao?” Đứng ở ngưỡng cửa căn phòng đối diện Thanh Lam thấy vậy bèn lên tiếng hỏi thăm.
“Ừ bọn anh đi luôn em ạ không có muộn mất. Hôm nay phải đảo qua địa điểm tổ chức VNfun thăm thú xem mọi thứ thế nào, rồi nhân tiện thuận đường ghé thăm chợ manga nữa. Đi luôn bây giờ may ra còn kịp.”
“Chợ manga? Em cũng muốn đi! \( ̄▽ ̄)/“ Nghe thấy cái từ “manga” được nhắc đến Thanh Lam bỗng dưng giơ hai tay reo hò, sau đó cô học theo Thiếu Hoàng nhanh tay quẳng hết hành lý vào bên trong căn phòng đối diện rồi hăm hở nhập bọn với hai anh em.
“Ôi thôi nào, bình tĩnh đi mọi người làm gì mà cuống hết cả lên vậy?” Ở một bên Dương Khoa không nhịn được cất tiếng xen vào. Bọn họ chỉ vừa mới đáp máy bay xuống sân bay và di chuyển đến khách sạn đã đặt phòng từ trước thôi, vậy mà chưa gì ông anh lập dị này đã biểu thị muốn đi chơi ngay rồi. Không biết sinh lực lấy đâu ra mà tràn trề thế!
“Không bình tĩnh được. Mà tất cả là tại chú đấy, khởi hành rõ là muộn ạ. Không thì hôm nay sao đến nỗi cấp tập thế này?”
“Sao lại tại em? Khởi hành vậy là ok rồi đấy chứ, lễ hội đã bắt đầu đâu mà lo muộn? Công ty còn bao nhiêu là việc phải thu xếp làm sao mà đi sớm hơn được?”
“Không nghe chú trình bày nữa. Lâm Lam đâu rồi, đi đu đưa mau nào.” Dứt lời Thiếu Hoàng dẫn theo một nam một nữ chạy vọt xuống cầu thang rồi biến mất hút, để lại ba người Dương Khoa Liễu Cẩm Tú đứng nhìn nhau với đống hành lý còn chưa kịp bê vào phòng đặt dưới chân.
“Thôi kệ đi. Ba người đấy không có việc gì thì cứ để họ thoải mái một chút. Chị về phòng nghỉ ngơi trước đây, nhân tiện sửa soạn vài thứ cho chuyến đi ngày mai. Tú em đâu rồi, vào phòng chiếm lấy giường liền kề cửa sổ đi này, không có lại mất.” Vài giây sau, Liễu hơi nhún vai xách hành lý của mình lên rồi tiến vào trong phòng. Cẩm Tú thấy thế cũng vội vã theo sau, cả hành lang rộng rãi trong thoáng chốc chỉ còn lại một mình Dương Khoa.
“Chậc, thôi thì đi hết đi cho thanh tịnh.” Chép miệng phàn nàn một câu, Dương Khoa kéo chiếc vali tuỳ thân đi vào bên trong căn phòng ngắm nghía. Nội thất bên trong trông cũng khá sang trọng và đầy đủ, trên hết là giường đệm cực kỳ rộng rãi chứ không như mấy cái giường tầng bó hẹp hắn từng phải ngủ lại tại khu phòng trọ Hiệp hội Trò chơi. Đừng nói ba người, cho dù nhét cả đội ngũ vào ngủ trong này cũng không thành vấn đề.
“Được đấy, đáng đồng tiền bát gạo.” Đem vali cất vào trong tủ, Dương Khoa thả người nằm vật xuống giường khoan khoái duỗi tay duỗi chân. Mắt nhìn chăm chăm trần nhà trắng tinh, đợi cho tâm thần ổn định trở lại hắn mới bắt đầu suy tính xem chuyến đi lần này nên bắt đầu thu thập tình báo từ đâu.
“Cũng khoai ra phết đấy, trong này mình chả quen ai cả. SmileIndie thì chị Liễu bảo năm nay họ không tham dự, chi nhánh ở đây cũng không có. Navigame thì không biết mấy ông kia lên cơn gì mà liên lạc mãi không được. Thế này chắc chỉ có dựa vào chính bản thân mình.... Chờ đã! Có!”
Trong đầu lướt qua một vài phương án, thế rồi sực nhớ đến một người Dương Khoa vốn nằm còn chưa ấm chỗ đã lại vùng dậy. Không chút phân vân hắn rút điện thoại di động từ túi quần ra, sau đó bấm số gọi đi.
…
Hai mươi phút sau.
“Chà, vậy mà tôi cứ tưởng năm nay bạn sẽ không vào trong đây chứ. Bạn đúng thật là, lúc nào cũng khiến cho người ta phải bất ngờ.” Một thân quần áo sành điệu Thu Thảo khoan thai tiến vào bên trong quán cà phê nằm đối diện khách sạn nơi đoàn đội Dương Khoa đang ở. Trông thấy hắn cô hơi mỉm cười ưu nhã đưa tay ra, giọng điệu mang theo vài phần trách móc.
“Chị cứ quá lời. Mà dạo này trông chị hơi gầy đi thì phải, chắc là công việc vất vả quá phải không?” Dương Khoa cũng nở nụ cười nắm hờ bàn tay đối phương, mắt đảo từ trên xuống dưới một vòng đánh giá.
“Cũng tàm tạm.” Cánh tay thu về, Thu Thảo khẽ gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Kế đó hai người hỏi thăm nhau vài ba câu về tình hình gần đây của mỗi người, trước khi đi vào chủ đề chính của cuộc trò chuyện:
“Vậy mục đích của bạn vào đây chắc là để thăm dò tình báo của các bên tham dự lễ hội? Tôi không thấy bên công ty bạn chuẩn bị gian hàng triển lãm nào cả.”
“Đúng, lần này tôi tới đây chỉ với tư cách du khách tham quan thôi. Có vẻ như rất khó để kiếm được một suất tham dự triển lãm trong đây.”
“Xác thực rất khó khăn, không có nhiều công ty miền Bắc tham dự VNfun đâu. Dù sao thì lễ hội này được cộng đồng bản địa lập ra nhằm mục đích đối chọi lại GamExpo, cho nên có chút bài xích cũng là dễ hiểu.”
“Có điều nếu xét đến việc GETA vẫn có thể tham gia triển lãm, hơn nữa còn là một trong những công ty có màn giới thiệu sản phẩm ngay trong ngày khai mạc thì đại khái là chỉ cần thực lực đầy đủ, một công ty miền Bắc vẫn có thể chen chân vào lễ hội dành cho người phương Nam dạng này phải không?”
“Bạn tinh tường lắm.” Khóe miệng Thu Thảo lại hơi hơi cong lên: “Đúng là đối với những công ty lớn như GETA thì chuyện chen chân vào lễ hội VNfun không khó. Chỉ có điều cái giá phải bỏ ra cao hơn khá nhiều nếu so với GamExpo.”
“Tôi hiểu. Vậy có bao nhiêu công ty miền Bắc tầm cỡ GETA tham gia triển lãm trò chơi tại lễ hội VNfun năm nay thế?”
“Tầm cỡ GETA? Ý bạn nói là có cùng quy mô? Ước chừng ba công ty đi, Navigame, GVN và Thiên Không.”
“Không có Hoasgame?” Nhạy bén phát hiện ra một cái tên bị thiếu Dương Khoa lên tiếng thắc mắc ngay.
“Hoasgame cũng có, thế nhưng không thể coi nó là công ty miền Bắc được vì trụ sở chính của nó ở trong Nam. Văn phòng ngoài Bắc chỉ là chi nhánh thôi.”
“Ra thế. Cơ mà năm ông lớn trong ngành đã có tới bốn cái tên lập nghiệp ngoài Bắc, có vẻ như thực lực giữa hai miền chênh lệch khá nhiều.” Trong đầu âm thầm cân nhắc, ngoài mặt Dương Khoa tiếp tục hỏi: “Thế còn những công ty tầm trung?”
“Cũng có kha khá, nhất thời không thể kể hết được.” Đến đây Thu Thảo chợt ngừng lại nhìn thẳng vào Dương Khoa, mắt lóe lên một tia dị sắc rồi trả lời tiếp: “Thế nhưng những công ty này đều có một điểm chung, đó là có liên quan đến bạn đấy.”