Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 252: Lại Tới Gamexpo (3)




Chương 252: Lại Tới Gamexpo (3)

“Ghê thế, anh Nhật vừa tham dự tranh tài vừa phải giúp đỡ anh em trong công ty luôn à. Kiêm hai công việc liền một lúc liệu có vất vả quá không?”

“Cũng hơi hơi vất vả một chút nhưng không sao, coi như sống vì anh em để sau này mình lại được giúp đỡ. ┐( ̄~ ̄)┌ .”

“Anh nói chuẩn đấy…. Cơ mà sang chơi thì thôi, để khi nào tranh tài xong xuôi em ghé thăm gian hàng bên mình cũng được. Chứ bây giờ em không tiện đi lắm.” Dương Khoa đắn đo vài giây rồi quyết định từ chối lời mời Nhật vừa đưa ra. Dù sao hiện tại chuyện thăm thú đối với hắn cũng hơi bất tiện thật.

“Vậy cũng được. Khi nào tranh tài xong qua thăm bọn anh nhé.” Thấy đối phương có vẻ hơi khó xử, đoán chừng bận bịu hay sao đó nên Nhật cũng không nài ép: “Giờ anh phải đi luôn đây, chào Khoa.”

“Ok, chào anh.”

Đưa tay vẫy chào người thanh niên lúc nào cũng vội vàng tất bật, Dương Khoa quay người tìm đến Thiếu Hoàng: “Xong chưa anh Hoàng ơi, mình về phòng thôi đứng đây mãi chán lắm. Với lại bây giờ chắc là không còn tin tức gì để khai thác nữa đâu.”

“Xong rồi đây, cơ mà sao lại chán? Vừa rồi nghe ngóng được tin tức nặng ký thế còn gì nữa?”

“Được mỗi một tin, mà đấy còn là do mối của em cung cấp nữa chứ có phải là anh khai thác được đâu? Đi về đi, bây giờ trong kia toàn là mấy thí sinh mang trò chơi xếp ngọc đến đây tham dự tranh tài thôi. Anh thích khai thác thông tin thì hỏi ông tổ của nó đây này.”

“… Ờ, thế thì xem ra chiều nay mình xuống đây trễ quá. Biết thế xuống sớm còn hỏi thăm được nhiều.” Thiếu Hoàng gật gù tán đồng lời nói vừa rồi của Dương Khoa, thế nhưng sau đó anh chưa vội về ngay mà tiếp tục la cà thêm mấy nơi nữa trong khuôn viên hội chợ. Làm hắn phải mất rất nhiều công sức mới có thể khuyên bảo được anh về sớm nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày trọng đại sắp đến.



----------

Ngày trọng đại – hay còn gọi là ngày lễ khai mạc hội chợ triển lãm GamExpo năm 2025 rốt cuộc cũng đến.

“Sorry các anh em, đường đông quá mà anh còn phải đứng lại chào hỏi đồng nghiệp cũ vài ba câu nữa. Đội mình có bị muộn không thế?” Dáng vẻ hớt ha hớt hải Hiền rẽ đám đông chạy về phía đội ngũ của Dương Khoa, lúc này đã đứng tập trung đông đủ trước cửa phòng dự thi.

Tương tự như Thiếu Hoàng, đến với hội chợ triển lãm GamExpo năm nay Hiền cũng chạm mặt một người đồng nghiệp cũ. Trải qua sự kiện chuyển dời địa điểm làm việc hồi đầu năm người này cũng giống anh lựa chọn phương án đầu quân cho một đơn vị chế tác trò chơi khác. Trùng hợp thay, đơn vị mà người này đã chọn lại chính là một trong số những đối thủ mà Ninja Studio phải đương đầu trong cuộc tranh tài năm nay.



Dù vậy thì điều này không hề ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, Hiền và người đồng nghiệp cũ gặp lại nhau vẫn tay bắt mặt mừng chào hỏi nồng nhiệt. Nếu như cả hai đều không vội dự thi thì chắc tiết mục hàn huyên của hai người phải kéo dài đến tận trưa mới kết thúc.

“Không muộn đâu anh Hiền, anh đến vừa kịp lúc đấy. Còn hai đội nữa mới đến đội của mình cơ.” Dương Khoa vội vàng lên tiếng trấn an vì hiện tại xác thực chưa muộn, lại nói vòng sàng lọc đầu tiên này cũng không quá phức tạp. Một sản phẩm hoàn chỉnh như “Plants vs Zombies” có thể vượt qua một cách dễ dàng, cho nên chẳng may Hiền có vắng mặt đi chăng nữa cũng không gây ra ảnh hưởng gì đến kêt quả chung cuộc.

Mặc dù số lượng các bên tham gia tranh tài ít hơn hẳn so với phân khúc cá nhân, thế nhưng vòng sàng lọc đầu tiên tại phân khúc đoàn đội vẫn diễn ra một cách chậm rãi. Nguyên do là bởi mỗi một đợt giám khảo chỉ gọi duy nhất một đội ngũ tiến vào xét duyệt trò chơi, chưa kể sản phẩm được các đoàn đội mang đến cũng hoàn chỉnh và nhiều chi tiết kỹ thuật để đánh giá hơn phân khúc cá nhân khá nhiều. Vậy nên không chỉ các thành viên của Ninja Studio mà tất cả những đơn vị dự thi khác đều phải chịu cảnh chầu chực chờ đến lượt.

“Hầyyy, chán nhỉ. Ngoài kia đang tổ chức lễ khai mạc tưng bừng còn mình thì phải ngồi chờ dài cổ trong này. Biết thế thì ta rong chơi đã đời đi đã rồi hãy dự thi.” Buồn chán vì chờ đợi Hưng vừa ngáp vừa than phiền, con mắt dõi theo chiếc TV đang trình chiếu trực tiếp lễ khai mạc diễn ra cách nơi anh đứng không đầy một trăm bước chân.

“Chịu khó đi Hưng, lễ khai mạc thì ta xem lại lúc nào chẳng được?” Duy Hải đứng ngay cạnh lập tức lên tiếng khuyên bảo.

“Hừmmm, mấy thằng ôn kia không biết lại đang nói xấu gì chúng ta đây.” Thiếu Hoàng thì một mực liếc xéo về phía đội ngũ TLC cách đó không xa trong lúc chờ đợi.

“Kệ đám người đó đi anh Hoàng. Phải rồi, đoạn clip anh chơi “Flappy Bird” dạo nọ lên 1 triệu view rồi đấy.” Trọng Lâm cố gắng chuyển dời sự chú ý của người anh họ vào những câu chuyện không đầu không cuối. Về phần những người còn lại thì chỉ chờ đợi trong im lặng, trong lòng hy vọng thời gian mau chóng qua đi.

Đợi thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng thì đoàn đội của Dương Khoa cũng được xướng tên. Tiến vào trong phòng, hắn đưa mắt liếc nhìn thật nhanh toàn bộ khung cảnh rồi âm thầm đánh giá. Tại khu vực giữa phòng chỉ có ba vị giám khảo đang ngồi chờ đợi, bên cạnh là những chiếc PC và máy tính bảng, điện thoại các loại được bày biện la liệt. Đằng sau lưng ba người là hai đài VR tối tân đã được khởi động sẵn và một đài server mini đang nhấp nháy đèn xanh đèn đỏ trông khá thích mắt.

“Trang thiết bị nơi đây có vẻ hiện đại hại điện. Nhất là hai đài VR hầm hố đằng sau kia ăn đứt cái cục kim loại cồng kềnh để cho có bên phía phân khúc cá nhân là cái chắc rồi.” Nghĩ đến đây, Dương Khoa hắng giọng một cái rồi đứng ra phía trước giới thiệu: “Xin chào các vị giám khảo, chúng tôi là thành viên của Ninja Studio đến để tham dự tranh tài.”

“Xin chào, các bạn cứ tự nhiên kéo ghế ngồi đi.” Vị giám khảo ngồi chính giữa lên tiếng. Không giống như năm ngoái, các vị giám khảo phụ trách công tác đánh giá năm nay đều là những người tương đối trẻ tuổi. Người già nhất trong số họ chắc cũng không lớn tuổi hơn Thiếu Hoàng hay Hiền là mấy.

Vì đã có kinh nghiệm từ trước, biết rằng nội dung vòng sàng lọc đầu tiên này chỉ là kiểm tra xem sản phẩm mang tới có phải là một trò chơi hợp cách hay không nên Dương Khoa nhanh chóng bàn giao lại ổ cứng có chứa dữ liệu trò chơi. Đoạn hắn cũng như sáu thành viên còn lại chia nhau ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào ba vị giám khảo không nói câu nào.

“Ồ, trò chơi… thể loại hành động?” Sau khi tải trò chơi về máy tính bảng, phản ứng đầu tiên của vị giám khảo ngồi chính giữa là ngạc nhiên khi thấy ảnh nền sân vườn kèm zombie hiện ra.

“Chính xác hơn thì đây là một trò chơi thể loại thủ thành thưa giám khảo.” Dương Khoa lễ phép đáp lại.

“Thủ thành? Chà chà, bối cảnh rất thú vị.” Kế đó vị giám khảo chính giữa bắt đầu thử chơi qua ván hướng dẫn đầu tiên, trong khi hai vị giám khảo bên cạnh thì chia nhau ra xem xét những khía cạnh kỹ thuật của sản phẩm Ninja Studio mang đến.

Ước chừng năm phút sau, một vị giám khảo thì thầm điều gì đó với vị giám khảo ngồi chính giữa. Nhận lại được cái gật đầu, người này quay về phía đội ngũ Dương Khoa hỏi:



“Tôi thấy được trò chơi “Plants vs Zombies” này của các bạn có cả chế độ chơi mạng bên cạnh chế độ chơi đơn. Chế độ chơi mạng ấy đã có thể vận hành bình thường rồi phải không?”

“Thưa phải.”

“Vậy thì, mạo muội hỏi một câu các bạn mất bao lâu để chế tác nên trò chơi này vậy?”

“Lại nữa? Đám giám khảo này sao cứ thích xoáy vào khía cạnh thời gian chế tác vậy?” Cảm thấy kỳ quái song Dương Khoa vẫn trả lời thẳng thắn: “Bảy tháng thưa giám khảo.”

“Đội ngũ làm ra trò chơi này chỉ bao gồm tất cả những người ngồi đây chứ?”

“Vâng.”

“Bảy tháng,… bảy người. Thật sự là đáng nể.” Vị giám khảo lẩm bẩm vài câu sau đó nói tiếp: “Tôi muốn thử chơi một ván xem chế độ chơi mạng vận hành ra sao. Đội của các bạn có thể giúp chúng tôi thiết lập server được không?

“Tất nhiên là được thưa giám khảo. Anh Hoàng, chỉnh thông số server cho giám khảo giúp em.”

“Ok.”

Được sự cho phép của giám khảo, Thiếu Hoàng lập tức sử dụng máy móc trong phòng để thiết lập nên kết nối giữa những chiếc máy tính bảng cài sẵn “Plants vs Zombies” với nhau. Chỉ sau một ván chơi thử chế độ “Co-op” những nụ cười thích thú đã xuất hiện trên khuôn mặt của từng người:

“Rất mượt, không có vấn đề gì.”

“Có chắc là không có vấn đề gì không? Nếu không chắc thì cứ nói để tôi còn thử chơi lại ván nữa cho đảm bảo. (khúc khích)”

“Được rồi, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là kiểm tra kỹ thuật thôi mà. Đừng đi lạc sang khía cạnh khác không “ông giáo” lại mắng chúng ta đấy.”



Nhìn thấy cảnh tượng ba vị giám khảo tỏ vẻ hứng thú nồng đậm với “Plants vs Zombies” tất nhiên là Dương Khoa mở cờ trong bụng. Mặc dù những lời vừa rồi có vẻ vô thưởng vô phạt, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được hàm ý ẩn giấu ở trong đó.

Không ngoài dự đoán, “Plants vs Zombies” một khi xuất thế chắc chắn sẽ chinh phục hết thảy, kể cả những người giám khảo khó tính nhất.

Chuyện còn lại diễn ra tựa như một kịch bản đã lập sẵn, ba người giám khảo sau khi trao cho nhau những cái gật đầu chắc nịch bèn trả lại ổ cứng cho Dương Khoa kèm theo kết quả đội ngũ của Ninja Studio thẳng tiến vào vòng trong. Mỉm cười cúi đầu cảm tạ, hắn dẫn mọi người rời khỏi phòng dự thi rồi tìm một chỗ nào đó ăn uống nghỉ ngơi chờ vòng sàng lọc tiếp theo.

“Chà, nhanh như chảo chớp ấy nhỉ. Vậy mà em cứ nghĩ là lâu lắm.” Ra khỏi cửa một cái là Hưng lên tiếng thắc mắc ngay.

“Thế thôi, chiều nay mới là trận chiến thực sự. Cơ mà Hưng em không nên coi thường, láo nháo là cũng có thằng TRƯỢT NGAY TỪ VÒNG GỬI XE CHỨ CHẲNG ĐÙA!” Đi qua đội ngũ dự thi của TLC Thiếu Hoàng cất giọng khiêu khích rõ to.

“Kìa anh Hoàng, đừng gây sự nữa.” Mắt thấy xung đột lại muốn nổi lên, Dương Khoa vội vàng kéo Thiếu Hoàng chạy ra xa. Không phải vì hắn sợ sệt gì, mà là cảm thấy không đáng.

Muốn trả thù, vậy thì hãy dùng hành động thực tế. Lời qua tiếng lại thế này chẳng đi đến đâu cả.

“Ồ, vậy là khai mạc đã xong rồi đấy.” Ra đến quảng trường, thấy trên sân khấu chính chẳng còn ai cả Duy Hải khẽ gật đầu sau đó quay sang hỏi Thiếu Hoàng: “Này ông bạn, chiều nay mấy giờ đến dự thi là vừa đẹp?”

“Theo lịch thì một rưỡi bắt đầu tranh tài, nhưng ta cứ nghỉ ngơi đến tầm hai giờ cho nó đỡ vất vưởng. Thứ tự nó vẫn dựa theo bảng chữ cái như sáng nay thôi, chúng ta vần N xếp sau cả chục đội chứ không ít đâu.”

“Vậy ta ghé tạm vào quán cà phê bên đường đi, ăn uống rồi nghỉ ngơi tại đó đến hai giờ rồi vào.” Dương Khoa làm ra quyết định, sau đó trên đường đi hắn không quên hỏi Hiền chuyện ban sáng: “Hồi sáng anh Hiền nói là gặp đồng nghiệp cũ ở đây à?”

“Ừ.”

“Vậy giờ đồng nghiệp của anh làm ở công ty nào? Có tham gia tranh tài năm nay không?”

“Đồng nghiệp anh giờ nó chuyển sang Zypress, tranh tài thì tất nhiên là có rồi.”

“Ồ, vậy là Ninja Studio lại có thêm đối thủ rồi. Hôm qua thì TLC hôm nay thì Zypress, đùa chứ các anh gây thù chuốc oán hơi nhiều rồi đấy! (cười)”

“Đính chính lại là anh không có gây thù chuốc oán nhé.” Hiền lập tức thanh minh: “Mối quan hệ giữa hai đứa bọn anh rất tốt chứ không có căng thẳng như đám đồng nghiệp cũ của Hoàng. Thêm nữa anh thấy đồng nghiệp cũ đó của anh có vẻ không mấy tự tin, chắc là chất lượng trò chơi mang đến tham dự tranh tài GamExpo năm nay không được tốt cho lắm.”

“Chắc là người ta giấu bài đó anh Hiền, nói thế để cho chúng ta mất cảnh giác trước rồi sau đó sẽ tìm cơ hội lật kèo! ( ̄▽ ̄) “ Thành viên nữ duy nhất trong đội Thanh Lam hồn nhiên phát biểu.

“Lật kèo gì vậy chị Lam? Có phải đánh lẫn nhau đâu mà lật kèo chứ?” Dương Khoa phì cười trước sự ngây thơ vượt mức quy định của Thanh Lam rồi tiếp tục dẫn dắt câu chuyện: “Lại nói, sao anh Hiền biết được chuyện đồng nghiệp cũ của anh Hoàng thế? Ai kể cho anh à?...”