Chương 233: Nghiện Ngập
Phần còn lại của tháng bảy trôi qua một cách tương đối êm ả và bình lặng đối với các thành viên của Ninja Studio.
Mặc dù năng suất làm việc bị ảnh hưởng ít nhiều sau hàng loạt sự kiện xảy ra hồi đầu tháng, nhất là việc server “Fruit Ninja” gặp vấn đề song các thành viên của phòng làm việc vẫn đuổi kịp tiến độ kế hoạch đề ra. Nguyên do chủ yếu là bởi sau khi được Hưng “chia lửa” không còn phải bận tâm đến khâu thiết kế chế độ Multiplayer nữa Dương Khoa ngay lập tức quay ra trợ giúp năm người còn lại, giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Và như thường lệ, Thanh Lam, Duy Hải và Trọng Lâm vẫn là những người hoàn thành xong phần việc của mình trước tiên, trong khi đó Thiếu Hoàng và Hiền là hai người về đích sau chót với mẫu thiết kế con trùm cuối trong chế độ cốt truyện được hoàn thành vào đúng ngày cuối cùng của tháng.
Có được những mảnh ghép cuối cùng để tạo nên một chế độ cốt truyện “Plants vs Zombies” hoàn chỉnh, Dương Khoa ngay lập tức chỉ đạo năm người phối hợp cùng với Hưng xây dựng những khía cạnh chưa đụng tới của trò chơi như chế độ Minigame, chế độ Survival hay Multiplayer vân vân.... Tất nhiên là hắn đã cung cấp sẵn quy tắc và nền móng cơ sở, các thành viên của tổ thiết kế chỉ việc dựa theo đó mà triển khai từng phần việc của mình. Còn lại chuyện hoàn thiện cũng như trau chuốt lại toàn bộ chế độ cốt truyện thì một mình hắn sẽ đứng ra làm nốt.
Tháng tám.
“Lam ơi, bây giờ anh phải nhờ em giúp đỡ một tay rồi. Lam đã xong phần cây cối của em chưa thế?” Mở cửa phòng Liễu ngó đầu vào, Thiếu Hoàng vừa nói vừa hươ tập bản thảo trong tay trước mặt Thanh Lam.
“Em xong từ đời nào rồi.” Vẫn như mọi khi, Thanh Lam ngơ ngác một hồi rồi mới trả lời từ tốn: “Giờ đang ngồi chỉnh sửa nốt mấy cây nấm cho đúng với yêu cầu của sếp Khoa. Có việc gì không anh Hoàng?”
“Xong rồi à, vậy thì ngồi thiết kế cùng anh một số mẫu nhân vật mới xuất hiện trong chế độ minigame nhé. Nhanh thôi, chắc chỉ mất vài ngày là cùng.”
“Nhân vật gì mà lại cần em giúp đỡ vậy anh?”
“À nó là con... (nhìn giấy) ZomBotany, má tên kỳ cục.... Đại khái con này là thân zombie đầu cây cối, hình dạng kết hợp từ zombie của anh và cây cối của em nên anh nghĩ là hai người phối hợp làm cùng nhau sẽ tốt hơn.”
“Ôiii con gì mà nghe thú vị thế, đâu cho em xem bản thảo xem nào.” Mắt mở to vì ngạc nhiên Thanh Lam vội vàng chạy tới bên Thiếu Hoàng quan sát bản thảo kế hoạch.
“Ở đây chỉ có mô tả thôi Lam, nếu muốn nhìn mẫu anh đang làm dở thì xuống dưới kia với anh.”
“Oki!”
Thanh Lam lập tức gật đầu. Kế đó, cô theo chân Thiếu Hoàng xuống góc làm việc khoa trương quá đỗi của anh để theo dõi một con thân zombie đầu quả óc chó đang đi lại vật vờ trên màn hình. Cảm thấy thú vị cực kỳ, chỉ sau vài phút cô đã nhanh chóng nhận lời sẽ ngồi cạnh Thiếu Hoàng để giúp đỡ anh hoàn thiện những mẫu thiết kế trái sở trường trong những ngày sắp tới.
“Lý do sứt sẹo thế mà chị Lam cũng tin. “Kạn nời”!” Trong lòng âm thầm nhổ nước bọt, ngoài mặt Dương Khoa vẫn mỉm cười đưa chiếc laptop tùy thân cho Thanh Lam dùng tạm khi nghe thấy lời yêu cầu cô đưa ra. Nhìn thấy cảnh Thanh Lam khoái chí mở laptop ngồi làm việc ngay trước tầm mắt, hắn khẽ lắc đầu một cái rồi gạt chuyện này ra khỏi đầu để tập trung vào làm việc trở lại.
Dù sao đến giai đoạn hiện tại hắn chỉ cần kết quả cuối cùng là mọi người về đích một cách suôn sẻ mà thôi, còn lại quá trình mọi người về đích ra sao thì hắn không quan tâm.
Bởi vì trước đó đã làm xong gần hết khối lượng công việc nên khi nhận được những mẫu thiết kế, những đoạn hội thoại và những đoạn nhạc nền cuối cùng của cả đội Dương Khoa chỉ việc đem chúng bổ sung vào những chỗ còn thiếu sót. Thêm vào không phải chỉnh sửa lại cho đúng ý mình vì bản thân luôn theo sát mọi người trong những ngày vừa qua, rất nhanh chóng chế độ cốt truyện của “Plants vs Zombies” đã được hắn hoàn thành 100%.
Sau khi xong việc, Dương Khoa tiến hành trau chuốt lại mọi thứ một lượt cũng như rà soát dữ liệu từ đầu đến cuối để chắc chắn rằng không còn bất cứ vấn đề nào nữa. Thế rồi hắn đóng lại dữ liệu trước khi công bố tin vui cho mọi người biết vào đúng cái ngày Thanh Lam hoàn tất công tác giúp đỡ Thiếu Hoàng.
“Ok, giờ thì chế độ cốt truyện của “Plants vs Zombies” đã chính thức hoàn tất rồi mọi người nhé. Nhân đây em có lời khen ngợi đặc biệt đến các thành viên phụ trách mảng đồ họa, những mẫu thiết kế đợt cuối cùng ba anh chị làm rất tốt, rất đúng ý của em. Em không phải chỉnh sửa lại bất cứ thứ gì cả....”
“Yay!”
“Oh sh*t! Vỗ tay! Chú Khoa không phải nhúng tay sửa sang lại đúng là thành tích để đời!” Thiếu Hoàng nghe thấy vậy khoái trá reo hò: “Lâm em đâu rồi, ganh tị với anh đây chưa?”
“Rồi, ganh tị.”
“Ganh tị sao còn không mau vỗ tay khen ngợi anh mày đi? Cứ để phải nhắc hoài. Lắm lúc anh thấy mày như người dưng ấy chứ đếch phải em họ anh Lâm ạ.”
Trọng Lâm: ( ̄■ ̄;)
“.... Về phần các thành viên khác cũng vậy nhé. Phong độ của mọi người rất tốt, rất ổn định, có thể duy trì một mạch từ đầu đến cuối chứ không vấp váp lung tung giai đoạn đầu như anh Hoàng. Em cũng dành tặng lời khen ngợi đặc biệt đến các anh.”
“Ùiiii! Vậy thì vừa rồi Khoa khen riêng làm gì chứ? Chả khen tất luôn đi! (phồng má)”
“... Ơ, anh cũng được khen à? Cảm ơn sếp Khoa nhé, vừa mới bắt tay vào làm việc đã được khen sướng quá!”
“Hê hê hê, anh Hoàng sao còn không mau vỗ tay khen ngợi em đi? Cứ để em phải nhắc hoài.”
Thiếu Hoàng: ヽ( `д´*)ノ
"Ok, thông báo thế thôi ta quay trở lại việc chính nào.” Trò đùa kết thúc, Dương Khoa vỗ tay kêu gọi mọi người tập trung tinh thần lắng nghe: “Dựa theo kế hoạch thì từ giờ đến khi hội chợ GamExpo diễn ra chúng ta sẽ cố gắng hoàn tất toàn bộ ba chế độ mọi người đang làm là "Survival" "Minigames" và "Multiplayer". Bao giờ hoàn thành xong ba chế độ đó thì ta sẽ xem xét hai thứ còn lại là chế độ "Puzzle" và vườn hoa "Zen Garden" nếu thời gian còn dư dả thì làm nốt còn không thì thôi. Tuy nhiên em hy vọng mọi người cố gắng hết sức để hoàn thành mọi thứ kịp lúc, bởi vì nhiều thêm một khía cạnh thì trò chơi của chúng ta sẽ nhiều thêm một cơ hội chiến thắng tại GamExpo.”
“Chú yên tâm chắc chắn là kịp mà. Survival thì hầu như không phải bổ sung chỉnh sửa gì rồi, Minigames và Multiplayer cũng đã có sẵn cơ sở, bổ sung những thứ còn thiếu sót chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Thiếu Hoàng vỗ ngực đảm bảo.
“Được vậy là tốt nhất. Còn nữa, chế độ cốt truyện hoàn thành rồi ai muốn tải về để chơi thử xem như thế nào thì liên hệ em để em gửi cho nhé. Thuận tiện soát giúp em xem có còn bug nào không?”
“Cho anh thử chơi đi.”
“Cả anh nữa.”
“Chị với sếp ui!” Không chút phân vân cả sáu thành viên của tổ thiết kế đồng loạt giơ tay.
“Được, cuối ngày em sẽ gửi cho mọi người. Bất quá điều kiện là mọi người không được để lộ trò chơi ra ngoài đâu đấy, không thì hỏng hết kế hoạch của em. Thêm nữa vì trò chơi có tính gây nghiện nên em hy vọng mọi người khi chơi nên cố gắng kiềm chế, đừng có suốt ngày kè kè cái điện thoại theo người hay ôm riết lấy cái máy tính để rồi gây ảnh hưởng xấu tới công việc.”
“Ui dời ôi, m·a t·úy đâu mà phải nghiện? Chú cứ lo hão!”
“Đúng đấy, toàn người lớn hết rồi nghiện game sao được? Yên tâm đi sếp.”
“Anh nghĩ là không đến mức đấy đâu Khoa, chắc cũng chỉ đặc sắc hơn màn chơi thử nghiệm dạo nọ một tý thôi là cùng chứ gì.” Vẫn với tinh thần đoàn kết đồng lòng, cả sáu người đua nhau biểu thị thái độ coi thường lời dặn dò vừa rồi của Dương Khoa.
“Ok, mọi người nắm được tinh thần như vậy là tốt rồi. À quên, ai muốn chơi trên PC thì nhớ phải dùng chương trình giả lập đấy nhé.” Thấy mọi người không cho lời mình vừa nói là đúng, Dương Khoa cũng chỉ đành nhún vai chấm dứt câu chuyện, trong lòng thầm hy vọng bản lĩnh của các thành viên Ninja Studio đủ vững vàng để chiến thắng trò chơi gây nghiện vừa mới thành hình.
...
Nhưng không, cuối cùng thì chẳng có một ai chiến thắng được trò chơi gây nghiện “Plants vs Zombies” vừa mới thành hình cả.
Đúng như những gì mà Dương Khoa đã từng lo ngại trước đó, ngay sau khi chạm tay vào chế độ cốt truyện của “Plants vs Zombies” cả sáu thành viên trong tổ thiết kế đều bị nó hấp dẫn không dứt ra được. Lối chơi thú vị, tràn đầy biến ảo với những thử thách đan xen cộng thêm đồ họa đạt chuẩn dễ thương vui nhộn, chỉ cần nhập cuộc thôi là ai nấy đều lập tức quên hết mọi thứ xung quanh.
Ngày hôm sau.
“Chào chị Lam. Sao hôm nay chị đến sớm.... Uầy, mắt chị làm sao mà thâm quầng thế kia?” Trông thấy Thanh Lam tiến vào với đôi mắt thâm quầng Dương Khoa lên tiếng quan tâm.
“Hơơơ~~~ là buồn ngủ quá đó sếp.” Ngáp một cái rõ dài, Thanh Lam ngồi xuống ghế sô pha rót cho mình chén trà. Thường ngày cô rất ít khi động vào thứ này bởi vì không phải là thức uống ưa thích, thế nhưng hôm nay có lẽ là vì muốn bản thân tỉnh táo trước khi đi vào công tác thường ngày nên cô không chút do dự uống cạn một chén lớn.
“Buồn ngủ? Chị làm gì....” Đang định hỏi tiếp thì Dương Khoa lại thấy hai anh em nhà Thiếu Hoàng lục tục tiến vào với đôi mắt giống hệt Thanh Lam. Hành động tiếp đó của họ cũng tương tự cô, cứ như là cả ba người diễn theo một kịch bản có sẵn vậy.
“Thiệt tình, thêm cả hai anh nữa hả? Hôm qua ba người làm gì mà thiếu ngủ trầm trọng thế?... Chẳng nhẽ là ba người....”
“Quên đi, anh biết thừa chú đang nghĩ gì rồi. Bậy bạ ít thôi, mau pha cho bọn anh thêm ấm trà nữa đi. Nước ấm nhé, đừng pha nước nóng.” Thiếu Hoàng vội vàng khoát tay.
“Pha nhiều nhiều vào, cho cả bọn anh nữa.” Ngay lúc đó ba người Duy Hải, Hiền và Hưng cũng góp mặt với bộ dạng thiếu ngủ cho đủ quân số. Trông thấy sáu cặp mắt thâm đen mệt mỏi, nhận ra sự tình không ổn Dương Khoa lập tức truy hỏi mọi người để rồi nhận được những câu trả lời giống hệt nhau.
“... Đấy, thế mà hôm qua mạnh miệng ghê lắm. Cái gì mà “toàn người lớn hết rồi nghiện game sao được” nghe oai như cóc vậy, giờ các anh chị thử soi gương xem bộ mặt mình trông đẹp rạng ngời chưa?” Vừa pha một ấm trà to tướng Dương Khoa vừa châm chọc một phen. Quả nhiên là suốt buổi tối hôm qua cả sáu người ai nấy đều mải mê với công cuộc phòng thủ sân vườn, chuyện gì cũng gạt sang một bên kể cả nghỉ ngơi. Nếu không phải vì hôm nay vẫn còn phải đến đây làm việc thì e là họ thức trắng cả đêm để hoàn thành chế độ cốt truyện cũng nên.
“Vớ vẩn! Đây không gọi là nghiện, đây chỉ gọi là.... chơi game hơi chăm chú quá thôi.” Thiếu Hoàng gượng gạo chống chế.
“Gớm, nghiện thì nhận đi lại còn “hơi chăm chú quá”! Đây trà đây, mọi người mau uống đi cho tỉnh ngủ.” Dương Khoa lắc đầu rót trà cho từng người rồi đổi sang giọng lo âu: “Trạng thái thế này thì hôm nay mọi người liệu có làm việc nổi không? Không được thì tạm nghỉ đi vậy, với em thì không vấn đề gì vì dù sao sức khỏe vẫn cứ là trên hết.”
“Chú yên tâm, ngồi làm mấy chén trà là bọn anh khá lên ngay ấy mà.” Duy Hải lên tiếng đáp lại: “Mà công nhận chú Khoa nói cấm có sai, không ngờ trò chơi đơn giản vậy mà lại gây nghiện kinh khủng. Cứ chơi xong được một màn rồi lại tự nhủ chơi nốt màn tiếp theo nữa thôi, đến lúc điện thoại sập nguồn mới chịu bỏ xuống nhìn đồng hồ thì úi giời ôi, hai giờ sáng từ lúc nào không biết luôn.”
“Em cũng thế anh Hải ạ. Mà anh chơi đến bàn nào rồi? Hôm qua em mới chơi đến màn cuối cùng của phần buổi đêm thì mỏi mắt quá không chịu được đành phải đi ngủ.”
“Anh sang phần bể bơi rồi, cơ mà đang tắc ở cái đoạn zombie lái xe tạo băng. Không hiểu chú Khoa thiết kế con đấy kiểu gì mà khỏe kinh khủng, lại còn gọi cả một đống con zombie trượt băng theo sau không thể nào đỡ nổi.”
“À con đấy phải để dành bom sơ ri Hải ạ, tôi thử rồi hiệu quả lắm. Một phát c·hết luôn.”
“Em cũng đánh đến con đó rồi, một là bom sơ ri như anh Hoàng nói hai là cây ớt. Cứ thủ sẵn một trong hai thứ đó đợi khi nào nó xuất hiện thì dùng là qua màn anh ạ.”
“À này, mọi người thấy con nấm thôi miên thế nào. Anh thì thấy nó cứ phế phế kiểu gì ấy, tốn ánh nắng mà lại dùng được mỗi một lần. Thà trồng mìn khoai còn hiệu quả hơn.”
“Tùy trường hợp anh Hiền ạ, nấm thôi miên tuy đắt nhưng nếu thôi miên được đúng con zombie khỏe thì khá đáng đồng tiền bát phở. Còn không thì công nhận hơi phế.”
“( ̄д ̄;) Chậc, vẫn còn có thể bàn tán về trò chơi rôm rả thế này thì chắc là không sao thật. Thôi cứ cho mọi người làm việc bình thường rồi ở một bên quan sát vậy.” Thấy mọi người quay sang chuyện trò trao đổi với nhau bí quyết để làm nên chiến thắng trong “Plants vs Zombies” Dương Khoa chẳng biết nên nói gì cho thích hợp. Tiện ấm trà trong tay hắn rót cho mình một chén rồi lặng yên thưởng thức, nhưng trong lòng thì vẫn cảm thấy lo lắng cho tiến độ làm việc những ngày sắp tới.
...
----------