Chương 218: Đàm Phán Trong Dự Liệu
“Chào Khoa, rất hân hạnh được gặp em.” Khi thấy Nghĩa giới thiệu đến mình, người trưởng dự án tên Trung tiến tới nắm tay Dương Khoa một cách hồ hởi, tựa như là cuối cùng cũng gặp được người mà mình một mực chờ đợi bấy lâu nay vậy.
“Chào anh Trung.” Dương Khoa mỉm cười đáp lại, định nói thêm vài câu xã giao thì thấy người này tiếp tục khen ngợi một tràng:
“Chuyện em làm cố vấn cho dự án “Giang hồ truyền kỳ” của Nghĩa anh cũng đã biết, phải nói là anh thật sự ấn tượng với những ý tưởng PvP đó của em lắm. Trò chơi có thể thành công rực rỡ như bây giờ cũng là nhờ cả vào chúng đấy.”
“Anh Trung quá khen.” Đã nghe nhiều những lời tương tự thế này rồi nên Dương Khoa chỉ điềm đạm trả lời.
“Không quá chút nào đâu. Chỉ riêng hệ thống phân tầng PK thôi là anh đã bái phục Khoa sát đất rồi, cứ như là chi tiết đó sinh ra là để dành cho “Giang hồ truyền kỳ” vậy. Rất mong ngày hôm nay em cũng sẽ đem lại những ý tưởng tuyệt vời tương tự như thế đến với dự án của anh.”
“Cảm ơn anh Trung đã tin tưởng, hy vọng chúng ta sẽ có một cuộc hợp tác song phương vui vẻ.”
“Nhất định là như vậy rồi.”
Màn chào hỏi giới thiệu kết thúc, hai bên ngồi xuống bàn họp bắt đầu thảo luận qua một số chi tiết cơ bản liên quan đến cuộc hợp tác lần này. Kế đó, hai bên tiến hành ký kết một bản hợp đồng giữ bí mật rồi Dương Khoa mới cùng Trung và Nghĩa đi xuống phòng Game Tester xem xét tình hình, để lại một mình Thu Lan ngồi với quản lý của Navigame tiếp tục đàm phán về những gì Navigame sẽ phải mang ra trao đổi để có được ý tưởng quý hơn vàng của hắn.
“Này, Khoa cho anh hỏi riêng tư một tý. Thế rốt cuộc là em định trao đổi ý tưởng của em lấy thứ gì mà có vẻ thần bí thế? Chắc không phải là tiền đâu đúng không?” Đứng trong thang máy đi xuống dưới tầng, Nghĩa không kìm được tò mò lên tiếng hỏi Dương Khoa. Ngay cả Trung cũng tỏ vẻ quan tâm nhìn về phía hắn đợi câu trả lời.
“Là cái gì thì em cũng không rõ ràng, chỉ biết là đúng như anh vừa nói chuyện hợp tác lần này sẽ không dính dáng đến tiền nong.”
“Ầy, sao lại không biết? Em làm sếp cơ mà?”
“Anh ơi, em chỉ làm sếp trên danh nghĩa thôi. Thường ngày lo liệu công việc chế tác trò chơi chứ không động đến mấy chuyện trong văn phòng như thế này đâu, chúng đều là do một tay chị Lan trên kia trù tính hết đấy.” Dương Khoa trả lời nửa đùa nửa thật.
“Ra thế, xác thực mấy chuyện ấy cũng đau đầu thật. Tốt nhất ta cứ làm việc đúng theo chuyên môn là tuyệt vời nhất phải không em?” Trung gật gù tán đồng.
“Anh Trung nói phải đó.”
Nghĩa nghe thấy vậy vẫn còn bán tín bán nghi, thế nhưng lúc này thang máy chở ba người đã xuống tới tầng ba. Thế là anh đành tạm gác lại câu chuyện để theo Trung dẫn Khoa tới khu vực Game Tester của công ty. Ngày hôm nay người tụ tập tại đây có vẻ thưa thớt hơn hẳn so với lần trước hắn từng đặt chân đến, đảo mắt nhìn khắp mọi nơi chỉ thấy một nhóm nhỏ đang ngồi tập trung làm việc ở trong một góc.
“Đây, giới thiệu với em dự án trò chơi “Điểm c·hết” của bọn anh.” Đi tới góc phòng nơi có người đang ngồi, Trung kéo ghế mời Dương Khoa và Nghĩa ngồi xuống rồi phân phó một vài nhân viên cấp dưới phối hợp với anh trong việc trình bày toàn bộ nội dung trò chơi “Điểm c·hết” trên những chiếc máy tính trước mặt.
“… Trò chơi vẫn còn đang nằm trong giai đoạn chế tác hả anh?” Trông thấy mọi chi tiết liên quan đến trò chơi đều nằm trong trạng thái sơ khai và rời rạc Dương Khoa tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ừ, trước mặt em đây mới chỉ là phiên bản alpha của trò chơi thôi, bởi vì bọn anh vẫn còn đang bế tắc trong việc bổ sung thêm các tính năng mới nên tạm thời để nguyên như vậy cho dễ thao tác. Có điều nếu em muốn đích thân trải nghiệm để đưa ra ý tưởng thì không thành vấn đề, bọn anh sẽ lập tức cho trò chơi vận hành ngay.”
“Không cần đâu anh, để thế này cũng được. Thêm nữa bên anh có tài liệu hay bản thảo chi tiết nào liệt kê toàn bộ những thứ liên quan đến lối chơi của trò chơi này thì đem ra cho em mượn xem luôn. Chắc là em sẽ chỉ đánh giá yếu tố lối chơi thôi, những yếu tố còn lại như đồ hoạ hay âm thanh em không dám “múa rìu qua mắt thợ” đâu.”
“Vậy thì chờ anh chút để anh đi lấy bản thảo kế hoạch.”
Nói xong Trung lại chạy vội đi lấy giấy tờ. Trong lúc chờ Dương Khoa quay sang ngồi trò chuyện phiếm với Nghĩa vài câu, hầu hết chúng đều có liên quan tới Trung và dự án mà anh đang phụ trách. Nắm được thêm một số thông tin hữu ích, trong đầu hắn bắt đầu vạch ra hệ thống ý tưởng để chuẩn bị đem ra trao đổi với Navigame trong cuộc hợp tác lần này.
“Bản thảo đây em.” Một phút sau, Trung trở về góc làm việc với một cặp hồ sơ dày cộp trong tay. Mặc dù phía trên bìa ngoài có in dòng chữ “Tuyệt mật” đỏ chót song anh vẫn không chút do dự đưa cho Dương Khoa.
“Tuyệt mật cơ à? Em xem liệu có ổn không anh?”
“Không sao đâu, em cứ xem vô tư đi. Phải nắm được đầy đủ thông tin thì mới có cơ sở để đưa ra được ý tưởng mới lạ chứ? Thêm nữa anh nghĩ mấy chi tiết tầm thường này của bọn anh chắc không lọt vào mắt thiên tài như em đâu.” Trung đưa tay gãi đầu nở nụ cười chân thành, thấy vậy Nghĩa ngồi ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa:
“Đúng đấy. Trên đời này chỉ có người sao chép ý tưởng của em thôi Khoa, cứ thoải mái đi em.”
“Vậy thì em xin phép.” Dương Khoa gật đầu mở cuốn sổ ra rồi vừa đọc vừa suy tư. Mọi thứ được ghi chép trong này khá rối rắm, lại thêm vào thỉnh thoảng phải đối chiếu với dữ liệu trên những chiếc máy tính trước mặt nên phải hơn một tiếng sau hắn mới có được cái nhìn tổng quát về toàn bộ lối chơi của “Điểm c·hết.”
Nói ngắn gọn, trò chơi này đúng như lời của Trung và Nghĩa không mấy khác biệt so với những trò chơi bắn súng khác đang thịnh hành trên thị trường. Thêm vào đó, thỉnh thoảng hắn còn bắt gặp một số ý tưởng khá là thừa thãi, nửa nạc nửa mỡ và hoàn toàn không phù hợp với trò chơi được đội ngũ chế tác bên phía Navigame đưa ra. Rất may là chúng mới chỉ dừng lại ở việc đề xuất trên giấy, nếu như chúng được đưa vào trong trò chơi thì hắn có thể khẳng định rằng “Điểm c·hết” chắc chắn sẽ là một sản phẩm thất bại toàn tập một khi phát hành trên thị trường.
“… Nghe nói các anh đã lên kế hoạch đem trò chơi này triển lãm tại GamExpo năm nay cho mọi người chơi thử, giống như những gì đã từng làm với “Giang hồ truyền kỳ” năm ngoái đúng không?” Lật đến tờ bản thảo cuối cùng liên quan tới lối chơi, Dương Khoa gấp cặp hồ sơ lại rồi quay sang hỏi thăm Trung, lúc này đang thì thầm nhỏ to gì đó với Nghĩa.
“Đúng em.”
“Thế thì hơi phiền anh ạ. Mặc dù lối chơi của “Điểm c·hết” không đến mức phải đập đi xây lại, thế nhưng để mà tạo ra được sự khác biệt so với những sản phẩm khác trên thị trường cũng phải tốn không ít công sức chỉnh sửa bổ sung các thứ. Nếu cứ theo những gì em đang có trong đầu thì sợ là từ giờ đến lúc hội chợ diễn ra các anh không hoàn thành kịp đâu.”
“Em đã có ý tưởng? Vậy thì đừng ngại gì cả, cứ việc liệt kê ra hết giúp anh đi.” Mắt Trung chợt sáng lên khi nghe thấy Dương Khoa nói có biện pháp giải quyết khó khăn “Điểm c·hết” đang gặp phải, mà ở bên cạnh Nghĩa cũng có vẻ hưng phấn tiếp lời:
“Đúng đấy, em cứ chia sẻ hết giúp bọn anh. Chuyện hoàn thành kịp hay không thì khỏi phải lo, cái đó công ty sẽ thu xếp.”
“Thế thì cho em mượn tư liệu của anh một chút. Đợi em về thảo luận với chị Lan trên kia rồi sẽ quyết định sau.” Dương Khoa gật đầu rồi chậm rãi đứng lên, bàn tay phải cầm lấy cặp hồ sơ giơ lên trước mặt. Trung và Nghĩa đã biết quy củ từ trước nên cũng không có lời dị nghị nào, sau khi đồng ý cho hắn mượn bản thảo hai người dẫn hắn quay trở lại với cuộc họp bàn phương án hợp tác, lúc này đang nhiều thêm một người tham dự.
“Cậu chính là Dương Khoa, cha đẻ của hai trò chơi “Fruit Ninja” và “Flappy Bird” đang làm mưa làm gió trên thị trường trò chơi di động?” Một người đàn ông trông có vẻ già cả, khuôn mặt hiền từ ngồi ở giữa bàn họp lên tiếng hỏi thăm Dương Khoa khi thấy hắn tiến vào trong phòng.
“Dạ vâng, xin hỏi….”
“Cậu cứ gọi tôi là Vương Khải, một thành viên của ban giám đốc điều hành công ty Navigame.”
“Chào ông Khải.” Dương Khoa khẽ cúi người chào rồi tiến về chỗ cũ ngồi xuống, trong lòng chắc mẩm đây chính là người phó giám đốc đã nhắc tới ban nãy rồi. Thấy hai bên đang ngồi yên lặng không nói lời nào, hắn bèn kéo Thu Lan lại gần thì thầm:
“Tình hình thế nào chị Lan?”
“Hai bên còn đang tranh cãi về điều khoản thứ hai. Em thì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn, có thể hợp tác.”
“Được.” Thu Lan gật đầu rồi hướng về phía đội ngũ của Navigame đưa ra ý kiến: “Hiện tại bên phía Ninja Studio muốn hội ý để đưa ra quyết định cuối cùng. Vì thế tôi xin các vị cho chúng tôi một chút thời gian để thống nhất ý kiến, các vị thấy sao?”
“Không thành vấn đề, bên phía Navigame cũng phải họp bàn nội bộ một chút về điều khoản bên phía Ninja Studio vừa đưa ra. Theo ý tôi thì thế này đi, ta sẽ tạm dừng cuộc họp ở đây để đến đầu giờ chiều tiếp tục. Trong khoảng thời gian tạm dừng nếu các vị có bất cứ nhu cầu gì xin đừng ngại cho chúng tôi biết, ngày hôm nay các vị chính là những người khách quý của Navigame chúng tôi.” Người phó giám đốc tên Khải cũng gật đầu đồng ý tạm dừng cuộc đàm phán.
“Cảm ơn các vị.”
Các bên đứng dậy cúi đầu chào nhau, sau đó đoàn đội bên phía Navigame rời khỏi phòng họp để cho Thu Lan và Dương Khoa có không gian trao đổi thoải mái. Họ cũng rất chu đáo khi không quên phân phó một người nhân viên túc trực ở bên ngoài để đáp ứng nhu cầu của cả hai người.
“Tình hình cụ thể thế nào?” Đợi mọi người đi hết Thu lan mới lặng lẽ thở ra một hơi, hiển nhiên là cuộc họp vừa rồi cô cũng phải chịu áp lực không nhỏ.
“Lối chơi của trò chơi đó tệ hơn em tưởng nhiều, cho nên theo em phán đoán mình đang ở cửa trên so với người ta. Thêm nữa, em đã có phương án để cuộc hợp tác cố vấn ý tưởng lần này không làm ảnh hưởng đến kế hoạch nhảy vào thị trường trò chơi bắn súng trong tương lai của Ninja Studio. Thế còn chị thì sao?”
“Vẫn đang tranh cãi với nhau về nội dung hạng mục trao đổi thứ hai nếu hai bên đồng ý hợp tác. Hạng mục thứ nhất thì đã được thông qua, thế nhưng khi nói đến việc chia sẻ nguồn nhân lực một cái là họ phản đối ngay. Em cũng thấy rồi đấy, đàm phán hiện tại đang rơi vào bế tắc.”
“Nhưng nó nằm trong dự liệu của chị em mình rồi.”
“Đúng thế, hơn nữa nếu em không làm chị thất vọng thì chúng ta đúng là đang ở thế chủ động. Giờ thì chỉ cần án binh bất động thôi, xác suất tám chín phần mười chúng ta sẽ có được thứ mình cần.”
“Vậy là tốt rồi.” Dương Khoa rút điện thoại trong túi quần ra xem đồng hồ rồi nói tiếp: “Bây giờ vẫn còn sớm, phòng trường hợp bên kia đồng ý thì em tranh thủ liệt kê toàn bộ ý tưởng chuẩn bị ném cho bọn họ nhé. Chị đợi em chút sau đó mình đi ăn trưa luôn.”
“Ừm, em viết đi. Vừa viết vừa nghe chị dặn dò thêm một số thứ này....”
Cùng lúc đó.
“Các em thấy thế nào.” Chờ mọi người an vị tại chỗ Vương Khải mới lên tiếng. Rời khỏi phòng họp, đội ngũ của ông không giải tán mà tìm kiếm một căn phòng trống trải khác để ngồi thảo luận với nhau về nội dung cuộc đàm phán vừa rồi.
“Chuyện chia sẻ nguồn nhân lực thì quên đi thôi, điều này không thể chấp nhận được!” Người phó phòng kế hoạch tên Ngọc ngay lập tức phát biểu, giọng điệu chém đinh chặt sắt.
“Nhưng chị Ngọc cũng nghe thấy em Lan kia trình bày rồi đấy, ngoài phối hợp quảng bá truyền thông ra thì Ninja Studio không cần thêm thứ gì khác hết. Mà nếu chỉ là phối hợp quảng bá truyền thông thì xác thực là không đủ phân lượng để hai bên trao đổi ngang hàng.” Phát đứng ra phản bác.
“Vậy ném thêm ít tiền bù vào là được rồi, lại nói chắc gì ý tưởng của cậu Khoa kia đã phù hợp với trò chơi và mang lại lợi ích cho chúng ta cơ chứ?”
“Người ta được cả cộng đồng khen ngợi là đi trước thời đại rồi mà chị Ngọc vẫn còn không bằng lòng à? “Giang hồ truyền kỳ” thành tiêu điểm của năm nay cũng là nhờ công lớn của người ta đó. Còn về chuyện tiền nong, nếu như lời đồn truyền lưu trong giới là thật sự thì Ninja Studio bây giờ chẳng thiếu gì ngoài tiền đâu. Tận hai trò chơi nhẹ vốn thắng lớn cơ mà.”
“Biết đâu được đấy, đời này có ai chê tiền chứ?” Ngọc còn muốn nói nữa thì Vương Khải chợt lên tiếng đánh gãy tranh luận:
“Thôi nào em Ngọc.” Đoạn ông quay sang hỏi Trung: “Vừa rồi em dẫn Khoa xuống xem tình hình dự án “Điểm c·hết” phải không?”
“Vâng.”
“Em thấy cậu Dương Khoa này thế nào?”
“Nói thế nào nhỉ, rất đỗi tự tin. Thêm vào việc cậu ta đã từng đưa ra hệ thống PK đặc sắc trong trò chơi “Giang hồ truyền kỳ” nên em nghĩ chắc cậu ta cũng có biện pháp cứu vớt “Điểm c·hết”.”
“... Vậy thì tiếp tục mạo hiểm một lần nữa đi, dù sao cũng có trò chơi trước làm tiền lệ rồi.” Vương Khải cân nhắc vài giây rồi đưa ra quyết định.
“Thế còn chuyện chia sẻ nguồn nhân lực….”
“Tất nhiên là không thể chấp thuận, tuy vậy chúng ta có thể thay thế bằng một biện pháp khác. Chẳng phải người ta cũng có nhắc đến việc Ninja Studio đang trong giai đoạn kiến thiết nền móng sao? Cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá, Navigame có thể cho Ninja Studio một cơ hội theo chân chúng ta học hỏi cách thức chiêu mộ và quản lý nguồn nhân lực sao cho đạt hiệu quả cao nhất.”
“Còn về phần học được đến đâu thì phải xem bản lĩnh của người ta, chúng ta không làm ra bất cứ cam đoan gì hết. Các em thấy thế nào?”
“Sếp nói rất có lý.”
“Em đồng ý thưa sếp.”
“... Như vậy cũng được thưa sếp.”
“Vậy thì cứ quyết định như thế. Thôi, ta tạm nghỉ ở đây rồi đến chiều sẽ quay lại cuộc đàm phán.”
…