Chương 214: Tuổi 19
“Nhưng em muốn ở trên này với các chị cơ, dưới đó toàn các anh ngại lắm.” Thảo My lắc đầu: “Với cả bây giờ cũng gần bốn giờ rồi, ta chuẩn bị đi luôn chứ anh?”
“Đi làm gì sớm hả em? Anh còn chút việc phải làm nốt chứ chưa đi luôn được đâu. Nghe lời anh xuống đây đợi đi.” Dứt lời Dương Khoa tiến đến chỗ Thảo My chìa tay ra.
“… Chào các chị, em xin lỗi vì đã quấy rầy ạ.” Thấy Dương Khoa có vẻ nghiêm túc Thảo My miễn cưỡng nắm lấy tay hắn rồi nói lời cáo lỗi mọi người. Đóng cửa phòng, hai người chậm rãi nối đuôi nhau đi xuống dưới tầng.
“Hiền à, hoạt hoạ của con zombie cưỡi cá heo này tôi thấy không ổn cho lắm. Hình như chú Khoa có nói các con zombie t·ấn c·ông đường hồ bơi là nhảy từ mặt đất xuống nước chứ không lao v·út đi luôn như thế này đâu.”
“Vậy thì tý phải hỏi lại sếp cho chắc chắn để còn sửa…. A sếp Khoa đây rồi. Sếp ơi lại đây bọn anh hỏi tý.” Trông thấy Dương Khoa xuất hiện trong tầm mắt Hiền lập tức vẫy tay gọi lại gần.
“Lúc nãy cái anh tóc vàng kia săm soi em ghê lắm anh ạ. Cứ lân la hỏi dò xem em có chị em gì không thì giới thiệu cho anh ấy đấy, làm em thấy rợn hết cả người.” Đang định lên tiếng đáp lại thì Dương Khoa bị Thảo My níu lại thì thầm vào tai.
“… Anh biết rồi, yên tâm đi ông anh này chỉ hơi mê gái một chút thôi chứ cũng không có ý xấu gì đâu.” Dương Khoa trấn an Thảo My rồi phân phó cô nàng ngồi đợi mình tại bàn uống nước, sau đó hắn mới khoan thai tiến lại gần góc làm việc của Hiền và Thiếu Hoàng.
“Đây sếp xem hoạt hoạ con zombie cưỡi cá thế này đã ổn chưa giúp bọn anh cái. Hình như thế này không phù hợp lắm với sân chơi đâu đúng không?”
“Đúng vậy. Con zombie cưỡi cá các anh thiết kế động tác như thế này cho em. Đầu tiên là zombie xuất hiện ôm theo con cá rồi ném nó xuống hồ bơi, con cá vừa tiếp nước một cái là zombie nhảy lên cưỡi nó luôn.” Dứt lời Dương Khoa vung tay minh hoạ động tác ném cá trước mặt hai người. Thời gian gần đây Thiếu Hoàng và Hiền ngày càng phối hợp ăn ý với nhau trong việc tạo dựng những con zombie “đạt chuẩn” ngộ nghĩnh theo đúng yêu cầu kế hoạch. Có điều đối với một vài con zombie có động tác phức tạp dạng này thì hắn vẫn phải làm mẫu động tác mới có thể giúp hai người bọn họ hiểu ra nên thiết kế hoạt hoạ thế nào sao cho hợp lý.
“Tức là ném con cá giống như ném ván lướt sóng phải không.” Thiếu Hoàng nhanh chóng nắm bắt được ý tứ cốt lõi Dương Khoa muốn truyền tải.
“Cũng từa tựa như thế.”
“Vậy sao chú không để bọn anh thiết kể zombie lướt sóng luôn đi, lại còn bày đặt cưỡi cá heo nghe dị quá.”
“Lướt sóng thì nghe nó tầm thường lắm, em muốn chơi hẳn cưỡi cá heo cho độc đáo…. Mà các anh vẽ thân hình con cá cong lên một tý, khi ném con cá xuống nước trông thân hình nó xoay tròn sẽ thích mắt hơn nhiều.”
“Lại khó tính rồi. Cứ ngỡ chú lớn thêm một tuổi thì phải dễ dãi hơn một chút cho anh em được nhờ chứ, ai dè vẫn khó tính như cũ ạ.” Thiếu Hoàng nhăn mặt khi thấy Dương Khoa lại tỏ ra không hài lòng về công trình mà hai người mất tới mấy ngày để thiết kế.
“Ha ha, chỉ có càng già càng khó tính thôi anh ạ. Cơ mà xét tổng thể thì mẫu zombie này trông đẹp rạng ngời rồi đấy, anh chỉ cần sửa lại con cá heo tý tỵ tỳ ty như em vừa nói thôi là ok.” Dương Khoa để lại một hai câu động viên cho Thiếu Hoàng vui vẻ rồi chạy sang chỗ Trọng Lâm ngồi gần đó: “Anh Lâm tìm em có việc gì không?”
“Đây, anh gửi Khoa danh sách lưỡi đao mà anh vừa mới nghĩ ra.” Trọng Lâm đưa cho Dương Khoa một mẩu giấy con con, trên đó chỉ có vài ba dòng chữ ngắn ngủn mô tả những lưỡi đao mới có thể góp mặt trong phiên bản cập nhật tiếp theo của “Fruit Ninja”.
“… Bốn lưỡi đao này của anh được đấy, lát nữa em sẽ bổ sung nốt vài lưỡi đao em nghĩ ra rồi anh em ta sẽ cùng nhau nghiên cứu chế tác. Cố gắng hoàn thành phiên bản cập nhật lần này thật nhanh rồi chúng ta sẽ quay trở lại với dự án chính.” Thấy ý tưởng của Trọng Lâm không trùng với những gì mình có sẵn trong đầu, Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những nội dung trên giấy mà anh đưa ra.
“Còn nữa Khoa ơi, có người chơi phát hiện ra trong trò chơi tồn tại bug tương đối nghiêm trọng liên quan đến cửa hàng khế. Ta nhân dịp này sửa lỗi luôn chứ?”
“Cái lỗi gấp mười giá trị đó phải không? Cái đó thì em biết rồi, anh Lâm để đó em sẽ đích thân xử lý. Anh chỉ cần quan tâm đến việc phác thảo mấy mẫu hiệu ứng lưỡi đao thôi.”
“Thế thì để anh làm luôn mấy cái của anh trước nhé. Tranh thủ xong sớm còn quay về xây dựng hội thoại trong “Plants vs Zombies”.”
“Ok, cứ như vậy đi.”
Thảo luận công việc với nhau xong xuôi, ai nấy lại quay trở về với công việc của riêng mình. Chẳng mấy chốc bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách cùng với tiếng nhấn chuột vang lên đều đặn khắp gian phòng làm việc.
Cảnh tượng này dĩ nhiên là không thể nào khiến cho Thảo My cảm thấy vui vẻ. Bất quá cô nàng cũng không muốn Dương Khoa cảm thấy khó xử thêm nữa nên chỉ đành ngồi yên tại bàn uống nước đảo mắt ngắm nhìn đồ vật xung quanh, khi nào buồn chán quá thì lại mở điện thoại ra chat chít với một vài người bạn để g·iết thời gian.
Nửa tiếng sau.
“… Như vậy là bản cập nhật mới sẽ bổ sung tám lưỡi đao tất cả, cộng thêm sửa lỗi cửa hàng khế nữa chắc là ổn rồi.” Lập ra kế hoạch cập nhật “Fruit Ninja” xong, Dương Khoa đem tài liệu lưu lại trong máy rồi gửi cho Trọng Lâm một bản trước khi liếc mắt nhìn ra gian ngoài. Trông thấy Thảo My đang buồn chán ngồi chống cằm với chiếc điện thoại trong tay, hắn đắn đo một lúc rồi quyết định thôi thì hôm nay sinh nhật tròn 19 tuổi của bản thân có thể nghỉ ngơi sớm một chút cũng không sao.
Cùng lắm thì mai tăng ca làm việc bù là được.
“Anh Lâm à, nội dung kế hoạch chế tác bản cập nhật em gửi cho anh một bản rồi đấy. Anh xem qua giúp em nhé. Còn đâu hôm nay sinh nhật nên em nghỉ sớm một chút.” Dương Khoa tắt máy rồi đứng dậy hướng về phía mọi người lên tiếng.
“Được, Khoa yên tâm.”
“Chúc sếp Khoa sinh nhật vui vẻ thêm lần nữa nhá!”
“Nghỉ sớm? Tý anh mách cái Ly trừ lương chú!”
“Cảm ơn anh Hưng nhé, chúc từ trưa đến giờ nhiệt tình quá…. Ôi xời ơi vô tư đi anh Hoàng, nếu mà em có lương thì cứ trừ thoải mái!... My ơi, ta đi thôi em.”
“Vâng!” Thảo My thấy Dương Khoa lại gần bèn vội vàng cầm lấy túi xách rồi đứng lên quay người cúi chào: “Em chào các anh.”
“Chào em.”
“Em ơi nhớ lời anh dặn ban nãy chưa đó? Có chị em nào nhớ giới thiệu cho anh nhé, bạn thân cũng được!”
“Thôi đi anh Hoàng, trêu vừa thôi em ấy sợ rồi đây này.” Dương Khoa vẫy tay tạm biệt mọi người rồi cùng với Thảo My đi ra đầu ngõ. Trong lúc chờ tài xế nhà cô nàng tới đón hắn bèn lên tiếng chuyện trò đôi câu:
“Thế Mimi hôm nay đặt tiệc ở nhà hàng nào vậy?”
“Em đặt ở Grill96. Quán ăn được lắm, tên lại còn trùng ngày sinh nhật của anh nữa đó! Anh xem đây nè.” Thảo My chìa màn hình điện thoại trong tay cho Dương Khoa xem, ở trên đó là bài giới thiệu về một nhà hàng đồ nướng khá nổi tiếng tại mảnh đất thủ đô. Đó chính là nơi mà cô đã chuẩn bị sẵn những điều bất ngờ dành cho bạn trai của cô trong ngày trọng đại này.
Vốn dĩ Dương Khoa đã lên kế hoạch tổ chức buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay từ khá sớm, thế nhưng đến khi sắp sửa đi vào thực hiện thì Thảo My bỗng dưng nhảy ra nói rằng bản thân đã lo liệu cho hắn xong xuôi hết rồi. Không nỡ làm cô bạn gái đáng yêu phải buồn, hắn đành gật đầu chiều theo ý muốn của Thảo My để xem xem hôm nay cô nàng sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ ra sao.
“Ồ, quán này sang lắm đó. Mimi định vét sạch túi anh à?”
“Vét sạch sao được? Anh Khoa khỏi phải giấu em, em biết bây giờ anh đang có tiền tỷ trong tay rồi. Có mà ăn cả năm ở đây cũng chẳng lo hết tiền.”
“Tiền tỷ của phòng làm việc chứ có phải của anh đâu cơ chứ? Anh NGHÈO lắm, nhìn đồ anh đang mặc trên người đây là biết này.” Dương Khoa vừa cười vừa lấy tay chỉnh lại chiếc áo phông đang mặc trên người.
“Đồ Hugo mà anh dám bảo là nghèo, định lừa em à?” Thảo My bĩu môi đưa tay véo mạng sườn Dương Khoa một cái rồi dắt tay hắn đi tới chiếc ô tô vừa mới đỗ lại cách đó không xa. Khoảng chừng hai mươi phút sau, cả hai người đã đứng trước mặt một nhà hàng cực kỳ sang trọng, không chút nào thua kém so với nhà hàng mà gia đình Thảo My đã tổ chức tiệc tất niên vào hồi cuối năm ngoái.
“Chị ơi, các thứ trên tầng thượng đã sửa soạn xong hết chưa ạ?” Trong lúc Dương Khoa còn mải ngắm nghía thì Thảo My đã tiến tới quầy lễ tân hỏi thăm tình hình.
“Dạ xong hết rồi thưa quý khách.”
“Thế đồ ăn thức uống khoảng tầm mấy giờ thì sẵn sàng ạ?”
“Quý khách yên tâm, đúng 6 giờ tối các món sẽ được lần lượt dọn lên.”
“Cảm ơn chị.” Dứt lời Thảo My kéo tay Dương Khoa tiến tới thang máy. Chui vào bên trong, bấm nút đi lên tầng thượng xong cô chợt đưa tay che mắt Dương Khoa.
“Gì đây Mimi?”
“Bất ngờ anh nhé. Nhắm mắt vào, không được ti hí.”
“... Ghê nha. Lại còn bất ngờ nữa cơ đấy.” Cười khổ trước trò đùa vui có phần trẻ con song Dương Khoa vẫn phối hợp với cô nàng. Nửa phút sau cánh cửa thang máy mở ra, hắn lò dò từng bước tiến tới theo hướng dẫn của Thảo My vang lên bên tai.
“... Quay sang trái. Được rồi, anh Khoa chuẩn bị mở mắt ra nè. 3, 2, 1,... Ta-đa! Bất ngờ chưa anh Khoa!”
“... Ồ, được đấy em.” Mở mắt ra, trông thấy một tấm băng rôn căng ngang trước mặt với dòng chữ chúc mừng sinh nhật Dương Khoa buột miệng khen. Quay mặt nhìn khắp xung quanh, hắn thấy khung cảnh sân thượng nhà hàng được trang trí bằng những giàn hoa lá trông khá là thanh thoát và trang nhã. Chỉ có điều trên này chẳng có một ai ngoại trừ hai người bọn hắn, chắc là do Thảo My đã bao trọn nơi này rồi.
“Anh Khoa sao nói mỗi một từ được thôi vậy? Không thấy bất ngờ à?’ Thảo My thấy phản ứng của Dương Khoa có chút hời hợt bèn lên tiếng hỏi gặng.
“À thì... hôm nay bất ngờ nhiều nó cũng thành quen rồi em ạ.” Dương Khoa gãi đầu cười trừ. Trưa hôm nay hắn cũng được các thành viên trong phòng làm việc tổ chức một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật bất ngờ rồi, mặc dù tổng thể mọi mặt không bằng được như thế này song cũng đủ để hắn không còn bao nhiêu ngạc nhiên trước sự sắp đặt của Thảo My nữa.
“Ghét anh Khoa!” Một bàn tay nhỏ nhắn lại vươn tới véo nốt mạng sườn bên kia cho đều làm Dương Khoa la oai oái:
“Ai da! Dạo này Mimi học ở đâu cái trò véo anh thế?”
“Hứ!”
“Thôi mà, anh “sin nỗi” để anh khen lại nhé. Mọi thứ trông tuyệt vời lắm, cảm ơn Mimi đã tổ chức buổi tiệc sinh nhật cho anh.” Thấy Thảo My tỏ vẻ hờn dỗi Dương Khoa vội nắm lấy tay cô nàng nói vài câu nịnh nọt. Chiêu này khá hiệu nghiệm, được khen ngợi Thảo My cười một cái rồi nhân tiện kéo hắn đi đến chiếc bàn kê bên dưới tấm băng rôn.
“Chúc mừng sinh nhật anh Khoa.” Trên mặt bàn ngoài đồ trang trí ra thì có một hộp quà vuông vức được bao bọc cẩn thận nằm chính giữa, Thảo My bê nó lên rồi đưa cho Dương Khoa.
“Cảm ơn Mimi nhé.” Nhận lấy hộp quà, Dương Khoa giơ nó lên ngang mặt lắc lắc vài cái để nghe ngóng: “Không có tiếng? Quà gì thế hả Mimi?”
“Quà gì thì anh mở ra là biết ngay mà.” Thảo My cười bí hiểm.
“Được¸vậy thì anh mở luôn.” Tò mò, Dương Khoa xé luôn lớp giấy gói quà rồi mở hộp ra. Để rồi đập vào mắt hắn là một hình tượng không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
“Úi giời ôi, cái này mới đúng là bất ngờ nha!” Vừa trầm trồ thán phục Dương Khoa vừa nhấc món quà của Thảo My trong hộp ra, đó là một con “chim xệ cánh” nhồi bông với kích cỡ to bằng một nửa thân hình của hắn.
“Anh Khoa thích không?”
“Thích! Cơ mà em kiếm ở đâu ra con này vậy?”
“Em đặt người ta làm tay đấy chứ kiếm được ở đâu đâu? Ai dám sản xuất con chim này để bán chứ, kiểu gì cũng bị chà đạp thê thảm cho mà xem.”
“... Á à, cô nàng này lại lén lút chơi “Flappy Bird” nhá! Không nghe lời anh này!” Nghe thấy Thảo My nói vậy đột nhiên Dương Khoa thả con chim nhồi bông xuống bàn, sau đó quay sang phía cô nàng nựng má vài cái.
“Kệ em chứ! Trò đấy cũng hay mà, em có thấy nó khó khăn hay ức chế như người ta hay nói đâu?"
“Hẳn là hay cơ đấy! Thế Mimi chơi từ bao giờ vậy, mau kể cho anh nghe đi.”
Và thế là hai người kiếm một chỗ ngồi xuống để hàn huyên một lúc trong lúc chờ đợi khách của Dương Khoa đến. Buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay hắn chỉ mời bạn học cũ đến chung vui, bởi vì người thân gia đình thì hắn đã tranh thủ tổ chức một buổi sinh nhật sớm vào cuối tuần trước rồi. Vốn định gọi thêm người của Ninja Studio tham gia nữa thì họ cũng lại bất ngờ tổ chức cho hắn một bữa tiệc lúc trưa nay, thành ra đến bây giờ thì chỉ còn lại đám bạn xấu là Dương Khoa có thể mời dự tiệc được.