Chương 193: Purple Petal
“Đúng là chặt quái dễ dàng hơn là chặt người.”
Ung dung hạ gục một con nhện đơn lẻ bất ngờ xuất hiện từ phía sau lưng, Dương Khoa nhủ thầm trong lòng một câu rồi tiếp tục theo chân rongmotmat thẳng bước đi vào sâu bên trong hầm ngục. Vì đây chỉ là nơi dành cho những người chơi mới kiếm cho mình những món trang bị cơ bản, lại thêm vào có đồng đội mạnh mẽ trợ giúp nên chẳng mấy chốc hắn đã đi tới khu vực cuối cùng trên bản đồ - căn phòng cư ngụ của con trùm cuối.
“Đừng đi đường đấy Camp ơi, trèo lên đây đi cho nhanh.” Đang định rẽ vào một con đường vòng dẫn tới cửa chính, đột nhiên Dương Khoa nghe thấy rongmotmat gọi mình. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này đột nhiên nhảy lên gờ tường rồi cứ thế men theo một cây cột trụ bằng đá vắt ngang qua căn phòng.
“Ok, đợi chút.” Dương Khoa nhanh chóng làm theo lời chỉ dẫn. Một lúc sau, hắn từ trên cây cột trụ nhảy xuống dưới đất giáp mặt với con trùm cuối – một con nhện to lớn hơn hẳn so với những con mà hắn chém g·iết dọc đường.
“Bây giờ thì bạn chạy ra sau lưng con nhện đánh nhé Camp, con này nó chỉ biết t·ấn c·ông phía trước mặt với cả thỉnh thoảng sẽ xoay người phun độc xung quanh thôi. Mình sẽ đứng trước mặt nó để tank (chịu đòn) khi nào mình bảo bạn lùi thì phải lùi ngay kẻo c·hết.”
“Được.”
“Sẵn sàng chưa, cả bạn đạo tặc... ơ bạn đạo tặc kia đi đâu rồi?”
“Kệ bạn ấy đi, ta đánh thôi.” Dương Khoa lập tức trả lời thay. “Đạo tặc” trong lời nói của rongmotmat chính là nhân vật của người chơi có tên Purple Petal kia. Ngay khi cuộc chơi bắt đầu người này đã có hành động khá là kỳ quặc, trong khi cả hai người bọn họ xông lên chém g·iết thì Purple Petal cứ loay hoay đi lại xung quanh khu vực xuất phát như để tìm kiếm một thứ gì đó. Mặc dù hắn đã gọi đi theo mấy lần rồi nhưng người này vẫn chẳng buồn quan tâm đến.
“Ừ, thôi cứ đánh trước đi vậy. Tý nữa hạ gục xong con trùm thì quay lại bảo bạn ấy lên đây lấy vật phẩm nhiệm vụ là được.” rongmotmat nâng lên cây thương trong tay rồi bắt đầu lao vào con nhện to lớn t·ấn c·ông.
Trông thấy con nhện nhanh chóng bị rongmotmat thu hút sự chú ý, Dương Khoa bèn chạy vòng ra sau lưng nó theo lời dặn dò ban nãy bắt đầu chém qua chém lại. Không thấy con nhện quay đầu lại mà chỉ chăm chăm vào t·ấn c·ông người đồng đội phía đối diện, hắn mới yên tâm điều khiển nhân vật của mình giơ cây kiếm ra đằng sau lưng tụ lực.
Vài giây sau, một đòn liên hoàn chém bốn nhát được hắn thi triển thành công. Đây là tuyệt chiêu duy nhất mà nhân vật chiến sĩ của hắn hiện tại có thể thi triển, những chiêu thức mạnh mẽ khác thì phải chờ sau khi nhân vật của hắn lên những cấp độ cao hơn mới có thể tung ra. Dính trọn đòn t·ấn c·ông liên hoàn, thanh máu của con nhện ngay lập tực tụt xuống một mảng.
“Lùi lại đi Camp!”
Đột nhiên nhân vật của rongmotmat chợt thu hồi thanh thương nhảy về đằng sau, thấy vậy Dương Khoa cũng nhanh chóng làm theo. Chỉ thấy con nhện đột nhiên xoay một vòng tại chỗ, từ trong miệng của nó liên tục phun ra một đám dịch độc màu xanh lá cây.
“Tốt rồi, công kích như bình thường đi.” Chờ cho con nhện xoay xong ba vòng tròn, đồng thời miệng của nó thôi không phun dịch độc nữa hai người mới lăn xả vào đánh tiếp. Kịch bản của hầm ngục dành cho người mới này chỉ có vậy, một người đứng đằng trước thu hút sự chú ý của con nhện để người đứng sau thoải mái ra đòn.
Không đầy nửa phút sau, con nhện bị hai người liên thủ đánh g·iết gào lên một tiếng rồi đổ gục xuống nền đất. Ngay sau đó hệ thống hiện lên thông báo chúc mừng ba thành viên rongmotmat, Camp và Purple Petal đã hoàn thành hầm ngục “Nơi ẩn náu của Nhện chúa”.
“Xong rồi đấy. Bây giờ bạn nhặt đồ đi Camp, đem cái “nanh nhện” về đưa cho ông lão đứng ở đầu bản đồ là đổi được trang bị cơ bản rồi.”
“Được, mình hiểu rồi. Cảm ơn bạn đã giúp đỡ nhé.”
“Không có gì đâu. Camp giúp mình chỉ dẫn bạn kia lên đây nhặt đồ nhé, mình gọi mãi mà không thấy bạn ấy trả lời mà bây giờ mình lại phải thoát game rồi.”
“Ok để mình bảo cho, chào bạ...”
Dương Khoa còn chưa kết thúc lời chào tạm biệt thì đã trông thấy dòng thông báo “Người chơi rongmotmat” đã ngoại tuyến” hiện lên. Trong lòng thầm cảm ơn người xa lạ tốt bụng thêm một lần nữa, hắn điều khiển nhân vật của mình nhặt món đồ dưới đất lên rồi bước vào cánh cổng dịch chuyển xuất hiện cách đó không xa.
Chỉ trong thoáng chốc, nhân vật của hắn đã xuất hiện tại vị trí lối vào hầm ngục. Theo bản năng hắn định quay lưng về phía ông lão gần đó để trả nhiệm vụ, thế nhưng hai thân ảnh một người một nhện ở phía trước mặt ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
“Ô, thế ra từ nãy đến giờ người này vẫn đang chiến đấu với một con quái con?” Thấy lạ, Dương Khoa điều khiển nhân vật tiến lại gần để quan sát rõ hơn. Nói là “chiến đấu” cũng không chính xác lắm, phải gọi là “vờn nhau” thì đúng hơn, bởi lẽ Purple Petal dường như không có ý định kết thúc của tranh đấu đơn điệu này.
Cứ việc đòn t·ấn c·ông của con nhện nhỏ cực kỳ chậm chạp và dễ đoán trước, nhân vật của Purple Petal vẫn không có ý định đánh trả mà chỉ chăm chú đỡ đòn cộng thêm bay nhảy tránh né khắp nơi.
“Này bạn Purple Petal ơi, mọi người đánh xong hầm ngục rồi. Bạn lên phía cuối bản đồ nhặt vật phẩm nhiệm vụ đi kẻo nó biến mất đó.” Trong lòng đoán rằng người này chắc là đang luyện tập hay gì đó, thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn hảo tâm lên tiếng nhắc nhở.
“Ừm.” Một thanh âm nhỏ nhẹ bất ngờ vang lên, thế rồi nhân vật của Purple Petal chợt tung ra một đòn chém sau lưng tiêu diệt con nhện trong nháy mắt.
“Con gái?” Nghe thấy thanh âm có phần nữ tính Dương Khoa chợt sững sờ. Phải mất vài giây hắn mới mở miệng nói thêm một câu nữa để xác nhận lại: “Khi đến chỗ trụ đá bị đổ thì bạn leo lên đó để đến chỗ con trùm cho nhanh nhé, đừng đi vòng làm gì kẻo thời gian lâu quá vật phẩm biến mất đấy.”
“Cảm ơn.”
“Trăm phần trăm rồi. Cơ mà thôi kệ, cũng chẳng phải là động vật quý hiếm gì.” Thấy người này bỏ lại một lời cảm ơn nhắn gọn rồi đi mất hút Dương Khoa lắc đầu, kế đó hắn điều khiển nhân vật quay về chỗ ông lão để trả nhiệm vụ và nhận một bộ trang bị cơ bản dành riêng cho lớp nhân vật của mình.
“Thế là có gần đủ bộ rồi, thiếu mỗi cái nhẫn thôi. Vừa nãy người bạn rongmotmat kia nói gì ấy nhỉ? Nhẫn kiếm được ở “Tổ rắn”? Hay là ghé qua đánh thử xem sao, làm đủ một bộ ngắm cho đẹp rồi nghỉ chơi trò này luôn.” Sau khi đánh giá đống trang bị trên người một lúc, nhận thấy vẫn còn thiếu một món đồ Dương Khoa chợt nảy sinh ý định kiếm nốt cho đủ bộ. Thế rồi, hắn chợt thấy nhân vật của Purple Petal đi tới cho ông lão trả nhiệm vụ rồi rời khỏi phòng chơi ngay, trước khi hắn kịp nói thêm bất cứ câu gì.
“Có vẻ ít nói.” Thấy thế Dương Khoa nhún vai rồi cũng nhấn thoát nốt. Ra đến giao diện chính, hắn theo lời chỉ dẫn của rongmotmat tạo cho mình phòng chơi mới. Tim được cái tên “Tổ rắn” trong danh sách hầm ngục PVE, hắn nhấn chuột lựa chọn rồi nhấn tiếp vào nút tự động tìm kiếm đồng đội. Cũng theo như những gì rongmotmat đã đề cập đến trong quá trình chơi trước đó, “Tổ rắn” là một bản đồ tương đối khó để người chơi mới solo nên người này kiến nghị hắn nếu muốn đánh thì hãy tìm kiếm thêm một người đồng hành nữa.
Vài giây sau, hệ thống đã tìm được cho Dương Khoa một người chơi có cùng nhu cầu chinh phục hầm ngục “Tổ rắn”. Trùng hợp thay, người này không phải ai khác chính là người chơi kỳ quặc ban nãy.
Purple Petal.
“WTF, lại là cô gái ban nãy?” Nhớ đến vừa mới rồi người này chỉ quanh quẩn ở khu vực đầu bản đồ vờn qua vờn lại với con quái con, phản ứng đầu tiên của Dương Khoa là bấm vào nút thoát ra khỏi phòng chơi để tổ đội với người khác. Nhưng rồi thông báo của hệ thống hiện ra làm hắn phải bỏ ngay cái ý định đó đi:
“Chủ động thoát khỏi phòng chơi trong khi quá trình chiến đấu vẫn đang diễn ra sẽ bị cấm tham gia vào bất kỳ phòng chơi nào khác trong nửa giờ tới. Phải chăng người chơi vẫn muốn thoát?”
“Chẹp, cơ chế bảo hộ gì mà căng quá vậy?... Thôi kệ, giờ mà chờ nửa tiếng thì quá giờ về xừ nó rồi.” Trong lòng bất mãn hết sức với cơ chế bảo vệ người chơi thái quá, Dương Khoa đành chủ động lên tiếng chào hỏi:
“Này, xin chào. Trùng hợp quá lại gặp nhau rồi.”
“Ừm.” Người chơi tên “Purple Petal” này vẫn cứ kiệm lời như cũ.
“Lần này cố gắng hoàn thành hầm ngục bạn nhé.”
Purple Petal không đáp lại, thay vào đó nhân vật đạo tặc xuất hiện bên cạnh nhân vật của Dương Khoa chợt rút dao ra rồi bắt đầu chạy ngang chạy dọc. Không khó để đoán ra được người này sẽ lại có những hành động kỳ quặc tựa như ban nãy, Dương Khoa thở dài điều khiển nhân vật tiến về phía trước.
Khác với hầm ngục “Nơi ẩn náu của Nhện chúa” ban nãy, bản đồ của “Tổ rắn” khá nhỏ. Chỉ có một hố đất được bao quanh bởi một dãy núi đá. Chính giữa hố đất là một đàn rắn đang trườn qua trườn lại, trong đó con rắn lớn nhất thì lại cuộn người nằm im một chỗ. Khỏi phải nói cũng biết con đó chắc chắn là con trùm cần phải tiêu diệt.
Đánh giá kẻ địch xong, Dương Khoa quay đầu nhìn sang phía bên tay trái của mình. Chỉ thấy không biết từ lúc nào mà Purple Petal đã tìm được cho mình một con rắn nhỏ để bắt đầu luyện tập tránh né. Đến đây thì không nhịn được nữa hắn lên tiếng thắc mắc:
“... Này, bạn gì ơi. Đi cùng với mình tiêu diệt trùm để hoàn thành hầm ngục đi chứ? Sao bạn cứ đánh nhau mãi với một hai con quái con thế?”
“... Luyện tập thao tác.”
“Luyện tập thao tác? Vậy sao bạn không chơi màn hướng dẫn tân thủ ấy? Hay là mấy hầm ngục solo cũng được?”
“Thao tác trong màn hướng dẫn không được mở khóa đầy đủ.”
“Hầm ngục solo đâu?”
“Bị khóa.”
“Bị khóa? Sao lại bị khóa?”
“Hoàn thành xong rồi, mỗi ngày chỉ đi được một lần.”
“Ra thế, cơ mà phòng chơi PvP thì sao?”
“Đánh không lại.”
Đến đây thì Dương Khoa triệt để bó tay, cảm thấy mất thời gian hắn cũng chẳng buồn đôi co nữa mà điều khiển nhân vật lao vào đàn rắn đông nhung nhúc ở phía trước mặt. Nhưng hắn chẳng phải là người chơi gạo cội như rongmotmat mà chỉ là một newbie, cho nên phải khá vất vả hắn mới có thể tiêu diệt được hết lũ rắn lâu la.
“Ok, xong hết rồi. Giờ thịt nốt con trùm cuối, hy vọng nó dễ đánh như con nhện... oái nó gọi đệ!” Mon men tiến lại gần con rắn to lớn, đột nhiên Dương Khoa giật mình khi thấy nó vươn người lên nhìn hắn. Sau đó con rắn to lớn rít lên một tiếng, thế rồi từ trong lòng đất chợt xuất hiện vài con rắn con chui ra tiến về phía hắn.
“Móa! Con này gọi đệ liên tục à?” Vừa chạy vòng quanh vừa cố gắng tiêu diệt hết đám rắn con được triệu hồi, những tưởng sau khi tiễn đưa chúng về với cát bụi thì hắn đã có thể rảnh tay g·iết trùm nhưng không, bất cứ lúc nào hắn điều khiển nhân vật tiến lại gần con rắn lớn thì nó sẽ thực hiện bài cũ.
Cứ lặp đi lặp lại hai ba lần như vậy, cuối cùng thì hắn mới hiểu tại sao khi nãy rongmotmat lại nói rằng đây là một hầm ngục tương đối khó để người chơi mới solo.
“Chắc là một người sẽ xử lý đám rắn con để người còn lại thịt con rắn lớn, bởi vì hình như con này không di chuyển mà cứ nằm im một chỗ. Mà có khi nó còn không biết công kích nữa cơ, lại gần rồi mà vẫn không thấy có động tĩnh gì ngoài trò gọi đệ. Cho nên cách để chiến thắng hoặc là thế hoặc là dùng đòn công kích từ đằng xa kite (thả diều) con rắn lớn đến c·hết.” Mặc dù lờ mờ nhận ra được cách thức để chiến thắng con trùm, thế nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì Dương Khoa chẳng có cách nào để biến nó thành hiện thực cả.
Người thì có nhưng căn bản là người ta không chịu phối hợp. Công kích từ xa thì lớp nhân vật mà hắn chọn là chiến sĩ chứ không phải pháp sư hay cung thủ, ngoài các đòn đánh cận chiến ra thì chỉ có một chiêu ném đao để công kích những mục tiêu ngoài tầm với. Cơ mà tầm đánh lẫn sát thương của nó đều thấp một cách thảm hại.
Đánh mãi không xong, chán nản Dương Khoa điều khiển nhân vật của mình chạy về điểm xuất phát. Mắt thấy đám rắn con không đuổi theo nữa mà trở về với con rắn lớn, hắn thở dài ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường. Đã sắp đến giờ cơm tối, thế là hắn bèn quyết định buổi đi chơi ngày hôm nay kết thúc tại đây.