Chương 184: Bản Cập Nhật Fruit Ninja Lên Sóng
“Hì hì, sếp Khoa quá khen.” Nghe thấy lời khen ngợi của Dương Khoa, Thanh Lam chợt mỉm cười trông đáng yêu vô cùng.
“Không đâu, chị Lam giỏi thật mà.” Lật đến tờ cuối cùng liệt kê các loại cây cối cần phải vẽ, Dương Khoa liếc mắt đánh giá một chút rồi trả lại tập bản thảo cho Thanh Lam: “Vậy chị có cần đi tham khảo ở bên ngoài nữa không? Em thấy ở đây chị vẫn còn thiếu một vài loại cây chưa tham khảo được ở đâu nè.”
“Không cần đâu em ạ, trước mắt có từng này là đủ rồi. Những mẫu còn thiếu chị tham khảo thêm ở trên mạng cũng được.”
“Ok, vậy thì chị cứ triển khai công việc dần đi nhé. Đợi vài ngày tới em lo liệu xong một vài thứ rồi sẽ trao đổi thêm với chị sau.”
“Được. À phải rồi, bao giờ thì trò chơi “Cut the Rope” của em phát hành vậy?”
“Hôm nay chị ạ. Sao thế, chị sốt ruột à?”
“Ừ thì cũng... có một chút. Tại vì hôm kia chị nghe thấy anh Hoàng bảo là Hưng được xếp hạng cấp độ rồi, lại còn lên ngay 1 sao nữa nên chị hơi ghen tị.”
“Yên chí đi chị Lam, đợi một vài ngày nữa rồi chị sẽ được xếp hạng thôi. Cam đoan không kém anh Hưng.” Dương Khoa kém chút nữa thì bật cười thành tiếng. Bà chị này đúng là ngây thơ khó đỡ, có ai hồn nhiên nói rằng bản thân mình ghen tị với người khác như thế này không cơ chứ?
“Vậy thì tốt quá ( ̄~ ̄) . Thôi chị lên gác đây.”
Mang theo vẻ vui sướng Thanh Lam xách theo chiếc túi cồng kềnh của mình lên gác để bắt tay vào việc, bỏ lại Dương Khoa đứng một chỗ lắc đầu dõi theo. Kế đó, những thành viên còn lại của Ninja Studio cũng lục tục xuất hiện.
“Khoa đó à.”
“Hê nô chú Khoa.”
“Chào sếp Khoa!”
“Chào mọi người.... Ồ, hôm nay trông chị Ly chị Tú cười tươi thế? Hôm qua bảo vệ luận văn thế nào hai chị, kết quả tốt không?”
“Ngon lành! Nhất là Ly đây trăm phần trăm cầm bằng giỏi rồi!” Cẩm Tú nhanh nhảu trả lời, cánh tay đập nhẹ vào vai cô bạn thân của mình. Mà Hương Ly đứng bên cạnh thì mỉm cười tỏ vẻ đắc ý.
“Tuyệt vời quá, chúc mừng chúc mừng.... Mà này, thế có nghĩa là kỳ thực tập của chị Ly và chị Tú kết thúc rồi đấy nhỉ? Vậy thì hai chị tiếp tục làm việc ở đây nhé, để em còn bảo chị Lan chuyển hai chị sang ngạch nhân viên chính thức.”
“Tất nhiên, từ hồi mới làm bọn chị đã quyết định sẽ gắn bó ở đây lâu dài rồi. Nhỉ Ly nhỉ.”
“Đúng thế, bọn chị không ai nỡ bỏ mọi người ở đây được đâu.”
“Thế hôm qua những đứa nào nỡ bỏ chị lại với cả đống công việc thế hả?” Một giọng nói nghiêm khắc chợt vang lên phía sau lưng hai người. Tức thì vẻ mặt tươi cười của Hương Ly lẫn Cẩm Tú lập tức biến mất, cả hai chột dạ quay lưng lại:
“Oái! Chị Lan.”
“Chị Lan ạ, em chào chị.”
“Hai đứa này giỏi lắm! Đã dặn từ trước là công việc bề bộn nên bảo vệ luận văn xong phải về ngay giúp đỡ chị rồi, thế mà vẫn bỏ bê cả một buổi chiều để đi chơi cho bằng được. Tý nữa chị sẽ trừ lương tháng này của hai đứa.” Chỉ thấy Thu Lan đã đứng sau lưng Hương Ly và Cẩm Tú từ lúc nào không biết, cô khoanh tay lên tiếng mắng cả hai người ngay trước mặt Dương Khoa.
“Chị Lan tha cho em lần này điiiii, tại Ly nó đầu têu đấy chứ em đã bảo là phải về ngay giúp chị rồi!” Cẩm Tú nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thu Lan bám lấy cánh tay bà chị năn nỉ, đồng thời cô không chút do dự tố giác bạn thân của mình. Về phần Hương Ly thấy vậy cũng không chịu kém cạnh, cô chạy sang phía đối diện bám nốt cánh tay kia của Thu Lan lên tiếng van lơn:
“Kìa chị Lan, chị đừng cắt lương của em mà tội nghiệp. Có cắt thì cắt của Tú thôi, tại tự dưng nó gợi chuyện ra làm em c·hết thèm đấy chị.”
“Tao chỉ gợi ý thế thôi chứ ai bảo mày nhất định kéo tay tao đi hả Ly?”
“Ai bảo mày reo rắc những ý tưởng ấy vào đầu tao suốt bữa ăn trưa làm tao không chịu được?”
“Ngừng!” Cảm thấy không chịu nổi cảnh chèo kéo Thu Lan gạt tay hai người đàn em ra, sau đó cô ra lệnh cho cả hai: “Bây giờ lên gác sửa soạn làm việc nhanh lên, ngày hôm nay có rất nhiều công việc cần phải hoàn thành xong hết đấy. Đứa nào làm tốt thì cuối ngày chị sẽ cân nhắc tha cho.”
“Vâng ạ!” Cả hai người đồng thanh trả lời rồi chạy ù lên gác. Nhìn bóng lưng của cả hai biến mất khỏi tầm mắt Thu Lan mới quay sang phía Dương Khoa chuyện trò đôi câu:
“Hai đứa này bắt đầu chểnh mảng rồi em ạ, xem chừng thời gian tới chị phải cho cả hai vào khuôn khổ mới được. Có thế thì sau này mới yên tâm giao lại trọng trách cho tụi nó.”
“Cái đó thì nhờ chị thôi. Cơ mà chị cứ uốn nắn từ từ, trẻ tuổi ai chả có lúc mắc sai lầm?”
“Uốn nắn mãi rồi mà có nghe đâu, bây giờ cứ phải đánh vào kinh tế cho chừa. Việc bận như thế mà hứng lên một cái nói nghỉ là nghỉ ngay được.... Thế lúc nãy cả hai đứa nó nói chuyện gì với em đấy?”
“Khoe thành tích bảo vệ luận văn trên trường lớp, cộng thêm quyết định sẽ gắn bó với Ninja Studio lâu dài vì không nỡ bỏ mọi người ở đây. (cười)”
“Có mà không nỡ bỏ đống tiền kiếm được ở đây thì có.” Thu Lan bĩu môi rồi chuyển sang câu chuyện liên quan: “Sẵn nhắc tới tiền, tuần sau chị cùng với chị Nhung sẽ sang bên phía GVN để lấy khoản phân phối lợi nhuận tháng đầu tiên của “Fruit Ninja” nhé. Với cả theo như số liệu ngày hôm qua bên đó gửi về thì trò chơi đã chính thức cán mốc 1 triệu lượt tải xuống trên cả hai thị trường trong nước và quốc tế rồi em ạ.”
“Hay lắm! Lát nữa chị Liễu đến em sẽ thông báo cho chị ấy biết để đưa tin cùng với phiên bản cập nhật.” Dương Khoa vừa dứt lời thì chợt trông thấy Cẩm Tú hớt ha hớt hải quay lại chỗ của hắn:
“Sếp Khoa ơi nãy chị quên mất.... Chị Lan cho em xin phép trò chuyện riêng với sếp Khoa một phút được không ạ?”
“... Nhanh lên đấy.” Thu Lan xoay người rời đi, thấy vậy Cẩm Tú thở ra một hơi rồi nói nhỏ cho mình Dương Khoa nghe thấy:
“Trưa nay chị tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ở bên nhà chị và muốn mời tất cả mọi người tham dự, sếp Khoa thông báo cho mấy anh em ở dưới này biết giúp chị nhé.”
“Tiệc cơ à, nhân dịp gì mà ăn mừng thế?”
“Nhân nhiều dịp lắm! Chị với Ly hoàn thành chương trình học đại học nè, cảm ơn mọi người ở đây đã giúp đỡ bọn chị trong thời gian qua nè, chào mừng nhận được công việc chính thức nữa. Tóm lại là chị định làm một bữa lớn, cho nên hy vọng mọi người có thể tụ tập đông đủ.”
“... Theo em nghĩ là chị nên chuyển sang liên hoan vào buổi tối đi, chờ cho chị Lan nguôi giận thì mới có thể mời được chị ấy tham dự. Chị ấy vẫn còn tức quả trốn việc chiều hôm qua của hai chị lắm đấy.”
“Ài, buổi tối thì nhà chị lại tụ tập đông người không tiện tổ chức sếp ạ. Chứ chị cũng muốn tổ chức buổi tối để ngồi cho thoải mái lắm chứ?”
“Vậy thì ra nhà hàng?”
“Thôi, chị đang nghèo. Tự mua đồ về làm cho đỡ tốn.”
“... Cái câu chị nghèo ấy không một người nào trên Trái Đất tin đâu.” Dương Khoa bĩu môi: “Mà nếu nhà chị không tiện tổ chức tiệc thì bê sang đây cũng được. Tha hồ rộng rãi đủ chỗ lại chằng làm phiền đến ai.”
“Liệu có được không?”
“Được chứ sao không được? Cứ quyết định thế đi, tý nữa em sẽ bảo mọi người tối nay ai rảnh thì ở lại.”
“Ừ, vậy thì nhờ sếp Khoa nhé. Thôi chị lên gác đây không có chị Lan lại giận.”
“Đúng rồi đấy, hôm nay hai chị cố gắng làm thế nào để vừa lòng chị Lan đi. Hôm qua em đây phải căn ngăn mãi chị ấy mới không ra tận nơi bắt hai chị về đó.”
“Ứ tin, sếp Khoa toàn chém gió.” Cẩm Tú để lại một cái lườm nguýt rõ dài rồi đi mất.
...
Cùng lúc đó, tại công ty BFG Company.
“Bình đâu rồi, trò chơi đã được đưa lên cửa hàng chưa đấy?”
“Dạ em đưa lên từ một tiếng trước rồi anh.”
“Trừ đi lượng đặt trước thì số liệu hiện tại ra sao?”
“Đã có 2500 lượt tải về anh ạ. Số điểm trung bình là 4 sao với 87 người bình chọn."
“Tốt! Mấy đứa tiếp tục đẩy mạnh công tác tuyên truyền, đồng thời thông báo bộ phận chăm sóc khách hàng phối hợp chặt chẽ với chúng ta. Nhớ nhắc lại cho họ biết đây là dự án trọng điểm của năm đấy!”
“Vâng!”
Trong căn phòng làm việc âm u, sau khi phân phó cho đám nhân viên cấp dưới bắt tay vào làm việc Nam mới về chỗ của mình ngồi xuống. Trải qua hàng tháng trời lo toan, cuối cùng thì hiện tại bản thân cũng đã có thể nghỉ ngơi thư giãn một chút ngắm nhìn thành quả trước mắt.
“Không tệ chút nào. “Kỵ sỹ rau củ” vừa mới được mở bán được một tiếng đồng hồ mà số lượt tải xuống của nó đã đạt đến một phần tư con số kỳ vọng trong ngày đầu tiên phát hành. Xem ra nước cờ lần này mình đi đúng rồi.” Nở nụ cười đắc ý, Nam lại rút bao thuốc ra châm một điếu để thưởng thức.
Quả nhiên, chỉ cần bám theo thanh niên Dương Khoa này sát gót thì không sợ không có lộc ăn.
“SmileIndie à, rất nhanh thôi thì ông đây sẽ trở về. Tụi bay cứ chờ đấy.” Trong cơn phê, Nam vẫn không quên rủa xả kẻ địch truyền kiếp của mình, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng trở nên dữ tợn. Thế rồi đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không tìm được việc gì để làm, Nam dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi mở máy tính lên lướt qua một vài trang web để nắm bắt tình hình thị trường trò chơi điện tử trong nước.
“... Lại thêm một tờ báo công khai xin lỗi “Flappy Bird”? Đám Thiên Không lần này chơi lớn thế, đếm từ hôm kia đến giờ phải hơn chục tờ báo rồi đấy.” Nhìn thấy nội dung bài báo mới nhất trên màn hình Nam tỏ vẻ khinh khỉnh. Chuyện tập đoàn Thiên Không liên hệ với một số tờ báo để tạo thành liên minh chèn ép Dương Khoa vốn đã được Nam biết rõ từ lâu, bởi vì trong số những tờ báo này có cả đồng bọn hợp tác chặt chẽ với BFG company. Cho nên không khó để cho Nam có thể nắm rõ được ngọn ngành câu chuyện.
“Có điều chơi lớn nên thua cũng lớn. *** ai mà ngờ nổi thanh niên không biết từ đâu chui ra này lại là con cháu của gia đình có quyền có thế. Mấy tờ báo chửi bới hăng nhất quả này không c·hết cũng dặt dẹo, may mà mình chỉ đạo mấy ông kia đừng sao chép bối cảnh trò chơi “Fruit Ninja” từ trước không thì cũng toi.” Đang suy nghĩ miên man, Nam chợt giật mình khi nghe thấy một nhân viên trong phòng kêu lên thất thanh:
“Anh Nam ơi, có biến!”
“Biến cái gì? Bình tĩnh đi chứ, làm gì mà cứ sồn sồn lên như mấy mụ hàng cá thế?” Nam nhíu mày nhìn về phía nhân viên cấp dưới vừa hô hoán, chỉ thấy người này hướng về phía mình chỉ tay vào màn hình:
“Là về Ninja Studio của Dương Khoa. Ở bên đó vừa mới tung ra bản cập nhật mới của “Fruit Ninja”.”
“Cập nhật? Sao lại cập nhật đúng vào lúc này?” Đánh hơi thấy có gì đó không ổn Nam đứng lên tiến về phía nhân viên vừa đi vừa nói: “Có những tính năng gì mới?”
“Có tính năng chiến đấu với bạn bè thưa anh, ngoài ra còn có thêm một chế độ minigame.”
“Chiến đấu với bạn bè? Thử tải phiên bản đó xuống xem nó có những thay đổi nào.” Nam vừa mới lên tiếng phân phó xong, người nhân viên tên Bình ngồi bên cạnh chợt xen vào:
“Anh Nam, trong phần đánh giá trò chơi bỗng dưng xuất hiện một số lời bình luận rằng chúng ta sao chép trò chơi “Fruit Ninja”.”
“Thì kệ chúng. Trò nào chúng ta chẳng đi sao chép người khác? Tụi nó nói chán rồi thì cũng phải mỏi miệng thôi chứ nói được mãi chắc? Chuyện này anh dặn mày cách xử lý bao nhiêu lần rồi còn gì?
“Nhưng thưa anh, những người này còn nói thêm “Fruit Ninja” vừa mới cập nhật thêm một số tính năng nên hãy chơi trò chơi đó để có được trải nghiệm một cách đầy đủ nhất. Đừng nên chơi phiên bản lỗi này làm gì cho tốn tiền tốn thời gian ạ.”
“... ** kiếp, từ bây giờ trở đi mày xóa ngay những cái bình luận kiểu ấy đi cho anh.” Niềm vui vừa mới có được nhanh chóng tan biến, mang theo vẻ mặt buôn bực Nam nhấc chân rời khỏi phòng. Trước khi đi Nam không quên để lại cho đám nhân viên cấp dưới đôi câu:
“Mấy đứa tiếp tục làm việc như bình thường, nhất là thằng Bình cứ thẳng tay xóa đừng có ngại gì cả. Ai hỏi anh đi đâu thì bảo anh sang phòng thiết kế.”