Chương 153: Đạt Thành Hợp Tác
“À vâng... cảm ơn anh. Em cũng vậy.” Dương Khoa điềm đạm nói lời khách sáo, trong lòng tỏ ra tương đối nghi hoặc trước sự nhiệt tình có chút thái quá của người đàn ông mình vừa mới gặp mặt lần đầu.
“Cứ gọi anh là Quốc. Không biết Lan đây đã kể về anh cho hai em biết chưa, nhưng thôi ta mới gặp nhau thì anh cứ giới thiệu lại lần nữa cho nó có quy củ nhé. Anh là trưởng phòng phát hành của GVN, cũng là người được Ban Giám đốc công ty uỷ quyền ký kết hạng mục hợp tác phát hành trò chơi giữa hai bên trong ngày hôm nay.”
Rất dõng dạc và tự tin, thế nhưng Dương Khoa vừa mới có được một chút ấn tượng tốt đẹp thì lại thấy người này tiếp tục tâng bốc hắn: “Nhưng mà so với Khoa đây thì anh đúng là không bằng được. Còn trẻ như vậy mà đã là ông chủ rồi, lại còn là một nhà chế tác trò chơi tài ba nữa. Đợt vừa rồi anh có nghe thấy mấy anh em bên phía Navigame họ đánh giá cao về em lắm, ai cũng nói em là thiên tài trăm năm khó gặp!”
“… Anh quá khen, chỉ là tham mưu một vài chi tiết nhỏ không đáng kể mà thôi.”
“Đâu có, anh nghe rõ ràng bên đó nói là đóng góp của em quan trọng lắm cơ mà?... Em cứ khiêm tốn quá làm gì, chúng ta sắp sửa là đồng bọn hợp tác với nhau rồi, không cần thiết phải ngại ngùng như thế này đâu. (cười)”
“… Tính cách người này có phần tương tự với ông anh Hoàng. Nhưng mình chẳng thích cái kiểu tâng bốc quá đà thế này tý nào, nghe cứ như đang diễn kịch ấy. Thêm nữa từ bao giờ mà Navigame và GVN lại thân thiết đến mức trao đổi cho nhau biết tin tức tình báo thế này, không phải hai bên vốn ghét nhau lắm sao?” Âm thầm đánh giá trong giây lát Dương Khoa mỉm cười đáp lại với vẻ khiêm nhường như cũ:
“Anh cứ quá lời, em vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi lắm.”
“Lại khiêm tốn rồi…. Ấy c·hết mọi người ngồi đi, đứng có đứng cả như thế làm gì…. Nhiên đâu rồi, mời mọi người uống nước đi em.” Thấy Dương Khoa có vẻ không mấy hứng thú với những lời khen ngợi của mình Quốc lập tức chuyển mục tiêu sang hai đối tượng còn lại. Anh đưa tay lên mời mọi người an toạ đồng thời phân phó thư ký của mình mang trà nước ra chiêu đãi khách khứa.
“Không phải nước nôi gì đâu chị Nhiên ơi. Anh Quốc à, ta tranh thủ vào việc luôn cho nhanh đi để bọn em còn về sớm giải quyết công việc.” Chỉ thấy Thu Lan đột nhiên khoát tay ngăn người thư ký lại.
“Về luôn ấy hả? Sao phải vội thế Lan, hôm nay ký kết xong anh còn đang định mời bọn em ở lại để anh chiêu đãi một bữa đây này. Nhân dịp đôi bên đạt thành hợp tác chúng ta ngồi với nhau một buổi để tăng tình hữu nghị chứ? Có cả sếp em ở đây mà việc gì phải lo, đúng không Khoa?”
“… Vẫn là để hôm khác đi anh Quốc ạ, hôm nay bọn em có chút chuyện cần phải giải quyết ngay.” Dương khoa lên tiếng từ chối. Thực ra không từ chối không được, vì hắn lại vừa bị Thu Lan đá nhẹ một cái vào chân ra hiệu phối hợp với cô.
“Chà chà, các em chăm chỉ quá. Giá mà nhân viên bên anh ai cũng được như thế này thì tốt....Thôi cũng được, Nhiên lấy hợp đồng ra cho mọi người xem đi.”
Nghe thấy Quốc phân phó, thư ký Nhiên từ chiếc cặp hồ sơ tuỳ thân lấy ra một tập giấy tiến về phía ba người trước tiên:
“Đây là giấy uỷ quyền của Ban Giám đốc về việc trao lại quyền ký kết hợp đồng phât hành cho anh Quốc đây. Còn đây là hợp đồng phát hành, mời mọi người xem qua rồi cho ý kiến về nội dung chi tiết. Nếu không còn bất cứ vấn đề gì cần chỉnh sửa hay thảo luận lại thì hai bên có thể tiến hành ký kết.” Trao cho Thu Lan một tờ công văn và một bản hợp đồng, thư ký Nhiên mới cầm bản hợp đồng còn lại mang về đưa cho Quốc.
Ngồi bên cạnh cùng Thu Lan theo dõi các điều khoản trên bản hợp đồng Dương Khoa cảm thấy tương đối hài lòng, nội dung của chúng nếu so với những bản hợp đồng phát hành trò chơi “Bejeweled” hay “Slither” hắn từng ký kết trước đó hiển nhiên là ưu việt hơn khá nhiều. Cũng dễ hiểu vì quy mô của hai công ty GVN và SmileIndie vốn chưa bao giờ có cùng thứ bậc cả.
Chỉ là hai người ngồi bên cạnh hắn thì lại có những suy nghĩ khác hẳn. Nhất là Liễu, rất nhanh chóng Dương Khoa nhận ra rằng để cô đi theo mình tới đây là một điều vô cùng sáng suốt. Với vốn liếng kinh nghiệm dày dặn của bản thân, chỉ mới cầm lấy hợp đồng phát hành nhìn qua một lần cô đã không chút phân vân lật ra toàn bộ những bẫy câu chữ tồn tại bên trong các điều khoản hợp tác.
Mặc dù chúng chỉ là những chi tiết rất nhỏ không ảnh hưởng nhiều đến đại cục, nhưng nếu cứ để nguyên những cái bẫy này không động tới thì Dương Khoa hắn chắc chắn sẽ là người chịu thiệt. Bởi vì không hiểu trùng hợp hay cố ý mà tất cả những cái bẫy này đều nhắm về phía Ninja Studio.
“Anh Quốc hình như không có thành ý hợp tác lắm thì phải. Hợp đồng bên anh soạn kiểu gì mà có lợi cho bên anh quá thế?” Thấy một số ý kiến của Liễu giống với suy đoán của mình Thu Lan cũng nhíu mày, giọng cô bắt đầu trở nên sắc bén.
“Sao em lại nói thế, anh thực sự muốn hợp tác với các em mà Lan. Đây chỉ là một vài sai sót trong khâu đánh máy thôi, sửa lại một chút là được ấy mà.” Vẫn giữ nụ cười trên môi Quốc quay sang trách cứ thư ký của mình: “Nhiên đâu, em về đánh máy lại cho anh bản hợp đồng theo ý của Liễu đi. Thật là, sao hôm nay đội ngũ bọn em tắc trách thế? Làm xong rồi không chịu kiểm tra lại gì cả.”
“Vâng.” Thư ký Nhiên mặt không cảm xúc tiếp lấy bản hợp đồng bị Liễu gạch mấy nét phía trên rồi mang ra khỏi phòng.
“Cơ mà em Liễu đây cũng tinh tường đấy chứ nhỉ. Sao hôm nọ hai bên thoả thuận sơ bộ nội dung hợp tác em lại không đến thế? Em mà đến thì có phải là công tác đàm phán nó diễn ra suôn sẻ đi bao nhiêu không!” Trong lúc chờ đợi bản hợp đồng mới, Quốc cố gắng làm dịu bầu không khí bằng cách lên tiếng tán dương Liễu.
“Hôm đó em bận chút việc.” Liễu trả lời qua loa.
“Mà này, anh có một câu hơi riêng tư Liễu ạ. Anh trông em quen lắm, không biết hai ta đã gặp nhau lần nào chưa thế?”
“Chưa, hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh đấy.”
“Thế thì lạ quá. Anh không đùa đâu trông em quen cực kỳ luôn, cảm giác của anh anh biết mà.”
“Có thể là anh nhầm em với ai đấy thôi.”
“... Vậy à.” Trên khuôn mặt Quốc vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng thấy Liễu nói như vậy anh cũng không tiện đào sâu thêm nữa. Tiếp đó anh chuyển sang hỏi thăm Dương Khoa một vài câu liên quan đến Ninja Studio để g·iết thời gian.
“Hợp đồng đã sửa lại của mọi người đây.” Hơn mười phút sau, thư ký Nhiên quay trở lại phòng với hai bản hợp đồng mới trên tay. Trải qua một hồi xem xét lại, lần này thấy không còn vấn đề gì nữa Liễu mới gật đầu nói với Dương Khoa có thể đặt bút ký tên. Về phần Quốc, anh đã sớm ký xong bản hợp đồng trong tay từ lúc thư ký đưa cho rồi.
“Như vậy thì bây giờ chúng ta chính thức trở thành đối tác của nhau rồi các em.” Trao đổi hợp đồng trong tay cho nhau, Quốc tỏ vẻ phấn khởi bắt tay Dương Khoa thêm một lần nữa: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ. Giờ cũng muộn rồi, mong anh chị thông cảm bọn em phải đi luôn đây.” Bắt tay tượng trưng cho có lệ xong, Dương Khoa lập tức ra hiệu cho Liễu và Thu Lan cầm theo bản hợp đồng vừa ký kết rồi nói lời tạm biệt. Dọc đường rời khỏi trụ sở công ty GVN cả ba người không ai nói bất cứ câu nào, chỉ đến khi ra đến ngoài đường hắn mới thở ra một hơi:
“Em thấy người này có vẻ giả dối thế nào ấy các chị ạ. Cũng không biết lần này hợp tác với GVN có phải là ý tưởng đúng đắn hay không nữa.”
“Tên này trông cười nói thế thôi nhưng khá là ranh ma. Chỉ từ cái bản hợp đồng ban đầu là đủ biết rồi, có chút xíu lợi ích nhỏ như con muỗi cũng không bỏ qua. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.” Nghe thấy Dương Khoa phàn nàn Liễu gật đầu tán thành.
“Ồ, sao chị Liễu biết rõ thế? Chị bảo là chưa từng gặp người này bao giờ cơ mà?”
“Ừ, nhưng anh Tịch thì tiếp xúc với tên này nhiều rồi. Theo lời của anh ấy kể cho chị thì tên này nổi tiếng với những trò tham lợi nhỏ, chỉ cần không cẩn thận một cái là mình ăn thiệt ngay.”
“Chậc, biết thế thì từ đầu mình đừng hợp tác với loại người này chị Lan ạ.”
“Nhưng mình làm gì có lựa chọn tốt hơn hả em? Hay là em muốn chọn GETA?” Thu Lan đáp lại.
“Giờ này em hơi hối hận vì không chọn Biển xanh rồi đấy.”
“Thôi đi, với cái tính ông cụ của em mà chọn Biển xanh thì chị đây đi bằng hai tay. Mà thôi em cứ yên tâm đi, bản hợp đồng cuối cùng này không còn vấn đề gì đáng lo nữa đâu.”
“Phải đấy, với cả ký kết xong rồi có muốn lật lại cũng chẳng được. Em không thích thì lần sau tránh người ta ra là xong.” Liễu rút điện thoại ra nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Gần mười giờ rồi, ta gọi taxi về thôi không có muộn mất.”
“Em gọi đây rồi. Mà mới có mười giờ sao phải vội thế chị?”
“À, bây giờ chị với Lan phải tranh thủ về phòng làm việc lên kế hoạch gây dựng bộ môn truyền thông trong thời gian sắp tới, không có buổi chiều chị lại phải chạy sang SmileIndie rồi. Mà ngày mai thì Lan lại không có mặt ở đây.”
“Ồ, thế thì ta về luôn vậy. Hiếm có một dịp ra ngoài chơi em còn đang định rủ hai chị cà phê cà pháo một bữa.... Xe đến rồi chị.”
...
“Em chắc chứ Nhiên?” Sau khi đưa tiễn ba người Dương Khoa ra về, hai người Quốc và Nhiên vẫn còn nán lại bên trong căn phòng tiếp khách bàn tán với nhau về nội dung cuộc ký kết vừa rồi.
“Chắc trăm phần trăm, ngày xưa em và cô ta từng ngồi cạnh nhau nên em nhớ rõ lắm.” Nhiên gật đầu trả lời với ánh mắt lấy lòng, vẻ vô cảm ban nãy biến mất không còn sót lại chút gì.
“Chà chà, cứ tưởng lần này ngon ăn ai dè lại gặp kỳ đà cản mũi.” Quốc cũng không còn duy trì khuôn mặt lúc nào cũng cười nữa, mặt mày âm trầm anh nhét vội bản hợp đồng vừa ký kết vào trong cặp hồ sơ: “Bảo sao anh cứ thấy quen quen, hoá ra là bại tướng dưới tay.”
“Bại gì? Đợt vừa rồi các anh có thắng đâu mà.” Khóe miệng của Nhiên cong lên trông vô cùng mị hoặc.
“Đó là do ông Trường non tay thôi, chứ để anh cầm đầu đội ngũ truyền thông đợt đó thì còn lâu mới buông tha tụi nó sớm thế. Lại thêm mấy đồng minh mà đám người Thiên Không tìm đến cũng không đáng tin cậy nữa, không phối hợp chặt chẽ với nhau để tụi nó trốn thoát được một kiếp đúng là đáng tiếc.” Quốc tỏ vẻ coi thường ra mặt rồi đứng lên: “Mà thôi, lần này chúng ta có cơ hội kiếm lớn nên mấy món lợi nhỏ bỏ qua cũng được. Có khi hoa hồng kiếm được ở thương vụ này đủ để anh em ta ăn chơi nhảy múa cả năm ấy chứ.”
“Anh thật sự tin tưởng lời của người bên Navigame sao?”
“Nếu là người khác thì còn phải xét, thế nhưng đến cả tay Nghĩa cũng phải khen ngợi thanh niên Khoa này thì chắc là có tài thật. Với cả bộ môn phân tích của chúng ta cũng từng đưa ra dự báo trò chơi này có khả năng thành công lớn trên thị trường quốc tế, cho nên hôm nay anh mới chịu bỏ qua như vậy.”
“Đến cả người bên bộ môn phân tích cũng công nhận cơ à anh?”
“Ừ, cũng vì thế mà hôm nọ anh mới nói muốn đóng gói luôn cả thị trường trong nước. Có điều hôm đấy chắc là anh nói hơi quá nên bị con bé già dặn kia nhìn ra.” Quốc nở nụ cười quay sang nhìn Nhiên: “Thôi, chuyện này qua rồi không nhắc tới nữa. Giờ hai anh em mình chạy sang “L'amour” là vừa vặn đấy. Đám nhà quê này không đi ăn tiệc thì càng tốt, trưa nay anh em mình tha hồ đánh chén!”
“Anh Quốc à, có mỗi hai anh em mình đi ăn thôi thì phí quá. Em gọi mấy cô bạn thân tới tham dự cùng có được không?” Mắt Nhiên bỗng dưng sáng lên, cô tỏ vẻ nũng nịu tiến lại gần Quốc.
“Ha ha ha, vô tư! Có bao nhiêu em cứ gọi hết đến tham dự cho vui, anh bao tất!... Cơ mà đổi lại thì tối nay phải chiều anh đấy.” Nhân cơ hội này bàn tay của Quốc chợt mò tới bộ vị n·hạy c·ảm trên người thư ký Nhiên.
“Ai nha! Đáng ghét! Lại bắt người ta phải chiều rồi.~~~”
...
----------