Chương 13: Thảo My
“Tác giả đội mồ sống dậy kìa!”
“Có thể mod game? Các nhà khoa học đâu làm việc mau, ta muốn có phiên bản hiển thị mìn!”
“Tác giả sắp có trò chơi mới? Phấn khích phấn khích! (/^▽^)/”
“Mới hơn một tháng đã sản xuất ra trò chơi mới? Ít ra còn có lương tâm, tạm tha cho tội c·hết.”
“Mấy bố phía trên ngây thơ vờ lờ, tác giả nói vài câu cũng tin. Tỉnh lại đê!”
“Không biết nữa, tôi nghĩ khả năng lão tác có hàng thật. Chờ mong! .”
“Đề nghị tác giả lần này thu phí trò chơi mới. Nếu đảm bảo về mặt chất lượng sẽ mua ủng hộ.”
“Đùa giỡn. Lần này không thu phí chả nhẽ lại để cho các ngươi quen hơi chơi chùa tiếp?” Dương Khoa khịt mũi đóng lại laptop sau khi trông thấy dòng bình luận cuối cùng. Về công tác thu hồi vốn hắn cũng có tính toán đại khái, nhưng phải đợi sau khi đăng ký bản quyền xong xuôi mới triển khai tiếp.
Mai vẫn phải bỏ thời gian đi một chuyến tới Cục, nhưng chẳng có cách nào khác, Dương Khoa vẫn chưa gom đủ tài chính để lập quỹ thanh toán trực tuyến tại đó.
...
----------
Cục Bản quyền, trưa hôm sau.
“Năm mười mười lăm hai mươi.... Ồ, ra đây rồi.”
Sau một hồi ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong phòng chờ từ tờ mờ sáng, đến khoảng gần trưa Dương Khoa mới trông thấy người nhân viên xét duyệt đi ra với thông báo trò chơi đăng ký bản quyền thành công. Phải nói là thủ tục lần này lâu hơn “Minesweeper” khá nhiều, cũng hợp lý nếu như so sánh về mặt nội dung của cả hai trò chơi.
Bất quá hiệu suất làm việc như vậy Dương Khoa đã cảm thấy rất hài lòng. Sau lần đăng ký trước hắn đã bỏ một chút thời gian để tìm hiểu thủ tục đăng ký bản quyền tại thế giới này. Theo đó thời gian chờ đợi bản quyền đăng ký thành công mặc dù ngắn lại rất nhiều so với thế giới cũ nhưng cũng phải dao động trong khoảng một vài tiếng tới một vài ngày. Mà có thể giải quyết ngay trong ngày như trường hợp của “Bejeweled” chứng tỏ hiệu suất làm việc đã rất cao rồi.
“Cảm ơn.” Dương Khoa mặt mày niềm nở tiếp lấy chứng nhận bản quyền từ người nhân viên Cục. Dù biết bản thân việc đăng ký trò chơi sẽ không gặp phải vấn đề gì, nhưng cũng như lần trước chỉ tới khi cầm lấy kết quả chút lo lắng còn sót lại trong lòng hắn mới hoàn toàn tiêu tan.
Khoan khoái bước ra khỏi Cục, Dương Khoa tiếp tục hành trình đi bộ tiết kiệm tiền trở về phòng trọ. Nhưng hắn không biết rằng, ngày hôm nay sau lưng mình có hai thân ảnh quen thuộc ngồi trên một chiếc ô tô kín đáo núp bên vệ đường lặng yên theo dõi hắn.
“Thưa ông, có cần vào Cục xác nhận lại không ạ?” Trầm mặc một lúc, người vệ sĩ tên Thiết lên tiếng.
“Không cần đâu. Trông điệu bộ của nó là biết rồi.” Dõi theo thân ảnh Dương Khoa đi xa dần, Dương Trạch trầm ngâm lên tiếng. Ngay từ sáng sớm, nhận được tin báo từ vệ sĩ ông đã quyết định nghỉ một buổi làm việc để theo dõi thằng con ông từ đằng xa, với mục đích không gì khác ngoài việc xác nhận thêm một lần nữa việc nó đã triệt để thay đổi hay chưa.
Từ nét nghiêm nghị trên khuôn mặt dần dần giãn ra, có thể thấy được kết quả trước mắt đã không khiến cho Dương Trạch phải thất vọng.
Xem ra thằng con ngỗ nghịch cũng bắt đầu biết lo cho bản thân rồi.
Dưới sự giá·m s·át gắt gao của vệ sĩ, tình cảnh mấy ngày hôm nay của Dương Khoa không có gì lọt qua được mắt ông. Trò chơi đầu tay thành công đẩy ra thị trường, bản thân tự mình kiếm được những đồng tiền đầu tiên, đáng quý hơn nữa là không ngủ quên trên chiến thắng mà tiếp tục suy tính bước phát triển tiếp theo.
Xem ra đã đến lúc cho vợ ông một liều thuốc an thần.
Hai tháng nay Dương Trạch vẫn giấu Ngọc Linh - vợ ông về những chuyển biến của Dương Khoa, chỉ nói hàm hồ rằng vệ sĩ của ông vẫn đang giá·m s·át chặt chẽ thằng con. Dù vậy vợ ông vẫn cứ thở ngắn than dài hàng tối vì thằng con lưu lạc bên ngoài.
Tính toán, chuyện này ông cũng phần nào có lỗi.
...
Trên đường về Dương Khoa tiện thể tạt vào một tiệm tạp hóa, mua ít đồ hộp tiện lợi để mang về làm cơm. Vốn định ăn tươi một bữa, chẳng qua không nghĩ tới chuyến đăng ký bản quyền trò chơi “Bejeweled” ngày hôm nay lại tốn nhiều thời gian đến vậy.
Thôi kệ, ăn gì mà chẳng là ăn. No cái bụng là được.
Xách túi đồ bước lên cầu thang, Dương Khoa tiến tới cửa phòng trọ. Theo bản năng hắn tra chìa khóa vào ổ mở cửa, thế nhưng hắn đột nhiên phát hiện cánh cửa phòng đã hé mở từ lúc nào.
Cửa không khóa!
“Có trộm!” Phản ứng đầu tiên của Dương Khoa là vứt chiếc túi đựng đồ ăn sang một bên rồi bật người lao thẳng vào phòng. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Btop!
Phòng trọ hắn ở chẳng có đồ vật gì làm Dương Khoa lưu luyến, ngoại trừ món đồ trời ban cho này. Chẳng may chiếc Btop có mệnh hệ gì... nghĩ tới đây hắn bèn vọt vào nhanh hơn!
Kia rồi, một thân ảnh đang loay hoay cầm một cái gậy dài đứng gần hộc tủ đựng Btop. Dương Khoa nhanh chóng lao tới định thực hiện một cú vật ngã bất ngờ. Thế nhưng mới bước được hai bước Dương Khoa chợt khựng lại.
Khoan đã.
Sao người này lại ở đây?
Trong lòng Dương Khoa đột nhiên dâng lên một trận xao động lạ thường khi nhận ra đôi nét quen thuộc của người trước mắt. Cùng lúc này, dường như nghe thấy động tĩnh phía sau lưng thân ảnh “k·ẻ t·rộm” chợt quay đầu nhìn lại. Một cô gái ăn vận một bộ tạp dề, trong tay đang cầm một chiếc chổi cán dài hiện ra trong tầm mắt Dương Khoa.
Cô gái này nhìn qua chỉ trạc tuổi hắn, sở hữu khuôn mặt thanh tú động lòng người với mái tóc đen dài buộc gọn phía sau. Dáng người cô gái vô cùng cân đối, thân hình mảnh mai với những đường cong tuyệt mỹ ẩn hiện sau chiếc tạp dề rộng thùng thình.
Có thể nói cô gái trước mắt dù còn rất trẻ nhưng đã sở hữu cho mình những điều kiện cần và đủ để có thể trở thành một giai nhân tuyệt sắc. Có điều dáng dấp, cử chỉ của cô gái lúc này lại gợi cho người ta cảm nhận được một nét ôn nhu vô cùng quen thuộc.
“Anh Khoa!!!”
Trông thấy Dương Khoa, cô gái trẻ hét lên sung sướng. Chiếc chổi trong tay rơi xuống đất, cô lao thẳng vào lòng hắn ôm một cái thật chặt. Dương Khoa theo bản năng đón lấy cô gái, trong đầu không ngừng xuất hiện những mảnh vụn ký ức rời rạc của cố chủ.
Một người, lặng lẽ xuất hiện trong cuộc đời hắn từ thưở còn thơ bé.
Một người, cùng hắn lưu giữ những ký ức đậm sâu, những niềm vui vô tư con trẻ.
Một người, dù lớn lên tiếc nuối tách biệt, theo năm tháng qua đi vẫn chưa một lần biến mất khỏi cuộc đời hắn. Những câu chuyện bông đùa nửa đêm, những lời trêu chọc, những lời bộc bạch tâm tình... vô hình chung gắn kết tâm hồn hai con người lại gần nhau.
“Thảo My, sao em lại ở đây?” Cố gắng tỉnh hồn trở lại Dương Khoa lên tiếng, cả người ngượng ngùng như muốn tránh thoát cái ôm nhưng vô ích, cô gái trong lòng hắn không muốn buông tay ra.
“Còn không phải tại anh à? Mấy tháng trời không liên lạc, hay là quên em rồi?” Thảo My ngước mặt lên phồng má tỏ vẻ hờn dỗi.
“Đâu có, dạo này anh hơi bận tý ấy mà.” Trông thấy bộ dạng dễ thương của Thảo My Dương Khoa không nhịn được giơ tay véo nhẹ hai bên má khiến cô nàng phải bật cười. Chiêu này hiệu quả ngay tức thì, cô nàng rốt cuộc cũng cũng buông hắn ra. Thế nhưng trên khuôn mặt cô nàng vẫn có vài phần giận dỗi khiến Dương Khoa phải nở nụ cười làm lành:
“Được rồi đừng dỗi anh nữa mà. Dạo này anh có công việc nghiêm túc rồi nên bận lắm, thông cảm cho anh nha.”
“Hừm, người ta mới không có dỗi nha.” Thảo My bĩu môi lui bước, cô cúi xuống nhặt chiếc chổi rơi trên nền đất rồi tiếp tục quét tước: “Chỗ ở bẩn thỉu hơn cả chuồng lợn, làm gì thì anh cũng phải chăm lo cho bản thân chứ. Thật là, chút xíu cũng chẳng thay đổi.”.
Trông rất ra dáng một vị thục nữ.
Nụ cười trên mặt Dương Khoa lập tức biến thành ngượng nghịu. Thế rồi hắn quay ra cửa phòng trọ nhặt túi thức ăn lên, thuận tiện ngước nhìn bầu trời trong xanh kêu khổ liên tục. Khí trời hôm nay rất tốt, nắng rất đẹp, nhưng xem ra trong nhà sắp có giông tố.
“Dương Khoa” cố chủ không sợ trời, không sợ đất, không sợ cha mẹ anh chị, đối với người ngoài càng là khịt mũi coi thường, nhưng hắn rất sợ Thảo My. Mà hiện tại dung hợp làm một thể Dương Khoa cũng hiểu rõ sự đáng sợ của cô nàng ra sao, bất chấp vẻ ngoài hiền dịu ôn nhu như một vị thục nữ ấy.
Chỉ cần trò chuyện đôi câu là lộ ra ngay.
“My này, sao em biết anh đang thuê trọ ở đây vậy?” Chờ Thảo My quét xong nhà cửa, hai người mới chuyển xuống khu bếp đứng trò chuyện cùng nhau.
“Hai tháng trước thi xong không thấy anh liên lạc, em bèn gọi cho bác Trạch cùng bác Linh hỏi xem anh đâu nhưng hai bác không trả lời, chỉ nói rằng anh đang bận đi đâu đó. Thấy lạ, em đành phải kiên trì gọi điện mỗi ngày một lần hỏi thăm tình hình. Mãi tới sáng nay bác Trạch mới chịu nói thật là anh bỏ nhà ra đi vì xích mích gia đình, nên em nhờ người dò theo GPS tìm tới đây.” Thảo My trả lời nhẹ tênh, tay cầm lon thịt hộp từ trong túi đồ giật từ tay Dương Khoa vứt vào thùng rác: “Thứ này không có lợi cho sức khỏe.”
“Ấy! Đồ ăn trưa nay của anh! Đừng vứt!” Dương Khoa xót của kêu lên.
“Đồ ăn em mua sẵn đây rồi, anh Khoa khỏi lo. Ăn đồ tươi sống cho đầy đủ chất.” Đoạn Thảo My đặt lên một chiếc làn không biết từ đâu ra lên kệ bếp, bên trong chứa đầy thịt cá, rau quả tươi đủ cho một mình hắn ăn mấy ngày không hết.
“Nhưng làm sao em vào được phòng vậy?” Nỗ lực quên đi vận mệnh bi thảm của lon thịt hộp, Dương Khoa lên tiếng hỏi tiếp.
“Không mượn được chìa khóa của nhà chủ nên em đành gọi nhân viên phá khóa. Chẳng mất mấy giây. Mà về chuyện này em nghĩ là anh nên nói chuyện lại với chủ nhà, vấn đề an toàn không thể cẩu thả như vậy được.” Thảo My bâng qươ thò tay vào chiếc làn lôi ra một con cá đã xử lý vảy sẵn, tay kia lật thớt để cá lên rồi bắt đầu chặt thành từng khúc đều chằn chặn.
Này! Đây không phải là vấn đề an toàn đâu nhá! Có ai ban ngày ban mặt ngang nhiên phá khóa cửa nhà người ta đi vào như vậy không? Táo tợn hơn cả ă·n t·rộm!
Đến đây Dương Khoa đã bắt đầu đổ mồ hôi hột, hắn giữ ý tứ quay mặt sang hướng khác khẽ lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt. Chợt ánh mắt hắn lóe lên vẻ ngạc nhiên khi nhìn về phía giường ngủ.
Chăn đệm đâu mất rồi, sao chỉ còn cái thành giường trơ khấc thế kia?
“Bộ chăn gối đệm của anh đâu rồi My?” Dương Khoa bắt đầu cuống lên. Lúc nãy đầu óc của hắn chỉ mải nghĩ tới cái Btop nên chẳng để ý gì chung quanh, sau đó nói chuyện với Thảo My cũng bị di dời tầm mắt nên đến tận bây giờ hắn mới để ý thấy sự bất thường bên trong căn phòng trọ.
“Bẩn thỉu rách rưới giặt không sạch em cho người vứt đi rồi. Bộ chăn ga gối đệm mới đang trên đường chở về đây, anh yên tâm đều là hàng xịn cả.” Con cá chỉ trong chớp mắt đã được Thảo My chặt gọn gàng đâu ra đó, cô đẩy thớt sang một bên rồi chuẩn bị nồi nước nấu canh.
WTF? Chăn đệm của nhà chủ đó má ơi! Nhỡ mai này người ta lên hỏi thì hắn biết lấy gì ra mà đền?
Đầu óc quay cuồng trước những tin tức nghe mà rùng mình, phải mất một lúc Dương Khoa mới bình tĩnh trở lại. Đây chính là lý do mà người tiền nhiệm sợ Thảo My đến hãi hùng: mỗi khi có cô nàng bên cạnh thì cuộc sống riêng tư của hắn hoàn toàn bị đảo lộn. Những cái quyền riêng tư bất khả x·âm p·hạm gì gì đó đừng mong mà lọt được vào đầu cô nàng.
Có điều sau khi bình tĩnh lại, Dương Khoa lại cười.
Chuyện đã xảy ra rồi, có muốn trách cứ cũng chẳng được vì suy cho cùng, tất cả những gì cô nàng làm đều là muốn tốt cho hắn. Khác với kẻ tiền nhiệm thấy điều này phiền phức quá mức, Dương Khoa hiện giờ lại thấy tính cách này của Thảo My có phần... đáng yêu. Bởi vì đã lâu lắm rồi mới lại có người khác quan tâm chiếu cố bản thân hắn như thế này.
“Đưa rau trong làn cho anh, để anh mang đi rửa cho.”
“A?” Thảo My ngạc nhiên khi thấy Dương Khoa tươi cười, trong vô thức tay cô vẫn cầm lấy bó rau đưa tới. Dương Khoa sau khi nhận lấy bèn cho vào một cái rổ rồi đem đi rửa sạch, không hề đả động gì đến những chuyện hai người vừa trao đổi.
Tình cảnh này khiến cho Thảo My cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Phải biết rằng trước kia mỗi lần cô tự ý quyết định chuyện gì đó là Dương Khoa theo bản năng sẽ càu nhàu với cô một phen, sau đó cô phải tốn không ít công phu miệng lưỡi kết hợp với bán moe thì câu chuyện mới êm thấm. Chưa một lần nào Dương Khoa lại ngầm đồng ý không đả động tới sắp đặt của cô như thế này cả.
Ngắm nhìn thân ảnh Dương Khoa đứng loay hoay với mớ rau bên bồn rửa, Thảo My đột nhiên mỉm cười kín đáo, vẻ hoang mang trên khuôn mặt chợt đến rồi chợt đi.