Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 128: Chơi Khăm




Chương 128: Chơi Khăm

Tiếp đó, khi biết được ngoài khoản tiền thưởng Tết ra bản thân còn được nhận thêm khoản hoa hồng từ việc phát hành “Fruit Ninja” Cẩm Tú và Hương Ly kích động đến nỗi từng người lao tới ôm chầm lấy cánh tay của Dương Khoa reo hò sung sướng. Làm hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể trấn an hai người bình tĩnh trở lại.

Thời gian còn lại của buổi sáng Dương Khoa cùng với mọi người thống nhất với nhau xem phương án phân phối khoản tiền ăn chia hoa hồng như thế nào thì hợp lý. Cuối cùng, cả đội nhất trí rằng đợt phân phối lần thứ nhất sẽ dựa trên doanh thu phát hành tuần đầu tiên của trò chơi, các lần tiếp theo sẽ phân phối theo từng tháng một để dễ kết toán. Sau đó, thấy cả nhóm chưa gì đã bàn tính xem Tết này nên ăn chơi nhảy múa như thế nào với số tiền kiếm được hắn bèn ác ý chốt thêm một câu đến ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết mới chịu phát lương thưởng cả thể. Lời này của Dương Khoa tất nhiên là khiến cho mọi người lập tức cụt hứng, trong đó thất vọng tột độ phải kể đến ông anh khoa trương Thiếu Hoàng cùng với cặp đôi yêu thích náo nhiệt Hương Ly và Cẩm Tú.

Mặc cho mọi người nhao nhao phản đối, Dương Khoa vẫn đủng đỉnh bày tỏ ý định chưa vội rút lại quyết định vừa rồi mà sẽ suy nghĩ cân nhắc lại sau. Trông thấy vẻ khoái chí dễ ghét trên gương mặt của hắn, mọi người bèn ngấm ngầm vào hùa với nhau chơi khăm hắn một vố cho dịp Tết thêm vui.

Chiều ngày hôm đó, Thiếu Hoàng khéo léo gợi ý cho Dương Khoa tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xem xét phản hồi của người chơi về trò chơi “Fruit Ninja”. Thấy ông anh nói có lý hắn bèn gật đầu xách laptop rời khỏi bàn làm việc ồn ào mà không biết rằng đây là kế “điệu hổ ly sơn” của ba người. Chỉ chờ không còn sự giá·m s·át của hắn nữa thế là buổi livestream liền kéo dài đến tận 5 giờ chiều mới chịu kết thúc, với lý do rất hợp lý là chiều lòng những vị khán giả nhiệt tình trên kênh stream. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn lúc nghiệm thu thành quả, ba người Hoàng Lâm Hải hồn nhiên thu dọn đồ đạc rồi lũ lượt kéo nhau ra về hưởng thụ kỳ nghỉ cuối tuần, bỏ lại công việc cắt ghép lẫn đăng tải clip lên trang chủ cho hắn xử lý.

“Thế này mà gọi là nhiệt tình à? Toàn những người cả nửa tiếng mới chat được hai câu mà dám kêu là nhiệt tình!”

Ngày thứ bảy, ngồi một mình một phòng làm việc Dương Khoa vừa cằn nhằn vừa duyệt lại đoạn clip mới tạm hoàn thành chỉnh sửa. Thực ra công việc này hắn hoàn toàn có thể đẩy sang tuần sau giao lại cho mấy ông anh ranh ma kia, nhưng xét thấy hiện tại trò chơi đang cần xây dựng thư viện phim ảnh để quảng bá gấp thế là hắn lại phải nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo vào làm.

Buổi livestream lâu hơn bình thường thì tất nhiên là sẽ có nhiều nội dung cần phải theo dõi để mà chỉnh sửa. Thêm vào đó không biết vô tình hay cố ý mà buổi phát sóng này có vẻ thú vị hơn mấy ngày trước khá nhiều: Duy Hải dẫn chương trình trông ngày càng tự nhiên và chuyên nghiệp, còn những lời thoại pha trò của Thiếu Hoàng ngồi bên cạnh không ngừng khiến cho khán giả phải cười một cách khoái trá. Màn phối hợp đặc sắc của hai người vô hình chung khiến cho Dương Khoa đau đầu vô cùng trong việc chọn lọc những khoảnh khắc ấn tượng nhất để nhét vào clip, sao cho clip vừa đủ dài để không khiến người xem phát ngán.

Mất quá nhiều thời gian cân nhắc như vậy nên mãi đến tận trưa hôm nay hắn mới hoàn thành sơ bộ đoạn clip quảng bá giới thiệu trò chơi. Thế nhưng, trò chơi khăm của các thành viên trong Ninja Studio không chỉ dừng lại ở đó.



“-Te tò te đây là ban kèn hơi!”

“Fu**! Lại nữa, gọi gì mà gọi lắm thế! A lô.... Vâng em là trưởng dự án của “Fruit Ninja” đây.... Em hiểu ý chị rồi, bây giờ chị gửi cho em địa chỉ hòm thư đi. Em có sẵn một bản danh sách thông tin rồi đây, chị lấy luôn ở trên đó giúp em nhé chứ bây giờ em đang bận lắm không có thời gian trao đổi đâu.”

Cúp máy, Dương Khoa lại thiếu chút nữa thì nằm gục ra bàn như hôm nọ. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần làm việc bận rộn cuối tuần này rồi, song hắn chẳng thể nào lường trước được bản thân sẽ vất vả tới mức độ này. Mà hết thảy nguyên cớ đều chỉ vì bản thân lỡ lời đùa nghịch.

Suốt cả buổi sáng hôm nay, bên cạnh việc chỉnh sửa đoạn clip Dương Khoa hắn còn phải tiếp vô số các cuộc điện thoại liên lạc tới từ các trang tin tức trực tuyến trong nước. Chúng đều là “tác phẩm” của cặp đôi Hương Ly Cẩm Tú, hai bà chị sau khi hợp mưu với Thiếu Hoàng bèn đem toàn bộ lịch hẹn trao đổi cung cấp thông tin cho một vài tờ báo nhỏ đổi sang cuối tuần – khoảng thời gian mà không ai có mặt ở đây ngoại trừ hắn ra. Và tất nhiên chuyện này được hai người bí mật thực hiện trước khi theo chân mấy anh em cao chạy xa bay, Dương Khoa chỉ biết tới vố chơi khăm này khi Thu Lan – người duy nhất không tham dự vào cuộc vui của mọi người khoan thai bước xuống tầng một báo tin.

“Chị tưởng là mấy đứa nó chỉ đùa giỡn một chút thôi chứ nào biết tụi nó làm thật? Cơ mà em yên tâm đi những tờ báo quan trọng bọn chị lo liệu hết rồi, chỉ còn lại ba hay bốn tờ báo lá cải ít người đọc lắm. Em chịu khó ngày mai ở lại đây tiếp hộ bọn chị, mà nếu cảm thấy bận quá thì thôi chả cần tiếp cũng được. Những tờ báo dạng này chị cũng không coi trọng lắm, vớ vẩn họ ngắt câu lấy chữ có khi lại thành ra bôi xấu trò chơi cũng nên.” Đó là lời an ủi duy nhất Thu Lan dành cho hắn trước khi bản thân cô xách túi ra về nốt.

“Toàn các nhân viên ranh ma như quỷ, trêu chọc một tý thôi mà chơi lại mình ngay được! Mà chắc chắn bà chị Lan này cũng ngầm cho phép chứ làm gì có chuyện không biết? Trong nhà có bao nhiêu con kiến chị ấy còn biết chứ đừng nói là âm mưu chơi khăm này.” Dương Khoa bực mình ngả người ra ghế thừ mặt ra. Nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy kiệt sức hắn quyết định đem đoạn clip trên máy đăng tải luôn khỏi phải chỉnh sửa kỹ lưỡng làm gì nữa cho mất công. Tới giờ cơm trưa rồi, đi ăn đi uống thôi chứ không thế mất hết thời gian vào đây được. Ăn no lấy sức rồi buổi chiều còn phải xử lý bao nhiêu chuyện nữa.

“Xem nào, bây giờ là hơn 23000 lượt tải rồi.... Thế này có khi là nhiều chứ không phải ít, năm ngoái “Bejeweled” được SmileIndie dồn toàn lực phát hành mà tuần đầu tiên được có 50000. Thế mà “Fruit Ninja” mới đầu tư một tý tiền vào quảng bá đã bằng được một nửa rồi, trong khi tuần này vẫn còn chưa kết thúc nữa.”



Đem clip đăng tải lên trang chủ Ninja Studio xong, trước khi đi ra ngoài Dương Khoa tranh thủ mở ra hệ thống phân phối trò chơi để liếc qua doanh số hiện tại của “Fruit Ninja”. Trông thấy con số trên màn hình đang không ngừng đổi mới hắn hài lòng đóng trang web lại rồi đứng lên vươn vai cho đỡ mỏi.

Bất chợt, tiếng chuông cửa vang lên làm Dương Khoa giật mình.

“Ai thế nhỉ?” Băn khoăn một giây Dương Khoa vội vàng kêu to chờ một chút. Sửa sang quần áo chỉnh tề, cầm theo ví tiền điện thoại, xỏ giày dép đàng hoàng hắn mới chạy ra ngoài sân mở cổng cho người tới.

“Anh Khoa! Nhớ em hông?” Cánh cổng sắt vừa mở ra, một thân ảnh quen thuộc lập tức lách qua nhào vào lòng Dương Khoa dang tay ôm chầm lấy.

“Mimi à, sao hôm nay lại tới đây thế? Không đi học à?” Bị động đón nhận ôm ấp vài giây Dương Khoa mới nhẹ nhàng đẩy Thảo My ra. Trông thấy cô nàng vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục của trường hắn bèn lên tiếng hỏi thăm.

“Em đi học về rồi, vừa tan học là em chạy qua đây thăm anh luôn đó.”

“Tan học sớm thế, giờ mới 12 rưỡi. Thế chiều nay không học thêm hả em?”

“Không anh, chiều em không có lớp học thêm.”

“Vậy tự học ở nhà thì sao?”



“Anh Khoa!!!”

“Hì hì, anh đùa tý cho vui thôi đừng xụ mặt thế, nó thành nếp nhăn đấy.... À này, Mimi đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn gì thì đi ăn trưa cùng với anh luôn, nay anh khao em một bữa tùy thích.”

“Em muốn ăn sườn cừu nướng!”

“... Món đấy thì không được, giờ mà đi lên hồ Đông thì xa xôi lắm anh không theo em lên đấy được đâu.’

“Sao lại không được? Mình đi xe ô tô nhà em lên đấy cũng được mà?”

“Nhưng mà chiều anh còn bận công việc nữa, cho nên ăn ở gần đây thôi. Chỗ đó thì để hôm nào rảnh rỗi cả ngày anh em mình đi, mà Mimi đưa túi đây để anh mang vào nhà cất cho đỡ phải đeo.”

“Không cần đâu! Đi luôn đi anh Khoa, em đói lắm rồi!”

“Thế mà còn đòi đi lên hồ Đông! Đói thì từ từ đợi anh khóa cổng đã rồi đi luôn.”

...