Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 74:




Chỉ mới vài ngày trôi qua mà tin tức cường quốc Ân Ly có nam phi đã truyền đi khắp cả nước, từ những lời truyền miệng của thái giám cung nữ, truyền ra ngoài lại trở thành một giai thoại sinh tử đáng nhớ.

Người dân cho dù vừa trải qua một đại họa chưa từng thấy cũng nhanh chóng trở lại với cuộc sống vốn có, bọn họ bắt đầu xây dựng lại nhà cửa đất đai bị tàn phá không ít, hơn nữa cũng không thể thiếu những lời bàn luận về vị Nguyệt thế tử kia.

Tuy rằng tin đồn này đã lan xa thế nhưng vẫn chưa có gì xác thực hoàng đế đã phong phi vị cho Nguyệt thế tử, ấy thế nhưng mọi người đều tự mình xác nhận tin vào chuyện này.

Dù sao việc Ân Ly quốc có nam phi cũng không phải chưa từng thấy qua, thế nhưng chỉ dựa vào hoàng đế sủng ái Nguyệt thế tử ra sao cũng đủ để kẻ khác tự hiểu. Hiện tại chưa phong thì sau này cũng sẽ phong, nói tóm lại qua sự việc của Bách quốc bị tiêu diệt hoàn toàn kia xem như đã là cảnh báo cho tất cả những quốc gia khác, Nguyệt thế tử chính là điều tối kỵ của hoàng đế Ân Ly quốc.

Là nam phi trong lời đồn rộng rãi khắp nơi hiện nay, người nắm giữ trái tim của nam nhân quyền lực nhất trong thiên hạ. Nguyệt Linh Phi, Nguyệt thế tử thế nhưng lại không hề hay biết bất cứ chuyện gì. Y hiện tại ở nội thư cát của hoàng cung lục tung khắp nơi khiến ai nấy đều lo sợ đến tái mặt mày.

Nội thư giám canh giữ nội cát vừa một bước theo sau không dám rời, còn luôn miệng không ngừng: “ Thế tử, thế tử ở đây là muốn tìm thứ gì, chỉ cần người nói một tiếng là được rồi, tiểu nhân lập tức cho người giúp tìm kiếm. Thế tử tuyệt đối đừng để bản thân bị thương, nếu không tiểu nhân có một trăm cái đầu cũng không đủ cho hoàng thượng chém đâu.”

“ Ta không phải muốn làm khó các ngươi.” Linh Phi lật thêm một quyển sách đọc vài trang lại thở dài: “ Chẳng phải nói tất cả các thông tin về quốc gia, hay điều tra được hoàng tộc các nước đều ở đây hay sao?”

“ Thế tử muốn tìm thông tin của hoàng tộc nước nào, hay là người nói một chút đặc điểm để tiểu nhân tìm giúp có được không?”

“ Ừm… cái này.” Linh Phi cố nhớ lại một chút, y lại nói: “ Ngươi có biết quốc gia nào có hoàng đế lại không sử dụng hoàng bào, mà là hắc long bào hay không?”

“ Hắc long bào?” Nội thư giám cũng không thể là người đầu óc hạn hẹp, hắn vội nói: “ Thế tử như vậy thì không cần người phải tự mình tìm nữa đâu ạ.”

“ Ngươi biết sao?”

Nội thư giám lại cười nói: “ Cái khác thì tiểu nhân không dám nhận, nhưng nếu là triều sử Ân Ly quốc ta thì tiểu nhân lại không thể nào không biết. Từ lúc khai quốc lập nghiệp đến nay trải qua bao nhiêu thời đại thì hoàng đế các nước đều sẽ sử dụng hoàng bào, riêng chỉ có cường đại Ân Ly quốc chúng ta từ rất lâu về trước, hắc long bào được sử dụng tại triều đại do Cung Minh Hạo hoàng đế trị vị, quốc hiệu bấy giờ gọi Vinh Bích quốc.”

“ Không sai, chính là Vinh Bích quốc.” Linh Phi mừng rỡ vừa nói liền ngừng lại nét vui mừng trên gương mặt, y hoài nghi hỏi lại: “ Ngươi nói là triều đại rất lâu về trước?”

“ Đúng vậy thưa thế tử.” Nội thư giám cười nói: “ Người trước không cần phải tìm nữa, xin cứ trở về chờ đợi, tiểu nhân sẽ cho người tìm kiếm tức cả những sách sử có liên quan đến Triều đại của Minh Hạo hoàng đế và mang đến cho người.”

“ Chuyện này…” Linh Phi ngạc nhiên lại lúng túng không biết nên giải thích thế nào cho phải, vốn là muốn tìm kiếm một chút thông tin về Cung Ân Ly. Còn nghĩ nếu có thể cũng muốn tìm đến y gặp một lần, không ngờ kết quả lại như vậy, thật giống như một giấc mơ không có thật.

“ Thế tử?”

“ Được rồi, ngươi tìm được thì cứ bảo người mang đến Thái Dương điện.” Linh Phi thở dài một tiếng lại rời khỏi nội thư cát.

Thái Lâm chờ bên ngoài đã lâu, vừa nhìn thấy Linh Phi đã vội vàng theo phía sau y: “ Hoàng thượng sau khi thượng triều trở về đã chờ người rất lâu, thế tử nên nhanh chóng trở về thôi.”

“ À.” Từ lúc tỉnh lại tới giờ thì hầu như Kỳ Nguyên không cho phép y tự ý đi đâu, hôm nay là ngày đầu tiên sau biến cố kia hắn thượng triều mới có cơ hội trốn đi một lúc.

Vội vã trở về Thái Dương diện đã nhìn thấy hoàng đế vẫn còn bận nguyên hoàng bào triều phục ngồi ở đó, bàn thức ăn đã nguội hình như đã được dọn lên từ lâu. Linh Phi nhìn xem sắc mặt hoàng đế lúc này thì biết hắn chính là tức giận rồi, nếu còn không mau dỗ ngọt thì chắc chắn không xong.

Nhìn tiểu vật nhỏ y phục trắng còn vướng bụi bẩn, cho dù đã biết cũng không tránh khỏi hắn khó chịu mà lạnh giọng: “ Ngươi vừa mới đi đâu?”

“ Hoàng thượng, đợi một chút.” Không hiểu vì sao lại cảm thấy nhiệt độ ở Thái Dương điện giảm xuống không ít, Linh Phi vội vàng chạy đến trước mặt hắn tỏ vẻ hối lỗi: “ Phi nhi chỉ là đến nội thư cát mà thôi, không có đi đâu xa. Hoàng thượng, người đừng tức giận có được không?”

Xem như vật nhỏ này còn biết trung thực một chút, hoàng đế lại lên tiếng hỏi: “ Ngươi đến đó làm gì?”

“ À… việc này, một lúc nữa sẽ nói người biết a…”

Kéo lấy Linh Phi ngồi vào lòng mình, một tay giữ lấy éo nhỏ, một tay lại nâng lên cằm của y. Kỳ Nguyên nhếch môi cười mới nói: “ Còn dám úp úp mở mở, có tin trẫm lập tức phạt ngươi, cũng đừng trách trẫm vì sao không giữ lời hứa.”

“ Khoan… đợi đã.” Linh Phi vừa nghe đã đỏ bừng mặt, y giãy giụa tay chân một chút cố ý muốn đẩy hắn ra còn lớn tiếng: “ Phi nhi nói là được, hoàng thượng người đừng có làm bậy.”

“ Vậy còn không mau nói?”

Bị ôm trong lòng như vậy đúng là không có khả năng phản kháng, Linh Phi chậm một lúc mới lên tiếng: “ Là thời gian lúc bị hoán đổi linh hồn đến một nơi khác, nhờ vào việc chiếm giữ thân xác của kẻ khác mới có thể giữ cho mình không bị tan biến. Hơn nữa người này lại có vẻ ngoài cùng Phi nhi rất giống nhau, thế nên mới muốn tìm hiểu một chút…”

“ Giống như ngươi?”

Linh Phi vội gật đầu: “ Đúng vậy, rất là giống. Tên của y là Cung Ân Ly, hoàng thượng người có biết không?”

“ Cung Ân Ly sao?” Kỳ Nguyên suy nghĩ một hồi mới lại lên tiếng hỏi: “ Những lời mà ngươi nói đều là thật?”

“ Đúng vậy, Phi nhi không có lừa người.” Linh Phi nói xong lại nhìn thấy Kỳ Nguyên gương mặt hình như có chút lạ thường, giống như hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì không tốt lắm mới có thể để lộ ra ánh mắt sắc lạnh dọa người đến vậy: “ Hoàng thượng?”

Kỳ Nguyên nhìn Linh Phi thêm một hồi mới chịu buông tha cho eo nhỏ của y, vẫn ôm lấy vật nhỏ trong lòng mình mà ấp ủ, hắn trầm giọng: “ Ngươi chắc rằng không biết Ân Ly quốc, quốc hiệu này chính là từ Cung Ân Ly mới có.”

Linh Phi từ lúc nghe nội thư giám nói thì cũng đoán ra một phần nào, y im lặng không nói mà lại cảm thấy nuối tiếc một chút. Hóa ra những gì mà mình từng nhìn thấy kia, thật sự chỉ còn nằm trên những trang sách sử.

“ Không cần phải xem những ghi chép ở nội thư cát kia làm gì nữa, những thứ được ghi lại chưa chắc đã đúng với sự thật.” Kỳ Nguyên nhẹ béo trên bờ má của Linh Phi, hắn dịu dàng nói: “ So với những thứ đó thì ta biết được còn nhiều hơn, ngươi có muốn nghe hay không?”

“ Ngươi nói thật sao?” Linh Phi hai mắt lúc này lại tựa như bừng sáng, y vẫn luôn suy nghĩ cũng lo lắng cho Ân Ly. Y không biết lúc đó khi mình rời đi rồi thì Ân Ly sẽ như thế nào, có thật sự trở về được thân xác của bản thân hay không.

Nhìn vẻ mặt mong chờ của Linh Phi như vậy khiến hoàng đế trong lòng lại cảm thấy nhộn nhạo, hắn nhếch khóe môi cười lại hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên môi y. Sau khi nhìn thấy mặt ngây ngốc của Linh Phi còn cố ý liếm trên môi mình mà khẽ giọng: “ Muốn nghe cũng được, nhưng ngươi có cảm thấy nên đổi lại cho ta chút lợi ích hay không?”

Đột nhiên lại phải chứng kiến hành động biến thái kia của hắn, Linh Phi mặt ngây người lại từ từ đỏ bừng lên. Y biết bản thân lại để hắn trêu chọc mới vùng vẫy tay chân muốn thoát ra: “ Người… Phi nhi mặc kệ người.”

“ Được rồi, đừng nháo nữa.” Mặc cho Linh Phi có vùng vẫy thế nào vẫn chỉ có thể nằm im trong vòng tay của Kỳ Nguyên, dỗ ngoan vật nhỏ một tiếng hắn lại nói: “ Cách đây sáu trăm năm Ân Ly quốc lúc đó còn được gọi là Vinh Bích quốc,  thời đại cường quốc do hoàng đế Cung Minh Hạo trị vị. Chính hắn đã mở đầu cho triều đại thịnh thế Ân Ly quốc kéo dài đến sáu trăm năm sau, không giống với ta, hắn là một vị minh quân cần chính yêu dân, không có chỗ cho người đời chê trách.”

“ Hoàng thượng…” Linh Phi thật không nghĩ Kỳ Nguyên lại đem mình so sánh như vậy, thế nhưng khi nghĩ đến hoàng đế Minh Hạo lúc đó. Nếu hắn thật sự là một vị hoàng đế được mọi người tín ngưỡng ca tụng, vậy còn Ân Ly thì sao, mối quan hệ của họ liệu có được mọi người chấp nhận, hay là…?