Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 64:chương 64




“ Ngươi có biết mình đang ở đâu hay không? Thật ra ngươi là ai, tại sao lại…”

“ Ân nhi.”

Đột nhiên có tiếng người cắt ngang lời nói của linh hồn thiếu niên, y nhìn kẻ đến thì ánh mắt lại lập tức thay đổi cảm thấy hỗn loạn: “ Phụ hoàng.”

“ Phụ hoàng?” Linh Phi ngạc nhiên khi nghe thấy thiếu niên gọi như vậy, y nhìn đến nam nhân trên người bận hắc long bào anh tuấn uy nghiêm. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hắn rất nhanh ôm lấy mình, tất cả những chuyện này xảy ra quá bất ngờ làm y cứng người chẳng biết nên thích ứng ra sao.

Nam nhân ôm chặt lấy Linh Phi tựa như sợ người sẽ biến mất: “ Ân nhi, ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh lại.”

“ Ta…” Một lúc ngay người mới lấy lại được bình tĩnh, Linh Phi hai tay cố gắng đẩy người đang ôm chặt lấy mình ra: “ Đợi đã, ngươi làm gì…?”

“ Đây không phải chỉ là chiêm bao, ngươi thật sự đã tỉnh.” Hắc bào nam nhân vẫn không hề buông ra vòng tay của mình, hắn giọng nói tựa như khẩn thiết cầu xin: “ Ân nhi, là phụ hoàng sai rồi. Ta thứ ta, tha thứ cho ta được không?”

Không hiểu người này đang nói cái gì, càng không thích hắn nhất định không chịu buông mình ra. Linh Phi nhíu chân mày lại khó chịu lớn tiếng: “ Ngươi có phải đã nhận nhầm, ta không phải cái gì Ân nhi…”

“ Ân nhi, ngươi có phải vẫn còn đang giận phụ hoàng? Hai năm qua đối với ta đã là sự trừng phạt lớn nhất, ta…”

“ Ta đã nói…”

“ Tại sao đến bây giờ người mới nói những lời này?” Linh hồn thiếu niên đột nhiên lại lên tiếng ngắt ngang lời Linh Phi, y nhìn nam nhân đang cầu xin sự tha thứ kia lại không thể nào ngăn được nước mắt của mình rơi xuống: “ Ta yêu người, cũng hận người. Phụ hoàng, người vốn không nên lừa dối Ân nhi.”

“ Ngươi…” Linh Phi ngạc nhiên tròn mắt nhìn linh hồn thiếu niên: “ Không lý nào ngươi mới chính là Ân nhi?”

“ Đúng vậy.” Linh hồn thiếu niên nhẹ giọng trả lời, không hề tức giận nói: “ Ta đã như vậy hai năm vẫn không thể tỉnh lại, nhưng ngươi lại đột nhiên xuất hiện, chiếm lấy thể xác của ta.”

“ Ta sao?” Linh Phi kinh ngạc khi nghe thiếu niên nói, y lúc này mới giải thích được vì sao mình lại xuất hiện ở một nơi xa lạ, và vì sao nam nhân này lại nhất định gọi mình là Ân nhi.

Lúc đó trước khi mất đi ý thức, Linh Phi nhìn thấy chính cơ thể mình tựa trên bàn ngất đi. Như lời Nguyệt Tử Liên nói thì lẽ ra y sẽ bị hoán đổi linh hồn với nàng ta, và có thể cũng đã chết sau nhát dao đâm vào ngực đó. Nhưng có thể đã xảy ra sai sót gì đó, khiến y rời khỏi thể xác của Nguyệt Tử Liên, nhập vào người gọi là Ân nhi này.

Hoàng đế Minh Hạo vẫn luôn ôm thật chặt Linh Phi lại đột nhiên buông tay, hắn lui lại một chút, nhìn y thật kỹ mới hoài nghi lên tiếng: “ Ngươi… không phải Ân nhi?”

“ Phụ hoàng?”

Linh Phi không hề có ý định giấu giếm, y thành thật nói: “ Ta không phải.”

“ Không phải?” Minh Hạo lui lại, hắn vừa vui mừng đến mức nào nhưng lại nhận ra đây chỉ là một oan hồn đang sử dụng thân xác y. Hắn tức giận chỉ muốn bóp chết kẻ trước mắt, thế nhưng hắn tuyệt không có cách xuống tay với thân thể này mà gắt giọng: “ Ngươi là kẻ nào, tại sao lại ấn nấu trong người y?”

Linh phi hơi cúi đầu, y đột nhiên cảm thấy mình trở thành một tội nhân trong mắt đối phương: “ Xin lỗi, ta thật sự không biết vì sao mình lại ở đây. Ta thật không cố ý muốn nhập vào thân xác của y.”

“ Ngươi đã chết?” Minh Hạo lại hỏi.

Linh Phi không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, y thật sự đã chết hay chưa, và sau khi linh hồn mình hoán đổi với Nguyệt Tử Liên đã xảy ra chuyện gì. Y nhẹ lắc đầu: “ Ta cũng không biết mình còn sống hay đã chết, chỉ biết khi tỉnh lại thì bản thân đã ở nơi này.”

“ Không cần biết ngươi là thứ gì.” Minh Hạo siết nắm tay, hắn lớn tiếng: “ Lập tức cút ra khỏi người y.”

“ Ta… ta không phải muốn chiếm lấy thể xác của y, ta chính mình cũng không biết cách nào để đi ra.” Ân Ly ngập ngừng, y run giọng: “ Nơi này có phải hay không, Ân Ly quốc?”

“ Ân Ly quốc?” Minh Hạo hoài nghi nhìn Linh Phi, hắn trầm giọng: “ Ngươi biết Ân nhi?”

 Nghe Minh Hạo nói lời này, Linh phi lại nhìn linh hồn thiếu niên. Y ngờ vực lên tiếng hỏi: “ Tên của ngươi là Ân Ly?”

“ Ta gọi đầy đủ Cung Ân Ly, thái tử Vinh Bích quốc.”

“ Cung Ân Ly?” Linh Phi ngạc nhiên lại có thể trùng hợp đến vậy, tên của thiếu niên này thế nhưng còn giống với Ân Ly quốc?

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

“ Ư…” Đan Na cảm thấy choáng đầu, lúc nàng tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, không còn ở ngôi miếu cũ lúc đó nữa.

“ Ngươi tỉnh rồi?”

Đan Na nghiêng đầu nhìn thấy Thiên Vũ ngồi một bên giường, y cảm thấy cơ thể mình so với trước tốt hơn, không còn cảm thấy mệt mỏi mất sức nữa. Nhẹ động người muốn ngồi dậy, khi chăn trên người mình rơi xuống liền khiến nàng hoảng sợ: “ Ta… y phục của ta?”

Thiên Vũ hiểu rõ vì sao Đan Na lại hoảng sợ đến vậy, hắn trầm tĩnh nói: “ Lúc đó người ngất đi liền phát sốt, ta chỉ có thể nhanh chóng tìm một quán trọ ở lại. Y phục trên người đều bị nước mưa làm ướt, ta cũng không có cách nào khác.”

“ Nhưng…” Đan Na thay vì sẽ xấu hổ hoặc là tức giận vì một nam nhân thay y phục cho mình, nàng hơi xê dịch cơ thể vào sâu phía trong giường lại sợ hãi nhìn Thiên Vũ: “ Ngươi… có phải ngươi đã biết?”

Đôi mắt xanh ngọc không nhìn ra ý tứ quan sát Đan Na một lúc lại không vội trả lời, Thiên Vũ đứng lên đi lại trên bàn vẫn đang đặt một chén thuốc còn nóng. Hắn mang đến bên giường mới trầm giọng: “ Chuyện này ta sẽ không nói ra với bất cứ ai, người trước tiên cứ uống hết chén thuốc này đi đã.”

Đan Na biết bí mật của mình đã bị lộ, nhưng hiện tại có nói gì cũng vô ích. Đưa tay chậm nhận lấy chén thuốc Thiên Vũ đưa qua, Đan Na ngoan ngoãn nhắm mắt uống hết một lần.

Chờ khi tinh thần đối phương đã tốt hơn, Thiên Vũ lúc này mới lên tiếng hỏi: “ Nguyệt tiểu thư hay ta nên gọi là Nguyệt công tử, ta liệu có thể hỏi tất cả những gì mà mình đang thắc mắc hay không?”

Đan Na nhẹ siết lấy chén thuốc đã rỗng trên tay mình, gương mặt suy tư một hồi mới gật đầu: “ Ngài cứ hỏi đi.”

Thiên Vũ cũng không cần rắc rối, hắn đi thẳng vào vấn đề mới nói: “ Người vì sao lại phải giả làm nữ nhi?”

“ Vì sao ư?” Đan Na đôi mắt mông lung chỉ biết nhìn chén sứ trên tay mình, y nhỏ giọng: “ Lúc vừa mới ra đời hơi thở vô cùng yếu ớt, thậm chí đến cả sửa cũng khó khăn uống vào. Ta sớm đã bị phụ mẫu cho là yểu mệnh, sợ sẽ không có khả năng qua khỏi.”

“ Vì lo lắng sẽ có lời đồn thổi không hay làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Nguyệt vương phủ, phụ vương đã thông báo ra bên ngoài mẫu thân hạ sinh ta là một nữ hài. Như vậy cho dù qua hai ba ngày yểu mệnh mà chết, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.”

Đan Na vẫn đều giọng nói: “ Không nghĩ đến thân thể của ta cũng có triển biến tốt hơn, miễn cưỡng có thể tiếp tục sống tiếp nhưng thân thể lại vô cùng yếu ớt, không thể làm nên chuyện. Bí mật này từ lâu đã bị bịt kín, ngay cả ở Nguyệt vương phủ cũng không có bao nhiêu người biết được.”

“ Hoàng thượng cùng Nguyệt thế tử có biết?” Nghe hắn hỏi chỉ thấy Đan Na nhẹ gật đầu, Thiên Vũ lại trầm giọng: “ Bao nhiêu năm qua người vẫn luôn phải sống mà che giấu việc này?”

“ Ta ngoài phải cố gắng che giấu, cũng không có cách nào khác.”

“ Sống trái với bản thân chỉ vì lợi ích của kẻ khác, như vậy có đáng sao?”

Đan Na nhẹ mỉm cười, y chậm nói: “ Tướng quân không cần phải vì là mà cảm thấy bất công, tuy rằng ta là một nam nhân, nhưng từ khi được sinh ra đến nay đều được nuôi dưỡng lớn lên dưới thân phận là nữ. Ta sớm đã quen sống như vậy, bản thân cũng không có miễn cưỡng phải chấp nhận như ngài tưởng tượng.”

“ Cuộc sống của ta không có gì gọi là khó khăn cả, nếu có ta chỉ là lo sợ cơ thể của mình nếu cứ tiếp tục trưởng thành sẽ không thể tiếp tục giấu được nữa.” Không nghe thấy Thiên Vũ nói thêm lời nào, Đan Na lại xoay đầu nhìn hắn tươi cười nói: “ Rất may ta sinh ra vốn dĩ yếu ớt yểu mệnh, cho dù là nam nhân nhưng cơ thể cũng không thể phát triển tốt, như vậy đến hiện giờ cũng không có người phát…”

Thiên Vũ bất ngờ lại đưa tay ôm lấy Nguyệt Đan Na khiến y không thể nói tiếp, hắn chỉ là cảm thấy người trước mặt cần có sự an ủi của mình. Bản thân Thiên Vũ không phải là người cứng nhắc biết nói lời dịu dàng, ngoài cách này hắn cũng không biết nên làm sao để an ủi đối phương.

Đan Na ngây ngốc một hồi không động, không hiểu vì sao trong lòng cho dù cảm thấy thật ấm áp cũng không thể ngăn được nước mắt từ khóe mi chảy dài xuống gò má. Y giữ nguyên tư thế như vậy để Thiên Vũ ôm lấy mình, hàm răng muốn nghiến chặt lại để tiếng nức nở không thể phát ra.

Y không ngại sống bằng thân phận nữ tử, cũng không ngại người khác nhìn mình như thế nào. Nhưng y vẫn khao khác tình yêu thương của phụ mẫu, có thể hiện giờ Nguyệt vương gia cùng vương phi thậm chí đã quên mất đứa con này của họ, không phải nữ nhi.