Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 61:




“ Huynh…”

“ Muội phải biết khi phát hiện ra thi thể của quận chúa Nguyệt tử Liên, thì bên cạnh chỉ có một mình thế tử đã ngất đi.” Văn Hiên nghiêm mặt nhìn Huỳnh Hoa: “ Lời của thế tử đã nói Nguyệt Tử Liên là do Nguyệt Đan Na giết, Nếu bây giờ chúng ta đứng ra muốn chứng minh người ra tay không phải Nguyệt Đan Na, muội nói xem điều đó có nghĩa là gì?”

Huỳnh Hoa trầm mặt suy nghĩ, nàng sau đó mới nhẹ giọng: “ Điều đó chứng minh lời của Nguyệt Linh Phi là nói dối, và kẻ ra tay giết quận chúa cũng chính chính là Nguyệt Linh Phi.”

“ Không sai.” Văn Hiên gật đầu: “ Muội nói nếu là Nguyệt thế tử và tam Nguyệt tiểu thư, vậy ai mới là người đã giết chết Nguyệt Tử Liên?”

“ Câu hỏi này không cần phải suy nghĩ, cả hai đều không có khả năng làm ra chuyện này.”

Nghe câu trả lời của Huỳnh Hoa, Văn Hiên khẽ nâng khóe môi, hắn lại nói: “ Điều đó chỉ đúng nếu Nguyệt thế tử vẫn còn là Nguyệt thế tử trước kia.”

Huỳnh Hoa kinh ngạc: “ Huynh nói vậy là có ý gì?”

“ Muội chắc cũng đã nhận ra thay đổi gần đây của Nguyệt thế tử.” Văn Hiên đưa mặt giấy trắng đã bị nhiễm màu mực đến lại bỏ trở xuống mặt bàn, hắn trầm giọng nói: “ Nếu là Nguyệt thế tử trước kia, ta tin cho dù thật sự chính mắt nhìn thấy tam Nguyệt tiểu thư giết chết người đi nữa, y cũng nhất định sẽ không nói ra chuyện này, thậm chí sẽ còn đứng ra thay muội muội của mình nhận tội.”

Huỳnh Hoa trầm mặt không nói, Văn Hiên lại tiếp: “ Hơn nữa cho dù có chứng cứ xác thực lời của Nguyệt thế tử nói không đúng, chúng ta cũng không thể đưa y đứng ra chịu trận, muội nên nhớ người này chính là Nguyệt Linh Phi.”

“ Huynh nói phải.” Huỳnh Hoa nhỏ giọng, vì là Nguyệt Linh Phi thế nên lời y nói có không đáng tin cũng không thể làm được gì. Giữa Linh Phi cùng Đan Na, người như hoàng đế chắc chắn sẽ không cần biết đến ai đúng ai sai, Đan Na sẽ không có cơ hội để chứng minh mình trong sạch.

“ Ta vừa nhận được tin tức, hoàng thượng không xuất hành cùng quân binh chinh chiến lần này. Ngươi đã sớm trên đường trở về, có lẽ hiện tại đã về đến hoàng thành.”

“ Hoàng huynh trở về rồi?”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quỳnh Thiên Vũ trước ngày xuất binh về nước đã giao lại quyền chỉ huy cho Quỳnh Minh Viên, gấp rút đuổi ngựa theo sau hoàng đế trở về hoàng thành. Hắn đến huyện Kim Lang trước Minh Viễn một ngày, lúc này trời đã tối vì vậy không định nghỉ chân ở lại.

Vừa qua khỏi Huyền Kim Lang không ngờ trời lại đổ mưa to, trên đường không có nhà dân để trú tạm. Thiên Vũ đành phải ngừng lại ở một ngôi miếu cũ không có người thờ cúng, hắn dự định chờ khi mưa tạnh lại lập tức lên đường.

Vừa bước vào cửa ngôi miếu đã nhận ra nơi hoang vu này thế nhưng không chỉ có mình hắn, Thiên Vũ đề phòng nhìn một lượt. Bên trong miếu đổ nát tối tăm, không có vật dụng gì mới ngoài một chiếc bàn cũ gãy một chân, và một đống rơm trong góc tối, nhìn vào hoàn toàn không có nơi để trú ẩn.

Thiên Vũ đưa mắt đến đống rơm bị nước mưa tạt ướt một góc, hắn lúc này nhìn ra bên đó có người mới lạnh giọng: “ Là ai ở đó?”

Không hề có tiếng trả lời, đối phương dường như cũng không có chút cử động gì. Thiên Vũ mang theo kiếm bên người mình lại tiến gần hơn về phía trước, hắn phát hiện đó là một vị cô nương, hình như đã không còn ý thức mới vội đi lại đỡ người lên.

“ Vẫn còn sống.” Đầu tiên nhận ra chính là người này vẫn còn hơi thở, đến khi nhìn thấy mặt vị cô nương kia mới khiến Thiên Vũ ngạc nhiên: “ Nguyệt Đan Na?”

“ Sao tam Nguyệt tiểu thư lại ở đây?” Thiên Vũ ngạc nhiên xong liền trấn định lại suy nghĩ, hắn nhìn y phục trên người Đan Na là loại y phục thường bận của nữ tử thôn quê, hơn nữa còn có nhiều chỗ bị rách đôi chút cùng ướt mưa: “ Cứ như vậy không ổn.”

Thiên Vũ cởi ra áo ngoài của mình quấn lấy cơ thể Nguyệt Đan Na, hắn trước để nàng nằm xuống rồi mới đứng lên. Một chưởng đánh gãy bàn gỗ duy nhất trong miếu cũ thành nhiều mảnh nhỏ, Thiên Vũ liền dùng những thứ này nhóm một đống lửa nhỏ ngay bên cạnh Đan Na.

Nữ nhi của Nguyệt Lân vương vốn là thiên kim tôn quý, đột nhiên lại xuất hiện ở đây với tình trạng này, nếu hắn không tình cờ ngừng lại trú mưa thì không biết sau đó nàng ta sẽ ra sao. Thiên Vũ giữ khoảng cách chỉ ngồi cách đó một chút, hắn đoán có thể đã xảy ra chuyện gì đó, thế nên hoàng đế mới nóng vội như vậy trở lại hoàng thành.

Vẫn đưa mắt nhìn Đan Na nằm bên cạnh, chờ một lát vẫn không nhìn thấy nàng có dấu hiệu tốt hơn khiến Thiên Vũ có chút lo lắng. Hắn suy nghĩ xong mới đi lại thử đặt tay đặt lên trán của Đan Na, tuy có chút nóng nhưng chắc chỉ là do mệt mỏi cùng kiệt sức mới ngất đi.

“ Ừm…”

Đan Na đột nhiên cử động một chút, Thiên Vũ giật mình vội rút tay lại. Hắn sau đó nhìn thấy mi mắt nàng run run rồi hé mở mới vội lên tiếng hỏi: “ Nguyệt tiểu thư, không sao chứ? Có nhận ra ta hay không?”

“ Ư… nước.” Đan Na hơi nhíu mắt vì ánh sáng từ đống lửa trước mặt. Nàng cổ họng khô khốc khó chịu, vẫn chưa thật sự nhận ra người kia là ai đã vô ý theo bản năng đòi nước uống: “ Cho ta nước…”

“ Nước sao?” Thiên Vũ vội đi liên tục không ngừng nghỉ, đến đây thì nước mang theo cũng đã không còn. Hắn nhìn bên ngoài trời vẫn đang mưa to mới nói: “ Tiểu thư đợi ta một lát.”

Ngựa vừa rồi hắn buộc dây phía bên ngoài, vì quá vội cũng không nghĩ tìm đến lấy vật đựng nước. Thiên Vũ dùng tay mình hứng được chút ít nước mưa liền trở vào trong, nhìn sắc mặt không tốt của Đan Na mới nói: “ Ta chỉ muốn giúp tiểu thư uống nước, mạo phạm rồi.”

Một tay đỡ nửa người Đan Na dậy tựa vào mình, Thiên Vũ lại đưa tay đã hứng chút ít nước mưa bên ngoài đến bên môi Đan Na.

Mơ màng không nhận ra đối phương là ai, thế nhưng Đan Na cảm thấy rất khát liền tiếp nhận ý tốt của hắn. Tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ để làm giảm đi cơn khát trong cổ họng, Đan Na tựa như vô thức lại luyến tiếc liếm đi chút nước còn lại trên lòng bàn tay Thiên Vũ.

Bất ngờ như vậy khiến Thiên Vũ muốn rút tay lại, hắn thế nhưng vẫn giữ bình tĩnh mà không có hành động nào tiếp theo.

Đan Na hiện giờ xem như tốt hơn một chút, nàng đột nhiên giật mình vì bản thân hình như đang bị một tên nam nhân ôm lấy mới vội đẩy người ra: “ Chờ đã, ngươi muốn làm gì?”

Thiên Vũ bây giờ mới thật nhanh lui ra xa, hắn gương mặt tuấn tú lại bình tĩnh không loạn lên tiếng giải thích: “ Làm tiểu thư hoảng sợ, vừa rồi ta chỉ là muốn giúp người uống chút nước.”

“ Ngươi là…” Vừa nhìn thấy đôi mắt màu xanh ngọc rất đặc biệt của Thiên Vũ, hầu chỉ cần là người từng gặp qua đều sẽ có ấn tượng lâu hơn. Đan Na nhớ lại đã từng được người này giải vây trước cửa hoàng cung, còn có cả y phục của hắn đang khoác trên người mình, hiểu ra mới cảm thấy vừa rồi mình phản ứng như vậy mới vội nói: “ Xin lỗi, ta chỉ là giật mình một chút. Cảm… cảm tạ ngài đã giúp đỡ.”

“ Không có gì, chỉ là chuyện nên làm thôi.” Thiên Vũ lại giữ khoảng cách với Đan Na để trách khiến nàng lo lắng, hắn như vậy đến đối diện bên đống lửa đang cháy thêm mấy mảnh gỗ mà không nói gì.

Đan Na nhìn xung quanh một chút, nàng không hiểu sao cứ cảm thấy hành động cùng lời nói của mình vừa rồi thật quá đáng, như vậy chẳng khác nào nghi ngờ hắn có ý đồ mới lại chủ động lên tiếng: “ Xin hỏi tên của ngài là gì, nếu sau này có dịp gặp lại ta nhất định sẽ tạ ân.”

 “ Ta tên Quỳnh Thiên Vũ.” Thiên Vũ lại nói: “ Tạ ân thì có thể không cần, đây dù sao cũng là việc ta phải làm.”

“ Quýnh Thiên Vũ?” Đan Na ngạc nhiên xong lại vội hỏi: “ Vậy ngài là công tử phủ đại tướng quân, chính là người được phong làm tướng dẫn năm ngàn quân tiến đánh Bách Quốc?”

Thiên Vũ không vội trả lời, hắn chỉ không hiểu vì sao tam Nguyệt tiểu thư vừa nghe tên của mình đã tỏ ra vui mừng như vậy. Vẫn chưa kịp suy nghĩ thì cổ tay cũng bị nàng ta bắt lấy, hắn trầm giọng: “ Tiểu thư có chuyện gì sao?”

“ Gặp được ngài ở đây thật tốt quá, ta nghe nói hoàng thượng đã dẫn quân trở về hoàng thành, và sẽ đi qua Huyện Kim Lang.” Đan Na nóng vội nói: “ Làm phiền tướng quân dẫn ta đến gặp hoàng thượng có được không, ta có chuyện nhất định phải nói với người.”

“ Việc này…”

Nhìn thấy Thiên Vũ tỏ vẻ khó xử không trả lời, Đan Na nghĩ hắn cũng không thể tùy ý quyết định chuyện này. Nàng vội đứng lên cũng lục tìm trong người mình, Đan Na lấy ra kim bài lúc trước từng được hoàng đế ban cho mới nói: “ Xin tướng quân xem thử, đây là của hoàng thượng ban cho ta. Ta thật sự không có ý xấu, ta chỉ muốn…”

“ Cẩn thận.” Thấy Đan Na cơ thể còn yếu, vừa đứng lên một chút đã như lung lay muốn đổ, hắn đưa tay định đỡ lấy nhưng cũng lập tức thu lại. Thiên Vũ đánh giá Đan Na một chút, lại cũng không thể tùy ý nói ra hành tung của hoàng đế mới lên tiếng dò hỏi: “ Tiểu thư là thiên kim của Nguyệt vương phủ, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây trong tình huống này. Trước có thể nói cho ta biết trước có được không?”