Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 57:




Than hồng trong lò sưởi bỗng nhiên bùng lửa cháy mãnh liệt, Huỳnh Hoa không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng bất an. Nàng cảm thấy chóng mặt một chút rồi ẩn hiện trong đầu một hình ảnh mù mờ, một bóng người cô độc tại vị trí cao nhất thiên hạ.

Vô tình chạm đến lò sưởi khiến Huỳnh Hoa giật mình thu tay lại, nàng trong lòng hoảng sợ cũng đầy hoài nghi: “ Chuyện này là thế nào?”

Huỳnh Hoa cảm nhận được, đó là sức mạnh của hoàng đế, hơn nữa còn lớn hơn tất cả những gì nàng từng biết đến.

Nhưng là vì cái gì?

Nàng tưởng rằng sau khi diệt Bách quốc thì cơn thịnh nộ của hoàng đế sẽ lắng xuống, vậy thì vì cái gì lại khiến hắn trở nên điên cuồng đến vậy?

“ Sở Lan.”

Sơ Lan đang xem lại mấy cây hoa được trồng bên ngoài, sợ trời lạnh lại mưa lớn như vậy sẽ làm chết hoa. Lúc này nghe thấy tiếng Huỳnh Hoa mới vôi vội vàng vàng chạy vào: “ Vâng thưa công chúa?”

“ Đi gọi Đan Na.” Huỳnh Hoa nóng vội nói: “ Nhanh đi cho gọi muội ấy nhập cung, ta có chuyện muốn nói. Còn nữa, giúp ta báo đến thượng tướng một tiếng, bảo ngài ấy thời gian này chú ý Nguyệt Thế tử đừng để xảy ra chuyện.”

“ Vâng… vâng ạ, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Huỳnh Hoa cảm thấy mệt mỏi lại ngồi xuống ghế, nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng không thôi: “ Là tử khí trên toàn thiên hạ… khắp nơi không còn sự sống. Sức mạnh lớn như vậy ta là lần đầu tiên cảm nhận được, chắc chắn chỉ có thể là huynh ấy.”

Hoàng đế thịnh nộ, thêm nữa có thể khiến hắn mất kiểm soát như vậy cũng chỉ có thể vì một người mà thôi. Nguyệt Linh Phi.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Linh Phi lúc này vừa hay lại cùng với Đan Na trở về thăm Nguyệt vương phủ, cả hai vừa bước xuống xe ngựa lại liền nhìn thấy gia nhân chạy ra đón: “ Thế tử cùng tam tiểu thư đã về.”

“ Ừ.” Linh Phi khẽ gật đầu, y nhìn bên ngoài cửa chỉ có hai người canh gác, gia nhân cũng chỉ có một người ra đón mới làm lạ hỏi: “ Trong phủ hình như thay đổi khá nhiều, còn phụ vương và mẫu thân ta đâu?”

“ Vì không biết hôm nay thế tử sẽ trở về, nên vương gia cùng vương phi đều đã đến chúc thọ thần của Phàn tể tướng rồi ạ. Thế tử hay là cứ vào trong đợi một lát chờ vương gia cùng vương phi trở về.”

“ Ta hôm nay về thăm vương phủ, tất nhiên phải bái kiến phụ mẫu.” Linh Phi gật đầu lại ra lệnh: “ Ngươi cho người dẫn xe ngựa đi.”

“ Vâng thưa thế tử.”

Đan Na tuy rằng mỗi ngày đều chạy vào cung thế nhưng hôm nay cũng rất cao hứng, dù sao Nguyệt vương phủ cũng là nơi bọn họ sinh ra, trở về liền có cảm giác thân thiết như lúc còn bé vậy: “ Nhị ca, đi đi. Thái Mộc Cư muội vẫn bảo người lau dọn hằng ngày, huynh bây giờ có chuyển vào ở, ngủ lại một đêm cũng không sao.”

“ Không cần đâu.” Linh Phi cùng Đan Na đi vào phủ, y lại nói: “ Ta ban đầu cũng chỉ định về thăm phụ vương cùng mẫu thân một chút, bên phía Văn Hiên vẫn chưa nói lại, nếu không trở về lại khiến hắn gặp rắc rối.”

“ Vậy mấy hôm nữa huynh cứ nói lại với Văn đại nhân là được rồi, dù sao huynh ở trong cung hiện giờ cũng buồn chán. Lúc đó có lễ hội thư họa, huynh cùng muội đi xem có được không?”

Linh Phi suy nghĩ tuy rằng chiến sự ở Bách quốc hiện tại đã chấm dứt, nhưng theo lời Văn Hiên thì hoàng đế thời gian này vẫn sẽ chưa trở lại, y lúc này mới gật đầu: “ Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”

“ Tuyệt quá.” Đan Na mỉm cười lại nói: “ Đã lâu rồi huynh không có dùng cơm ở nhà, muội một lát lại đi nói Giang thẩm làm mấy món ngon huynh thích.”

“ Được.”

“ Ừm, nô… nô tỳ kính an thế tử.”

Linh Phi vốn định cùng Đan Na ở chính sảnh chờ Nguyệt Lân cùng Thể Hà trở về, chỉ là vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng a hoàn Mai Lạp phía sau. Cô ta hơi cúi người lại nói: “ Quận chúa nghe nói Thế tử trở về thăm vương phủ, thế nên mới bảo nô tỳ sang đây.”

“ Đại tỷ sao?” Linh Phi đối với Nguyệt Tử Liên luôn cảm thấy mình nợ nàng ta rất nhiều, cũng chỉ là hổ thẹn trong lòng. Dù sao nếu không có sự tồn tại của y, vị trí hoàng hậu tương lai vốn dĩ phải là của nàng mới đúng: “ Tỷ ấy có chuyện gì sao?”

“ Bẩm thế tử, là quận chúa có chuyện muốn nói riêng cùng với người. Mời thế tử đến Duy Hương cư một chút.”

“ Nói riêng?” Đan Na gần đây luôn làm lạ thái độ của đại tỷ mình, Nguyệt Tử Liên thậm chí so với trước kia không rời khòi phòng nửa bước, càng không cần nhập cung thỉnh an thái hậu, ngay cả với vương phi Thể Hà cũng khó tiếp xúc. Đan Na không biết tại sao lại không an tâm, nàng nắm cổ tay Linh Phi chặt hơn: “ Nhị ca, hay là để phụ vương cùng mẫu thân trở về rồi mới…”

“ Không sao đâu.” Linh Phi cười với Đan Na lại nói: “ Muội ở đây chờ ta một lát, ta đến gặp đại tỷ rồi sẽ trở lại.”

“ Nhị ca…”

Linh Phi biết đến một ngày nào đó y cũng phải cùng Nguyệt Tử Liên đối mặt, tỷ tỷ song sinh này của y có lẽ đang vô cùng chán ghét thậm chí là hận, nhưng Linh Phi vẫn muốn một lần nói rõ, hy vọng mối quan hệ giữa họ sẽ không tệ thêm nữa.

Đi cùng với Mai Lạp đến Duy Hương cư, sau đó chỉ còn mình đứng trước cửa phòng của Nguyệt Tử Liên. Linh Phi dù sao vẫn là nam tử, y nếu không cần thiết thì không nên vào phòng của tỷ tỷ, vì vậy chỉ đứng bên ngoài khẽ giọng lên tiếng: “ Đại tỷ, không biết tỷ muốn gặp ta là có chuyện gì?”

Bên trong im lặng một chút, sau đó lại có tiếng nói nghe thật nhẹ của Tử Liên: “ Vào đây đi.”

“ Nhưng mà đại tỷ, việc này e rằng không thích hợp…”

“ Ta nói đệ vào.” Bên trong giọng nói của Tử Liên gắt hơn một chút: “ Còn không nghe thấy sao?”

Linh Phi ngần ngại một chút lại không thể làm trái, y đưa tay đẩy cửa phòng, bên trong lại là một màn u tối ngột ngạt đến khó thở.

Cả gian phòng rộng lớn chăn đầy màn lụa lại bị bịt kín đến không có một chút ánh sáng lọt vào, hầu hết chỉ được soi bằng vài ánh nến nhỏ đang lung lay.

“ Đóng cửa lại đi.”

Linh Phi vừa bước vào lại nghe thấy một câu tiếp theo của Tử Liên, y chẳng thể hiểu nổi thật ra nàng ta muốn cùng mình nói chuyện gì đến độ phải đuổi hết tất cả gia nhân đi. Thế nhưng suy nghĩ trong đầu lại chạm tới mối quan hệ giữa y cùng với Kỳ Nguyên, Linh Phi lúc này mới chậm đóng lại cửa phòng.

Vừa đóng lại cửa liền nhận ra cảm giác quỷ dị cùng một mùi hương lan tỏa khắp nơi trong phòng đến choáng ngợp, khó thở. Linh Phi xoay đầu nhìn lại mới thấy Tử Liên đang ngồi trên ghế, nàng bận y phục trắng vô cùng đơn giản cùng mái tóc dài buông thả, trông như vậy không hề giống với đại tỷ của y thường ngày.

“ Đại tỳ, tỷ muốn gặp ta có chuyện gì?”

Tử Liên không giống như Linh Phi tưởng tượng, sẽ trách móc hay căm hận y ra sao. Nàng chỉ hơi ngước mắt, gương mặt xinh đẹp không mang chút son phấn lại tốt hơn thường ngày rất nhiều. Tử Liên đưa tay hướng ghế ngồi một bên mình mới nói: “ Đệ ngồi xuống trước rồi mới nói đi.”

Nhìn thấy trên bàn ngoại trừ một lư hương nhỏ đang tỏa khỏi thì ngay cả ấm nước hay tách trà đều không có, Linh Phi đi lại ngồi xuống cũng không nói gì mà chỉ im lặng chờ đợi.

“ Đã lâu không gặp đệ.” Nguyệt Tử Liên lúc này lại lên tiếng, nàng chủ động thăm hỏi đến Linh Phi: “ Thời gian qua đệ sống vẫn tốt, sẽ không chịu thiệt thòi gì chứ?”

“ Đệ sống thật rất tốt.” Linh Phi nhỏ giọng: “ Đa tạ đại tỷ quan tâm.”

Tử Liên như hiểu ra lại nhẹ giọng: “ Cũng phải, hoàng thượng đối với đệ chỉ có yêu thương sủng ái, ta nghĩ cũng không có bất luận kẻ nào dám ức hiếp hay khinh thường đệ.”

“ Đại tỷ.” Nguyệt Linh Phi cảm thấy khó xử, y suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định nói ra: “ Thật xin lỗi tỷ.”

“ Xin lỗi?” Nguyệt Tử Liên hơi ngạc nhiên một chút, nàng lại khẽ cười nói: “ Tại sao đột nhiên lại nói lời này?”

“ Xin lỗi vì đã phá hoại hôn ước này của tỷ, ngay từ khi bắt đầu thì vị trí này… phải nên là tỷ mới phải.” Nguyệt Linh Phi hơi siết lại tay mình: “ Thế nhưng, cho dù đệ vì chính mình hoặc là vì bất cứ lý do nào khác, đệ không có cách rời khỏi hoàng thượng.”

Nguyệt Tử Liên ngừng lại một chút, nàng đứng lên tự mình thêm một chút phấn thơm vào trong lư hương rồi mới nói: “ Không sao, ta không trách đệ.”

“ Đại tỷ?” Linh Phi kinh ngạc vì câu trả lời của Tử Liên, y vội ngước đầu thì cảm thấy có chút choáng váng. Linh Phi lắc nhẹ đầu một cái mới lại nhìn Tử Liên: “ Tỷ thật sự sẽ không trách đệ?”

“ Chúng ta tuy rằng được nuôi lớn dưới hoàn cảnh khác nhau, cũng ít khi gặp mặt hay trò chuyện.” Tử Liên lại nói: “ Đến cùng chúng ta vẫn là một cặp tỷ đệ song sinh, ta làm sao có thể trách đệ.”

“ Đại tỷ, ta…” Linh Phi lúc mới đầu chỉ cho rằng mình không quen mùi hương ngột ngạt trong phòng, thế nhưng hiện tại không chỉ choáng đầu một chút, lại hoa mắt đến mọi vật mờ nhòa đi: “ Sao lại…”

“ Phải nói làm sao đây?” Nguyệt Tử Liên dường như không hề quan tâm gì đến tình trạng của Linh Phi, nàng vẫn đều giọng: “ Ta phải nên cảm thấy vui khi chúng ta là một cặp song sinh mới phải.”