Thì ra đại họa diệt vong của Bách quốc được lưu truyền về sau, lại là vì ta mới…
" Ta không thể cứ để mặc chuyện này tiếp tục như vậy, ta phải đi gặp hoàng thượng." Linh Phi vừa nói lại xoay đầu muốn đi, chỉ là y vừa bước hai bước đã nghe Nguyệt Lân vương lớn tiếng phía sau ngăn cản.
" Ngươi đứng lại đó." Nguyệt Lân nghiêm giọng nói: " Ngươi lại muốn làm ra chuyện ngốc nghếch gì?"
" Phụ vương, Phi nhi muốn vào cung gặp hoàng thượng, ta cần phải khuyên người thay đổi quyết định của mình." Linh Phi nói: " Phi nhi không thể đứng nhìn chỉ vì chuyện của mình mình mà xảy ra bất hòa giữa hai nước, dẫn đến cảnh đầu rơi máu chảy."
Nguyệt Lân vương lớn tiêng: " Sáng nay ở đại điện trên dưới triều thần bao nhiêu người có ai không muốn khuyên ngăn hoàng thượng, thế nhưng lại chẳng có ai dám lên tiếng nửa lời. Ngươi bây giờ đi thì được ích gì?"
" Nhưng phụ vương..."
" Hoàng thượng là vì ai mới bị chọc đến long uy phẫn nộ muốn dẫn binh khai chiến, ngươi như vậy bây giờ lại muốn đi tìm hoàng thượng khuyên người thay đổi quyết định?" Nguyệt Lân vương thở dài lắc đầu: " Phi nhi ơi là Phi nhi, ngươi phải nên nhận ra mình chính là tối kỵ của hoàng thượng. Ngươi còn muốn thêm dầu vào lửa, thách thức tính nhẫn nại của hoàng thượng hay sao?"
Linh Phi không phải không biết tính của Đường Kỳ Nguyên ra sao, cũng như hắn đối với y thế nào. Điều y không ngờ nhất chính vì bản thân lại là nguyên do khiến Bách quốc bị tận diệt, chuyện này chẳng khác nào nói y sự việc bây giờ khiến hoàng đế làm ra việc tàn nhẫn, chính là bắt đầu cho thảm họa của thiên địa nhân thế mai sau?
Nguyệt Linh Phi nhỏ giọng: " Phi nhi không có ý sẽ càng chọc giận đến hoàng thượng, ta chỉ muốn khuyên người suy nghĩ lại..."
" Phi nhi, chúng ta đều biết hoàng thượng trước nay đối với ngươi luôn không giống với bất luận kẻ nào khác. Người có thể quan tâm bảo bọc ngươi, cũng có thể tùy ý dung túng để người thích gì làm nấy. Thế nhưng..." Nguyệt Lân vương ngừng lại một chút, hắn đưa tay đặt lên vai Linh Phi lại trầm giọng nói: " Tất cả những việc có liên quan đến ngươi, tựa như tam hoàng tử, tựa như Liễu gia học sĩ và nhị công chúa. Ngươi tự mình suy nghĩ kỹ lại, ngươi đã từng làm được gì hay chưa?"
" Chuyện này..." Nguyệt Linh Phi chỉ thốt ra được vài tiếng lại im lặng, Nguyệt Lân vương nói không sai, y không thể làm được gì cả. Thậm chí khi Linh Phi chính miệng muốn cầu xin càng chỉ khiến Kỳ Nguyên trở nên đáng sợ hơn, y chính là không làm được gì cả...
" Hoàng thượng đến."
Vừa nghe tiếng thái giám thông hô truyền đến từ bên ngoài cửa phủ, Thể Hà lúc này tay chân cũng muốn run lên hoảng sợ: " Hoàng thượng sao lại đến rồi? Nên... nên làm thế nào đây?"
" Còn làm thế nào cái gì?" Nguyệt Lân vương lớn tiếng ra lệnh cho hạ nhân: " Mau đi gọi tất cả nhanh chóng đến chính sảnh nghênh giá."
" Vâng thưa vương gia."
Toàn gia Nguyệt Lân vương nhanh chóng có mặt tại chính sảnh, ngoài Nguyệt Đan Na hiện không có mặt trong phủ thì không thiếu ai. Tử Liên từ trước đến nay không thể xuất hiện cũng được gọi đến, nàng trong trang phục tím xinh đẹp nổi bật hơn hẳn ngày thường.
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Tử Liên được diện kiến với hoàng đế, trong lòng nàng có niềm mong chờ khó nói. Đôi mắt phượng dõi bên ngoài cửa chờ đợi, nàng muốn biết hoàng đế tài tuấn mà mình thường được nghe kể qua lời của a hoàn trong phủ là như thế nào.
Xuất hiện trước mắt Nguyệt Tử Liên là nam nhân trẻ tuổi khoắc trên mình hoàng bào đang tiến qua cửa, hắn gương mặt lạnh lùng thế nhưng không hề che dấu dáng vẻ anh tuấn uy vũ bất phàm.
Hoàng đế một thân tiêu sái bước vào chính sảnh, trước nay Nguyệt Tử Liên đã bao lần tưởng tượng ra dáng vẻ uy dũng của hắn, thế nhưng chưa từng nghĩ đến trái tim mình cũng sẽ lo lắng loạn nhịp đến vậy. Nàng chợt đỏ mặt cúi đầu, trong lòng cũng đầy suy nghĩ mông lung: " Đây chính là hoàng đế, cũng là người sẽ cùng ta kết làm phu thê?"
" Hoàng thượng vạn an."
Kỳ Nguyên vừa bước vào thì lại có tiếng hô vang, xung quanh toàn bộ người đều vì hắn quỳ xuống hành lễ. Nguyệt Linh Phi thế nhưng đầu gối còn chưa chạm đến đất đã bị ôm lấy, Kỳ Nguyên mang theo tiểu vật nhỏ đến trên ghế lớn ở chính sảnh ngồi xuống, cũng đặt y ở trên chân mình không cho động đậy.
Nguyệt Linh Phi đã không lạ gì hành động của hoàng đế, thế nhưng ở trước mặt biết bao nhiêu người như vậy thì không giống. Y phản kháng muốn đẩy Kỳ Nguyên ra, từ trên chân hắn trèo xuống.
Thế nhưng chỉ vừa khi nhìn thấy gương mặt băng lãnh và cả đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn mình, Linh Phi như vậy liền không động đậy nữa, y cứ ngoan ngoãn tựa thỏ trắng nhỏ ngồi im trong lòng hắn.
Nhìn xem Linh Phi vì thái độ không vui của hắn mà chịu ngồi im rồi, Kỳ Nguyên lúc này mới rời mắt đến nơi khác, hắn lạnh giọng: " Tất cả đứng lên đi."
" Tạ ơn hoàng thượng."
Được cho phép đứng lên rồi mới nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, toàn Nguyệt gia trên dưới lén nhìn nhau mỗi người một ý nghĩ, thế nhưng cũng chẳng ai dám có thắc mắc với hành động của hoàng đế.
Nguyệt Lân tuy rằng không thể tiếp nhận được nhi tử của mình bị hoàng đế ôm trong lòng trước mặt bao nhiêu người như vậy, hắn cũng chỉ có thể không thể làm gì khác ngoài xem như không biết gì.
Nguyệt Lân tiến lên vài bước, hắn cúi người một chút mới nói: " Hoàng thượng vừa bãi triều lại đến Nguyệt vương phủ của thần, không biết vì chuyện gì khiến người phải nhọc công như vậy. Chỉ cần hoàng thượng cho gọi, thần nhất định sẽ lập tức vào cung diện kiến."
" Khai chiến với Bách quốc, Nguyệt Lân vương gia dường như không có ý tán đồng với việc làm của trẫm."
" Thần muôn vạn lần không dám." Nguyệt Lân hai bàn tay đưa ra trước đặt chồng lên nhau, hắn lại cúi người càng sâu hơn nói: " Chỉ cần là ý muốn của hoàng thượng, thì tuyệt đối chính là Bách quốc đáng diệt trừ. Thế nhưng chiến tranh xảy ra, trăm họ lầm than, dân chúng chịu khổ..."
" Nói ngắn gọn một chút."
Ký Nguyên đột nhiên thốt ra một câu mang theo ánh mắt sắc lạnh hướng đến, Nguyệt Lân cảm nhận được ý nghĩa câu nói của hoàng đế là gì. Hắn đã như vậy còn có thể nói tiếp vài lời sáo rỗng thì quả đúng là dư thừa, Nguyệt Lân nhắm lại hai mắt bình tĩnh lên tiếng: " Hoàng thượng nếu đã quyết định, vốn không cần hỏi đến ý kiến tán đồng của bá quan văn võ. Mệnh lệnh của người là tuyệt đối, không thể sai."
Kỳ Nguyên tựa như hài lòng với lời nói của Nguyệt Lân vương, hắn như vậy mắt lại nhìn vật nhỏ đang ngồi yên trong lòng mình mà lên tiếng hỏi: " Phi nhi, ngươi có phải cũng có chuyện muốn nói?"
Nguyệt Linh Phi những ưu tư trong lòng không thể nói, vốn dĩ sau khi được Nguyệt Lân vương khuyên nhủ cũng sẽ không nói. Thế nhưng Kỳ Nguyên lại chủ động lên tiếng hỏi, Linh Phi nhất thời chưa suy nghĩ đã để những lời trong lòng thốt ra ngoài miệng: " Hoàng thượng, Bách quốc này không thể đánh."
"..."
Nguyệt phủ có mặt từ chính sảnh ra đến bên ngoài cửa hơn trăm người cùng lúc chết lặng, bọn họ đều tưởng như tai mình vừa mới nghe lầm.
Hoàng đế từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy ai dám nói không với hắn, ngay cả Nguyệt Lân vương vừa rồi cũng chỉ có thể cúi đầu phủ phục, trái ý hoàng đế chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Nguyệt Linh Phi thế mà lại bình tĩnh như không có gì, cứ như vậy thẳng thắn nhìn hoàng để nói không thể. Hiện giờ đừng nói chỉ một mình y, khiến cho hắn nổi giận thì cả Nguyệt vương phủ đều có chung số phận không sai.
Hoàng đế gương mặt băng lãnh im lặng nhìn Linh Phi hồi lâu, nếu là kẻ khác chỉ sợ từ sớm đã chết không có chỗ chôn, không giống như y bây giờ còn có thể tự nhiên như vậy đối mặt nhìn hắn không chút sợ hãi.
" Ngươi nói vì sao không thể đánh?" Đường Kỳ Nguyên lạnh giọng: " Nếu câu trả lời của ngươi không khiến ta cảm thấy hài lòng, trên dưới Nguyệt vương phủ một người cũng không thể thoát."
Người xung quanh vừa nghe tay chân đã muốn nhũn ra đứng không vững, bọn họ có người đã muốn bỏ chạy đi thế nhưng chân một chút sức lực cũng không có. Tất cả chỉ mang một chút hy vọng nhìn đến thế tử Nguyệt Linh Phi, hy vọng y sẽ không dại dột nói thêm bất cứ lời nào khiến cho hoàng đế cảm thấy không vui nữa.
" Mẫu thân..." Nguyệt Tử Liên ở bên cạnh níu lấy cánh tay Thể Hà, nàng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh cùng lời nói đáng sợ của hoàng đế, trong lòng có chút sợ hãi mà khẽ giọng: " Nhị đệ như vậy... y sẽ không nói linh tinh gì nữa chứ."
Thế Hà cũng chẳng khác gì nhi nữ, không đoán được Linh Phi sẽ lại muốn làm cái gì, nàng chỉ im lặng lắc đầu không nói.
Trong lúc này Linh Phi lại dường như không nghe không thấy sợ hãi của kẻ khác, cũng không biết họ đang cầu mong y sẽ đừng nói gì làm trái ý hoàng đế nữa. Linh Phi chỉ muốn nói ra những lời thật lòng mình, y nhìn hoàng đế lên tiếng: " Phi nhi... chỉ là đang lo lắng cho người mà thôi."