“ Sắp ra đến bên ngoài rồi.”
Sau câu nói của Linh Như thì tất cả những người ở đây, ngoại trừ lão Khang Dương bọn họ đều chùm nón liền với áo choàng lên đầu, trông họ giống như một hội giáo tín ngưỡng gì đó nhưng cũng không có thời gian để Thường Hy quan tâm.
Lối đi mỗi lúc một rộng hơn, chờ đến khi hoàn toàn ra tới bên ngoài Thường Hy mới không thể tin mình đang nhìn thấy gì, ngạc nhiên đến không thể tưởng cậu nói thành tiếng: “ Sao lại như vậy?”
Bầu trời không còn là xanh dương mà bao phủ một màu đỏ thẩm đen tối, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Khắp bốn bề chỉ có thể trông thấy mênh mông biển nước, ngoại trừ nơi Thường Hy đang đứng là một bờ đá kéo dài thành hình trăng khuyết khổng lồ thì không còn gì khác. Bên tai cậu còn nghe thấy tiếng sóng dữ cuồn cuộn cùng tiếng trời động gào thét đến kinh hoàng.
Thường Hy vẫn chưa thể thốt ra ngạc nhiên trong lòng thì tiếng hô vang bên cạnh cậu lại càng lớn hơn: “ Tộc trưởng thấy không, là ánh sáng. Chúng ta cuối cùng đã có thể nhìn thấy lại ánh sáng.”
“ Bảy ngàn năm, thời gian cũng quá lâu rồi đi.”
“ Chúng ta cuối cùng cũng đã thoát khỏi lời nguyền này.”
“ Ông, chúng ta đợi được rồi.” Linh Như không thể giấu được niềm vui mà nói với lão Khang Dương: “ Không còn bóng đêm bao phủ, thật sự lại có thể nhìn thấy ánh sáng rồi.”
“ Sao lại…” Thường Hy loạng choạng lui về phía sau. Cậu không hiểu bọn họ đang nói về cái gì, ánh sáng sao? Cái thứ màu đỏ đến dị thường từ bầu trời đó là ánh sáng mà bọn họ đang nói?
Mọi người không vì cái cảnh tượng kinh hoàng này làm cho run sợ, ngược lại tất cả còn vui mừng vì nó sao?
Một người phụ nữ không biết là vui hay buồn nắm lấy hai cổ tay của Thường Hy, bà mặt đầy nước mắt nhưng nụ cười lại không ngừng kéo lên nói: “ Chúng tôi đợi được người rồi, truyền thuyết ứng nghiệm rồi.”
“ Truyền thuyết?”
“ Đúng vậy, tộc trưởng nói không sai. Ngươi chắc chắn chính là người đó, người có thể giải thoát cho chúng ta, người có thể thay đổi tất cả.”
“ Nhưng…”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mộc Ức Thiên là một thế giới tồn tại ở một thời không khác hoàn toàn với trái đất, mọi người có thể xem nơi này là một thế giới do tưởng tượng tạo ra nhưng… Với con người ở Mộc Ức Thiên này, trái đất cũng chỉ là một thế giới tưởng tượng không có thật đối với họ.
Từ thuở khai sinh cũng bắt đầu từ những cái cơ bản nhất mà hình thành, con người được chia nhỏ thành nhiều dân tộc khác nhau dựa vào người đầu tiên mở ra vùng đất mới và làm chủ nơi đó. Theo thời gian mỗi tộc người đều muốn mở rộng lãnh thổ, họ bắt đầu dùng vũ lực để đánh chiếm đất đai…
“ Cái này cũng chẳng khác gì mấy lịch sử ở thế giới mà ta sinh sống.” Thường Hy đóng lại quyển sách mình đang đọc, để nó lên trên cả một đống sách khác mà Linh Như chuẩn bị, cậu lại nói: “ Đọc suốt hai ngày nếu không phải lịch sử khai quốc của một nước thì là quá trình hình thành phát triển của con người. Ông có thể giải thích ngắn gọn một chút, nếu cứ tiếp tục đọc ta cũng không thể tự mình giải thích được những điều bản thân muốn biết.”
Lão Khang Dương nhìn y với vẻ mặt phúc hậu: “ Vậy bất cứ thứ gì ngươi muốn biết, chỉ cần hỏi ta sẽ trả lời.”
“ Được.” So với cứ đọc sách thì lập tức hỏi vào vấn đề chính vẫn tốt hơn, Thường Hy ngồi xếp bằng trên giường đá được lót hai ba lớp vải mỏng nói: “ Theo như ta biết thì nơi này không phải trái đất, vậy ta vì lý do gì có mặt ở đây?”
Lão Khang Dương trầm mặt hồi lâu mới nói: “ Vấn đề này không thể trả lời, nếu ngươi nhất định muốn nghe câu trả lời, lão chỉ có thể nói ngươi xuất hiện ở đây chính là lẽ đương nhiên.”
“ Bỏ qua." Thường Hy xua tay, cậu lại nói: " Câu khác ta muốn hỏi chính là khả năng kỳ lạ của mọi người. Cái đó gọi là pháp thuật sao, hay là dị năng…”
“ Là Vân Ấn.”
“ Vân Ấn?”
"..."
Chờ đợi không thấy lão lại giải thích thêm gì, quả nhiên hỏi thế nào chỉ trả lời thế ấy. Thường Hy lại tiếp: “ Vậy hiện tượng kỳ lạ bên ngoài kia là… nơi này không lý nào bầu trời luôn có màu dị thường như vậy? Còn có khắp nơi đều bị bao phủ bởi nước biển.”
“ Trước kia bầu trời ở thế giới này so với nơi ngươi sinh sống không có gì khác, nhưng từ bảy ngàn năm trước khi thế giới diệt vong, vạn vật bị nước Thường Hà nhấn chìm, mọi thứ chỉ là một màu đen tăm tối.”
“ Diệt vong? Nhưng…” Thường Hy không biết nên hỏi cái gì cho đúng, cuối cùng quyết định đều giao hết cho lão Khang Dương giải thích: “ Nếu cứ một người hỏi một người trả lời hoài cũng không rõ ràng, ông nói cách nào đó cho ta dễ hiểu nhất được không?”
Lão Khang Dương trầm mặt: “ Thế giới này đến bảy ngàn năm trước vẫn là nơi cho con người sinh sống, mỗi đất nước dựa vào nền cai trị của hoàng đế mà duy trì quy luật tự nhiên. Trên tất cả, đứng ở vị trí cao nhất thâu tóm hầu hết đất nước khác chính là Đại cường Ân Ly quốc.”
“ Đây là đất nước sinh ra những con người có khả năng mang trong mình Vân Ấn, loại năng lực này tùy thuộc vào mỗi người mà sở hữu sức mạnh lớn nhỏ, có khả năng điều khiển vạn vật, thậm chí là điều khiển được những nguyên tố cấu tạo nên cơ thể con người, dễ dàng giết chết ngàn người mà không cần động một ngón tay.”
“ Cái này cũng thần kỳ quá đi, có khác nào xem tiểu thuyết hay phim truyền hình?” Thường Hy nhận ra vấn đề nằm ở đâu liền nhanh miệng: “ Nói vậy việc thế giới diệt vong khả năng không nhỏ là do Ân Ly quốc đi, cho nên những người còn sống sót đến hiện tại đều là người sở hữu Vân Ấn?"
“ Ngươi nói đúng mà cũng không đúng.”
“ Đúng và không đúng?” Thường Hy làm lạ.
Lão Khang Dương đứng dậy rời khỏi chỗ mình đang ngồi, từ đống sách bên cạnh Thường Hy lấy ra một cuốn sách đưa đến cho cậu: “ Nguyên nhân thật sự là do Vân Ấn gây ra, nhưng để một lần mang nhân thế hủy đi, thế giới này chỉ duy nhất một người có thể làm được.”
“ Chỉ một người cũng làm được chuyện này?” Nghe lão Khang Dương nói vậy, càng khiến Thường Hy ngạc nhiên và tò mò hơn về con người này.
“ Nếu ngươi thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nơi này, trước tiên cứ đọc nó trước. Ta sẽ quay lại sau để đưa ngươi đến một nơi, mọi việc đều sáng tỏ.”
Thường Hy không hiểu lý do vì sao mình thật hiếu kỳ khi nghe nhắc đến người đã một tay diệt thế mà lão Khang Dương nói, y cầm sách không chờ lão ta đi khỏi đã mở ra trang đầu tiên. Không biết từ lúc nào đã đọc một mạch đến cuối, bên trong nói đến triều đại hưng thịnh nhất của đất nước của tộc người Vân Ấn, nhưng cũng chính là triều đại cuối cùng của thế giới này.
Vị vua trị vị bấy giờ kế thừa sức mạnh hủy thiên diệt địa của vị tổ nhân người Vân Ấn đầu tiên được sinh ra, không giống những người khác trong tộc, hắn nắm trong tay sinh mạng của toàn chúng sinh thiên hạ mà định đoạt.
Nhưng nếu hắn thật sự muốn diệt thế thì cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, trước khi dùng hết sức mạnh hủy đi thiên địa. Người này lưu lại một số ít người có sức mạnh Vân Ấn, giống như một lời nguyền khiến họ đời đời phải tuân theo.
Sâu trong hang đá này ngoại trừ ánh lửa lập lòe cũng không có khả năng phân biệt sớm tối, huống hồ bên ngoài một màu đỏ từ bầu trời đến đáng sợ cũng không có cách để nhận ra quy luật thời gian. Gấp sách lại, Thường Hy vươn tay lắc người vài cái: “ Không biết đã là giờ nào rồi.”
Y nhìn qua lại không thấy ai, lão Khang Dương nói sẽ quay lại sau cũng không biết là khi nào. Thường Hy ngáp dài một cái rồi quyết định ngủ một giấc mới tính tiếp, mới đầu cậu ngủ giường đá gối đầu bằng rơm khô bọc vải, vừa đau người vừa khó chịu còn không thể ngủ được, nhưng cũng đã khá lâu không biết là thời gian mấy ngày đọc sách không nghỉ nên vừa nằm xuống lập tức ngủ.
“ Tỉnh lại, lập tức mở mắt cho ta.”
“ Ùm…” Thường Hy nghe tiếng thì mở bừng mắt, xung quanh một màu trắng xóa, đầu óc lại có chút mơ hồ: “ Mơ sao?”
“ Được lắm, người đã không thể trở về, vậy trẫm liền mang cả thiên hạ này phụng bồi y.”
“ Ai?” Không chỉ còn một màu trắng xóa, bừng sáng trước mắt Thường Hy khung cảnh trời đất dị động. Những tiếng gầm vang vọng trên cao cùng tiếng sóng dữ cuồn cuộn đang nuốt gọn mặt đất, phía xa cột sét liên tục đánh xuống đến xé ngang không gian. Thường Hy vì quang cảnh trước mắt mà đánh một cái rùng mình, y thì thầm trong miệng: “ Không lý nào... triều đại cuối cùng? Ngày tận thế?”
“ Người đoán được thân phận của ta, không lý nào không biết được y đã không còn tồn tại ở thế giới này. Thể xác và cả linh hồn đều đã không còn nữa. không phải sao?”
“ Là ông ấy?” Nghe tiếng nói mà đưa mắt đến nơi cao bậc đá duy nhất chưa bị nước nhấn chìm Thường Hy nhận ra người vừa nói là lão Khang Dương, đứng ở vị trí cao nhất là một hoàng y thiếu niên không thể thấy rõ mặt: “ Đó là?”
“ Tất cả là do ngươi.”
Nghe âm thanh vừa băng lãnh lại cuồng nộ từ người nọ, mặt đất rung chuyển mạnh, vài tảng đá lớn theo đó rơi ầm ầm xuống mặt biển dữ: “ Người này không lý nào chính là vị vua diệt thế trong truyền thuyết.”
“ Vốn không phải người của thế giới này, sự xuất hiện của y khiến nhân duyên bị đánh tráo. Cướp đi thân phận thật sự của mệnh duyên đã cùng người gắn kết, người này mới thật sự là...”
“ Rầm Rầm…” Tiếng sét vang trời đánh xuống gần đó khiến Thường Hy hoảng sợ bịt lại hai tai, trong lúc này lại không nghe ra hai người kia đang nói gì, sau đó khi đã bình tĩnh lại y mới cố gắng nghe xem.
“ Nếu vẫn tiếp tục như người biết rõ ngay cả tính mạng của bản thân cũng không thể giữ.”
“ Ra là vậy.” Hoàng y thiếu niên nhìn bàn tay mình rồi lại ngước đầu nhìn trời cao: “ Theo cách ngươi nói, trẫm chỉ có một việc duy một việc để làm.”
“ Cái…”
“ Một khi cắt đứt thứ gọi là mệnh duyên này ngay từ khi nó vừa bắt đầu. Ngoài y ra, cho dù là thiên hay địa cũng đừng cho rằng có thể thay trẫm định đoạt.”
Lão Khang Dương chợt giật mình: “ Người đây là muốn làm gì?”
“ Chỉ cần cái kẻ được cho rằng là duyên mệnh của trẫm từ sớm hồn phi phách tán, không có cơ hội được chuyển thế. Nếu kẻ đó vốn đã không thể tồn tại thì y cũng không phải là cướp đi thân phận của người khác có phải không?”
“ Người muốn sửa đi lịch sử, không chỉ riêng bản thân, nói không chừng cả thế giới này hoàn toàn bị hủy đi không có cơ hội trùng sinh.”
Hắn cười lạnh: “ Không thể mang y trở về, ngươi nghĩ rằng thế giới này có khả năng tiếp tục tồn tại?”