Tứ công chúa Đường Huỳnh Hoa và đại công chúa Đường Chi Linh là thân tỷ muội ruột thịt, tuy cùng phụ mẫu nhưng tính cách hai người lại không tương đồng.
Trước kia đại công chúa được Lý hoàng phi và Lý thái úy kỳ vọng, trong các vị công chúa nàng luôn là người cao quý nhất. Thế nhưng sau khi Kỳ Nguyên lên ngôi hoàng đế, Lý thái úy bị cắt chức thì địa vị của nàng ta cũng suy giảm không còn như trước.
Trái lại tứ công chúa hiện giờ dù được nhiều tỷ muội ngưỡng mộ có quan hệ tốt cùng hoàng đế, hết lòng nịnh bợ thế nhưng nàng vẫn luôn hờ hững để ngoài tai, không kiêu ngạo. Chi Linh và Huỳnh Hoa lâu nay ngoài mặt là tình thân, nhưng giữa họ lại không có quá nhiều thân thiết, đại công chúa thế nhưng hôm nay lại có nhã hứng đến Lan Hoa cung khiến cung nhân cũng phải cảm thấy lạ.
Huỳnh Hoa nhìn thấy Chi Linh đến cũng không có biểu hiện gì lớn, nàng mỉm cười nói: “ Không biết đại tỷ hôm nay đến tìm muội là có việc gì?”
“ Tứ muội.” Chi Linh nhìn muội muội ruột thịt của mình mà trong lòng phải dằn lại cảm giác ganh ghét, cả hai cùng là một mẫu phi sinh ra thế nhưng muội muội lại may mắn hơn nàng rất nhiều.
Huỳnh Hoa không chỉ được hoàng đế ưu ái, còn là một trong những người sở hữu Vân Ấn hiếm hoi ở Ân Ly quốc. Chi Linh gượng cười: “ Sinh thần của muội cũng đã sắp đến, ta nghĩ lần này muốn thay muội làm một yến tiệc, mời tất cả tiểu thư các phủ đến chúc mừng, muội cảm thấy thế nào?”
Huỳnh Hoa là người trầm tính ôn hòa, không thích náo nhiệt. Thế nên sinh thân của mình mỗi lần do Chi Linh làm chủ cũng ồn ào rất lâu, nhìn xem tiểu thư các phủ vây quanh ca ngợi họ thâm tình thế nào khiến nàng không có bao nhiêu dễ chịu: “ Năm nào cũng phiền tỷ chuẩn bị cho sinh thần của muội, thật làm phiền đến tỷ.”
“ Tỷ muội chúng ta còn phải khách sáo như vậy? Ta nghĩ…”
“ Cất công tỷ phải đến Lan Hoa cung của muội, nhưng biết làm sao hơn.” Huỳnh Hoa không đợi Chi Linh nói hết đã chen lời: “ Hoàng huynh lại nhã hứng muốn tự mình giúp muội tổ chức lễ mừng sinh thần, huynh ấy chưa nói qua cùng tỷ?”
Nắm chặt chiếc khăn trong tay, Chi Linh cố nén giận tỏ ra bình tĩnh lại bị Huỳnh Hoa nhìn thấu. Nàng thế nhưng chỉ ôn hòa nói: “ Có thể là do hoàng huynh vô tình ngẫu hứng, muội cũng không có cách.”
“ Nếu là đích thân hoàng huynh đứng ra chuẩn bị đương nhiên đó là điều rất tốt, tứ muội thật may mắn.” Chi Linh lại nói: “ Ngoài chuyện đó ra, tỷ đến hôm nay là muốn tỷ muội chúng ta có thời gian cùng nhau tâm sự, không phiền muội chứ?”
Huỳnh Hoa vừa nghe nói đã có chút khó xử lên tiếng: “ Phải làm thế nào đây? Muội không biết tỷ sẽ đến nên đã cho gọi tam Nguyệt tiểu thư vào cung cùng trò chuyện, không tiếp e rằng sẽ không hay.”
“ Muội nói là Nguyệt Đan Na?” Đường Chi Linh nhíu mày hỏi lại.
“ Đúng vậy.” Huynh Hoa nói: “ Đại tỷ nếu không ngại, chúng ta có thêm một người cùng nhau thưởng trà chắc sẽ không có vấn đề gì?”
“ Không cần, nếu muội không có thời gian thì hôm khác ta sẽ đến. Không nên làm phiền đến hai người.”
“ Huỳnh Hoa tỷ tỷ, muội đến rồi.” Đúng lúc Đường Chi Linh vừa từ chối, lại nghe thấy tiếng cười nói của tiểu cô nương vọng đến. Nguyệt Đan Na cùng với Huỳnh Hoa vô cùng thân thiết thế nên không có nghi kỵ gì, nàng vừa đến đã chạy thẳng vào Lan Hoa Cung.
Đan Na lúc này nhìn thấy không chỉ có một mình Đường Huynh Hoa mới cảm thấy bối rối, nàng vội vàng cúi đầu đứng nghiêm một chỗ không lên tiếng.
Chi Linh trong lòng khó chịu từ lúc đến, nàng nghiêm giọng: “ Tứ muội, muội xem đi. Không có chút quy củ nào, thật chẳng ra sao.”
“ Đan Na ở chỗ của muội luôn hoạt bát vô tư như vậy, tứ tỷ cần gì phải tính toán với muội ấy.”
“ Hừ…”
Nghe tiếng “ hừ ” lạnh của Chi Linh, Đan Na ngần ngại một hồi mới cúi người hành lễ nói: “ Đại công chúa vạn an, Đan Na không biết công chúa cũng ở đây mới có hành động thất lễ, xin đại công chúa bỏ qua.”
“ Bỏ đi.” Đường Chi Linh lướt mắt qua Đan Na lại không muốn nhìn đến, nàng giọng chế giễu nói: “ Trách ngươi chỉ khiến kẻ khác nói ta không biết điều, không khéo lại còn có người đến tìm ta hỏi tội.”
“ Đan Na không dám.”
Nguyệt gia từ trên xuống dưới không phải là người của thái hậu cũng là người bên cạnh hoàng đế, Chi linh dù không thích cũng không dám đắc tội. Nhìn vào hậu quả của Liễu Như Thì cùng tam công chúa Đường Lâm Thi ngày trước, có thể biết được Kỳ Nguyên như thế nào muốn trọng dụng Nguyệt gia.
“ Tứ muội, muội cùng tam Nguyệt tiểu thư muốn trò chuyện, ta cũng không tiện làm các người mất vui, lần sau tỷ lại đến.” Đường Chi Linh nói rồi mới xoay lưng bỏ đi.
" Vâng đại tỷ."
“ Cung tiễn đại công chúa.”
Đợi khi người đã khuất bóng, Huỳnh Hoa lúc này mới mệt mỏi ngồi xuống xoa nhẹ thái dương: " Cuối cùng cũng đi."
Đan Na sợ vừa rồi mình đã gây ra rắc rối gì cho Huỳnh Hoa, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “ Có phải muội làm cho đại công chúa không vui rồi, khiến thêm rắc rối cho tỷ không?”
Nhìn gương mặt ngây thơ của Đan Na, Huynh Hoa mỉm cười nói: “ Không có, muội đến rất đúng lúc. Cùng tỷ ấy nói chuyện một hồi ta liền cảm thấy rất đau đầu, nhờ muội bây giờ mới an tĩnh một chút.”
“ Tỷ cảm thấy không khỏe sao?” Đan Na đi lại gần quan tâm hỏi: “ Hay là mời thái y đến xem đi.”
“ Muội ngốc quá.” Huỳnh Hoa gõ nhẹ ngón tay lên trán Đan Na, nàng nói: “ Ta chẳng qua không thích ở cùng với đại tỷ mà thôi… không nói nữa, có nói muội cũng không hiểu. Bánh điểm tâm của ngự thiện phòng hôm nay mới làm rất ngon, gọi muội đến ăn thử.”
“ Thật sao?”
Xem Đan Na vừa nghe thì đôi mắt cũng sáng lên vui vẻ như vậy, Huỳnh Hoa phì cười: “ Biết ngay muội sẽ thích mà, ta đã cho người dọn tất cả ra hậu viên, chúng ta cũng ăn cùng ngắm cảnh.”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đại điện Ân Ly quốc lúc này không khí căng thẳng đến đáng sợ, nhìn đống lễ vật được sứ giả Bách Quốc dâng lên, các đại thần không ai có gan dám đoán mò tâm tư lúc này của vị hoàng đế uy nghi phía trên đại điện.
Bọn họ có ai không biết sủng ái của hoàng đế dành cho Nguyệt thế tử Nguyệt Linh Phi là thế nào, ấy vậy mà chỗ lễ vật kia muốn tặng cho ai không tặng, lại thật sự là muốn dâng đến cho Nguyệt thế tử.
Các quan đại thần hôm nay cả buổi thượng triều đều như đang đứng trên một tảng băng lớn, không rét mà run. Thế nhưng sứ giả Bách quốc vẫn không hề nhận ra không khí xung quanh mình có gì không đúng, hắn thế nhưng vẫn có thể lớn tiếng trình bày rõ ràng.
“ Bách quốc chúng thần mang lễ vật một phần để dâng tặng hoàng thượng, một phần muốn tặng đến cho Nguyệt thế tử tỏ hảo ý muốn kết giao hai nước.”
Sứ giả cười nói: “ Chẳng là vương thượng của thân từ lần trước đến Ân Ly quốc tình cờ có nhìn thấy Nguyệt thế tử một lần, trong lòng thưởng thức nhớ mãi không quên. Lễ vật hôm nay mang đến đều là do vương thượng sai người tìm kiếm tất cả những báu vật trân bảo mang đến, tỏ ý muốn liên hôn hai nước.”
“ Làm sao đây?” Nghe đến đây thì có người không chịu nổi mà thì thầm ra tiếng, những người có thể nghe thấy cũng không biết nên trả lời thế nào. Bọn họ đều đã ứa mồ hôi lạnh ướt cả quan phục, không ai dám ngước đầu nhìn lên.
“ Nguyệt thế tử dung mạo xinh đẹp hiếm có, vương thượng của chúng thần chắc chắn sẽ không bạc đãi y. Có thể nhiều người đã biết, việc đế vương một nước tại hậu cung có thêm một hai nam sủng là chuyện rất đỗi bình thường, vậy nên…” Sứ giả Bách quốc hiện giờ hình như cũng cảm thấy có gì khác lạ, hắn nhận ra sát khí bao trùm xung quanh mình mà nhìn đến vị hoàng đế uy nghiêm trên long vị, đột nhiên sợ hãi không rõ nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Im lặng một lúc lâu cũng nghe thấy tiếng nói âm lãnh truyền từ trên cao xuống, sắc bén đến dọa người run sợ: “ Mang hắn ra ngoài, chém đi.”
Chỉ một câu nói của hoàng đế đã khiến sứ giả Bách quốc chết đứng, bá quan văn võ không ai dám lên tiếng. Riêng chỉ có Nguyệt Lân vương liều mạng khuyên ngăn: “ Bẩm hoàng thượng, hai nước giao tranh không giết sứ giả. Hơn nữa Bách quốc và Ân Ly quốc từ đời tiên đế đã dựa trên quan hệ hòa hảo đưa ra hiệp định hai nước, nếu hiện tại chúng ta…”
“ Ngươi muốn chính mình là kẻ tiếp theo sao?” Ánh mắt đáng sợ của Kỳ Nguyên cho thấy hắn có thể lập tức giết chết bất cứ kẻ nào dám đứng ra khuyên ngăn, Nguyệt Lân vương không còn cách nào khác chỉ đành im lặng không nói.
Cả đại điện lúc này chỉ còn tiếng gào thét xin tha mạng của sứ giả Bách quốc đang bị lôi kéo ra, lập tức bêu đầu bên ngoài đại điện. Kéo dài một hồi lâu đột nhiên lại nghe một tiếng động lớn, đến khi mọi người nhận ra thì tất cả lễ vật trên đại điện đều hóa tro bụi.
Có lẽ như vậy vẫn chưa khiến cơn thịnh nộ của hoàng đế nguôi xuống, hắn lạnh giọng lên tiếng: “ Quỳnh Chấn nghe lệnh.”
“ Có mạc tướng.”
“ Gửi chiến thư đi.” Hoàng đế đứng lên, hắn rời khỏi đại điện chỉ để lại một câu dọa đến cả đám người mặt mày tái xanh: “ Đích thân trẫm sẽ san bằng tất cả gốc rễ ở Bách quốc, không chừa lại bất cứ thứ gì.”
“ Thần… tuân lệnh.”