Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 30:




Hai ngày liền không có cần phải đến học viện, Lục hoàng tử Đường Vân Tịnh hoạt bát trẻ con cũng có lúc ngồi thẩn thờ một góc trong mái đình bên ngoài hoa viên. Y chống cằm ngây người suy nghĩ cả một buổi cuối cùng lại thở dài ra một hơi: “ Minh Viễn, ngươi nói có phải lần đó ta đã gây ra chuyện lớn rồi hay không?”

“ Chuyện lớn?” Quỳnh nhị công tử đang tập trung vót một tượng gỗ hình người nhỏ, hắn không cần nhìn đến Vân Tình mà tùy tiện nói: “ Chuyện lớn của ngươi cũng không phải chỉ một hai cái, ngươi muốn nói là chuyện gì?”

Vân Tịnh bình thường chắc chắn sẽ lại nóng mặt muốn đấu khẩu cùng hắn, thế nhưng lần này y cũng mặc kệ lời của Minh Viễn mà thở dài thêm một lần: “ Ta đúng là đầu óc ngu ngốc mà, sao lại cứ làm ra mấy chuyện không chịu suy nghĩ gì cả chứ.”

“ Lục hoàng tử cũng có thể tự nhận ra mình ngu ngốc?” Minh Viện ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn bỏ xuống dao và tượng gỗ rồi mới đặt tay mình lên trán Vân Tịnh: “ Ngươi hôm nay có bệnh sao?”

“ Có ngươi mới bị bệnh.” Vân Tịnh tức giận đánh vào bàn tay của Minh Viễn, y tức giận một tiếng sau đó lại tỏ ra ảo não: “ Chuyện của tam ca… ai cũng nói là do huynh ấy trước mặt nhiều người gây khó dễ Nguyệt thế tử kia mới ra nông nổi. Ta thế mà lần đó… lại đi đắc tội với y, nếu khi đó không có đại ca ngươi, khiến y bị thương ta xem như không sống nổi rồi.”

“ Ngươi tự mình cũng có thể nhìn ra, xem như cũng không ngốc lắm.”

“ Nghĩ lại nếu Nguyệt thế tử kia đi nói với thái tử, có khi nào huynh ấy cũng sẽ đến tìm ta hỏi tội hay không?” Vân Tịnh nhìn xem Quỳnh Minh Viễn lại tiếp tục vót tượng gỗ không thèm để tâm mình, y lớn tiếng: “ Ngươi như vậy là ý gì, đang xem thường ta sao?”

“ Không phải xem thường chẳng qua ngươi suy nghĩ quá đơn giản mà thôi, đến bây giờ mới biết hành động của mình ngốc nghếch đến đâu. Nhưng Nguyệt thế tử lúc đó cố ý không nói còn tìm cớ bao che cho ngươi, ta không nghĩ y sẽ lại mang chuyện đó nói lại với thái tử.”

Vân Tịnh nghĩ lại thấy lời của hắn cũng không sai, nếu Nguyệt Linh Phi xấu tính hẹp hòi muốn tính chuyện với y thì lúc đó chỉ sợ Đường Vân Tịnh cũng chẳng khác nào Đường Từ Nhân bây giờ. Y suy nghĩ lại nói: “ Có phải ngươi lúc đó khẩn trương như vậy không phải là vì để ý y dáng vẻ đáng yêu hơn ta, là vì biết thân phận của y có đặc biệt?”

“ Ngươi có thể đừng suy nghĩ mấy chuyện không đâu được chứ?” Minh Viễn nghiêm giọng: “ Ngươi nhìn y lần đầu tiên đến học viện còn có cả Thái Lâm bên cạnh, bao nhiêu cũng đủ nhận ra không thể đắc tội với y. Tam hoàng tử có sủng ái của phụ hoàng cùng Mẫn quý phi kiêu ngạo không nói, ngươi như vậy cũng dám đắc tội y?”

“ Ta lúc đó không suy nghĩ nhiều nữa vậy, rõ ràng là vì ngươi… ngươi chọc tức ta.”

“ Chọc tức người?” Minh Viên nhìn Vân Tịnh nói: “ Ta khi nào thì chọc tức ngươi?”

“ Ngươi khi đó còn nói ta chỉ biết gây loạn, không biết giữ thể diện, còn mắng ta…”

“ Ta rõ ràng là muốn giải vây giúp ngươi, ngươi sau này nếu còn tiếp tục làm việc không chịu nghĩ đến hậu quả, cho dù ta có lòng cũng không thể giúp.”

Đường Vân Tịnh đang tức giận nghe vậy thì cơ mặt cũng giảng ra, y cảm thấy vui liền cũng không có che giấu tươi cười chồm đến đoạt đi tượng gỗ trên tay hắn: “ Ngươi thì ra là lo lắng cho ta sao?”

“ Cẩn thận.” Bị giật mất tượng gỗ trên tay, Minh Viễn lại không tức giận mà chỉ lo lắng dao nhỏ làm y bị thương rồi tra vào vỏ.

“ Nói đi, là ngươi quan tâm ta đúng chứ?”

“ Ai cần quan tâm tiểu tử thích gây chuyện như ngươi.” Minh Viễn đứng lên định rời đi thì lục hoàng tử cũng chẳng chịu thôi, y chạy theo phía sau loay hoay bên cạnh còn luôn miệng lải nhải.

“ Đừng có giả vờ cho qua chuyện, ngươi rõ ràng là đang quan tâm ta nếu không cần gì phải khẩn trương như thế.”

Minh Viễn nói: “ Ta có nhiều thời gian như vậy để quan tâm được ngươi?"

“ Ngươi thì có việc gì, nếu không thừa nhận ta sẽ ra lệnh bắt ngươi theo bên cạnh cả ngày, ngươi… a.”

Vân Tịnh còn đang ồn ào phía sau thì đột nhiên kêu lên, Minh Viễn quay đầu đã thấy y chạy đi. Hắn đến khi nhìn kỹ mới nhận ra hài tử bận y phục trắng kia: “ Nguyệt thế tử?”

“ Ngươi đợi đã.”

Linh Phi nghe tiếng gọi mới nhìn lại đã thấy Đường Vân Tịnh chạy đến, hai cung nữ đang dẫn đường cũng vì vậy mà ngừng lại bước chân hành lễ: “ Lục hoàng tử.”

“ Đứng lên đứng lên.” Vân Tịnh vội xua xua tay thì cũng không quan tâm đến hai cung nữ nữa, y nhìn Linh Phi: “ Ngươi Nguyệt… Nguyệt…”

“ Là Nguyệt Linh Phi.” Linh Phi khẽ cười nhắc lại tên của mình.

“ Phải rồi, là Nguyệt Linh Phi.”

“ Lục hoàng tử gọi ta có chuyện gì cần nói sao?”

Vì chuyện lần trước Linh Phi cảm thấy lục hoàng tử không thích mình mới có chút gượng cười, y còn tưởng vị tiểu hoàng tử này đến là muốn tìm mình tính chuyện nhưng lại nghe Vân Tịnh nói: “ À thì… lần trước ở học viện là ta định dọa ngươi một chút thôi, không ngờ lại làm lớn chuyện. Ta vốn nghĩ chỉ cần sai người nói một tiếng, nhưng gặp được ngươi rồi thấy tự mình nói xin lỗi vẫn tốt hơn.”

“ Cái đó… một phần cũng là lỗi ở ta.” Linh Phi lúng túng một chút khó xử, y không nghĩ lục hoàng tử này tính tình ngang bướng lại cũng không đến nỗi, còn tự nhận lỗi với mình như vậy: “ Là ta khiến lục hoàng tử nổi giận, phải nên là người xin lỗi trước mới phải.”

“ Bỏ đi, dù gì ta cũng đã nói ra miệng rồi, mất mặt cũng chỉ một lần.” Đường Vân Tịnh nói xong lại xoay tới xoay lui, nhìn trước nhìn sau. Y làm lạ hỏi: “ Nhưng thế tử của Nguyệt vương như ngươi không phải vẫn nên ở trong phủ hay sao, ngươi vào cung làm gì, thái tử đâu, Thái Lâm cũng không có ở cạnh ngươi sao?”

Vân Tịnh hỏi một lúc đủ thứ khiến Linh Phi ngẩn ra một chút, y lại nhanh chóng trả lời: “ Không có, hôm nay là Linh Phi tự ý nhập cung. Ta cũng gặp thái tử rồi, bây giờ muốn đến Lan Hoa cung của tứ công chúa để đón muội muội.”

“ Ngươi đến chỗ tứ tỷ?” Vân Tịnh hớn hở cười lại nói: “ Vậy không cần hai cung nữ này dẫn đường nữa, ta đưa ngươi đi xem như xin lỗi việc lần trước.”

“ Việc này…”

“ Không sao.” Vân Tịnh túm lấy cổ tay Linh Phi kéo y đi: “ Ngươi cũng nói cùng ta kết bằng hữu, vậy nên không cần khách sáo làm gì.”

“ Vân Tịnh.” Minh Viễn khẽ tiếng gọi nhưng lục hoàng tử kia lại chẳng thèm nghe mà kéo người chạy mất, hắn lắc đầu thở ra một hơi: “ Lại thật sự xem lời của Nguyệt thế tử là thật, kết bằng hữu với y đối với ngươi không biết là phúc hay họa.”

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

“ Không muốn, đừng có đến đây.”

Mấy cung nữ nhìn cô bé đôi mắt to tròn ngập nước rút vào một góc mà cảm thấy bối rối: “ Tiểu thư đừng sợ, chúng nô tỳ chỉ muốn giúp người tắm rửa thay y phục thôi.”

“ Không muốn.” Đan Na bình thường đều rất ngoan và nghe lời thế nhưng bây giờ lại vừa khóc vừa lớn tiếng, cô bé cứ như vậy không chịu cho ai động vào mình.

Mấy cung nữ cũng vì vậy mà không biết nên làm thế nào: “ Bây giờ làm sao đây, y phục Nguyệt tiểu thư đều bẩn cả, nếu cứ để như vậy thì không hay.”

“ Hay là gọi người báo với tứ công chúa một tiếng đi, Nguyệt tiểu thư chắc sẽ nghe lời công chúa.”

“ Tứ công chúa bị Lý hoàng phi gọi đi, nghe nói là có cả đại công chúa, chúng ta không đến làm phiền được.”

“ Vậy biết làm thế nào mới được, không lẽ cứ để Nguyệt tiểu thư như vậy?”

“ Cái này…”

“ Lục hoàng tử và Nguyệt thế tử đến.”

" Nhị ca?" Mấy cung nữ còn đang loay hoay không biết làm gì lại nghe thông hô bên ngoài, Đan Na vẫn còn rút trong góc tường nghe đến thì đã vội đứng lên vụt chạy ra ngoài.

“ Nhị ca, huynh đến rồi.”

Vừa vào cửa đã thấy Đan Na chạy ào đến lao vào người mình, Linh Phi ngạc nhiên ôm muội muội lo lắng hỏi: “ Tam muội sao vậy, là ai bắt nạt muội sao?”

Đan Na ôm cứng Linh Phi không nói, cô bé tựa như bây giờ mới cảm thấy an toàn mà lắc đầu. Đường Vân Tịnh bên cạnh nhìn thấy vậy mới liếc mắt đến mấy cung nữ có biểu hiện lo lắng mà lớn tiếng: “ Các ngươi ở đây là đang làm cái gì?”

“ Lục hoàng tử tha tội.” Đám cung nữ ở Lan Hoa cung vội vàng quỳ xuống giải thích: “ Chúng nô tỳ chỉ là muốn tắm rửa thay y phục cho Nguyệt tiểu thư, người vừa rồi làm đổ cả đĩa bánh ngọt lên người.”

“ Chỉ như vậy thôi.”

“ Đúng vậy ạ.”

“ Vậy tại sao…” Vân Tịnh không tin chỉ như vậy cũng khiến cô bé kia vừa sợ đến phát khóc, y còn muốn hỏi tiếp thì cổ tay lại bị nắm lấy kéo nhẹ.

Linh Phi vừa nghe đã hiểu ra mới nhìn Vân Tịnh nói: “ Muội muội của ta không thích để người lạ tắm rửa cho mình, vậy nên họ không có nói dối.”

“ Ra là vậy.”

Linh Phi sau đó lại nhẹ vuốt tóc Đan Na: “ Tam muội đừng sợ, không sao nữa.”

“ Nhị ca…”

“ Ừ.” Linh Phi mỉm cười: “ Để nhị ca giúp muội tắm rửa.”

“ Ân.” Đan Na lúc này lại không có hành động cự tuyệt gì lớn, cô bé đôi mắt có chút đỏ gật gật đầu đồng ý.

Vân Tịnh và mấy cung nữ ngạc nhiên không nói ra lời, Nguyệt Linh Phi cũng hiểu vì sao bọn họ sắc mặt khó xem như vậy nhưng y không để tâm. Linh Phi cứ như vậy yêu cầu tất cả đều tránh đi để tự mình tắm rửa cho Nguyệt Đan Na.

Tuy Nguyệt thế tử cùng với muội muội tuổi vẫn còn nhỏ nhưng vẫn là nam nữ khác biệt, việc này cho dù không đúng thế nhưng những người ở đây cũng không ai dám ngăn cản.