Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 25:




Tam hoàng tử bị thái tử sử dụng vân ấn đánh tàn phế xảy ra ở trước học viện, cùng với cả Mẫn quý phi từ lâu luôn được hoàng đế sủng ái bị phế, chuyện lớn như vậy đương nhiên lập tức mỗi nơi trong hoàng cung đều đã nghe đến được. Hậu cung mỗi điện viễn thế nhưng chỉ dám âm thầm bàn luận, rất nhiều người cảm thấy đó là chuyện tốt đáng mừng cũng không tránh khỏi e dè lo sợ.

Việc thái tử điện hạ tự mình làm tàn nhẫn đến đầu ai cũng biết, hoàng cung ngày hôm đó thế nhưng không có bất cứ lời bàn luận ra vô nào, thậm chí còn cảm thấy yên bình hơn hắn thường ngày.

Cung nữ Tiểu Chi bên cạnh đại công chúa Đường Chi Linh vội vàng chạy đến Lan hoa cung, Tiểu Chi vừa vào đến đã nóng vội hô lên tiếng: “ Tứ công chúa, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo…”

Tiểu Chi chưa nói hết lời đã ngừng lại ngạc nhiên, trong tẩm cung không có nhìn thấy tứ công chúa mà lại xuất hiện thêm một bé gái chừng ba bốn tuổi. Tiểu Chi làm lạ lên tiếng hỏi: “ Tiểu thư là…?”

“ Muội tên là Nguyệt Đan Na.” Đan Na ngây thơ đang ngồi trên nền lạnh nghịch phá mấy chiếc vòng ngọc, cô bé vừa nghe hỏi đã lễ phép đối trả: “ Tỷ tỷ là ai?”

“ Nô tỳ…” Tiểu Chi lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cô bé này thân phận không rõ còn có thể dùng đồ trang sức quý của tứ công chúa xem như đồ chơi thật là không hiểu nổi.

“ Na Nhi, có phải muội lại nghịch bẩn rồi hay không?”

Tiểu Chi còn đang suy nghĩ lung tung thì đã nghe một giọng nói hòa nhã lại dịu dàng vang lên, cô liền biết chủ nhân của giọng nói là ai mà vui mừng, chỉ là Tiểu Chi vẫn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy cô bé kia vội bỏ mấy vòng ngọc xuống đất rồi đứng lên.

Đan Na nhìn đến thiếu nữ vừa mới từ bên trong đi ra, cô bé hơi cúi đầu như muốn nhận lỗi nói: “ Xin lỗi Huỳnh Hoa tỷ tỷ.”

“ Muội xin lỗi cái gì?” Tứ công chúa Đường Huỳnh Hoa ôn nhu mỉm cười. Nàng đi lại gần cũng ngồi xuống phủi đi bụi bẩn trên y phục của Đan Na: “ Không cần sợ, ta chỉ là lo lắng muội không cẩn thận sẽ bị thương, không có trách mắng muội.”

“ Tứ công chúa, nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo với người.”

Huỳnh Hoa nghe thì xoay đầu nhìn Tiểu Chi, nàng không vội nói cái gì mà đứng lên nắm lấy tay của Đan Na kéo cô bé lại ngồi đến trên ghế. Huỳnh Hoa từ mấy đĩa bánh ngọt trên bàn lấy một cái rồi tự tay đút cho Đan Na, nàng nhẹ giọng: “ Tiểu Chi, không phải ta đã nói ngươi đừng đến Lan Hoa cung nữa?”

“ Việc này… nô tỳ…” Tiểu Chi lúng túng một chút xong sau đó vẫn quyết định thưa chuyện: “ Nô tỳ chỉ là nghe được một chút tin không tốt, muốn đến báo lại với người.”

“ Những việc xảy ra trong cung mỗi ngày không chuyện lớn thì nhỏ có còn ít hay sao? Ta cũng không hề có hứng thú với những chuyện này, hơn nữa ngươi cũng không phải người của Lan Hoa cung ta, đứng mỗi lần có chuyện đều chạy đến đây.” Huỳnh Hoa đút bánh cho Đan Na còn nhìn xem cô bé để mẫu bánh dính ra cả mép môi, nàng mỉm cười lấy khăn lụa màu vàng nhạt thêu hoa của mình lau đi: “ Ăn từ từ, tất cả bánh này đều cho muội, không có ai tranh.”

“ Ân…” Đan Na tươi cười gật đầu còn đung đưa hai chân ngắn chưa đụng tới đất của mình, cô bé cho dù là mới biết Huỳnh hoa nhưng cũng vô cùng thích nàng.

“ Cho dù nô tỳ là cung nữ của đại công chúa, thế nhưng nô tỳ mang ơn cứu mạng của người, cũng hy vọng có thể dùng tính mạng để trung thành với tứ công chúa.” Cung nữ Tiểu Chi bị từ chối thế nhưng vẫn kiêng trì không chịu bỏ cuộc, cô quỳ xuống thành thật nói.

Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn xem Tiểu Chi, nàng thở nhẹ ra một hơi sau đó lại ngồi đến ghế bên cạnh Đan Na mới nói: “ Đại tỷ căm ghét là cung nhân không trung thành với mình, nếu để tỷ ấy biết được ngươi đến đây thì đến cả ta cũng không cứu nổi ngươi. Tiểu Chi, tấm lòng của người ta có thể hiểu, ngươi hiện tại vẫn nên trở về đi.”

“ Tứ công chúa, nô tỳ biết người không có hứng thú gì với những chuyện xảy ra trong cung.” Tiểu Chi nói vội như sợ Huỳnh Hoa sẽ không chịu nghe: “ Nhưng việc này lại liên quan đến thái tử điện hạ.”

Huỳnh Hoa nghe nói thì ngừng lại tay đang uy bánh cho Đan Na, nàng hỏi lại: “ Ngươi nói liên quan đến thái tử?”

“ Vâng ạ, lúc sáng nô tỳ trở về nội điện lấy trâm ngọc cho đại công chúa, lúc đi qua hoa viên không ngờ nhìn thấy người khiêng tam hoàng tử cả người toàn là máu đi ngang. Nô tỳ thử đi hỏi một lần mới biết tam hoàng tử bây giờ tuy còn hơi thở, thế nhưng cũng chẳng khác nào nhị hoàng tử cả.”

“ Giống với nhị ca?” Huỳnh Hoa nhíu mày: “ Là do thái tử?”

“ Nô tỳ nghe được tam hoàng tử trước mặt rất nhiều người khi dễ Nguyệt thế tử của Nguyệt Lân vương gia, thái tử lúc đó vô cùng tức giận. Người không những đánh tàn phế tam hoàng tử, ngay cả Mẫn quý phi cũng bị chặt đứt một tay đày vào lãnh cung.”

“ Chặt tay nhị ca… nhị ca của muội sao?”

Đan Na không hiểu chuyện nghe lung tung chỗ hiểu chỗ không, cuối cùng lại nghĩ người bị chặt tay là Linh Phi mới xanh mặt, Huỳnh Hoa đưa tay vỗ vỗ nhẹ trên tóc cô bé ôn hòa nói: “ Không phải nhị ca của muội, không cần sợ.”

“ Tứ công chúa?”

“ Thái tử ca lần này làm việc thật sự đã quá nóng vội.” Huỳnh Hoa thở dài, nàng nhìn Tiểu Chi suy nghĩ xong lại nói: “ Tuy rằng thế lực của thái tử bây giờ rất lớn, thế nhưng Mẫn quý phi rất được lòng của phụ hoàng, lại còn thêm cả tam ca… chuyện này chắc chắn không thể cứ vậy mà êm xuôi như nhị ca trước kia được.”

“ Nô tỳ cũng nghĩ như vậy thế nên mới đến bẩm báo lại với người.”

Huỳnh Hoa suy nghĩ rồi mới nói: “ Chuyện này tạm thời có thể tránh đồn thổi bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhất là ở chỗ phụ hoàng, trước tiên vẫn không nên để phụ hoàng biết được.”

“ Công chúa.” Tiểu Chi lo lắng: “ Hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, chuyện lớn như vậy có cách giấu được người sao ạ?”

“ Phụ hoàng bây giờ vẫn còn bệnh nặng, sẽ không có người dễ dàng vào trong thưa lại, hơn nữa đây còn liên quan đến thái tử, ta tin không có bao nhiêu kẻ dám mạo hiểm đến vậy.” Huỳnh Hoa lại nói: “ Trước hết những người có khả năng thưa đến phụ hoàng cũng có một số ít, ta tự mình tìm cách là được rồi.”

" Thái tử điện hạ có người lúc nào cũng suy nghĩ giúp đỡ, ai cũng biết tứ công chúa là người có quan hệ thân thiết với thái tử điện hạ nhất, thật sự rất là tốt."

" Thái tử vốn không cần đến ta thay huynh ấy làm cái gì." Hùynh Hoa lắc đầu, nàng trầm mặt lại nói: " Thế nhưng quan hệ giữa phụ hoàng cùng với thái tử ca bây giờ đã không cần nể mặt lẫn nhau nữa rồi, điều mà ta lo lắng chính là phụ hoàng một lúc nóng giận sẽ không suy nghĩ kỹ muốn phế thái tử đi."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Giờ giảng ở học viện vừa kết thúc cũng không giống như mọi ngày mọi người liền ồn ào bàn luận, thay vì thông thường cần tiễn lão sư thì tất cả lại vô cùng quy củ im lặng chờ thái tử rời khỏi chỗ trước.

Linh Phi suốt buổi cũng không hứng thú với bài giảng của lão sư, lẽ dĩ nhiên khi tất cả mấy thứ đó nếu không phải dạy cách hành xử nhân phẩm đúng đắn thì cũng là học vấn sách sử đại loại vậy.

Linh Phi không chú ý thật tâm nghe giảng đi nữa chắc chắn cũng không có ai dám dị nghị gì, vấn đề đáng nói là từ đầu đến cuối thái tử điện hạ của chúng ta lại nhất định ôm cứng y trong lòng. Bọn họ hai người ngồi cùng một chỗ ngồi đã không thoải mái, Linh Phi còn phải đối phó với thái tử liên tục quấy rối mình thì làm gì còn tâm trí nghe giảng.

Kỳ Nguyên lúc này xem như tha cho Linh Phi một lần không khiến y xấu hổ nữa, hắn đứng lên khỏi chỗ ngồi mới hỏi: “ Ngươi bây giờ thế nào?”

“ Thể nào?”

Nhìn xem vật nhỏ còn đang ngơ ngốc ra đó, Kỳ Nguyên cúi người luồn hai tay xuống bên hông lại nâng y đứng lên mới nói: “ Giờ học cũng kết thúc rồi, ngươi định cứ ngồi ở đây mãi sao?”

“ Kết thúc?” Linh Phi thật sự còn không chú ý đến, y nhìn mọi người xung quanh chỉ im lặng đứng im ở vị trí của mình mới gật đầu: “ À phải, vậy Phi nhi đến đón tam muội cùng trở về.”

“ Tam muội của ngươi tự sẽ có người đưa trở về phủ.” Kỳ Nguyên vừa nói cùng đưa tay xoa đầu Linh Phi nói: “ Ngươi lần đầu tiên vào cung, ta đưa ngươi đến Uyễn Đào Viên xem thử. Có muốn đi hay không?”

“ Uyễn Đào Viên?” Vừa nghe tên đã nghĩ ngay đến một khung cảnh xinh đẹp, Linh Phi trở nên hứng thú liền gật đầu: “ Phi nhi muốn đi, nơi đó ở đâu, có xa không?”

“ Không xa, là điện viện của ta.”

“…”

Kỳ Nguyên nói rồi cũng không kịp cho Linh Phi cơ hội để hối hận, hắn nắm lấy cổ tay nhỏ của y hướng cửa học viện đi ra. Thái tử điện hạ lúc đi ngang qua chỗ của Triệu Khiêm còn không quên lạnh giọng nhắc nhở: “ Bản thái tử xử trí ngươi sau.”

“ Ha ha…” Triệu Khiêm không tránh khỏi cười khổ hai tiếng, hắn chờ Kỳ Nguyên đi khỏi rồi mới quay sang Quỳnh Thiên Vũ ngay bên cạnh mình kể khổ: “ Ta chẳng qua cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, ngươi nói thử xem thái tử của các ngươi dụ dỗ được tiểu bảo bối của hắn về rồi, có khi nào hắn cũng có thể cao hứng quên luôn cần đến hỏi tội ta hay không?”

“ Ngươi tự mình nói xem.” Thiên Vũ chỉ ngắn gọn một câu rồi không quan tâm rời đi.

Quỳnh Minh Viên đi ngang lại vỗ trên lưng Triệu Khiêm nói: “ Lần này là ta mắc nợ người, hy vọng thái tử thật sự sẽ không nhớ đến tìm người xử trí.”

“ Haizz.” Triệu Khiêm thở dài: “ Hai huynh đệ các người tên nào tên náy đều vô lương tâm như nhau.”