Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 85: Chuyện xấu




Edit: E. Coli

Beta: Minh An

Một ngày sau, cuối cùng Kiều Nam Gia cũng đến trường một cách miễn cưỡng.

Từ sau khi biết Bách Nhiên, gần như tất cả số lần trong đời cô không muốn đến trường đều là vì Bách Nhiên. Trước khi đi, ba Kiều và mẹ Kiều còn hỏi Kiều Nam Gia xem cô có còn cảm hay không, điều này làm Kiều Nam Gia vô cùng áy náy.

Kiều Nam Gia nghĩ, về sau có đánh chết cô cũng không nghỉ.

Cảm giác một ngày không đi học mà cứ như vài tháng chưa đến trường vậy.

… Haizz.

Chuẩn bị tâm lý xong, Kiều Nam Gia hít một hơi thật sâu rồi đi đến cửa lớp. Cảnh trong tưởng tượng của cô không xuất hiện, chỗ ngồi cạnh cô trống trơn không một bóng người, Kiều Nam Gia chợt nhận ra giờ này Bách Nhiên vẫn còn ngủ, làm sao cậu có thể ở trên lớp được.

Cô vác cặp sách, yên lặng đi đến chỗ ngồi của mình.

Mới sáng sớm mà các bạn lớp 12-1 đã đến hơn nửa rồi, đúng là học sinh chăm chỉ, chẳng có ai đến lớp sát giờ. Ai cũng hận sao không thể có 48h một ngày để học được nhiều hơn.

Trong lớp ồn ào tiếng thảo luận, nếu nghe cẩn thận thì có vẻ như mọi người không đến sớm để học mà là nói chuyện. Kiều Nam Gia bước đến chỗ ngồi, tự nhiên phát hiện ra dường như ánh mắt các bạn đều vô tình dừng ở người cô.

Cô chỉ không đi học một ngày mà đã thu hút mọi người sao?

Trong lòng Kiều Nam Gia cảm thấy lo lắng.

Lẽ nào các bạn nghĩ rằng cô không chịu được áp lực của lớp một, nên tìm lý do để trốn học? Cô hoàn toàn không muốn bị người khác cười nhạo vì lý do như vậy dù cho sau khi bước vào lớp 12-1, cô cảm thấy vô cùng áp lực thật.

Kiều Nam Gia cúi đầu đem cặp sách nhét vào ngăn bàn.

Ánh mắt cô nhìn sang các bạn ở tổ hai, mọi người vừa nhìn thấy Kiều Nam Gia đi từ cửa vào thì tan nhóm đi về bàn mình đọc sách. Dáng vẻ che giấu đó của họ làm Kiều Nam Gia không thoải mái chút nào.

Chuông điện thoại vang lên, là điện thoại từ Thư Ấu.

Lúc này Kiều Nam Gia mới phát hiện ra mình chưa tắt chuông, cô vội chỉnh lại. Cô nhìn các bạn xung quanh, ngồi xuống, một tay che lại điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Alo? Sao lại gọi điện cho tớ?”

Đầu dây bên kia giọng Thư Ấu toát lên sự lo lắng: “Cậu chưa xem diễn đàn trường sao?”

“Cái gì?”

“Có người chụp ảnh cậu!”

Kiều Nam Gia ngây người.

Chụp ảnh cô thì có ích gì?

“Thế nhá… Dù sao giờ cũng không nói rõ được, cậu cứ xem đi. Mà thôi, tớ nghĩ giờ cậu nên về nhà trước đi.” Thư Ấu lo lắng đến mức cắn phải lưỡi, lời nói bắt đầu không rõ, “Tớ sợ cậu không phản ứng kịp! Tí nữa có thầy cô hay là bạn nào hỏi cậu thì nhớ trả lời cho cẩn thận.”

Kiều Nam Gia càng nghe càng không hiểu.

Cùng với việc các bạn trong lớp dùng ánh mắt kỳ lạ cùng thái độ xa lánh, tim Kiều Nam Gia đập nhanh hơn. Cô thấy hơi lo lắng. Cô nghĩ, nhất định đã xảy ra chuyện xấu gì rồi.

Cúp máy, Kiều Nam Gia vội vàng mở diễn đàn trường, lướt xuống.

Bài đăng đứng thứ nhất đã có ba chữ Kiều Nam Gia đỏ tươi.

Kiều Nam Gia: “…..”

(Tin tức kinh thiên động địa: Học sinh giỏi Kiều Nam Gia thật sự yêu đương với Bách Nhiên!)

Bài đăng rất dài, đại khái là chủ bài đăng đã chú ý đến Kiều Nam Gia từ lâu, cũng sưu tầm nhiều chứng cứ, thời gian từ gần nửa năm trước, từ lúc Kiều Nam Gia làm hậu cần của đội bóng rổ. Lúc đó cũng là lúc người kia bắt đầu thu thập chứng cứ.

Để chứng minh mối quan hệ của Kiều Nam Gia và Bách Nhiên, mà chủ bài đăng đã tung ra rất nhiều dẫn chứng, còn có cả hình ảnh kèm theo lời giải thích rõ ràng, cuối cùng chỉ hướng đến điểm cuối cùng, chính là…

Bách Nhiên đang yêu đường với Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia sợ hãi nhìn những bằng chứng được chủ tus liệt kê, trong đó có việc cô cổ vũ cho Bách Nhiên, hơn nữa cô còn là nữ sinh duy nhất làm hậu cần cho trận chung kết. Một số suy đoán cũng được đưa ra, người cùng Bách Nhiên đến quán net là Kiều Nam Gia. Sự thật chứng minh, hôm trước Kiều Nam Gia cũng đã đến quán net, trước cô còn có một bạn nam mặc đồng phục xanh xen trắng. Ảnh có bóng dáng của cả Kiều Nam Gia và Bách Nhiên nhưng bóng lưng của Kiều Nam Gia rõ hơn một chút.

Đồng thời, đội trưởng đội bóng rổ trường Nhị Trung – người lần trước đánh nhau với Bách Nhiên cũng nhận ra Kiều Nam Gia, đứng ra xác thực rằng lần trước Bách Nhiên đánh nhau với mình vì cô.

Bên cạnh đó cũng còn một số suy đoán mơ hồ nữa.

Bao gồm cả những suy đoán về lý do tại sao Bách Nhiên muốn giật vị trí đầu trong kỳ thi, tại sao cậu ngồi cùng Kiều Nam Gia. Cả vụ nhảy cửa sổ nữa, một số học sinh biết chuyện bảo rằng hình như họ thấy Bách Nhiên bế Kiều Nam Gia ra.

……

Bài đăng này như một quả bom nguyên tử, nó không chỉ gây xôn xao trên diễn đàn trường mà còn khiến các học sinh trường khác cũng tới hóng cùng.

Dù sao chuyện gì liên quan đến Bách Nhiên cũng là chuyện quan trọng.

Kiều Nam Gia không thở nổi khi nhìn thấy hàng ngàn bình luận chỉ trong vài giờ.

Rồi xong!

Việc này còn nghiêm trọng hơn cả việc bị Bách Nhiên ôm đó!

Kiều Nam Gia run rẩy quay người lại, có rất nhiều bạn nữ đứng ngoài cửa lớp 12-1 nhìn chằm chằm cô. Có người tò mò, có người tức giận, đa phần là mang cái nhìn căm ghét.

Kiều Nam Gia tin rằng, nếu không phải nội quy trường Nhất Trung rất chặt, trường nghiêm cấm hành vi bạo lực học đường thì hẳn là cô đã sớm bị đánh cho đến chết đi sống lại rồi.

Kiều Nam Gia: “……” Có phải cô nên hỏi ý kiến ba mẹ về việc chuyển trường không?

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ, tâm trạng của Kiều Nam Gia lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Cô im lặng suy nghĩ biện pháp xử lý tiếp theo. Nhưng quan trọng nhất là: Bách Nhiên ở đâu?

Chuông sắp reo rồi, cậu ấy không định đến lớp sao?

Từ tận đáy lòng, Kiều Nam Gia hy vọng rằng Bách Nhiên cũng ở đây. Tốt xấu gì cô còn có Bách Nhiên cùng đứng ở đầu sóng ngọn gió, hơn nữa cô cũng có thể đảm bảo an toàn của mình cho đến khi về tới nhà.

Tầm này thì còn học hành gì nữa, phải lo cho an toàn của bản thân trước đã.

“Ồn ào…”

“Bách Nhiên đã đến!”

“Là Bách Nhiên!

“Hu hu hu, Bách Nhiên của chúng ta chứ!”

Trong hành lang vang lên những tiếng ồn ào, âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng kêu gào của các bạn nữ ngày một rõ ràng hơn.

Các bạn trong lớp không thể ngồi yên. Tất cả chạy lon ton ra cửa lớp để hóng chuyện.

Chỉ thấy hai bên hành lang có rất nhiều bạn nữ, khung cảnh còn náo nhiệt hơn cả lúc fan theo đuổi thần tượng. Một bóng dáng cao lớn lạnh lùng lại gần, ai cũng không nhịn được lùi sang hai bên để nhường chỗ cho cậu.

Các bạn nữ hai bên lần lượt đứng dựa vào tường và lan can, Bách Nhiên đi giữa đám đông, tay cậu đút túi. Cậu mặc lên mình đồng phục học sinh rộng thùng thình màu xanh trắng, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm. Ánh nắng sớm mai chiếu vào mặt cậu, mái tóc đen xõa xuống, che đi một nửa đôi mắt.

Sự xuất hiện của cậu làm cả mặt hồ dậy sóng.

“Bách Nhiên! Cậu có yêu đương với cậu ấy không?” Đột nhiên một bạn nữ nước mắt lưng tròng lao tới chặn đường Bách Nhiên như bị điên.

Bách Nhiên hơi nghiêng đầu, vẻ mặt cậu thờ ơ: “Cậu là người đăng bài?”

“Không, không, tất nhiên là không rồi!”

“Thế thì hóng chuyện người khác làm gì?” Lời nói của Bách Nhiên vô tình như những kim đâm vào tim đối phương làm bạn kia xấu hổ, dáng vẻ còn vừa hùng hổ trở nên yếu hơn rất nhiều.

“……”

Các bạn nữ vừa nãy còn kích động nghe xong câu này thì im lặng. Họ giống như một quả bóng bay căng phồng bị thủng rồi xẹp xuống. Bầu không khí trở nên im lặng, không ai dám nói một lời.

Sáng sớm đọc được bài đăng kia, hơn nữa sau khi thảo luận với nhau xong, mọi người càng cảm thấy tức giận hơn. Hơn nữa người nhiều sức lớn, tất cả như có lý do chính đáng để xông lên “hỏi thăm” Kiều Nam Gia. Thậm chí có người còn đòi hỏi thẳng Bách Nhiên đầu đuôi câu chuyện.

Tuy nhiên, Bách Nhiên không có ý định giải thích.

Từ đầu đến cuối cậu chẳng quan tâm tình cảm các bạn nữ khác dành cho mình. Thậm chí cậu còn cảm thấy khó chịu trước tình cảm thái quá đó.

Các bạn nữ đứng hành lang sững sờ không biết phải nói gì.

Dù cho có được dung nham bao phủ thì trái tim lạnh như băng đó cũng khó có thể hòa tan được một chút, đừng nói đến việc hòa tan hoàn toàn.

Vậy một bạn nam có tính tình như Bách Nhiên sẽ yêu đương ư?

Dường như cậu còn chẳng đủ điều kiện để làm người yêu một ai đó.

Bách Nhiên phớt lờ sự tồn tại của mọi người và đi thẳng về phía lớp 12-1. Khi cậu mở cửa lớp, cả lớp im lặng, tất cả các bạn đều nhìn cậu, bao gồm cả Kiều Nam Gia, người đang ngồi ở tổ 3.

Bách Nhiên mím môi.

Cậu vẫn còn nhớ vẻ mặt đáng yêu, ngơ ngác của cô trong vòng tay mình. Sao có người lại mềm mại đến vậy, cứ như cậu chỉ cần véo một cái nhẹ thôi là người cô nát luôn vậy. Tiếc rằng nhìn vậy thôi nhưng xương cô rất cứng, dù có là lực sĩ cũng khó bóp được.

Cậu coi những người khác như không khí mà ngồi xuống cạnh Kiều Nam Gia.

Một tay Kiều Nam Gia cầm điện thoại, màn hình vẫn còn đang phát sáng, trong đó có tấm ảnh mờ chụp bóng lưng của hai người.

Bách Nhiên vươn người qua lấy điện thoại cô. Mặt cậu vô cảm về chỗ cũ, sau đó xóa lịch sử.

Cậu đặt điện thoại lên bàn, quay người nhìn Kiều Nam Gia: “Này, cậu hết cảm chưa?”

Kiều Nam Gia sửng sốt một lát rồi nói tiếp: “Rồi, nhưng mà…”

“Lấy vở ra.”

“Cái gì?”

“Học hành chăm chỉ.” Bách Nhiên nhét cây bút đen vào lòng bàn tay cô, vẻ mặt cậu thờ ơ, “Việc còn lại giao cho tôi.”

Kiều Nam Gia nhìn cậu, không hiểu sao tim cô đập rất mạnh.

Nếu không phải không đúng lúc, nhất định cô sẽ ôm trái tim mình và bày tỏ tình cảm như một fan girl – Lúc này trông Bách Nhiên đẹp trai quá!

Nhưng mà hiện tại, Kiều Nam Gia chỉ có thể chỉnh lại giọng rồi nói nhỏ: “Cảm ơn cậu. Nhưng cậu có biết người đăng bài là ai không?”

Bách Nhiên xoay với chiếc bút đen trong tay.

Chiếc bút đen thon dài xoay trên đầu ngón tay, nó xoay rất nhanh, như thể là một màn biểu diễn thú vị. Cậu dừng lại, đường cong gương mặt cậu sắc bén cứ như chuẩn bị có cơn bão lớn ập tới.

“Chu Ngôn Quân đã thuê người kiểm tra địa chỉ IP, chắc chắn sẽ nhanh tìm được.”

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ không còn là ai đăng nó nữa mà là những điều Kiều Nam Gia sắp phải đối mặt.

Cậu không muốn những chuyện này xảy ra với Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia vẫn chưa biết sức ảnh hưởng to lớn của dư luận. Vì bài đăng được đăng vào lúc nửa đêm nên khi nhà trường biết và yêu cầu quản trị viên xóa bài thì những bài đăng liên quan đã được lan truyền tới cả các trường cấp 3 khác.

Nếu trường Nhất Trung, nơi luôn nổi tiếng với kỷ luật nghiêm khắc bị người ta chỉ trích thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tuyển sinh của trường trong năm tới.

Chỉ đơn giản là vì – hai đương sự đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường, lại còn học lớp 12-1, đều là những học sinh có thể đại diện cho trường.

Vào quán net, yêu đương, thậm chí còn lén lút làm một số việc khác nữa. Đây không còn là hành vi đúng đắn của học sinh lớp 12-1.

Kiều Nam Gia không thể tập trung đọc bài.

Chuông vào lớp vừa reo cô đã được thầy chủ nhiệm gọi vào phòng nói chuyện riêng. Bách Nhiên còn bị gọi lên văn phòng của hiệu trưởng.

Bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn phát biết ngay.

Kiều Nam Gia không lo lắng cho mình, thay vào đó cô cảm thấy lo cho Bách Nhiên.

Vào phòng hiệu trưởng, chẳng lẽ Bách Nhiên sẽ bị đuổi học? 

Cửa văn phòng đóng lại, thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng đi vòng quanh, vẻ mặt nghiêm túc. Thầy thở dài, một lúc sau, đột nhiên thầy quay lại nhìn Kiều Nam Gia.

“Kiều Nam Gia, em nói thật đi, hai em có quan hệ tình cảm à?”

Trên ngực thầy còn đeo cái mic nhỏ. Đáng lẽ sáng nay thầy đi diễn thuyết. Không ngờ chưa kịp nghe hay làm được cái gì đã bị tin tức kinh thiên động địa làm não thầy chết máy.

Kiều Nam Gia thật thà lắc đầu: “Thầy ơi, bọn em thật sự không có quan hệ gì, tất cả chỉ là tin đồn thôi.”

“Vậy thầy hỏi em, em có đi cùng Bách Nhiên đến quán net không?”

“Có ạ.” Kiều Nam Gia thẳng thắn thừa nhận.

“Sao em lại tới quán net?” Thầy chủ nhiệm tức giận. Đã thừa nhận đi đến quán net, học sinh tốt còn đi quán net, chẳng ở nhà không có máy tính sao?

Kiều Nam Gia còn thật thà hơn nữa: “Để học ạ.”

Thầy giận đến mức đập bàn: “Em nghĩ rằng thầy sẽ tin sao?”

“Thầy ơi, nếu thầy không tin thì em còn lưu lại hồ sơ duyệt web. Chúng có thể chứng minh bọn em thật sự học.”

Thầy chủ nhiệm ngây người.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Nam Gia, cứ như cô đến quán net để học thật. Thầy chủ nhiệm lập tức suy nghĩ rồi hỏi lại: “Các em thật sự đi… học ở đó?”

“Không không không, bây giờ không phải là lúc bàn về việc các em có học hay không.”

Thầy chủ nhiệm lấy lại tinh thần rồi không nói về những điều râu ria nữa. Thầy nghiêm túc nói: “Sự việc này ảnh hưởng quá nặng, nhà trường sẽ xem xét rồi quyết định xử phạt. Thầy sẽ chuyển chỗ các em, sau này đừng gây chuyện nữa.”

“Buổi chiều thầy sẽ gọi ba mẹ em đến nói chuyện. Thầy vẫn chưa biết được ý định hiệu trưởng. Nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, rất có thể hai em sẽ bị đuổi khỏi lớp 12-1.”

Lớp 12-1 được coi là lớp mũi nhọn của trường. Lớp không thể chứa bất cứ tai tiếng gì.

Lần trước đến đồn cảnh sát cũng đủ khiến cho họ sợ, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì không ai có thể giữ được Kiều Nam Gia.

Nghe được câu cuối cùng, lòng Kiều Nam Gia lạnh đi.

Năm ngoái cũng từng có chuyện tương tự xảy ra rồi. Có một học sinh ở lớp mũi nhọn gây chuyện, sau khi bị bắt thì học sinh đó bị đuổi khỏi lớp 1. Lớp 1 không thể chứa bất cứ học sinh nào vi phạm kỷ luật của nhà trường.

Cô kìm nén nỗi buồn, cụp mi xuống nói: “Thầy ơi, xin thầy hãy tin em, tin chúng em. Và xin thầy đừng phạt Bách Nhiên vì những tin đồn ấy.”

Thấy lửa cháy đến đít rồi mà cô vẫn nghĩ về Bách Nhiên, nhìn dáng vẻ đáng thương của Kiều Nam Gia, dù có nhẫn tâm đ ến mấy thầy chủ nhiệm cũng không muốn mắng cô, ông chỉ có thể thở dài.

“Em đó, em đó, đừng để em ấy làm hỏng cả người!”

Kiều Nam Gia hơi bối rối khi nghe những lời của thầy chủ nhiệm.

Cô nghĩ thầm, cả hai đều sắp trưởng thành, là những cá thể độc lập, dù cho yêu nhau chẳng vi phạm bất cứ nội quy nào của nhà trường. Làm sao có thể bảo mối quan hệ này là “làm hỏng” nhau được?

Không phải cô giúp Bách Nhiên rồi Bách Nhiên giúp lại cô sao?

Tuy vậy, Kiều Nam Gia chỉ có thể ôm những suy nghĩ này trong lòng chứ không hỏi thẳng ra.

Bởi lẽ, khi nhắc đến từ yêu sớm, mọi suy nghĩ, tình cảm, mối quan hệ, những khúc mắc đều sẽ bị chỉ trích vì chúng không tới đúng lúc.

Vì chuyện yêu sớm mà cô đã trở thành mục tiêu lên án của hàng nghìn người.

Kiều Nam Gia cắn môi, ngón tay đan chặt vào nhau. Tính cô luôn bướng bỉnh như vậy. Cô luôn muốn giải thích rõ những điều mình thắc mắc. Đến cả quy tắc cũng thế, nghe hợp lý cô mới đồng ý.

Các bạn bên ngoài văn phòng đứng túm tụm thành một nhóm để hóng hớt. Lúc này, trong hành lang xuất hiện một bóng người mảnh khảnh. Lúc này, vẻ mặt dịu dàng bình thản ngày thường của cậu được thay thế bởi sự bình tĩnh. Khóe môi bình thường mang theo ý cười của cậu cũng không còn tươi tắn như trước, môi cậu mím chặt thành một đường thẳng.

Trước sự chứng kiến ​​của mọi người, cậu gõ cửa, đẩy cửa ra và đi thẳng vào vấn đề ngay khi bước vào.

“Thầy ơi, em mới là người đã yêu sớm.”

Mọi người đều ngơ ngác: Cái gì?!

……

Bên kia.

Trong phòng hiệu trưởng, Bách Quốc Minh bất ngờ xuất hiện, ngồi cạnh ông là Bách Nhiên, trên bàn đặt hai tách trà. So với bầu không khí nghiêm túc ở bên kia thì bên này có vẻ hòa thuận hơn nhiều.

“… Cụ thể mọi chuyện là vậy. Con ông học ở trường chúng tôi hơn hai năm nay, em ấy đã giúp cho các học sinh của trường có thái độ tích cực hơn với việc học cùng các phong trào khác của trường. Tuy vậy, xét đến tính nghiêm trọng của sự việc lần này, chúng tôi mong ông có thể đưa ra một biện pháp giải quyết ổn thỏa.”

Hiệu trưởng khách sáo, giải thích rõ ý của mình: “Vậy ông định làm gì?”

Bách Quốc Minh ngồi thẳng trên ghế, nghe vậy ông chỉ liếc nhìn Bách Nhiên, vẻ mặt ông không thay đổi. Suy nghĩ một lúc lâu ông mới trả lời: “Hay là như này. Giờ ba con chúng tôi về sẽ nói chuyện riêng với nhau, chắc chắn sẽ đưa cho ông một kết quả vừa ý.”

Hiệu trưởng cầm chiếc khăn tay lên lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.

Nhìn bên ngoài, trông hiệu trưởng vẫn khá bình tĩnh, chỉ là trong lòng ông đã khóc thành sông luôn rồi. Ông chỉ mong Bách Quốc Minh có thể đưa ra biện pháp xử lý hoàn hảo. Ông muốn quản lý trường tốt, nhưng nếu không có sự đầu tư của Bách Quốc Minh thì chẳng có chỗ tổ chức các hoạt động của học sinh cũng như những phần học bổng và trợ cấp hậu hĩnh.

Nói trắng ra, Bách Quốc Minh là người ông không động vào nổi.

“Được được, thế thì tốt quá.” Hiệu trưởng gật đầu rồi tiễn hai người ra cửa.

Bách Quốc Minh và Bách Nhiên ngồi ở ghế sau của ô tô riêng, xe chạy từ từ, hai người không nói lời nào. Bách Quốc Minh chưa bao giờ phản đối Bách Nhiên yêu sớm, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt – ông cần phải xử Bách Nhiên một trận.

Bách Quốc Minh bình tĩnh nói: “Con muốn đè tin này xuống à?”

Mặt Bách Nhiên vô cảm nhìn về phía trước, cậu khoanh tay trước ngực: “Ba định nói lời nào con không muốn nghe à?”

“Chẳng ai hiểu ba bằng con.” Bách Quốc Minh cười nói, “Con biết rồi đấy, mẹ con sắp về rồi.”

“Vậy thì sao?”

“Nếu con ở lại đây thì con sẽ ảnh hưởng đến cô bé ấy cả một năm. Ba đã từng tìm hiểu cô bé. Đó là một đứa trẻ rất dễ thương, chuyên tâm học tập, trong lòng không để ý bất cứ thứ gì khác. Nếu cô bé đó bị ảnh hưởng bởi những điều này, có lẽ nó sẽ cản trở tương lai của cô bé.”

Bách Nhiên im lặng chờ ông nói tiếp.

Bách Quốc Minh nói tiếp: “Về phần mẹ con, con biết tính cách của bà ý rồi. Lúc trước vì muốn con trở nên hoàn hảo mà bà ấy đã huấn luyện con một cách vô cùng khắc nghiệt. Bố nhớ năm lớp 8, con còn không thể ngủ ngon và gặp ác mộng suốt đêm vì áp lực quá lớn.”

“Vậy thì sao?”

“Vì thế lần này mẹ con trở lại nhất định sẽ nhân cơ hội làm một việc gì đó để con chết tâm mà ra nước ngoài. Nếu không muốn mẹ con tổn thương cô bé họ Kiều kia, chẳng bằng con nghe lời ba, tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.”

Bách Quốc Minh rầu thúi ruột cho sự nghiệp mình đã gây dựng.

Vợ cũ của ông là một giáo viên kiêm nhà giáo dục, một người có tư tưởng giáo dục điên cuồng, đối xử với con mình như chuột bạch. Từ khi sinh Bách Nhiên ra, lúc nào bà cũng huấn luyện cậu, đặt ra những quy định nghiêm khắc trong toàn bộ quá trình trưởng thành của cậu.

Việc Bách Quốc Minh ly hôn không phải chỉ vì cả hai không còn tình cảm hay do cả hai đều tập trung phát triển sự nghiệp của riêng mình.

Điều làm ông sợ hãi nhất là khi lấy lại tinh thần, ông phát hiện ra Bách Nhiên đã bị huấn luyện thành một con búp bê tinh xảo, theo đuổi sự hoàn hảo trong mọi việc, bị vợ cũ điều khiển, khống chế như một con rối. Trạng thái tinh thần của cậu vô cùng tồi tệ, cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và trầm cảm nặng.

Vì vậy, sau khi hai người ly hôn, vợ cũ của ông muốn đưa Bách Nhiên đi làm Bách Nhiên suýt tự sát, may là được phát hiện và ngăn chặn kịp thời.

Bách Quốc Minh luôn nghĩ đây là lỗi của mình.

Ông rất bao dung cho Bách Nhiên và ông phải mất hai năm mới để Bách Nhiên trở lại trạng thái gần bình thường. Ông thà để Bách Nhiên không làm gì và sống như một kẻ ăn chơi không có chí tiến thủ còn hơn để cậu nhảy xuống hồ và chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn.

Nghĩ tới đây, hai mắt Bách Quốc Minh đỏ lên.

Ông là người chưa bao giờ thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài.

Bách Quốc Minh giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói một cách thoải mái: “Con nên nghĩ kỹ đi, Sau khi lên đại học, ba cũng sẽ đưa con đi du học. Công nhận mấy năm này chứa nhiều lựa chọn quan trọng thật đấy!:

“……”

Bách Nhiên cũng quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Giọng cậu bình tĩnh: “Chuyện này để nói sau.”