Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 4: Tu luyện cái gì?




Vệ Phong ở phía sau không xa không gần đi theo Giang Cố và Ô Thác.

Hắn không dám tới quá gần, dù sao lúc nãy chỉ vô tình chạm vào góc áo của Giang Cố mà suýt chút nữa móng vuốt của hắn rơi xuống rồi, cũng chẳng dám đi quá xa, nhìn mức độ hung hãn của tên này chỉ sợ vì chút bất mãn cũng có thể khiến đầu người khác rụng xuống đất.

Trên thực tế, trực giác của Vệ Phong cũng không sai.

Ở trong vùng cách âm, Ô Thác tò mò hỏi: "Chủ nhân, ngài định xử lý hắn như thế nào?"

"Phong ấn sẽ mờ đi khi ở gần hắn." Giang Cố trầm ngâm nói, "Có thể luyện hóa thành pháp khí để đeo."

Ô Thác đang muốn lấy pháp bảo để luyện hóa ra, liền thấy Giang Cố nhíu mày quay đầu lại nhìn Vệ Phong một cái: "Nhưng hắn bẩn quá."

Trên người rách rưới tả tơi, lấm lem máu và bụi bặm, thiếu niên thấy hắn quay người lại liền nở nụ cười rạng rỡ, nửa cánh tay và bả vai đã bị thương đến mức lộ cả xương trắng cũng không thèm để ý.

Giang Cố bình tĩnh thu hồi ánh mắt: "Chuyện này nói sau đi."

Ô Thác lại hì hục cất pháp bảo, đồng ý vô điều kiện hùa theo: "Đúng là rất bẩn, ta ăn cũng không vui."

"Mi ăn hoa linh dính mùi xác chết kia rất vui vẻ." Giang Cố đưa tay gạt bong bóng ra, "Trước khi tiêu hóa xong thì tránh xa ta ra."

Ô Thác buồn bực nằm trong bong bóng đi theo phía sau.

Đại khái bởi vì Vệ Phong bị trọng thương mới Luyện Khí, tốc độ Giang Cố theo đó cũng chậm hơn rất nhiều, dọc đường đi căn bản không đụng phải linh thú hay tu sĩ nào, Vệ Phong đoán có lẽ đối phương đang phóng ra uy áp mạnh mẽ.

Chỉ là hắn hoàn toàn không cảm nhận được.

Trong lòng Vệ Phong có một trăm tám mươi mưu tính khác nhau nhưng trên mặt vẫn giả vờ ngoan ngoãn vô tội, khi Giang Cố dừng lại nghỉ ngơi, hắn chọn một gốc cây xa để ngồi xuống, lúc này miệng vết thương rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Nhưng hắn không dám lấy đan dược ra chữa thương, tuy người này có thể căn bản là chướng mắt với đồ của hắn, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng y cũng là loại tham tiền, cướp bóc mọi thứ - giống như hắn vậy.

Vệ Phong cẩn thận nhìn về phía Giang Cố và Ô Thác, không biết Giang Cố nói cái gì, mèo con kia vui vẻ nhảy ra khỏi bong bóng, trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn thật sự đau đến mức không thể chịu nổi, liếm vết máu khô trên môi, lặng lẽ lấy ra một viên đan dược hồi máu cấp cao từ trong túi đồ rồi nhét vào miệng.

"Ngươi ngại mình chết quá chậm à?"

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai, tay Vệ Phong run lên làm viên đan dược cấp cao kia rơi xuống đất, lăn tròn hai vòng phủ đầy bụi.

Vệ Phong đau lòng liếc nhìn viên đan dược, ngẩng đầu ngoan ngoãn nói: "Tiền bối, miệng vết thương của ta vô cùng đau đớn."

Giang Cố nhắm mắt lại đả toạ phớt lờ hắn.

Vệ Phong không chút xấu hổ sờ chóp mũi, nhanh tay nhặt lên viên đan dược bỏ vào túi, hắn cân nhắc một chút ý tứ đối phương sau đó lặng lẽ lấy ra đan dược hồi máu trung cấp nhét vào trong miệng. Vừa ngẩng đầu đã gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Giang Cố ở đằng xa, lập tức ngậm trong miệng chẳng dám nuốt. . Truyện Lịch Sử

Giang Cố chưa bao giờ nhìn thấy tiểu quỷ nào cố chấp tìm chết như vậy, làm hắn nhớ tới khoảng thời gian gà bay chó sủa sau khi vừa thu phục được Ô Thác, vẻ mặt càng trở nên tồi tệ.

Vệ Phong yên lặng phun ra viên đan dược hồi máu trung cấp trước ánh mắt có thể giết chết người của đối phương.

Giang Cố nhắm mắt lại, tiếp tục đả toạ.

Tuy bất mãn vì Giang Cố không cho hắn chữa thương, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vệ Phong không lại hành động thiếu suy nghĩ nữa, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở trên tay Giang Cố.

Đánh không lại đối phương thì chỉ có thể lặng lẽ cướp chiếc nhẫn, hoặc đợi đến khi người đó lấy được vảy Thần Diên rồi hắn lại cướp sau, chỉ là không biết liệu mình có thể sống sót đến lúc đó hay không.

Vệ Phong có chút khó chịu liếm máu trong kẽ răng, mùi đan dược vẫn còn lưu lại trên đó. Nếu không phải thân thể hắn đột nhiên xuất hiện dị thường, dùng linh thạch treo thưởng cũng chẳng ai chịu nhận, đánh chết hắn cũng không xuống núi, thông thường lúc này hắn hoặc là cùng sư muội đi biển mây ngắm hoa, hoặc là cùng Huyền Chi Diễn đi săn sau núi, chứ không phải ngồi đây nửa sống nửa chết nhìn sắc mặt người này.

Những cơn ngứa kéo dài từ sau gáy đến đầu ngón tay xuất hiện dày đặc, đan điền khô hốc làm thế nào cũng không áp chế được, hắn dùng sức siết chặt lòng bàn tay, nhìn vị hòa thượng đang bất động ở phía xa rồi lặng lẽ đến gần.

"Tiền bối." Vệ Phong thăm dò hỏi: "Tiền bối?"

Giang Cố nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nhưng không định phản ứng lại.

Vệ Phong quả quyết tin rằng y đã nhập định, dù sao trong lúc ngủ gật hắn đã nghe được các trưởng lão trong tông môn giảng ở hai bên tai, khi tu sĩ nhập định không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Vì thế hắn càng lớn mật hơn, nhe răng trợn mắt che đi cánh tay đau nhức và ngứa ngáy của mình, sau đó từ trong túi lấy ra một lá bùa cầm máu.

Giang Cố trong thức hải nhìn chằm chằm thiếu niên cùng lá bùa cầm máu hồi lâu, tưởng rằng Vệ Phong đã hết sợ hắn, vừa muốn mở mắt ra liền nghe thấy đối phương cúi đầu lẩm bẩm: "Cái bùa chó má này dùng như nào nhỉ?"

"..." Từ khi Giang Cố được sinh ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tên tu sĩ ngay cả bùa cầm máu cơ bản nhất cũng không biết dùng.

Đây là cái loại ngu ngốc đến mức kinh thiên động địa nào vậy.

Vệ Phong uể oải thu lá bùa về, quay ra nhổ cỏ dại dưới chân một lúc, máu trên vai và lòng bàn tay dần dần nhỏ xuống đất, may mắn là cơn đau đã triệt tiêu phần lớn cơn ngứa. Hắn bắt chéo chân, ngồi trên đám cỏ mình nhổ mà lắc qua lắc lại.

Giang Cố bị hắn lay đến nhức đầu, lạnh lùng nói: "Ngồi yên."

Vệ Phong giật mình, nhưng thấy Giang Cố còn chưa mở mắt, cũng không có ý định giết mình, hắn lập tức ngồi xổm tiến về phía trước mấy bước, cợt nhả nói: "Tiền bối, chúng ta tính đi đâu vậy?"

Giang Cố bị mùi máu tanh nồng nặc này xông cho, mở mắt ra liền phát hiện tiểu tử này chỉ cách mình có mấy bước. Hắn muốn đuổi Vệ Phong đi nhưng vết sẹo trên cổ lại bắt đầu hơi nóng lên, lời bên miệng lại nuốt trở vào "Ngươi không cần biết."

Luyện thành vô phương thạch đeo bên người cũng được, phá được phong ấn thì ít nhất hắn còn có thể chịu đựng được một thời gian.

"Ồ." Vệ Phong liếm đôi môi khô khốc, thấy Giang Cố không có ý đuổi hắn đi, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Tiền bối, ta đi tìm chút nước uống được không?"

Vệ Phong chỉ mới ở giai đoạn luyện khí chưa thể tích cốc, lại bị trọng thương, sắp chết đói rồi.

Thấy phong ấn đã lỏng ra, tâm tình Giang Cố miễn cưỡng tốt hơn một chút, tạo một thủy cầu ném vào trong ngực Vệ Phong.

Vệ Phong sững sờ ôm quả cầu nước đột nhiên xuất hiện, duỗi ngón tay ra nghi ngờ chọc vào nó, quả cầu nước trong nháy mắt nổ tung thành vô số giọt nước vây quanh hắn, chỉ trong một thoáng trước mắt chỉ còn màn sương trắng. Sau đó vết thương đã lộ ra cả xương đã bắt đầu lành lại nhanh chóng, dòng nước ngọt mát lạnh chảy xuống cổ họng, cảm giác nóng rát ở đầu ngón tay dần dần lắng xuống, ngay cả khuôn mặt và quần áo bẩn thỉu của hắn cũng đã được rửa sạch sẽ.

Trong lúc Vệ Phong không chú ý, chiếc mặt nạ dùng để ngụy trang cũng đã theo dòng nước mát lạnh mà tan biến, để lộ diện mạo thật của hắn.

Vệ Phong kinh ngạc nhìn vết thương đã lành, đôi mắt hơi rũ xuống cũng trở nên càng thêm sáng ngời: "Đa tạ tiền bối!"

Khuôn mặt kia tuấn tú tươi sáng, mắt ngọc mày ngài, ánh mắt Giang Cố dừng lại một lúc, sau đó có chút ghét bỏ quay đi.

Vệ Phong hoàn toàn không để ý, xắn tay áo rách rưới cho y xem vết thương đã lành, vui vẻ nói: "Tiền bối thật lợi hại!"

Cánh tay gầy gò trắng nõn của thiếu niên có chút lóa mắt, Giang Cố không quen gần gũi với người khác như vậy, lạnh lùng nói: "Trở về ngồi đi."

Sự hưng phấn của Vệ Phong như bị dội một gáo nước lạnh, nhưng hắn đã quen với việc bị các trưởng lão trong tông môn giáo huấn, mặt dày "Ò" một tiếng rồi chạy về lại bãi cỏ trọc, khoanh chân ngồi xuống.

Nhìn tư thế giống như đang chuẩn bị điều tức, cũng không đến mức hết thuốc chữa.

Giang Cố vừa mới nghĩ như vậy trong đầu, trong nháy mắt thiếu niên đang ngồi đả toạ như người không xương nằm dựa vào thân cây, phát ra tiếng ngáy nhẹ.

"..." Giang Cố trầm mặc một lát, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Hai canh giờ sau, Ô Thác sau khi đã tiêu hóa xong hoa linh và tắm rửa thơm tho, ngồi xổm bên cạnh thiếu niên đang ngủ say, kinh ngạc hỏi: "Sao hắn vẫn còn ngủ được?"

Chưa nói đến người của Giang gia như Giang Cố đây hôm nào cũng phải ngày đêm tu luyện, vậy mà tên này bây giờ đang bị bắt làm con con tin, sống chết khó nói nổi mà hắn vẫn ngủ yên ổn như vậy.

Hắn không chỉ ngủ mà còn ôm thân cây ngủ ngon lành.

Ô Thác không hiểu liền muốn hỏi chủ nhân, nhưng Giang Cố đang tu luyện nó không dám quấy rầy, bèn giơ hai chân trước nhỏ nhắn lên áp vào đôi má trắng nõn như ngọc của thiếu niên.

"A!" Vệ Phong đột nhiên xoay người đứng dậy, mắt còn chưa mở đã đi tìm sách, thiếu kiên nhẫn lẩm bẩm: "Lại là lớp của lão già Kỳ Phượng Nguyên à!?"

Ô Thác bị hắn chọc cười, Vệ Phong còn đang buồn ngủ cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt mèo tròn trịa, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau lại tò mò ngồi xổm đối diện với nó.

Ô Thác cũng tò mò nhìn hắn, thiếu niên sạch sẽ này nhìn trắng đến phát sáng, nếu như được chủ nhân luyện thành vô phương thạch chắc chắn sẽ là một khối đá đẹp.

Vệ Phong rất thích thú có lông, hắn cũng nuôi mấy con báo hoa mai ở Dương Hoa tông để chơi nhưng chưa từng nhìn thấy con vật nhỏ nào kỳ lạ như vậy, hắn vẫn chưa biết trong đầu con mèo con này đang có những suy nghĩ đáng sợ gì. Vệ Phong đánh bạo chọc vào móng vuốt nhỏ của nó nói: "Mi là loại linh thú gì vậy?"

Ô Thác kiêu ngạo ưỡn ngực, "Ta là thần thú thượng cổ xích viêm."

"Oa." Vệ Phong nhìn bộ lông trắng như tuyết trên ngực và trên chân nó, khoa trương kêu lên một tiếng, nhưng thực ra hắn căn bản chưa từng nghe qua cái tên này, cười nói: "Mi cũng thật lợi hại. "

Ô Thác dè dặt gật đầu, quay đầu nhìn chủ nhân đang tu luyện, nghi hoặc hỏi: "Hài tử, ngươi không tu luyện sao?"

Sắc mặt Vệ Phong đột nhiên suy sụp, cười khổ nói: "Tu luyện gì chứ, tại sao ta phải tự mình làm khó mình? Nhậu nhoẹt chơi bời vui vẻ hơn nhiều."

"Ngươi không muốn phi thăng sao?" Ô Thác nghi ngờ hỏi: "Ngươi không lo tuổi thọ của mình cạn kiệt sẽ chết sao?"

"Không nghĩ, thật sự không nghĩ tới." Vệ Phong nằm ngửa xuống đất, giống như một con cá muối đã chết tám trăm năm. "Luôn chăm chỉ tu luyện, kết quả nói không chừng lại không cẩn thẩn bị người ta giết, hoặc là độ kiếp cũng sẽ bị thiên lôi đánh chết, không thể hưởng thụ bất kỳ thú vui nào trên đời, thế có khác gì đã chết không?"

"Nhưng..." Ô Thác muốn phản bác, nhưng vốn bộ não nó không lớn, không nghĩ ra được lý do gì, thậm chí còn mơ hồ bị hắn nói muốn gật gù, trong lòng nhất thời có dao động.

"Ô Thác" Giọng nói lạnh lùng của Giang Cố vang lên khiến nó giật mình tỉnh lại.

"Chủ nhân!" Ô Thác cảm thấy chột dạ chạy thẳng về phía Giang Cố.

"Tiền bối, ngài tỉnh rồi!" Kết quả có người chạy trốn còn nhanh hơn nó.

Thiếu niên như một quả cầu lửa lao thẳng về phía y, đầu ngón tay của Giang Cố khẽ cử động, giữa hai người hình thành một rào cản vô hình. Vệ Phong bị chặn lại cách ba thước, vẻ mặt khó hiểu nhìn Giang Cố.

Ô Thác không bị kết giới ngăn cản, liền chạy tới bên chân Giang Cố, cọ cọ vào mắt cá chân của y: "Chủ nhân, ta tắm sạch rồi."

"Ừ." Giang Cố bình tĩnh đáp: "Đi thôi."

"Được!" Ô Thác vui vẻ lắc đuôi, nhảy vào bong bóng nhỏ của mình trôi nổi bên cạnh y.

Vệ Phong cách ba thước sờ sờ cái mũi bị đập sưng lên, tỏ vẻ không sao cả nhún vai, cầm theo thanh kiếm gãy nhỏ đi theo.