Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 20: Sư phụ




Liên Vân Phong là một trong mười hai ngọn núi chính của Dương Hoa tông, từng là chỗ ở của tông chủ tiền nhiệm Vệ Minh Châu, phía dưới núi chiếm giữ một đoạn linh mạch hùng hậu, trên đỉnh núi có hoa cỏ trù phú, kỳ trân dị thú khắp nơi, còn có hơn mười động phủ thích hợp cho tu luyện, trong đó chứa vô số báu vật địa bảo.

Nhưng một nơi tu luyện được trời ưu ái như thế lại rơi vào tay một người hoàn toàn không hiểu gì về tu luyện.

Động phủ trên đỉnh núi là nơi có linh lực phong phú nhất lại bị người ta dỡ bỏ để xây lên một dinh thự xa hoa lãng phí, phía trước có hành lang dài đi xuyên qua vườn non bộ cùng thác nước chảy, phía sau có lâm viên đầy bảo vật cho người ta thưởng thức, giống như một dinh thự dành cho những người phàm trần đang tìm kiếm khoái lạc.

Những thị nữ phàm nhân ăn mặc hoa lệ trốn ở sau bình phong hoặc cột nhà lặng lẽ đánh giá Giang Cố trong đại sảnh, tuy y sinh ra tuấn mỹ phi phàm nhưng khí tức xung quanh quá mức dọa người, không ai dám tiến đến dâng trà.

Cuối cùng vẫn là tổng quản sự Hạ Lĩnh bước tới trả lời.

"Giang trưởng lão, công tử tới rồi." Hắn không dám nhìn thẳng vào Giang Cố, cúi đầu xuống thật thấp.

"Sư phụ!" Hạ Lĩnh vừa dứt lời, thanh âm vui vẻ trong sáng liền từ xa truyền đến.

Giang Cố nghe hướng âm thanh quay lại nhìn liền thấy Vệ Phong thần sắc vội vàng đang chạy về phía hắn, đai lưng trong tay còn chưa kịp buộc, tóc cũng bù xù, bởi vì chưa được nghỉ ngơi tốt nên trong mắt hiện đầy tơ máu, nhưng vẫn như cũ sáng ngời đến dọa người.

"Công tử, ngài chậm một chút."

"Công tử, y phục của ngài còn chưa mặc xong."

"Công tử, đôi giày này của ngài cũ rồi, mau thay đi."

"Công tử......"

Vệ Phong còn chưa kịp tới gần Giang Cố đã bị đám thị nữ ân cần chu đáo kia vây quanh, thậm chí còn có người bưng trà tới cho hắn súc miệng.

"Đều xuống hết đi!" Vệ Phong bị ba chân bốn cẳng chăm sóc đã quen nhưng ở trước mặt Giang Cố lại cảm thấy có chút mất mặt.

Dù thế giọng nói của hắn vẫn bị chôn vùi trong đống giọng nữ nhân hỗn loạn, căn bản không ai quan tâm, ngay khi Vệ Phong có chút sốt ruột, thân thể bỗng dưng nhẹ bẫng, cổ bị một cỗ linh lực xách ra đứng ở phía sau Giang Cố.

Đám thị nữ líu ríu kia đột nhiên im bặt, bất mãn rồi lại kiêng kỵ nhìn về phía Giang Cố.

Giang Cố không nhìn các nàng, Vệ Phong ở phía sau có chút vội vàng sửa sang lại xiêm y, thấy sư phụ rời đi lại vội vàng đuổi theo, lúc đi tới cửa bỗng nhiên xoay người hung hăng liếc nhìn đám thị nữ kia một cái, chỉ về phía Hạ Lĩnh.

Đám thị nữ còn cầm khăn che miệng cười như không có việc gì cả, cho rằng Vệ Phong giống như thường ngày đang vui đùa cùng các nàng, lại không chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Hạ Lĩnh sau khi gật đầu.

"Sư phụ." Vệ Phong có chút thấp thỏm đi theo phía sau Giang Cố, "Kỳ thật ngài không cần tới đón ta, Thanh Bình Phong và Liên Vân Phong cách xa nhau như vậy, ngài làm vậy cũng quá vất vả rồi."

Giang Cố không nói gì, Vệ Phong trong lòng nhất thời càng thêm bất an, cho rằng là đám thị nữ kia chọc giận y, dù sao các trưởng lão đều không quen nhìn những thứ này, hắn vội vàng giải thích nói: "Sư phụ, những thị nữ kia không có quy củ quen rồi, ta sẽ đuổi các nàng đi, đỡ chướng mắt ngài, ngài đừng giận ta mà......"

Hắn giải thích cả nửa ngày, Giang Cố thậm chí còn không quay đầu lại dù chỉ một lần, trong lòng Vệ Phong càng ngày càng bất an, gấp đến độ giống như con kiến nhỏ trên chảo nóng vò đầu bứt tai, hận không thể nắm lấy tay áo Giang Cố quỳ xuống thề, ngay khi hắn sắp bắt được tay áo đối phương, người đi phía trước bỗng dưng dừng bước.

Tay Vệ Phong cứng đờ giữa không trung.

Giang Cố nhìn thiếu niên mắt đỏ như sắp khóc trước mặt, hơi nhíu mày, "Ngươi vừa nói gì?"

"Hả?" Vệ Phong sửng sốt, trong mắt tràn đầy mờ mịt cùng nghi hoặc.

Giang Cố không kiên nhẫn dỗ đứa nhỏ, triệu ra phi kiếm lơ lửng ở bên người, miễn cưỡng giải thích: "Vừa rồi ta đang cùng người khác nghị sự, ngươi có biết ngự kiếm không?"

"Có, nhưng mà..." Vệ Phong còn chưa nói xong, Giang Cố đã ngự kiếm hóa thành một luồng ánh sáng biến mất tại chỗ.

Vệ Phong khóc không ra nước mắt, nói nốt câu sau, "Nhưng linh lực của ta không đủ...."

Hắn uể oải cúi đầu, chuẩn bị đi lái phi thuyền, ai ngờ một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai hắn, "Dẫn khí nhập đan điền."

Vệ Phong hoảng sợ, mờ mịt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Giang Cố đâu cả "Sư phụ?"

"Càn khôn hai cực, phong thần linh ngự, minh tâm tịnh khí, lưu chuyển quá hư." Giọng nói của Giang Cố không hề dừng lại.

Vệ Phong đột nhiên phản ứng lại đây là Giang Cố đang dạy hắn cách ngự kiếm, trong lòng lập tức vui vẻ triệu ra phi kiếm của mình, dựa theo phương pháp dẫn khí nhập thể của y, trong lòng thầm niệm khẩu quyết.

Linh lực xung quanh thong thả tràn vào đan điền, bên trong kinh mạch bắt đầu tỏa ra hơi ấm, một lát sau, phi kiếm trong tay hắn phát ra rung động rất nhỏ, Vệ Phong vội vàng buông tay ra, thanh phi kiếm kia giống như có ý thức của riêng mình, lơ lửng bên cạnh chân hắn.

Vệ Phong niệm khẩu quyết, trong lòng nhịn không được mà có chút khẩn trương, khẩu quyết này trước kia hắn cũng đã được những trưởng lão khác dạy, nhưng sau khi hắn nhảy lên kiếm lại không đứng vững nổi, một khi bay cao sẽ ngã xuống, không phải gãy tay thì là gãy chân, dần dà trong lòng hắn liền thấy sợ hãi, chỉ dám ngự kiếm sát mặt đất, thường xuyên bị người ta cười nhạo, cuối cùng dứt khoát mua một chiếc phi thuyền thay cho ngự kiếm.

"Ngươi còn chờ gì nữa?" Giọng nói hờ hững của Giang Cố lại vang lên.

Vệ Phong sợ tới mức tim đập liên hồi, hắn nắm chặt bàn tay, cắn răng nhảy lên phi kiếm.

Trong khoảnh khắc hắn dẫm lên thân kiếm, linh lực tích tụ trong đan điền liền không ngừng được rót vào trong phi kiếm, ngay sau đó nó xông thẳng lên trời cao.

"Sư phụ --" Vệ Phong bị trận gió đập vào mặt làm ngã ngửa về phía sau một chút, cơ hồ theo bản năng muốn cúi người xuống ngồi xổm, phi kiếm dưới chân cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt.

"Đứng thẳng." Giang Cố lạnh lùng nói.

Vệ Phong cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới chân mình, các bụi cây và tòa nhà không ngừng nhỏ lại làm đầu óc hắn choáng váng, hai chân mềm nhũn, đầu cũng mê man như muốn ngã xuống.

Nhưng ngay một giây trước khi hắn sắp quỳ xuống, một cỗ linh lực hùng hậu nhấc khuỷu tay hắn lên, sau đó thô bạo cố định chân và vai lưng của hắn tại chỗ.

Vệ Phong đứng trên phi kiếm toát mồ hôi lạnh, run rẩy gọi: "Sư phụ?

"Đứng thẳng, ngưng thần, mắt nhìn phía trước." Giọng Giang Cố trầm ổn lại lãnh khốc, "Ngươi đang sợ cái gì?"

"Ta, ta sợ sẽ ngã xuống." Vệ Phong khẩn trương nuốt nước miếng, buộc chính mình phải tập trung ngưng thần nhìn về phía trước, phi kiếm dưới chân lảo đảo bay về phía trước một đoạn ngắn, "Cho tới bây giờ ta chưa từng bay cao như vậy, sẽ...... sẽ ngã chết mất."

Hắn đã không nhìn thấy tòa nhà dưới chân nữa rồi! Ngã xuống thật sự sẽ chết đó!

Thanh âm Giang Cố trầm mặc trong chớp mắt: "Có ta ở đây ngươi sẽ không chết."

Vệ Phong ngây người, qua một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "Đa tạ sư phụ."

Hắn đánh bạo rót linh lực vào trong phi kiếm, điều khiển thanh kiếm dưới chân bay về phía trước, thanh phi kiếm kia ban đầu còn hơi lắc lư, sau đó bắt đầu bay ổn định hơn, bay càng lúc càng nhanh. Trong lúc Vệ Phong không để ý tới, linh lực cố định chân hắn đã lặng lẽ rút đi nhưng hắn không hề nhận ra, thậm chí còn lộn nhào một cú trên không trung, kích động kêu to một tiếng, bị đám mây phía trước phủ đầy mặt.

Giang Cố khoanh tay đứng ở xa nhìn thiếu niên kích động không thôi.

Ngộ tính của Vệ Phong quả thật rất tốt, tốt đến ngoài dự liệu của y.

Nhưng sự do dự và khiếp đảm của Vệ Phong khi vừa mới bắt đầu đã làm cho Giang Cố ngạc nhiên, dù sao có tư chất và ngộ tính như thế không nên phí phạm thời gian đến tận bây giờ, đến mức ngay cả ngự kiếm cơ bản nhất cũng không biết.

Nhưng rất nhanh sau đó y thông qua những động tác nhỏ theo bản năng của Vệ Phong mà tìm được đáp án – hắn sợ ngã.

Đụng tới tầng mây sẽ theo bản năng mà né tránh, không né được thì theo bản năng ôm đầu, ôm cổ, khụy gối trong vô thức, hắn dễ bị âm thanh xung quanh quấy nhiễu và do dự khi muốn xoay kiếm, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Giang Cố thì mới có thể yên tâm tiếp tục.

Y gần như có thể tưởng tượng được cảnh lúc Vệ Phong vừa mới bắt đầu học ngự kiếm.

Các trưởng lão hàng trăm hàng ngàn tuổi có rất nhiều cách để tra tấn người, thậm chí không cần cố ý phân biệt đối xử, chỉ cần mượn cớ do muốn tốt cho ngươi, làm cho người ta ngã từ trên kiếm xuống mấy trăm lần, đến khi ngã từ trên trời cao xuống thì lại cố ý không tiếp được dẫn đến gãy tay gãy chân. Đợi dưỡng thương xong muốn bắt đầu lại thì cũng đã bị tụt ở phía sau, khi đó những đồng môn đã học xong sẽ cười nhạo hắn, mỗi khi có chút tiến bộ thì lại bị khiển trách nặng nề... Cứ như vậy qua lại mấy phen, mặc cho ai trong lòng cũng đều sẽ sinh ra sợ hãi, mà tính tình Vệ Phong lại kiêu căng lười biếng như vậy, dạy phế quả thực dễ như trở bàn tay.

Bảy tám tuổi chính là thời điểm tốt để học ngự kiếm, nhưng cũng là thời điểm tâm tính trẻ con nặng nề nhất, nhìn dáng vẻ của Vệ Phong hẳn từng bị ngã khi tập luyện cũng không ít lần.

Giang Cố nghĩ như vậy xong liền phát ra tia linh lực đi thăm dò thân cốt của Vệ Phong, quả nhiên tìm được vết thương cũ trong xương cốt hắn, ở bả vai cánh tay, xương sống thắt lưng, đùi, trước ngực, gần như là mấy chỗ tu luyện quan trọng nhất đều đã từng bị gãy qua. Hơn nữa lúc ấy tuổi còn nhỏ, những đoạn xương này sẽ không khép lại, cho dù linh căn của Vệ Phong có tốt hơn đi nữa, lúc vận hành linh lực cũng sẽ bị ngưng trệ bế tắc.

Mà Vệ Phong thoạt nhìn căn bản không biết chuyện này.

Sợ ngã là do Vệ Phong thật sự từng suýt ngã chết, bởi vì không ai đỡ hắn.

Giang Cố nhìn thân hình vẫn có chút co rúm của Vệ Phong, lông mày nhíu xuống, hơi thở quanh người trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

"Sư phụ! Ta biết ngự kiếm rồi!" Âm thanh kích động của Vệ Phong vang lên từ trên cao, hắn kéo dài giọng nói kích động hô: "Sư phụ ngài nhìn xem— a a a a a!"

Vệ Phong còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một trận gió lớn xông thẳng về phía hắn, thổi hắn từ trên phi kiếm xuống.

Vệ Phong một bên vẫn tiếp tục hét to một bên theo bản năng ôm lấy đầu, cảm giác mất trọng lượng quen thuộc này làm cho hắn phảng phất trở về thời điểm bảy tuổi năm ấy, sự sợ hãi trong nháy mắt đã chôn vùi hắn, Vệ Phong thậm chí còn không kêu cứu mạng, bởi vì hắn biết sẽ không ai tới cứu mình.

Cùng lắm thì ngã gần chết, không cần đi học nữa.

Hắn đang nghĩ như vậy thì một bàn tay mảnh khảnh mạnh mẽ bỗng dưng đỡ lấy gáy hắn.

Vệ Phong run rẩy ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt Giang Cố đột nhiên hốc mắt hắn đỏ lên, tay ôm trên đầu còn chưa kịp bỏ ra, giống như chim cút nhỏ không có lông "Sư, sư phụ?"

Giang Cố không cho Vệ Phong cơ hội biểu diễn màn thầy trò tình thâm này, y dùng sức ném người về lại phi kiếm.

Vệ Phong khịt mũi, lần nữa đứng trên phi kiếm hắn chẳng còn dám to gan lớn mật như lần đầu. Vệ Phong theo bản năng cong lưng lại, bên tai như là đang vang lên tiếng cười nhạo, linh lực trong đan điền trong nháy mắt đã tan rã.

"Ngưng thần." Giọng nói lạnh nhạt của Giang Cố làm hắn đột nhiên hoàn hồn.

Vệ Phong vội vàng tụ linh lực rót vào phi kiếm một lần nữa ổn định lại, ngay khi lá gan hắn lớn hơn chút chuẩn bị đứng thẳng lên thì cơn gió mạnh đột nhiên đánh úp đến, Vệ Phong lại bị rớt khỏi phi kiếm.

Lại là cảm giác rơi xuống quen thuộc này, Vệ Phong ôm lấy đầu, mặt mơ hồ nhìn về phía Giang Cố, hắn còn chưa kịp nói ra một tiếng "Sư phụ" đã bị ném lại trên phi kiếm.

Cho đến khi hắn ngã xuống mười mấy lần mới phát hiện ra cơn gió kia là do Giang Cố điều khiển.

Nhưng mặc kệ hắn đã ngã bao nhiêu lần, Giang Cố vẫn sẽ lạnh mặt đón lấy hắn.

Vệ Phong không thể nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì, nhưng khi hắn đứng trên phi kiếm một lần nữa, bỗng nhiên có sức ưỡn thẳng lưng, chơi liều rót toàn bộ linh lực vào trong phi kiếm, khi trận gió kia chuẩn bị quay lại, hắn quyết đoán chuyển hướng né tránh.

Vệ Phong cực kỳ vui mừng, vội xoay người đi tìm Giang Cố, "Sư phụ ta–"

Bùm!

Cơn gió so với lúc trước còn nhanh hơn trực tiếp đá hắn xuống khỏi phi kiếm.

Đầu óc Vệ Phong choáng váng bị Giang Cố xách lên, tứ chi vô lực mà gục xuống, nhưng vẫn kiên cường ngẩng đầu lên yếu ớt nói: "Sư phụ ta...... né được......"

"Tiếp tục." Giang Cố đè xuống khóe miệng đang khẽ nhếch lên, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ.

Cứ như thế thêm mấy trăm hay có khi là mấy ngàn lần, Vệ Phong không có thời gian hồi tưởng lại tuổi thơ đau khổ nữa, cũng không còn chút sức lực nào để sợ hãi, hắn tập trung tinh thần điều khiển phi kiếm dưới chân, lúc nào cũng đề phòng cơn gió xuất hiện bất thình lình cuốn lấy hắn.

Quần áo sau lưng ướt rồi lại khô, khô rồi lại bị mồ hôi thấm ướt, từ nỗi sợ hãi mỗi khi ngã xuống đã biến thành hưng phấn, mỗi lần né tránh cơn lốc kia đều làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thậm chí còn bắt đầu chờ mong cơn cuồng phong kia quay lại.

Sau lần thứ mười ngự kiếm linh hoạt né tránh thành công, cơn lốc kia rốt cuộc cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Giang Cố nhìn thân hình thiếu niên đứng thẳng trên phi kiếm, miễn cưỡng hài lòng một chút.

"Sư phụ!" Vệ Phong rất nhanh đã phát hiện Giang Cố, hắn liền ngự kiếm bay tới, một thân hồng y tung bay trong gió, ngay cả mái tóc đuôi ngựa buộc cao cũng không che dấu nổi khuôn mặt vui vẻ.

"Hôm nay tới đây thôi." Giang Cố nói.

"Nhanh như vậy?" Vệ Phong đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện trời đã tối, không khỏi khiếp sợ, "Đã trễ như vậy rồi sao!"

"Trở về ăn chút tích cốc đan bổ sung thể lực." Ánh mắt Giang Cố dừng lại trên bả vai trái bị máu thấm ướt của Vệ Phong, liền đưa cho hắn một lọ đan dược, "Đắp ở miệng vết thương."

Vệ Phong vội vàng dâng hai tay nhận lấy, ánh mắt tỏa sáng nhìn y, "Cám ơn sư phụ! Vết thương nhỏ này không sao đâu!"

"Trở về đi." Giang Cố lãnh đạm gật đầu, trực tiếp biến mất tại chỗ.

"Sư phụ—" Vệ Phong theo bản năng muốn túm lấy tay áo y, kết quả bị hụt, hậm hực sờ mũi mình.

Giang Cố đi rồi hắn lại hăng hái bừng bừng ngự kiếm bay vài vòng trên không trung mới hạ thấp độ cao, tính chuẩn bị xác định rõ phương hướng quay về Liên Vân Phong, kết quả lại phát hiện mình đang ở trên bầu trời chỗ tòa nhà trên đỉnh núi.

Hắn tu luyện cả một ngày vậy mà còn chưa ra khỏi nhà.

Phi kiếm lơ lửng trên bãi cỏ, Vệ Phong vừa nhảy xuống mặt đất hai chân như có chút nhũn ra, hắn dứt khoát trực tiếp nằm vật xuống trên bãi cỏ, ngửa đầu ngắm bầu trời đêm lập lòe ánh sao, bị cơn gió đêm hơi lạnh thổi đến hơi nhức mũi.

Hắn giơ cái bình nhỏ sư phụ đưa trong tay lên, nhìn hoa văn tường vân phía trên, lại nhếch miệng nở nụ cười, lật qua lật lại nhìn một lúc lâu sau đó trân trọng đặt nó ở trong túi trước ngực.