Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 13: Ngươi còn luyến tiếc?




Có vô số cuốn sách, những khối thủy tinh trong suốt bốn mặt, còn vài bóng người không thể nhìn rõ mặt và những giọng nói nịnh nọt.

"...... Ngài có yêu cầu gì đối với đối tượng tình kiếp của ngài không?"

"Không không, ngài hiểu lầm rồi, trên nguyên tắc chúng ta không thể can thiệp vào sự lựa chọn của Thiên Đạo... Nhưng kiếp nạn này của ngài hung hiểm, ý của hai vị đại nhân là muốn giúp đỡ ngài ở trong phạm vi năng lực..."

"...Vậy là ngài đang cần tìm một đạo lữ để trải qua tình kiếp, sau đó câu chuyện về hai người tình kiếp cùng nhau phi thăng, trở thành giai thoại. Ối, tiên quân đừng giận tiên quân đừng giận. Chuyện này... tự nhiên không ai xứng với ngài, nhưng..."

"Tiên quân yên tâm, phụ thân ngài bên kia đã giao phó, yêu cầu phải cho ngài thân phận có tư chất tốt nhất... Đối tượng tình kiếp thì phải thông tình đạt lý, thục đức hiền lương..."

"Tình kiếp ngài cũng phải chăm chỉ và mạnh mẽ, bằng không chưa đợi ngài nhớ lại đã lăn ra chết thì ngài không thể độ kiếp được... Ha ha ha, cái miệng này......"

"Tiên quân xin ngài dừng bước...... Tiên quân!"

"Tiên quân ngài xem biểu đồ phi thăng này, vô tình đạo và thầy trò là tổ hợp được phi thăng nhiều nhất......"

"...Sát thê chứng đạo đương nhiên...nhưng..."

"Chúc tiên quân sớm ngày lịch kiếp đắc đạo phi thăng - -"

Trong tiếng lục lạc muôn đời tiêu âm linh, Giang Cố chậm rãi mở mắt.

Trong đoạn ký ức ngắn này rất nhiều lời đều không rõ ràng, nhưng cuối cùng Giang Cố cũng mơ hồ nhớ ra mình cần phải độ tình kiếp mới có thể thành công phi thăng. Nếu không, cho dù hắn có tu luyện đến cảnh giới Đạo Tổ đi nữa cũng chẳng thay đổi gì, trực giác Giang Cố nói rằng phong ấn này là do hắn tự mình thiết lập.

Để tránh lãng phí thời gian, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Nhưng ngoại trừ đoạn ký ức ngắn này ra thì Giang Cố không còn nhớ gì khác, có lẽ là do hạn chế từ Thiên Đạo, rất nhiều tin tức mấu chốt trong cuộc đối thoại đều nghe không rõ ràng. Hơn nữa từ "tư chất tốt nhất" mà suy ra, những lời này cũng không được đáng tin mấy.

Phải biết rằng hắn vừa sinh ra chỉ là ngũ linh căn, nếu không phải lúc nhỏ cơ duyên xảo hợp chặt đứt được một cái, hiện tại chỉ sợ vẫn là phàm nhân đần độn sống qua ngày trong thành trì.

Nghĩ tới đây ánh mắt Giang Cố liền trở nên tàn nhẫn, y che cái cổ nóng bừng của mình, liếc nhìn Vệ Phong vừa bị kéo vào.

Người này có thể cởi bỏ phong ấn của Giang Cố, hẳn là người độ kiếp định mệnh, mà vừa rồi Giang Cố rút vảy hộ tâm của Vệ Phong đã thiếu chút nữa đã lấy đi mạng hắn.

Nếu đối tượng tình kiếp chết, vậy độ kiếp tự nhiên cũng sẽ thất bại.

Giang Cố nhíu mày, hắn vốn tu vô tình đạo, chưa bao giờ nghĩ tới việc cùng người khác kết đạo lữ, huống chi người này còn liên quan đến việc hắn có thể phi thăng thành công hay không.

Hắn chán ghét loại cảm giác bị người khác khống chế này.

Thiếu niên giao nhân nằm thê thảm trên mặt đất, trên mặt tràn đầy máu tươi và nước mắt, ngực bị người ta móc một lỗ lớn, lồng ngực phập phồng một cách yếu ớt, máu thịt trên cánh tay lộ ra mảnh xương nhỏ bị đứt gãy, vảy trên ngực bị tơ máu của Giang Cố quấn đứt, vây đuôi xanh bạc cũng mất đi ánh sáng. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy linh căn và đan điền trong cơ thể hắn cũng bị thương nặng, thần hồn tràn đầy vết thương, thở thêm hai hơi là có thể hồn phi phách tán.

"... " Giang Cố trầm mặc trong chớp mắt.

Trạng thái này cũng rất thích hợp cho việc luyện con rối.

Giang Cố nhìn vảy Thần Diên trong tay, do dự không biết nên đưa lại cho Vệ Phong để cứu mạng hắn hay là tự mình sử dụng. Cuối cùng y quyết đoán cất lại vào túi, lấy ra một pháp bảo dưỡng hồn, nhịn đau dùng lên người Vệ Phong.

Trước khi nghĩ ra cách xử lý, tốt nhất vẫn nên để tiểu tử này sống.

Nhưng Giang Cố nhớ tới chiêu trò vừa rồi của Vệ Phong liền không giấu được sát ý, thô bạo bế người lên, giống như đang ôm một con cá nhầy nhụa đầy máu.

Nhờ có pháp bảo, Vệ Phong rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, ngay khi ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người Giang Cố vảy cả người đều muốn rụng rời.

"Muốn sống thì mở lục lạc ra." Giang Cố nói với hắn.

Vệ Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng mơ...... ta coi như...... cùng ngươi đồng quy vu tận–"

"Bằng ngươi cũng xứng?" Người không giết được ngược lại còn rước thêm phiền toái, trong lòng Giang Cố bực bội, nhìn thế nào cũng thấy hắn không vừa mắt. Phía sau hiện lên hư ảnh của mười sáu lá cờ cùng pháp trận, y niệm pháp quyết, ảo cảnh vừa thu nhỏ lại đột nhiên mở rộng, chiếc lục lạc muôn đời tiêu âm linh được cho là có thể vây khốn được cả tu sĩ Hóa Thần bắt đầu rung lên dữ dội, bề mặt chuông nhẵn nhụi bắt đầu nứt ra như mạng nhện.

Rắc—

Chiếc lục lạp khổng lồ vỡ thành từng mảnh nổ tung ra tứ hướng.

Hai nhóm tu sĩ Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn đang chém giết say sưa đột nhiên thần hồn bị chấn động, cuối cùng họ cũng đã nhìn rõ đối thủ trước mặt.

Đâu phải Giang Cố, người trước mặt rõ ràng là tu sĩ cùng bọn họ truy sát y.

"Không ổn, chúng ta trúng kế rồi!" Kỳ Phượng Nguyên là người đầu tiên phản ứng lại, hắn nhìn thấy Vệ Phong đang bị Giang Cố ôm lấy, sắc mặt liền biến đổi, lớn tiếng nói: "Chư vị! Vảy hộ tâm đã bị lấy!"

Động tác của Chu Tu Viễn nhanh hơn hắn chút, trực tiếp ngự kiếm xuất hiện sau lưng Giang Cố, Giang Cố một tay ôm Vệ Phong không tốn chút sức nào tiếp nhận chiêu này của hắn, Chu Tu Viễn sửng sốt "Sao có thể!?"

Khóe miệng Giang Cố lạnh lùng nhếch lên, "Còn chưa cảm nhận được sao? Từ khi các ngươi tiến vào trận pháp đã hoàn toàn bị đồng hóa thành dưỡng chất để duy trì ảo cảnh, bây giờ ngươi sử dụng càng nhiều linh lực, linh lực bị hút hút đi cũng càng nhiều."

"Chỉ cần giết ngươi là được." Chu Tu Viễn quay đầu nhìn thi thể khắp nơi, nắm chặt pháp bảo bản mạng trong tay.

Kỳ Phượng Nguyên là một trong những tu sĩ còn sống cũng vọt tới, tức giận nói: "Người như ngươi sao lại hèn hạ như thế! Giết nhiều người như vậy không sợ tông môn gia tộc bọn họ đến trả thù sao?!

"Ta hèn hạ? Ngươi đương nhiên cũng muốn giết ta, không cần phải nói như vậy." Giang Cố khẽ mỉm cười, "Về phần trả thù -- nếu các ngươi đều chết hết, ai biết là ta giết?"

Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn đều biến sắc.

Nhưng Giang Cố cũng không cho bọn họ bất cứ cơ hội chạy trốn nào, mười sáu lá cờ phân tán ra đột nhiên thu nhỏ lại, không chút lưu tình nghiền ép các thi thể cùng với tu sĩ đã bị hao tổn linh lực, Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn tuy rằng miễn cưỡng né được, nhưng lúc trước bọn họ đã tiêu hao quá nhiều linh lực, hiện giờ Giang Cố đối phó với hai người bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay.

Chu Tu Viễn thấy không ổn, hắn giơ pháp bảo bản mạng đốt thiên cổ tế trong tay ra để ngăn cản một trong số các lá cờ, nhanh chóng quyết định xoay người lại bỏ chạy. Nhưng động tác của Giang Cố so với hắn còn nhanh hơn vài phần, trong nháy mắt hắn xoay người, một bàn tay trắng lạnh đã xuyên qua lồng ngực hắn.

Chu Tu Viễn nhìn bàn tay đó, kinh ngạc quay đầu lại: "Ngươi..."

"Chẳng lẽ trưởng giáo không dạy ngươi sao? Đưa lưng về phía địch chỉ có đường chết." Giang Cố không chút lưu tình bóp nát tim hắn, "Đi không tiễn."

Máu nóng bắn lên mặt Vệ Phong đang nằm trong lòng y.

Mới vừa rồi Giang Cố phá lục lạp tạo nên âm thanh vỡ vụn kịch liệt xuyên qua màng nhĩ Vệ Phong, hiện tại trong lỗ tai hắn đã đầy máu căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng vết máu kia mang đến cho hắn cảm giác chân thực nhất.

Giang Cố liếc mắt một cái, nếu có thời gian rảnh rỗi y sẽ dùng thuật dẫn thủy rửa lại mặt cho Vệ Phong.

Vệ Phong đã bị dọa đến sởn gai ốc.

"......" Giang Cố đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Vệ Phong, rốt cuộc chậm chạp ý thức được, ôm "Đạo lữ tương lai" đi giết người có vẻ không phải là phương thức tốt để bồi dưỡng tình cảm.

Hắn cau mày có chút bực bội, đặt Vệ Phong xuống bọc kết giới che chắn xung quanh: "Ô Thác, chú ý hắn."

Nói xong Giang Cố liền đi xử lý những tu sĩ tu vi cao còn sót lại.

"Vâng, chủ nhân." Ô Thác lê thân thể nặng nề của mình đến, nghiêm túc canh giữ bên ngoài kết giới.

Kỳ Phượng Nguyên lại nhanh hơn Ô Thác một bước, trường kiếm trong tay rời vỏ nhắm ngay trái tim Vệ Phong, lạnh lùng nói: "Vệ Phong, đừng trách ta vô tình, ngươi sống chính là tai họa, chết là tốt nhất!"

Rõ ràng khẩu quyết muôn đời tiêu âm linh chỉ cho vào không cho ra, không nghĩ tới tiểu tử này đạp phải cứt chó, lục lạc trực tiếp bị Giang Cố phá tan thành mảnh nhỏ.

Chuyện tới bây giờ hắn không thể không tự mình động thủ.

Vệ Phong không nghe rõ Kỳ Phượng Nguyên đang nói gì, nhưng sát ý trên mặt đối phương rõ ràng như thế, hắn theo bản năng muốn né tránh, Ô Thác liều mạng cắn lấy bắp chân Kỳ Phượng Nguyên lại bị một cước đá bay, ngay khi mũi kiếm sắp đụng tới Vệ Phong, một lá cờ khổng lồ ầm ầm rơi xuống, Kỳ Phượng Nguyên muốn tránh nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt tại chỗ không thể nhúc nhích.

Hắn lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Giang Cố.

Kỳ Phượng Nguyên sau đó liền phản ứng lại, "Ngươi cố ý đem Vệ Phong làm mồi nhử?"

Giang Cố nhìn đôi mắt trắng xám của hắn, "Ngươi căn bản không để ý đến Thần Diên, muốn giết Vệ Phong nhưng lại không muốn tự mình động thủ, tới bây giờ mới thiếu kiên nhẫn. Kỳ trưởng lão, ta bỗng nhiên rất tò mò, Thần Diên thật sự giống như lời đồn chỉ có vảy Hộ Tâm là bảo vật sao?''

Hắn vốn cũng chỉ muốn lấy vảy Hộ Tâm mà thôi, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc ý nghĩ của Kỳ Phượng Nguyên lại mơ hồ có suy đoán khác.

Vệ Phong sống ở Dương Hoa tông mười mấy năm, Kỳ Phượng Nguyên lại không động thủ, ngược lại đợi đến khi ra ngoài rồi mới lộ sát ý, lần trước Giang Cố giao thủ với hắn cũng đã nhận ra được vài phần. Kỳ Phượng Nguyên không phải muốn cứu Vệ Phong, càng giống như muốn mượn tay người khác để giết hắn.

Vì sao lúc trước hắn không tự mình động thủ?

Vì sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Kỳ Phượng Nguyên nắm chặt kiếm trong tay, giọng khàn khàn nói: "Bảo vật? Ha, hắn căn bản là tai họa, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết tất cả mọi người, thì ra y nói đúng, ta quả nhiên giết không được hắn..."

Kỳ Phượng Nguyên hung tợn nhìn chằm chằm Vệ Phong ngã trên mặt đất, "Vệ Phong! nếu ngươi còn có chút ý thức coi mình là đệ tử của Dương Hoa tông, ngay lập tức tự sát tại đây, rơi vào trong tay Giang Cố ngươi chỉ có thể sống không bằng chết!"

Vệ Phong mờ mịt trợn tròn mắt, chỉ có thể nhìn thấy miệng đối phương đóng vào mở ra, căn bản không nghe thấy Kỳ Phượng Nguyên đang nói gì.

Như một con cá ngốc.

Giang Cố chậm rãi đi đến trước mặt Vệ Phong chặn người phía sau lại, hắn nhìn về phía Kỳ Phượng Nguyên '''Y' trong miệng ngươi là ai? Mười sáu năm trước khi vịnh giao nhân bị tàn sát, ngươi cũng xuất hiện ở đó, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Cố hiếm khi hỏi những thứ không liên quan đến mình, cũng chưa bao giờ nói nhiều như vậy với một người sắp chết, dù sao sau này mọi chuyện đều sẽ thay đổi. Nhưng chuyện này có liên quan đến thân phận thực sự của Vệ Phong, mà Vệ Phong lại là đạo lữ tương lai của hắn, tương lai thể nào hắn cũng lại bị lên lụy vào.

Đây chính là chỗ phiền toái.

Kỳ Phượng Nguyên nhìn Vệ Phong rồi nở nụ cười, "Thế gian đều chỉ biết mỗi Thần Diên, lại không biết giao nhân cũng có thể sinh con, ta từng thề sẽ không giết người cùng tộc... Nhưng loại như hắn đâu tính? Đáng lẽ ta không nên nhất thời mềm lòng mà mang hắn về Dương Hoa tông, lẽ ra đã phải giết hắn từ lâu rồi..."

Đôi mắt trắng xám của Kỳ Phượng Nguyên dần kéo dài, khóe miệng chợt chòi ra răng nanh sắc nhọn, cái đuôi to lớn đột nhiên đánh về phía Vệ Phong.

"Chủ nhân, hắn muốn tự bạo nguyên đan!" Âm thanh Ô Thác lo lắng truyền đến, nhưng nó lại quá yếu không thể biến hình, chỉ chạy được mấy bước đã bị linh lực nổ mạnh nặng nề hất xuống cát.

Giang Cố một tay ôm Vệ Phong một tay ôm hư ảnh mười sáu lá cờ, tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ khi tự bạo uy lực sẽ cực kỳ lớn, Giang Cố vốn bị trọng thương, lại chưa kịp tẩy bớt linh căn, chịu một trận tự bạo này đã hoàn toàn khiến sức lực hắn cạn kiệt thần hồn chấn động, y vội vàng đóng ảo cảnh, đem cả vịnh giao nhân nhét vào Tử Phủ rồi mới hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc này nhìn xuống bí cảnh Triều Long sẽ phát hiện toàn bộ góc đông nam của bí cảnh đã bị sụp đổ, linh lực vốn dồi dào đã bị cạn kiệt hoàn toàn, vô số chim bay cá nhảy sôi nổi chạy trốn, nhưng vẫn không thể trốn thoát cuối cùng chỉ có thể chịu kết cục tiêu tán ngay tại chỗ.

Góc tây bắc bí cảnh.

Tu sĩ áo trắng khoanh tay đứng nhìn về phía vịnh giao nhân, lộ ra vẻ mặt tươi cười có phần nghiền ngẫm: "Xem ra đệ thất đã lấy được Thần Diên."

"Đại công tử, chúng ta có nên..." Tu sĩ phía sau lặng lẽ làm động tác cắt cổ.

Giang Hướng Vân quay đầu nhìn hắn, đối phương nháy mắt im như ve sầu mùa đông.

"Đệ ấy là dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy được, cũng chỉ là miếng vảy thôi." Giang Hướng Vân hất quạt xếp trong tay ra, đáng tiếc nói: "Xem ra ta sẽ không được gặp thất đệ trong một khoảng thời gian dài, ta nên tìm ai chơi đây?"

Tu sĩ bên cạnh run rẩy lập cập.

"Thật hy vọng thất đệ nhanh chóng tẩy rớt linh căn còn lại, bằng không sau này ngay cả sức lực đánh trả cũng không có." Giang Hướng Vân vung vẩy chiếc quạt, nhàn nhã đi về,"Toàn bộ Giang gia chỉ có hắn là còn chút thú vị."

"Giang Cố hiện tại đang suy yếu. Đại công tử, nếu lúc này không trừ khử sau này hắn sẽ trở thành cường địch của ngài." Một tu sĩ râu bạc không nhịn được mà khuyên nhủ.

Giang Hướng Vân thu quạt lại, không chút khách khí chỉ vào mũi lão già kia rồi cười tủm tỉm: "Lại nói xấu đệ đệ ta nữa, ta sẽ giết ngươi nha."

Sắc mặt của tu sĩ râu trắng lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Giang Hướng Vân ngâm nga khúc nhạc rồi biến mất tại chỗ, tu sĩ trẻ tuổi lúc trước thấp giọng nói: "Hồ lão ngài chớ tức giận, tính nết đại công tử ngài cũng biết mà, chắc y cảm thấy mới mẻ mà thôi, Giang Cố này cũng chỉ là một tên phế vật, đại công tử mới gặp hắn hai lần, sao tính là đệ đệ được."

Tu sĩ râu bạc lắc đầu, "Ngươi vẫn chưa hiểu."

"Sao cơ?" Tu sĩ kia khó hiểu.

Râu bạc vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ngươi nghĩ Giang Cố làm sao để khiến Giang gia mỗi khi gặp mặt đều phải gọi hắn là Thất công tử?"

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Cố hắn mới phát hiện, thì ra có đôi khi tâm tính so với tư chất còn đáng sợ hơn.

——

Huyền Chi Diễn đào Vệ Phong ra khỏi đống bùn đất đổ nát.

"Vệ Phong! Vệ Phong ngươi còn sống không? Tỉnh lại đi Vệ Phong! Này, ngươi đừng hù ta!" Huyền Chi Diễn dùng sức lắc lắc bả vai hắn.

"Khụ khụ...... " Vệ Phong bị lay đến tỉnh lại, từ trong miệng ho ra bùn cát dính máu, ánh mắt trống rỗng lại chết lặng nhìn Huyền Chi Diễn.

"Vệ Phong? Vệ Phong ngươi nói gì đi!" Huyền Chi Diễn cẩn thận sờ khuôn mặt đầy máu của hắn, không dám chạm vào cánh tay và chân be bét máu kia, "Tổ tông, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi sẽ không biến thành tên ngốc chứ?"

Vệ Phong ngơ ngác nhìn đối phương hồi lâu mới nhận ra người trước mặt là Huyền Chi Diễn, hắn cứng ngắc nhìn xung quanh, không có lão biến thái muốn moi tim hắn, cũng không có ai đột nhiên muốn giết hắn như Kỳ Phượng Nguyên, càng không có ảo cảnh hay người cá, chỉ có một cái lỗ lớn nứt dưới đất.

"Vệ Phong?" Huyền Chi Diễn đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, trên tay còn dính bùn cát. "Ngươi làm ta sợ muốn chết biết không? Ta không nên ở đây, sư phụ mà biết ta lén trở lại tìm ngươi chắc chắn chúng ta xong đời. Các đại sư huynh đang ở cửa bí cảnh chờ, hôm nay lại vừa vặn là thời điểm bí cảnh mở cửa, ngươi làm sao lại thành như này? Lúc nãy ta còn vừa nghe được tiếng động lớn ở kia, hình như là một tu sĩ tu vi cao tự bạo... Nơi này nguy hiểm lắm rồi, ngươi còn đi được không, chúng ta mau đi tìm các sư huynh rồi trở về Dương Hoa tông đi...."

Vệ Phong nghe cậu nói lải nhải, nếu là trước kia thể nào hắn cũng cằn nhằn, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy vô cùng êm tai.

Huyền Chi Diễn nhìn vẻ mặt vừa cảm động vừa ấm ức của Vệ Phong, nhất thời có loại dự cảm không lành "Nhà ngươi đừng - -"

Lời còn chưa dứt, tiếng gào khóc liền vang vọng cả cái hố.

Nửa canh giờ sau.

Huyền Chi Diễn cõng Vệ Phong đang hấp hối gian nan đi về phía trước, Vệ Phong mặc dù động một chút đã ho ra máu nhưng vẫn có sức để mắng chửi, "...... Lão biến thái đó không chỉ rút vảy của ta đi, còn muốn giết ta rồi luyện thành con rối! Lúc trước hắn lấy máu trong người giúp ta trị thương ta còn cảm động một chút, đương nhiên, thật sự chỉ có một chút, khụ khụ......"

Hắn ho ra một ngụm máu, tất cả đều chảy vào cổ của Huyền Chi Diễn.

Huyền Chi Diễn nhất thời tức giận nói: "Ngươi có nhất định phải nhổ vào ta không!?"

"Cổ của ta không cử động được!" Vệ Phong còn tức giận hơn: "Ta sắp chết rồi, ngươi không thể nhường tí sao!?"

"Ngươi sắp chết còn muốn cãi nhau cùng ta!" Huyền Chi Diễn cẩn thận bế Vệ Phong lên "Xem khi ngươi trở về sư phụ ta với trưởng môn phạt ngươi như thế nào!"

Nhắc tới Kỳ Phượng Nguyên, cả người Vệ Phong chợt cứng đờ.

Tuy lúc ấy hắn không nghe được, nhưng hắn đã tận mắt chứng kiến Kỳ Phượng Nguyên nửa đường tự bạo đã bị lão biến thái kia một kiếm chém thành hai nửa, hiện tại trên người hắn còn dính máu Kỳ Phượng Nguyên.

"Nhưng... không phải ngươi bị oán niệm đồng hóa thành người cá sao? lão biến thái kia rút vảy của ngươi làm gì?" Huyền Chi Diễn khó hiểu nói.

Vệ Phong yếu ớt cúi đầu, lẩm bẩm: "Cái đó ta không biết, nếu không ta cũng chẳng gọi hắn là lão biến thái."

Không biết vì cái gì, nhớ đến ánh mắt của Kỳ Phượng Nguyên khi muốn giết hắn, Vệ Phong theo bản năng không muốn nói cho Huyền Chi Diễn biết, thậm chí còn giấu giếm cả sự thật rằng hắn chính là Thần Diên.

Nó có thể sẽ gây rắc rối và liên lụy tới Huyền Chi Diễn thậm chí là toàn bộ Dương Hoa tông.

Thế nên Vệ Phong quyết định giữ kín chuyện này trong bụng.

"Đi nhanh lên, ta sắp chết rồi, ta thật sự sắp chết..." Vệ Phong yếu ớt thúc giục.

"Ngươi nặng như con lợn í!" Huyền Chi Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã đi rất nhanh rồi tổ tông à!"

Vệ Phong không tin nói: "Ngươi nói bậy, ta nhẹ như vậy, lão biến thái kia còn có thể dùng một tay bế ta lên."

"Ha, đúng vậy, hắn thậm chí có thể một tay xé nát tim ngươi." Huyền Chi Diễn đưa cho hắn một viên đan dược cầm máu khác.

Vệ Phong nhai đan dược, lưỡi thấy hơi đắng, "Nhưng ta vẫn nghĩ mãi mà không ra tại sao hắn lại hạ thủ lưu tình không lấy mạng ta, ngươi nói xem hắn sẽ không thật sự muốn ta thành lô đỉnh của hắn chứ?"

Nói xong, Vệ Phong không khỏi cảm thấy ớn lạnh, rùng mình một cái: "Không, điều này tuyệt đối không thể."

"Như ngươi nói hắn mấy lần suýt nữa giết ngươi, chẳng lẽ đều là hắn hạ thủ lưu tình sao? Chỉ là giết không kịp thôi." Huyền Chi Diễn thở dài, "Mời tỉnh lại."

"...Ừm." Vệ Phong đau khổ tựa vào vai Huyền Chi Diễn, "Ta rất thích linh sủng của lão đó, không biết nó còn sống hay không."

Ô Thác, linh sủng được Vệ Phong thương nhớ bây giờ đã không còn thân xác.

Tính mạng của nó như đang treo lơ lửng trên sợi tóc, dù được Giang Cổ chữa trị nhưng nó lại tiếp tục bị trọng thương. Khi Kỳ Phượng Nguyên tự bạo nó cũng bị chấn động, thân thể đã sớm hóa thành tro bụi.

Nhưng Giang Cố lại cứu được nguyên hồn của nó, chỉ là nguyên hồn nó quá yếu, hiện tại chỉ có thể vào trong thức hải của Giang Cố để tu dưỡng.

Ô Thác quả thực là thụ sủng nhược kinh, tự mình tìm một góc cẩn thận cuộn tròn, "Cảm ơn chủ nhân.''

"Không cần cảm ơn, ta cứu ngươi bởi vì ngươi còn hữu dụng." Giang Cố đứng ở trong kết giới ẩn thân, nhìn Vệ Phong đang được đệ tử cùng tông chạy tới cứu.

Ô Thác ngập ngừng mở miệng, nó muốn hỏi chỉ còn lại mỗi nguyên hồn thì có ích gì, nhưng hiển nhiên Giang Cố không để ý tới, nên nó cũng khôn ngoan mà ngậm miệng lại.

Giang Cố nhìn Vệ Phong cũng không có ý định đuổi theo, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một giọt máu thon dài trong tim ngưng tụ thành một vòng dây đỏ, lặng lẽ cuốn ở trên cổ Vệ Phong lóe một chút liền biến mất.

Vệ Phong gãi cổ, tựa như có cảm giác gì đó mà quay đầu nhìn nhưng không thấy gì cả.

"Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc y?" Huyền Chi Diễn giễu cợt hắn.

Vệ Phong hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi nói: "Luyến tiếc cái rắm! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải báo thù — á đau đau"

"A a a a, thịt trên tay ngươi rơi vào y phục ta!" Huyền Chi Diễn kinh hãi hét lên, buông tay muốn kéo cổ áo ra: "Cứu ghê quá!"

"Huyền Chi Diễn, đừng buông ra, ta sắp ngã mất — ối ối cái đuôi của ta, không, chân của ta! Đau đau đau đau!"

Hai thiếu niên choai choai ngã lăn ra ra đất gào khóc thảm thiết, không hề có chút cảnh giác hay phòng bị nào. Nhất là Vệ Phong, người bị Huyền Chi Diễn không cẩn thận trực tiếp đá vào trong hố bùn, mặt xám mày tro cả người đều là bùn bẩn, gào đến cháy cổ.

Giang Cố nhìn thấy cảnh này trong lòng tức giận, tình kiếp của hắn sao lại là người như này......

"Chủ nhân?" Ô Thác ở trong thức hải cảm nhận được thần hồn rung chuyển của chủ nhân, nó cẩn thận gọi một tiếng.

Cho tới bây giờ nó chưa từng thấy Giang Cố giận dữ như vậy.

Giang Cố rốt cuộc nhìn không nổi nữa, nhắm mắt lại xoay người hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng ra khỏi bí cảnh Triều Long.