Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chương 11: Sống như một tên rác rưởi




Đáng tiếc là ngay cả khi hộc ra máu cũng không thể làm cho Giang Cố mềm lòng nửa phần.

Khi Giang Cố vừa định ném hắn trở lại túi linh sủng, Vệ Phong đã ôm thân cây sống chết cũng không chịu buông, hung dữ reo lên: "Cho dù hồn phi phách tán ta cũng không vào trong đó nữa đâu! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta luôn đi!"

Sát ý trong mắt Giang Cố chợt lóe lên.

Vệ Phong có chút sợ hãi, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng tính lại giãy dụa một chút, "Ta yếu như vậy, ngài biến ta thành con rối cũng không có tác dụng gì, còn không bằng để cho ta làm lô đỉnh..."

Vệ Phong đột nhiên hạ giọng ở câu cuối nhưng Giang Cố vẫn nghe được rõ ràng, y lạnh lùng liếc trên dưới cơ thể Vệ Phong, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến Vệ Phong thẹn quá hóa giận, "Ngươi nhìn cái gì!?"

"Ngươi tặng không ta cũng không cần." Giang Cố nắm lấy gáy Vệ Phong, đơn giản đánh người bất tỉnh rồi ném lại vào trong túi linh sủng.

Không phải là không có biện pháp tốt hơn, chỉ là khí tức giao nhân của Vệ Phong quá rõ ràng, dễ bị Thanh Độ tìm được, hơn nữa mang theo Vệ Phong đi đánh nhau thực sự vướng tay vướng chân, thà ném vào túi cho vẹn cả đôi đường.

Ngoại trừ việc trong túi có quá ít không khí, Vệ Phong không thể bế khí như linh sủng nên thỉnh thoảng vẫn phải lôi hắn ra để thông gió.

Đến mười ngày sau lối ra bí cảnh mới được mở, dọc theo đường đi tu sĩ truy đuổi càng nhiều, vết thương trên người Giang Cố còn chưa kịp lành lại đã bị nặng thêm.

Nhưng loại tình huống này đối với hắn đã là chuyện thường ngày.

Nguyệt hắc phong cao, Giang Cố mang theo chuôi kiếm nhỏ máu đá văng thi thể trước mặt, tu sĩ Hóa Thần trung kỳ cùng tu vi với hắn bây giờ chỉ còn lại một nửa bộ xương, hắn dùng thần thức quét qua túi của đối phương, lôi ra hai pháp bảo miễn cưỡng có thể dùng được rồi cất đi.

Sau đó hắn đảo mắt nhìn xuống túi linh sủng yên tĩnh trên thắt lưng.

Giang Cố nhìn thoáng qua thời gian, mở túi thả người ra cho thở.

Thiếu niên cả người đầy máu nằm cuộn tròn trên mặt đất, môi tím tái, hơi thở yếu ớt, móng tay bị bong do liên tục gãi vào túi, ngay cả cánh tay cũng đầy vết xước.

Giống như một con thú nhỏ sống chết cũng không chịu thuần phục

Giang Cố nhìn đến nhíu mày.

Hắn đương nhiên biết ở trong túi linh sủng không thoải mái, khi Giang Cố còn trẻ hắn còn từng phải sống trong túi linh sủng tận ba tháng để bảo vệ mạng sống, không gian nhỏ hẹp, tối tăm lại còn kín gió có thể dễ dàng khiến người thường sụp đổ, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được.

Vệ Phong mới chỉ ở bên trong chưa đầy ba canh giờ.

Giang Cố duỗi tay ra sau lưng thiếu niên, dùng thuật dẫn thủy rửa sạch người kia một lần nữa rồi đút cho hắn một ít nước, đối phương mới có thể khó khăn mở mắt ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Cố, ánh mắt Vệ Phong lập tức trở nên hung dữ, sau đó nhanh như chớp lao lên cắn vào cổ tay y.

Hàm răng sắc bén xuyên qua lớp da thịt mỏng manh, máu từ khóe miệng Vệ Phong chảy xuống cổ hắn, để lại vệt dài đỏ tươi.

"Buông ra." Giang Cố còn không thèm chớp mắt, giống như người bị cắn chả phải y.

Vệ Phong càng cắn mạnh hơn, như muốn nuốt cả da thịt vào trong bụng.

Giang Cố nắm lấy cằm hắn, duỗi ngón giữa ấn vào cổ họng hắn. Vệ Phong nhất thời đau đớn mà thả lỏng răng, nhưng lại bị sặc máu ho khan điên cuồng.

Giang Cố nhìn thoáng qua dấu răng dính máu trên cổ tay, lại nhìn qua tư thế ho sắp chết của Vệ Phong, hít sâu một hơi, bàn tay đặt ở sau lưng Vệ Phong rót chút linh lực vào.

Vệ Phong lập tức thở hổn hển, cảnh giác nhìn y.

Giang Cố vừa mới giết người xong nên trên cằm vẫn còn vương lại vài giọt máu, khí tức cuồng bạo xung quanh còn chưa đi hết, y cầm viên tích cốc đan đưa tới bên miệng Vệ Phong: "Ăn đi."

Đây cũng chẳng phải ngữ khí thỉnh cầu, Giang Cố trực nắm cằm Vệ Phong, hai ngón tay kẹp đan dược nhét vào cổ họng hắn, không đợi Vệ Phong kịp phản ứng đan dược cũng đã hóa thành linh lực biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhưng Giang Cố lại không rút được tay ra, tiểu tử này cắn chặt ngón tay hắn hung tợn như chó cắn xương.

Giang Cố vốn định trực tiếp gỡ cằm ra, nhưng đột nhiên bị một viên dạ minh châu nhỏ đập trúng mu bàn tay, lời đến bên miệng ma xui quỷ khiến mà bẻ cong lại, "Nếu ngươi nghe lời, ta sẽ cho ngươi ở bên ngoài."

Vệ Phong do dự thả lỏng miệng, khàn giọng nói: "Thật sao?"

"Tiền đề là ngươi phải nghe lời." Giang Cố nhẫn lại nói.

Vệ Phong nhớ lại không gian chật hẹp đen kịt kia, nhất thời mềm giọng, "Được, ta sẽ nghe lời."

Đại trượng phu co được giãn được, quân tử báo thù mười năm không muộn, sớm muộn gì hắn cũng phải bắt tên khốn khiếp này trả lại cả vốn lẫn lãi!

Giang Cố cũng không để ý trong lòng Vệ Phong tức giận thế nào, đi qua một bên tự mình dựng lên kết giới, nói với Vệ Phong: "Ta cần điều tức trong nửa canh giờ, ngươi ở bên ngoài canh giữ."

"Được." Vệ Phong đứng dậy, dùng mu bàn tay lau sạch vết máu trên môi, ánh mắt không nhịn được mà nhìn sang cổ tay Giang Cố.

Vết răng đẫm máu trông đặc biệt dễ thấy trên làn da trắng lạnh lẽo.

Đáng đời.

Vệ Phong nghiến răng nghiến lợi, quay người muốn tránh xa tên kia, nhưng mới đi được hai bước hắn đột nhiên giẫm phải thứ gì đó nhớp nháp, nhìn kỹ thì thấy dưới chân là một mớ máu thịt mơ hồ, mà bước xa thêm vài bước là một hàng xương lởm chởm.

Ánh trăng chiếu xuống như phủ sương, Vệ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, trong khu rừng máu chảy vô tận, có ít nhất mấy chục thi thể tan nát nằm rải rác xung quanh.

Da đầu hắn tê dại, sau lưng đã cứng ngắc từ lâu nhưng vẫn đi về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn Giang Cố.

Này đâu phải tu sĩ tu luyện chính phái, rõ ràng là một ma đầu giết người không chớp mắt!

Nhưng khi nhìn thấy túi đồ nằm rải rác trên mặt đất, hắn liền lập tức quên mất sợ hãi lúc trước.

Có hàng chục túi chứa đầy đan dược, phù chú, linh thạch và pháp bảo!!!

Vệ Phong quay đầu cẩn thận liếc Giang Cố một cái, phát hiện đối phương đang nhắm mắt đả tọa, lá gan bị dọa của Vệ Phong như được sống lại. Hắn không sợ những cánh tay chân cụt kia, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu hí hửng thu thập đồ, nào là thượng phẩm linh thạch, hạ phẩm kim ngân, còn cả đan dược địa bảo, tất cả giờ đều nằm trong túi Vệ Phong.

Đặc biệt là mấy cái pháp bảo mới nhìn qua đã thấy lợi hại này, nói không chừng có thể giúp hắn chạy thoát khỏi ma trảo kia.

Giang Cố đang điều tức trợn mắt nhìn thiếu niên vừa được y rửa sạch giờ đây đang nhặt đồ trong đống thi thể, đã vậy những thứ hắn nhặt đều là rác rưởi vô dụng.

Vệ Phong đang vui vẻ nhặt đồ, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng: "Ngươi nhặt những thứ này làm gì?"

Vệ Phong hoảng sợ, ôm một đống linh thạch ngồi bệt dưới đất, cười gượng nói: "Tiền bối, cho dù ngài không cần mấy thứ này cũng không nên để người khác chiếm lợi đúng chứ? Dù sao đồ ta nhặt cũng là của ngài."

Giang Cố xòe tay ra.

"..." Nụ cười trên mặt Vệ Phong nhất thời cứng ngắc, một lát sau mới bất đắc dĩ đưa linh thạch trong tay cho y.

Tay Giang Cố không di chuyển.

Vệ Phong bực bội ôm lấy hai túi đồ căng phồng bên hông đặt vào tay y.

Giang Cố vẫn không nhúc nhích.

"Thật sự không còn nữa." Vệ Phong ngẩng đầu trông mong nhìn Giang Cố.

"Đan dược." Giang Cố nhàn nhạt nói.

Vệ Phong nghiến răng nghiến lợi, từ trong tay áo móc ra một cái túi đồ còn lớn hơn mấy túi trước, đặt vào tay y.

Giang Cố lúc này mới thu tay về, trước mặt Vệ Phong đem tất cả thành quả lao động cả nửa canh giờ của hắn cất vào trong túi.

Trong lòng Vệ Phong đang rỉ máu, hắn đi theo phía sau Giang Cố như một quả cà tím nhỏ bị sương giá làm héo úa.

Giang Cố chướng mắt mấy thứ này, nếu không y cũng sẽ chẳng ném chúng xuống đất rồi mặc kệ ở đó, nhưng tiểu tử này lại luôn thích ăn đan dược bừa bãi, y sợ còn chưa kịp lột vảy hắn đã tự ăn chết mình, hơn nữa...

Bộ dáng giận mà không dám nói của Vệ Phong trông cũng rất thú vị.

Nhưng đối phương cũng không thành thật được bao lâu.

Vệ Phong đã sinh bóng ma tâm lý đối với tấm bia đá và pho tượng giao nhân, các khớp xương lại bắt đầu ngứa ngáy, "Tiền bối, chúng ta lại quay lại nơi này làm gì? Không phải họ... đang truy đuổi ngài sao?"

"Nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn." Giang Cố dẫn hắn vào bên trong bia đá, khẽ nhếch khóe miệng nhỏ đến khó phát hiện, "Hơn nữa, vảy hộ tâm của ngươi ở trong nước sinh trưởng sẽ càng nhanh hơn."

Vệ Phong đi theo phía sau Giang Cố nên không thấy rõ được vẻ mặt của y, nhưng vẫn cảm thấy sởn gai ốc, hắn yếu ớt dãy dụa nói: "Ta thật sự không phải Thần Diên, chính ta cũng đang tìm Thần Diên để chữa bệnh, nếu ta có vảy hộ tâm..."

Hắn còn chưa dứt lời, Giang Cố đi ở phía trước bỗng nhiên xoay người, linh lực ngưng tụ thành lưỡi dao rạch vạt áo trước của Vệ Phong ra, trước ngực Vệ Phong chợt cảm thấy lạnh, hắn lập tức dùng cánh tay che chắn trước người, nói nhanh đến lắp bắp, "Ngươi ngươi làm cái gì vậy?! Không phải bảo tặng cũng không thèm sao."

"..." Giang Cố liếc nhìn Vệ Phong một cái, kéo cánh tay hắn ra "Chính ngươi còn không cảm nhận được à?"

Vệ Phong nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của y, liền thấy được trước ngực có một mảnh vảy lam bạc, xung quanh ửng lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng thoạt nhìn qua vẫn thấy được một nửa đoạn vảy còn non được chôn dưới da thịt, chưa hoàn toàn sinh trưởng.

"Đây là cái gì?" Giọng nói của Vệ Phong có chút phát run.

"Vảy hộ tâm." Giang Cố nói: "Vảy sau eo cũng đã bắt đầu mọc rồi."

Vệ Phong dùng tay chạm vào lưng dưới của mình, quả nhiên chạm vào được lớp vảy cá mềm mại, lúc đầu sắc mặt hắn còn tái nhợt, sau đó đột nhiên cảm thấy vui mừng: "Ta còn có thể mọc vảy, vậy chứng tỏ ta căn bản không bị ngươi luyện thành con rối!"

Hắn vui vẻ nắm chặt tay: "Nơi ta bị giam cũng không phải là vô phương thạch."

"Đúng, thật thông minh." Giang Cố mặt không biểu tình xoay người lại, "Dù sao cũng phải đợi lấy vảy hộ tâm xong rồi mới làm được."

Nụ cười trên mặt Vệ Phong trong nháy mắt cứng đờ, thấy Giang Cố sắp đi xa liền nhảy nhót đuổi theo, cả người đều tỏa ra cảm giác vui sướng, "Tiền bối ngài xem, ta yếu như vậy luyện thành vô phương thạch cũng không có tác dụng gì, không bằng như vầy, ta giao vảy hộ tâm cho ngài, ngài tha cho ta một mạng, ngài cảm thấy thế nào?"

"Chẳng ra gì." Giang Cố đưa tay đẩy đầu hắn ra, dừng bước.

"Phía trước-" Vệ Phong theo sau y không thể không dừng lại, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi.

Trên bờ cát phủ đầy bùn mềm, một đầu linh thú to lớn nằm yếu ớt trong vũng máu, tứ chi bị người ta đè nát, yết hầu bị dao sắc cắt đứt, bụng có một lỗ lớn đẫm máu, hiển nhiên là đan thú đã bị lấy đi, nhưng nó vẫn đang gian nan thở hổn hển. Khi nhìn thấy Giang Cố, nó cố sức mà lắc lắc cái đuôi, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Là Ô Thác.

Vệ Phong đã nhìn thấy hình dạng của nó sau khi biến hình, liếc mắt liền nhận ra: "Ô Thác!"

Hắn thường nghe thấy Giang Cố gọi nó như vậy.

Ô Thác hừ hừ một tiếng tỏ vẻ đáp lại.

Trên mặt Giang Cố không có biểu tình gì, truyền một ít linh lực cho đó.

"Cảm ơn... chủ nhân." Giọng nói yếu ớt của Ô Thác vang lên trong nước, "Là ta kém cỏi, không...... ngăn nổi Chu Tu Viễn."

"Làm tốt lắm." Giang Cố nhàn nhạt nói.

Ô Thác nhếch môi, giống như nở nụ cười, "Chủ nhân..... xin ngài, cho Ô Thác được giải thoát đi......"

Giang Cố lật cổ tay, lòng bàn tay liền hiện lên một thanh trường kiếm trắng như tuyết.

Vệ Phong nhìn Ô Thác đang hấp hối, lại nhìn sang Giang Cố đang cầm kiếm tới gần, một bước dài liền tiến lên chắn trước mặt Ô Thác, "Tiền bối, n-nó còn có thể cứu!"

Cho dù chỉ còn lại một hơi thở, tu vi của Giang Cố cao như thế cùng lắm chỉ cần búng ngón tay phát là xong, Vệ Phong ở trong tông môn đã từng xem qua người khác cứu chữa linh thú, dù chỉ có thể cứu được hồn phách trở về.

Thế mà Giang Cố lại muốn giết linh sủng của mình.

"Cút ngay." Vẻ mặt Giang Cố lạnh đi ba phần.

"Tên nhóc con, ngươi mau tránh ra..." Ô Thác yếu ớt nói: "Kinh mạch ta đã phế, thú đan cũng đã bị lấy, sống cũng chỉ lãng phí linh lực của chủ nhân...Có thể chết trong tay chủ nhân, ta rất vui lòng..."

"Nhưng ngươi trở nên như vậy cũng là vì giúp y!" Vệ Phong vươn tay không chịu nhượng bộ, hắn tức giận nhìn Giang Cố: "Sao ngươi có thể vô tình vô nghĩa như vậy?"

Giang Cố lạnh lùng nhìn hắn: "Hiện giờ ngay cả chính mình còn không bảo vệ được, lại còn tâm tư đi quản một con súc sinh."

"Nó không phải súc sinh, nó giúp ta bắt cá, cho ta tích cốc đan, còn giúp ta tránh nước..." Vệ Phong từng liệt kê từ cái một, nhưng đối diện với ánh mắt Giang Cố lại chịu không được mà e ngại, khí thế vừa rồi liền giảm đi ba phần, yếu ớt nói: "Cho dù ngươi không muốn cứu nó, cũng không cần giết nó đi?"

Giang Cố nhìn thoáng qua Ô Thác, Ô Thác chột dạ nhìn qua chỗ khác, nó thề lúc trước thật sự chỉ là bởi vì nó quá chán nên mới làm mấy thứ đó, tuyệt đối không phải do có tâm tư muốn làm chuyện tốt.

"Tùy ngươi." Giang Cố không hiểu được suy nghĩ ngu xuẩn này, thu kiếm xoay người rời đi.

Sau khi linh lực tiêu tan, con thú khổng lồ nằm trên mặt đất trở lại kích thước bằng lòng bàn tay, Vệ Phong quỳ trên mặt đất bế vật nhỏ đang hấp hối này lên ôm vào lòng, truyền cho nó một ít linh lực mỏng manh.

"Ngươi không cần phải cứu ta." Ô Thác thấp giọng nói: "Cho dù ta có sống sót cũng chỉ có thể thành phế vật."

"Phế vật thì làm sao?" Vệ Phong nghi hoặc hỏi: "Ít nhất vẫn còn sống là được rồi."

"Sống như vậy có ý nghĩa gì?" Ô Thác hỏi.

Vệ Phong ôm nó đi về phía trước: "Sống không phải là để ăn nhậu chơi bời sao, còn có thể tắm nắng cũng tốt rồi."

"Ngươi không sợ chủ nhân luyện ngươi thành con rối sao?" Ô Thác hỏi.

"Thật ra ta đã suy nghĩ kĩ rồi," Vệ Phong nghiêm túc cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai nó: "Nếu bị luyện thành con rối sẽ không bị nhốt trong phòng nhỏ tối tăm, có thể không đi học không tu luyện, ta yếu đuối như vậy nếu phải chết cũng chỉ là trong nháy mắt, nghĩ như vậy có phải vẫn còn khá tốt không?"

Ô Thác khiếp sợ trợn tròn mắt mèo, tư tưởng bị Giang Cố giáo huấn từ trước bị lay động trong chớp mắt.

Trên đời này thực sự có người muốn sống như một tên phế vật sao?

"Nhưng ta vẫn ghét chủ nhân của ngươi." Vệ Phong chọc vào cái má đầy lông của nó, "Sao ngươi không làm linh sủng của ta? Ta có tiền, về sau mỗi ngày ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, xây cho ngươi động phủ thoải mái lăn lộn, mua cho ngươi đan dược ăn vặt không thì làm đồ chơi, lại mướn thêm mười cô nương xinh đẹp mỗi ngày mát xa chải lông cho ngươi, thế nào?"

Ô Thác...... Ô Thác trong lòng xấu hổ động tâm.

Giang Cố đi ở phía trước quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ một cái.

Vệ Phong lập tức ngậm miệng lại, ôm Ô Thác máu chảy đầm đìa chạy về phía y.

Giang Cố rũ mắt xuống, đây là lần đầu tiên hắn làm một chuyện không cần thiết-- giữ lại một linh sủng đã phế bên người.

Hơn nữa là dưới tình huống bản thân bị trọng thương.

Ô Thác đang được Vệ Phong ôm vào trong ngực cố gắng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm miệng vết thương trên cổ tay Giang Cố.

Một người một thú đều trừng đôi mắt vô tội cẩn thận quan sát phản ứng của y.

Giang Cố nhíu mày, xắn tay áo che cổ tay lại, giọng điệu cứng nhắc nói: "Đi thôi."