Nhân Ngư Trả Thù

Chương 25: Trùng Sinh.




Ở một nơi Khác.

Trong một căn phòng sang trọng, Không có lấy một ánh sáng, đang có một cô gái thân mặt Bạch Y ngồi vắt vẻo trên một cái Thồng lọng được treo giữa căn phòng... Khóe môi cô ta khẽ cong lên, một nụ cười quỷ dị :

" Em Trai.! Đã lâu quá rồi mình không cảm nhận được nó, Sao hôm nay nó lại tức giận như thế chứ.? Ai đã làm em giận sao.? "

Đôi mắt đầy mị lực khẽ chớp, Cô ta đưa hai ngón tay lên ngoắt ngoắt trong không khí, Trước Mặt cô ta liền hiện ra một thân ảnh mờ ảo chấp tay :

" Chủ Nhân.! Người Cần Gì Ạ.!? "

Thân ảnh cao lớn dũng mảnh như một tướng Võ trang nghiên, nụ cười mị hoặc của Cô ta càng trở nên quỷ dị, nhẹ nhàng nghiên đầu cô ta nói :

" Quỷ Tướng.! Ngươi đi tìm xem, em trai ta giờ đang ở đâu.? Ta muốn gặp nó.! Lâu quá rồi ta chưa gặp nó, Cũng đã trăm năm rồi... Ta gần có trong tay Vương Vị rồi, Ta đang tò mò là nó đã có gì đó chưa ~~ hí hí hi hi hi ... "

Nghe theo mệnh lệnh, Quỷ tướng chấp tay cuối đầu rồi thoáng cái thành những làng khói trắng, Cô ta khẽ đưa tay nắm một bên dây của cái thồng lọng, rồi đưa qua đưa lại...

Gương mặt xinh đẹp, Thanh thoát, lại ẩn chứa một con quỷ, Tàn nhẫn, máu lạnh, Đôi mắt màu đen ma mị khẽ liếc sang chiếc giường trang trọng... Nằm trên giường là một cô gái có vẻ ngoài giống hệt cô ta... Đưa tay lên đôi môi mỏng mền mại cô ta khẽ gọi :

" Nhị Công Chúa, Cảm ơn ngươi nhé... Nếu không có ngươi thì chắc ta cũng chẳng thể làm gì cả, đến lúc ta lên ngôi vị Hoàng Đế thì ta sẽ cho cô một cái chết nhẹ nhàng.. Ha Ha Ha..! "

Cô gái nằm trên giường bất động như đã chết, Ở một khoảng không bốn phía điều là bóng tối đang có một thân hình nhỏ nhắn rơi xuống :

" A.! Đau quá... Là hồn ma mà mình vẫn cảm thấy đau sao.? đây là đâu thế này.!? "



Xoa xoa cái mông vừa phải tiếp xuống, Mỹ Liên đứng lên ngó trước ngó sau chẳng thấy gì ngoài một màu đen kịch.... Cô gãi đầu :

" Đây là địa ngục sao.? "

" Không.! Đây không phải .! " - Một Tiếng trả lời làm Mỹ Liên giật thóp, cô quya đầu qua lại để tìm cái giọng nói vừa rồi... Một thân ảnh mờ mờ dần suốt hiện trước mặt Mỹ Liên, Là Nhị công chúa.! Mỹ Liên há hốc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt vì vẻ đẹp mê hồn ấy.

Đôi mắt Nhị Công Chúa buồn bã nhìn Mỹ Liên rồi nhẹ nhàng cất tiếng :

" Xin Lỗi, Vì đã kéo cô vào đây... Nhưng tôi chỉ tìm được mỗi cô là có thể đến đây mà thôi... " - Giọng nói ngập ngừng của Nhị Công Chúa làm Mỹ Liên thắc mắc hỏi :

" Cô Là ai.? Và kéo tôi đến đây để làm gì.? "

Người trước mặt thở hắc ra :

" Hờ.... Tôi là Nhị Công Chúa của Vương Đại Quốc... "

" Hả.!? " - Mỹ Liên kinh ngạc đến há mồm, trợn mắt... Cô không nghĩ trước khi xuống địa ngục còn có thể gặp được Nhị Công Chúa nữa... Cô lắp bắp :

" Nhưng... Sao.. Công Chúa lại tìm tôi.? " - Cô Công Chúa cười khổ rồi nói :

" ... Tôi Chết rồi... Nhưng Tôi không muốn Phụ Thân và Các Hoàng Huynh bị lừa... Cơ Thể tôi vẫn còn thở nhưng Linh hồn đã chực chờ quá quỷ rồi... " - Mỹ Liên nghe vậy liền hỏi :

" Vậy thì tìm tôi để làm gì.? "



" Tôi... Mong Cô có thể thay tôi, Linh hồn của Tôi không về lại được thể xác nữa , Nhưng Linh hồn của Cô thì khác... Làm ơn giúp tôi, được không.? ... "

Chưa đợi Mỹ Liên đồng ý thì, Nhị Công Chúa đã phất tay, Mỹ Liên liền bây lên cao, ngày một cao hơn... Cô chỉ kịp nhìn đôi mắt đầy mị lực kia buồn bã rơi hai hàng lệ lạnh lẽo...

" Khụ... Khụ.. "

Cơ thể mảnh khảnh ngồi bật dậy, ho ra một ngụm máu tươi... Mỹ Liên nhìn căn phòng tối như mực còn treo một cái thồng lọng trắng tinh... Cô nổi da gà, ốc ác cũng nổi theo ... đưa tay lau vết máu trên miệng, cô lắc người vài cái tạo một Tiếng ' Rắc '

" a... đau....đau.. " - cô cuối người xuống xoa cái lưng, Cô nghĩ Thầm :

[ Cơ thể này của Nhị Công Chúa cũng quá phế rồi... Lắc có vài cái mà đau muốn chết, trời ơi vậy thì làm sao ngăn cản những việc cần sức mạnh đây.? đau chết tôi rồi.... ]

Mỹ Liên dựa người vào thành giường, Cô đang cảm thấy may mắn vì tên của vị Công Chúa này cũng là Liên, nhưng người ta là Kim Liên còn cô Là Mỹ Liên... Khẽ nhoài người để vỗ vào cái lưng vài cái, rồi từ từ bước xuống giường... Vươn vai, hạ tay xuống cô nhìn đôi bàn tay trắng nõn xanh xao :

" ốm dữ vậy, trắng thật... Đúng là công chúa có khác nhỉ.? Nhưng thể trạng thì yếu đến đáng thương luôn... Mình phải nhanh chóng khôi phục lại thể trạng... Còn... đi tìm Thuận nữa.! "

Cô nắm tay lại quyết tâm, Đoạn tìm cảm của cô còn chưa tiến xa được mà, Sao có thể chấm hết tại đây được chứ.! Chỉ là giờ Cô đã được trùng sinh trên một cơ thể khác mà thôi... Còn có nhiệm vụ là ngăn chặn một người nào đó có vẻ ngoài như cơ thể mà cô đang sở hữu...

Cô vội nắm lấy khúc vải tím đang treo trên giá gỗ, đưa tay ra sau lưng buột mái tóc dài lên, Với cô mái tóc này nó rất vướng víu, Nếu có cây kéo ở đây thì cô đã cắt phăng nó đi từ lâu rồi...

Bỗng nhiên sau lưng cô, có một giọng nói âm trầm lên tiếng :

" Tỉnh Rồi.! "