Nhân Ngư Trả Thù

Chương 11: Cá Rỉa Thịt. [ Ngày 1 ] 1/2




Ông Đình Thở dài nhìn Thuận rồi nói :

" Vào Làng đi Thuận, Dẫn cậu An đây đi nghỉ ngơi đi... Bác ngồi đây một lác ... "

Thuận đứng lên phủi bụi trên quần áo rồi đáp:

" Vâng ạ."- Thuận nhìn qua An rồi nói tiếp:

" Đi thôi. Từ lúc vào làng đến giờ tôi chưa đãi cậu ăn gì cả nhỉ.? sẵn có con cá đây tôi làm nón gì ngon cho cậu nhé. "

An Không nói gì chỉ gật đầu cái nhẹ, Thuận bước đi về phía làng, An đi chầm chậm phía sau... Ông Đình nhìn bóng lưng hai người mà lòng lại nặng trĩu, Đôi mắt buồn bã của ông Đình lại hướng ra biển...

Khi về đến nhà Thuận liền đi ra bếp, Cậu cầm con cá trê lên rồi nghĩ :

[ Mỹ Liên chắc chút nữa sẽ sang nhà mình nhỉ.? Vậy thì mình làm món gì ngon ngon chút nữa cùng ăn với nó vậy. ]

Nghĩ xong Thuận bắt tay vào làm đồ ăn, Còn An thì đang ngồi nhìn Cô Hoa, Mẹ Thuận... An thở dài não nề.

An đứng lên nhìn ra ngoài, Bây giờ cũng đầu giờ chiều rồi trời cũng sắp tối... An quyết định sẽ ở lại ngôi làng này đến lúc Mẹ Thuận biến thành thủy quái.!

30 Phúc Sau An nghe thấy giọng Thuận nói:

" An ơi.! Mỹ Liên có qua chưa vậy.? Cơm tôi nấu xong cả rồi này.! " - Thuận thò đầu từ sau nhà ra hỏi, An quay lại lắc đầu :

" Không có ai qua cả, Cậu chờ cô gái lúc chiều sao.? "

Thuận từ nhà sau đi đến cửa rồi ngó nghiêng xung quanh, Thuận cứ ngỡ là Mỹ Liên phải qua từ sớm rồi chứ.? Chẳng lẽ hôm nay cô ấy bận đến mức không qua luôn sao.? Thuận thở dài nói :



" Thôi vậy.! Chắc hôm nay nó không qua rồi... Vậy cậu với tôi vào ăn cơm đi, trời cũng sắp tối rồi.! "

" Ừm "

An gật đầu rồi cùng Thuận ra sau bếp, Hai người ngồi ăn cơm trong im lặng... Ăn xong trời cũng bắt đầu mưa cơn mưa ngày một lớn, An ngồi trên ghế chỗ bàn ăn nhìn ra ngoài cậu ta đang cảm thấy cơn mưa này rất khác thường... Thuận thì nghĩ khác cậu chửi đổng lên :

" Quái ác.! Mưa gì mà lớn dữ vậy nè... Cái đống hạt giống mới gieo chắc chết hết quá... đã nghèo còn gặp cái eo nữa... "

Thuận ngồi xởm ngoài cửa nhìn ra cái luống rau muốn vừa gieo máy ngày trước mà buồn bã, Thu nhập của Thuận chỉ có cá tôn, và rau cỏ mà thôi, giờ trời mưa như trút nước thế này thì rau nào sống nổi đây.? ...

...Tủm Tủm......

Ngoài các ao nước xin hoạt chung của làng đang có mấy con cá to bằng bắp chuối người trưởng thành đang bơi từ cái hốc tối ra... Chúng bơi ào ạt đến phía một người nào đó đang cố gắng leo lên khỏi cái ao, vì trời mưa nên rất khó leo lên ... Nhưng chưa kịp lên thì đàng cá đã cấu xé chân của người đó khiến người đó mất thăng bằng mà ngã xuống nước ... Cơn đau từ những chiếc răng sắt nhọn đang cắn khiến người đó la lên , nhưng vì trời đang mưa rất lớn nên tiếng hét đã bị lắp đi... Từng dòng máu chảy ra làm cái ao chìm trong màu đỏ sẫm ... Những con cá với đủ kích cỡ đang hung hãn ăn lấy ăn để thịt của người kia... Hai chiếc râu cá trê của con cá to nhất đang ngoe nguẩy giữa làng nước đỏ tươi...

Cơn mưa kéo dài đến Canh tư thì tạnh... Có một người phụ nữ khi thấy trời tạnh mưa thì nhanh chân đi đâu đó.

...Cốc Cốc....

" Thuận ơi.! Cái Liên có ở đây không Thuận ơi.? Thuận à.! "

Thuận đang ngủ nghe có người gọi thì ngồi dậy dụi mắt, Đứng lên ra mở cửa hỏi :

" Có chuyện gì vậy Bác Linh.? "

Người phụ nữ trước mặt Thuận là mẹ của Mỹ Liên, Từ chiều hôm qua đến giờ Bà không thấy con gái về cứ tưởng là nó ở Nhà Thuận, nên trời vừa hết mưa Bà liền sang hỏi :

" Mỹ Liên có ở đây không Cháu.? "



" Không ạ.! Từ chiều hôm qua đến giờ Mỹ Liên đâu có qua nhà cháu đâu ạ.? Sao vậy Bác.? "

Bà Linh vừa nghe vậy thì liền nắm lấy tay Thuận hấp tấp nói :

" Cái Liên, Cái Liên... Nó không về nhà từ chiều hôm qua đến giờ rồi... Chẳng lẽ nó gặp phải chuyện gì rồi sao... Bác lo quá.... Cháu đi tìm nó với Bác đi.! "

Thuận nghe Bà Linh nói mà tỉnh ngủ luôn, Thuận quay người lấy đôi dép mang vội rồi cùng Bà Linh đi tìm Mỹ Liên... Người dân trong làng đang ngủ nghe có người ồn ào bên ngoài cũng tỉnh giấc mà lọ mọ ra ngoài...

" Mỹ Liên.! Mỹ Liên ơi... Con ơi, Con Ở Đâu Thế Này.! Liên ơi.... "

Bà Linh vừa khóc vừa gọi tên Con gái làm cả Làng cũng phải tò mò mà ra hỏi, Khi mọi người biết Mỹ Liên mất tích thì xúm lại cùng nhau đi tìm... Ông Đình cầm đuốc đi cùng Bà Linh. Thuận cũng lọ mọ theo sau... Bỗng nhiên có người hét toán lên :

" Ôi Làng Nước ơi.! Cá Trê Ăn Thịt Người.! "

Bà Linh nghe đến đó tay chân bủn rủn mà ngồi bịch xuống đất. Bà có cảm giác không lành... Thuận thì sau khi nghe xong liền chạy bạc mạng đến các ao sau làng...

Trời vẫn còn tối, Gió cứ thổi hết đợt này đến đợt khác... Thuận đứng chôn chân tại chỗ khi thấy cái ao vẫn còn màu đỏ nhạt ... Có máy con cá trê đang dẫy ' lạch đạch ', trên bờ... Nhưng cái Thuận đang nhìn là chiếc áo có màu tím nhạt tả tơi đang nổi cùng với cái xác kia... Hơi thở Thuận khó khăn, nước mắt thây nhau rơi xuống... Thuận gào lên :

" Mỹ Liên.! Không.! Không Thể Như thế được.! Không.! Không.! "

Thuận định chạy đến ao thì có một người trong làng kéo Thuận lại, Bà Linh ở đằng sau nghe Thuận gào lên như thế thì cũng liều mạng chạy đến... Khi vừa đưa mắt xuống Bà đã phải nhận một cú sốc cực lớn... Bà té xuống Bất Tỉnh tại chỗ....

Ở dưới dòng nước kia... Là cái xác của Mỹ Liên, tối hôm qua cô đi mút nước thêm để sáng khỏi ra, nhưng không may trật chân té xuống dưới... lúc đó cô đang cố gắng leo lên thì trời mưa sau đó thì đàng cá bơi ra...

Giờ đây xác cô đã bị máy con cá rỉa đến cả xương, Nội tạng nổi lền bền trên mặt nước còn có mấy con cá trê nhỏ đang mắc kẹt trong ấy... Gương mặt xinh đẹp ngày nào giờ đã mất hai mắt, bên phần má trái của Mỹ Liên còn bị mất một mảng thịt lớn... Chiếc áo tím cũng rách tả tơi để lộ ra phần bầu ngực đã bị cắn nham nhở...

Thuận quỳ rạp xuống đất, nhìn cảnh tượng đó cậu muốn gào lên nhưng không thể... Miệng Thuận run, cơ thể cậu cũng run lẩy bẩy... Thuận đánh vào ngực mình ' bom bóp ' tự trách sau chiều hôm qua không đi tìm Mỹ Liên...