Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 32: 32: Quỹ Ốc Chi Chủ Người Trong Gương 2




Rimbaud quá mệt mỏi, ghé vào đùi Bạch Sở Niên ngủ một đường, giữa chừng chân Bạch Sở Niên muốn đổi tư thế, nhưng nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của omega liền lười biếng ngẩn người, quên đi đánh thức anh.

Trên thực tế Rimbaud ngủ rất sâu, bởi vì Bạch Sở Niên trên đường không ngừng phóng thích pheromone trấn an, alpha phóng tin tức tố trấn an đối với omega mà nói cũng là thuốc trợ ngủ tốt nhất.

"Anh đối với tôi, là cảm giác gì đây." Bạch Sở Niên vuốt ve mái tóc vàng cùng lông mi màu sắc nhạt của anh.

Anh không thể trả lời, quay đầu nâng má nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

Xe bọc thép chạy vào bãi đỗ xe của bộ liên minh y tế, các y táđẩy giường cáng đến đón Rimbaud, nhưng Rimbaud dính trên người Bạch Sở Niên không muốn đi xuống, càng kéo anh càng phản kháng.

"Tôi sẽ cùng anh vào." Bạch Sở Niên gian nan dùng còng tay ôm Rimbaud lên, ôm con cá dính người vào phòng tiêm.

Rimbaud phản cảm mùi nước khử trùng trong bệnh viện, vặn vẹo cơ thể tránh kiểm tra không hợp tác.

"Nhiễm trùng cơ thể rất nghiêm trọng." Bạch Sở Niên để Rimbaud tựa vào trong ngực, bàn tay cường thế đè đuôi cá đang đập lung tung: "Có vết loét và vết thương rách phía rưới, trước tiên phải khử trùng sao?"

Y tá cẩn thận nhấc vây dài ba tấc dưới bụng lên kiểm tra vây, nhíu mày nhỏ giọng nói: "Rất nghiêm trọng, chỉ có thể khử trùng mủ trước, vết thương bị rách tạm thời không thể khâu lại."

Vây cá che khuất hạ thân bị xốc lên, Rimbaud lập tức an tĩnh lại, ngẩng đầu lên phát hiện Bạch Sở Niên đang nhìn chằm chằm mình, hai má lại chậm rãi biến thành đỏ, giống như lúc trước đưa tay muốn che khuất chỗ phía dưới làm cho mình thẹn thùng.

"Đừng lộn xộn." Bạch Sở Niên cứng mặt nhẹ giọng quát lớn.



"en?" Rimbaud ngẩn người, tiếp tục thăm dò đưa tay xuống phía dưới, Bạch Sở Niên bắt lấy hai cổ tay gầy gò của anh vòng ngược vào đỉnh đầu Rimbaud, trói anh chờ khử trùng.

Rimbaud rất không thích bị vén vây cá ra nhìn bộ phận riêng tư, không cao hứng chuyển mặt sang một bên.

Khi dụng cụ dính đầy dung dịch khử trùng thò vào kiểm tra, Rimbaud run rẩy một chút, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau bén nhọn, thân thể mãnh liệt giãy dụa. Bạch Sở Niên cũng run rẩy theo, cúi đầu đè thân thể anh lại: "Đừng nhúc nhích."

Y tá kiểm tra không đành lòng: "Bởi vì bên trong có rất nhiều vết thương nhỏ cho nên mới như vậy, nhưng không có cách nào, chỉ có thể để cho anh ấy nhịn một chút. Làm sao lại bị thương thành ra thế này?"

"Tôi." Bạch Sở Niên nói: "Sau này tôi sẽ ôn nhu với anh ấy một chút."

Nghe alpha nói như vậy, y tánhíu nhíu mày, càng thêm đồng tình với người cá đáng thương omega gặp phải người thô bạo, nhìn alpha này bộ dạng tuấn mỹ, không nghĩ tới ở phương diện đó cư nhiên có khuynh hướng bạo lực.

Hồng nhuận trên mặt Rimbaud rút đi, bởi vì quá mức đau đớn mà trở nên tái nhợt, cổ tay nhỏ giãy dụa trong bàn tay Bạch Sở Niên, làn da trắng lạnh siết ra một vòng hồng ấn.

"Anh... Ngoan nào." Bạch Sở Niên cúi người dùng thân thể đè anh lại, cúi đầu hôn chóp mũi và khóe mắt của anh rồi phóng thích tin tức tố trấn an tiến đến bên tai Rimbaud hạ thấp thanh âm an ủi: "Bảo bối~"

Hắn đã cầm một viên ngọc trai từ lông mi ướt sũng của Rimbaud xuống.

Rimbaud ngừng lại động tác giãy dụa, mê luyến thưởng thức xưng hô dễ nghe này một chút, quay đầu lại ôm lấy cổ Bạch Sở Niên, đem lưng lộ ra cho Bạch Sở Niên, để cho hắn vuốt ve vây lưng của mình.

Bạch Sở Niên vỗ vỗ lưng Rimbaud, vuốt ve vây thu hồi trên lưng anh.

Rõ ràng vẫn còn là một con cá con nhỏ cần ba ôm, nói cái gì mà đã sống thật lâu rồi, đúng là tiểu hài tử đều thích giả bộ thành người lớn. Bạch Sở Niên an tâm tiếp tục phóng thích pheromone trấn an cho anh.



Việc khử trùng mất mười phút, Rimbaud đau đến vô cùng kháng cự y tálại gần mình mà cuộn thành bóng lăn qua lăn lại trên giường bệnh.

Bạch Sở Niên kiên nhẫn ngồi ở bên giường cùng anh, dùng thân thể che mép giường, miễn cho quả bóng cá lăn lộn trên giường bị rơi xuống đất.

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ trên cửa, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở ngoài cửa, là hội trưởng liên minh omega lái xe tới.

Bạch Sở Niên giống như bị chủ nhiệm lớp ngoài cửa theo dõi bắt được, cẩn thận đứng lên, Ngôn Dật nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một bó hoa đặt ở trên tủ thấp bên giường bệnh Rimbaud.

"Lão đại." Bạch Sở Niên kéo ra một cái ghế cho Hội trưởng Ngôn, còn mình thì có chút câu nệ đứng trở lại bên cửa sổ, ánh mắt lơ lửng bất định, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngôn Dật vỗ mặt bàn một cái, Bạch Sở Niên như phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, quay đầu lại bị ép nhìn thẳng vào mắt Ngôn Dật: "Tôi biết sai rồi."

"Cậu còn chưa biết đâu. Tiểu Bạch." Ngôn Dật hơi ngả người vào lưng ghế, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt bàn: "Không chỉ cãi lời quy định cùng mệnh lệnh của tôi, còn đem sự tình nháo đến mọi người đều biết, cậu muốn bị buộc tội phản đồ mà bị xử bắn sao?"

Bạch Sở Niên rũ mí mắt xuống không lên tiếng.

Rimbaud cảm giác được vị omega này khí tràng không tốt, lập tức buông thân thể bọc thành bóng cá ra, đối với Ngôn Dật cong lưng lên dựng thẳng vây lưng, toàn thân biến thành màu đỏ cảnh cáo, lộ ra ý đồ sắc nhọn uy hiếp.

Hội trưởng ngồi vững trên ghế phóng thích ra một luồng tin tức tố áp bức nhè nhẹ ngọt ngào.

Trong nháy mắt khi tuyến thể tiếp xúc với ngòi tin áp bách có vị ngọt này, Rimbaud lập tức thu hồi gai vây lưng kiêu ngạo như muốn nổ tung, đuôi cá từ màu đỏ uy hiếp phẫn nộ biến thành màu xanh lam, nhu thuận cuốn thành quả bóng cá lăn đến góc giường, ở trên chăn cong ra một cái hố chôn mình, làm bộ như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.