Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 168




Bạch Sở Niên vòng tới bên cạnh tên giám đốc thứ hai Jason, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, nhàn nhã nằm sấp chờ hắn trộn bài.

Trong lúc này, tai sư tử của Bạch Sở Niên che giấu trong sợi tóc nhẹ nhàng giật giật, hắn nghe được tiếng răng rắc rất nhỏ, bất động thanh sắc dùng dư quang quét người chung quanh một vòng, Eris đang cùng tên giám đốc ngồi ở vị trí thứ tư cười nhạt nhìn nhau.

Giám đốc Jason sắc mặt tái mét rút ra một tấm bài poker, mở ra ném lên mặt bàn, là quân 8 bích.

Bạch Sở Niên không nhanh không chậm dùng ngón trỏ gạt một cái từ trên cùng của bài, đặt ở trên bàn.

"Có chút kích động nha." Bạch Sở Niên nhẹ nhàng dùng móng tay nhấc lá bài lên một góc, giám đốc Jason nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm tấm bài kia.

"Chờ một chút." Bạch Sở Niên lại đem bài rút lại trên mặt bàn, khuỷu tay đặt lên vai giám đốc Jason, khom lưng hỏi hắn: "Như vậy đi, chúng ta trước tiên đến xem hình phạt thua như thế nào?"

Chủ quản Jason là một người nóng nảy, Bạch Sở Niên hiểu rõ hắn, ngược lại càng không nhanh không chậm.

Bạch Sở Niên từ trong túi lấy ra bật lửa, đem quan 8 bích do Jason rút ra châm lửa, bài poker gặp phải ngọn lửa trong nháy mắt hoa văn ở mặt sau biến mất, lộ ra mấy dòng văn tự.

"Ừm... Lá bài này có hai lựa chọn, một, dùng súng lục bắn một phát vào đầu mình, hai là mở cửa kính chống đạn của khu thí nghiệm A."

Khu thí nghiệm bị Bạch Sở Niên chia thành mười khu vực, phân biệt đánh dấu từ A đến J, hiện tại các nghiên cứu viên đều bị khóa ở mười khu thí nghiệm, các nghiên cứu viên tầng dưới cùng và tầng hai chỉ cách cơ thể thí nghiệm bên ngoài một cửa.

Trên trán giám đốc Jason chảy ra mồ hôi lạnh, Bạch Sở Niên lúc này mới chậm rãi lật lá bài mà mình rút ra, là quân 9 cơ.

Nhìn thấy con số trên bảng tên của Bạch Sở Niên, Jason như nhận mệnh nhắm mắt lại.

"Xin lỗi tiên sinh, ngài phải lựa chọn rồi." Bạch Sở Niên đem súng lục đẩy cho Jason: "Tôi cảm thấy vẫn nên bắn một phát tốt hơn một chút, dù sao một súng này cũng không nhất định sẽ vang lên, nhưng nếu mở cánh cửa kia, đồng liêu của ngài phải chôn mình ở miệng rết đấy."

Jason nặng nề cầm súng lục mà Bạch Sở Niên đưa tới, ngón trỏ đặt lên cò súng, nòng súng hướng về phía đầu mình, cắn răng do dự, từ cổ bắt đầu đỏ lên, hai cái đùi không thể ngăn chặn run rẩy.

Bạch Sở Niên đút túi đứng ở bên cạnh hắn, chờ hắn động thủ.

Jason đột nhiên lộ ra hung quang, xoay họng súng nhắm ngay Bạch Sở Niên không chút do dự bóp cò.

Chỉ có một tiếng trống rỗng, Bạch Sở Niên vẫn chưa bị thương.

Bạch Sở Niên buông tay: "Đáng tiếc, một súng này bắn vào mình thì không phải sẽ không có việc gì sao? Bắn tôi cũng không tính. Tiếp tục đi, thưa ngài."

Giám đốc Jason đột nhiên cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha, khẩu súng này căn bản sẽ không bắn đạn, ngươi vĩnh viễn sẽ không thua, ha ha ha ha, ta sẽ không bị lừa!"

Hắn xoay khẩu súng lục về phía mình, vô cùng tự tin bóp cò.

Đoàng một tiếng súng vang lên.

Chín tên nghiên cứu viên còn lại ngồi vây quanh mặt bàn kinh hãi, khi mở mắt ra, Jason còn ngồi ở trước bàn, nhưng nửa cái đầu đã bị đánh nát, máu phun tung tóe trên tường cùng mấy nghiên cứu sinh bên trái phải.

Họ hét lên, đấu tranh và gầm lên trên ghế.

"Rimbaud đã từng nói với tôi rằng mọi người sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo và tự tin của mình. Tôi hy vọng ông không đánh giá thấp tính toàn vẹn của tôi." Bạch Sở Niên từ trong vũng máu nhặt súng lục về, cầm lấy vạt áo của Jason rồi lau sạch vết máu trên đó, khẽ cười nói: "Tôi đã nói rồi, đây là một trò chơi công bằng. Nhưng ông ta có một chút đúng. "

Bạch Sở Niên hướng trần nhà bóp cò một phát, một tiếng súng vang lên làm cho mọi người câm như hến, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.



"Tôi vĩnh viễn sẽ không thua." Bạch Sở Niên đặt súng trở lại mặt bàn, đẩy bài poker cho người giám sát thứ ba Jenny.

Hốc mắt và mũi Jennie đều đỏ lên, không ngừng nức nở, Bạch Sở Niên lấy ra một gói khăn giấy, giúp cô ta lau nước mắt và chóp mũi: "Đừng khóc, tôi có mang theo một gói khắn giấy đây, phải lau cho chín người. Tôi thấy cô cũng không giống một người vụng về, tại sao khi bưng một cái đĩa cũng có thể trượt tay vậy."

Trong đoạn hình ảnh mà Đoàn Dương đưa cho, người đem Trân Châu bỏ vào khay vô trùng từ bên cạnh Rimbaud bưng đi chính là cô ta, trong video ghi lại tình huống rất chân thật, Jenny vội vàng nâng khay vô trùng rời khỏi phòng thí nghiệm, Rimbaud cầu xin nắm lấy tay cô ta. Khi cô ta hất tay Rimbaud ra, khay bị nghiêng, viên Trân Châu trượt ra ngoài rơi xuống đất, mấy nhà nghiên cứu luống cuống tay chân giúp Trân Châu một lần nữa khử trùng, chưa từng nghĩ tới bên trong sẽ ẩn sâu một sinh mệnh. Bạch Sở Niên nhận định sinh mệnh của Trân Châu chết đi vào giờ phút đó, ai cũng không có cách nào phản bác.

Jenny rút bài rút ra lá số 7, Bạch Sở Niên thì mở ra một lá K.

Trong nháy mắt nhìn thấy kết quả lật bài, Jenny gào khóc, run rẩy sờ vào khẩu súng lục trên bàn.

Bạch Sở Niên bỗng nhiên đè tay cô ta lại: "Ai nói trừng phạt của cô là cái này."

Hắn nhặt một bóng đèn sợi đốt từ mặt đất và đặt nó trước mặt Jenny và xoay một vòng quanh trục với đầu ngón tay của mình: "Ăn nó cho tôi ... Hoặc mở cửa kính chống đạn trong khu vực thí nghiệm A."

Loại vật như bóng đèn này nhét vào khoang miệng là không cách nào dễ dàng lấy ra, trừ phi ở trong miệng vỡ vụn, mảnh vụn rơi xuống sẽ xẹt qua thực quản tiến vào trong dạ dày.

"Cô có mười giây suy nghĩ." Bạch Sở Niên nhìn đồng hồ điện tử trên tường: "Ăn không nổi tôi có thể giúp cô. Mười, chín, tám..."

Đếm ngược đến 0, khóe miệng Bạch Sở Niên giật giật: "Cứng rắn kéo dài thời gian phải không?" Hắn nhặt bóng đèn lên và mở miệng của Jenny.

"Mở cửa ra! Tôi... Tôi chọn mở cửa..." Jenny đau đớn nằm sấp trên bàn, sợ hãi vạn phần nhìn Bạch Sở Niên đặt lại bóng đèn trên mặt bàn.

"Thật sao? Khu A có không ít người đấy." Bạch Sở Niên cười nói với micro trên loa: "Ác bạn hữu ở khu A, giám đốc Jenny quyết định từ bỏ các người để đổi lấy sinh mệnh của mình, đừng trách cô ta, bởi vì ngồi ở chỗ này, các người cũng sẽ lựa chọn giống vậy thôi."

Eris từ trong màn hình nhìn trò chơi giết người của Bạch Sở Niên đang chậm rãi tiến hành, không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu vực mình đang ở, khu thí nghiệm của mình là khu F, không cùng tầng với khu A, nhưng có thể thông qua màn hình cùng tường rèm thủy tinh nhìn thấy tình huống của tầng tiếp theo.

Các nghiên cứu viên không dám lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nhè nhẹ, Eris ôm súng theo tiếng vọng, cửa kính chống đạn của khu thí nghiệm A chậm rãi mở ra, bên trong có nghiên cứu viên co rúm lại ở góc tường không dám động, có người mạo hiểm cầm bình chữa cháy hoặc máy ức chế dự phòng khác có thể tìm được xông ra, nhóm người nhiều nhất thì tranh đoạt một ống thuốc màu tím huỳnh quang.

"Họ đang làm gì vậy?" Eris hỏi.

Người làm con rối trả lời: "Thuốc che dấu SH, sau khi tiêm vào thì trong vòng nửa giờ thí nghiệm không cảm nhận được hơi thở của bọn họ, khu thí nghiệm A cơ bản sẽ không đối mặt với cơ thể thí nghiệm có lực sát thương, cho nên không được trang bị vũ khí sát thương nhằm vào cơ thể thí nghiệm, chỉ có một ít thuốc che dấu SH dự phòng."

Eris gãi gãi mặt: "Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy chúng, thuốc mới của bọn chúng sao?"

"Loại thuốc che dấu này chỉ có hiệu quả đối với thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng, cảm giác của thí nghiệm thời kỳ trưởng thành không còn chỉ dựa vào khứu giác và nhiệt độ nữa."

Cơ thể thí nghiệm rết đi lang thang giữa khu thí nghiệm cảm nhận được hơi thở của thức ăn, lập tức kéo một luồng khói độc từ gạch ăn mòn nhanh chóng bò về phía khu thí nghiệm mở cửa kính chống đạn, một ngụm cắn một nghiên cứu viên đang chạy phía trước, nghiên cứu viên trong nháy mắt hóa thành máu mủ bốc khói, chảy vào trong miệng cơ thể thí nghiệm rết.

"Có chút thú vị." Eris vắt chéo chân nhìn xuống náo nhiệt, tay cũng có chút ngứa ngáy: "Tôi có thể gia nhập với hắn sao, tôi cảm thấy rất thú vị."

Người làm con rối: "Không được đi, hôm nay tuyệt đối không được gặp Bạch Sở Niên. Ngồi xổm xuống và không được đối mặt với máy quay."

"Haiz, thật không có hứng thú."

Trong khu thí nghiệm khu C tiếp giáp với khu A, mấy nhà nghiên cứu thừa dịp sự chú ý của cơ thể thí nghiệm rết bị hấp dẫn, bắt đầu dùng rìu chữa cháy đập mạnh vào điểm thoát hiểm của cửa kính, sau khi đánh mạnh vài cái, cửa kính vỡ vụn, nghiên cứu viên bên trong như một tổ ong ong tràn ra, chạy về phía lối thoát hiểm.

Bạch Sở Niên theo dõi tất cả, chống cằm, lười biếng ấn nút trên bảng điều khiển.



Sau khi nút được nhấn, một buồng nuôi cấy gần khu vực thí nghiệm C bắt đầu đếm ngược.

Những người đã bị sợ hãi nhấn chìm bị chặn ở lối thoát hiểm, dùng rìu chữa cháy đập cửa nặng nề, mà hai mươi giây đếm ngược rất nhanh trôi qua, khoang nuôi dưỡng của cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng số 2316 "Jack đồ tể" tuyên bố mở ra.

Số 2316 là cơ thể thí nghiệm dế, số 2 đầu tiên đại biểu cho tuyến sâu bọ, vị trí trung gian là 3 đại biểu cho mô hình dao hai tay hiếm có, vị trí cuối cùng 16 đại biểu cho năng lực chiến đấu.

Cơ thể thí nghiệm của con dế có hai tay đều giống như lưỡi dao sắc nhọn của con dế, nhanh chóng nhào về phía những nghiên cứu viên đang tụ tập ở cửa thoát hiểm.

Có được tên mã của thí nghiệm bình thường đều là hồ sơ nộp cho tổng bộ viện nghiên cứu 109 xem xét thông qua thí nghiệm ưu tú, bồi dưỡng xong sẽ gửi cho nghiên cứu viên tổng bộ lựa chọn, thực lực của hắn có thể tưởng tượng được.

Trên bảng điều khiển trong tay Bạch Sở Niên dán một con chip giải mã, nhìn kỹ là có thể phát hiện phía trên con chip khắc một con sâu đen. Cơ sở bồi dưỡng tuy rằng chỉ là một cơ quan trực thuộc viện Nghiên cứu 109, hệ thống phòng hộ an toàn của nó vẫn nghiêm mật như cũ, lúc này sự trợ giúp của omega bò sát và Đoàn Dương có vẻ đặc biệt trọng yếu.

Giám đốc Jenny nằm sấp trên bàn khóc không thành tiếng, Bạch Sở Niên mỹ mãn rời khỏi bảng điều khiển, đi về phía vị trí thứ tư.

Hắn trộn bài xong đẩy cho Leleni, Leleni lạnh lùng liếc hắn một cái, đột nhiên lật tay cài lên cổ tay Bạch Sở Niên đưa bài, lòng bàn tay hắn cất giấu một cây thủy tinh châm nhỏ từ trên máy ức chế tháo xuống, bên trong chứa một ống thuốc lây nhiễm IN màu lam.

Sự tình lật ngược liền phát sinh giữa điện quang thạch hỏa, một ống thuốc nhiễm trùng bị giám đốc Leleni dáng người cao lớn cường tráng hung hăng đè vào trong cổ tay Bạch Sở Niên.

IN lây nhiễm thuốc có thể đầu độc các thí nghiệm trong vòng mười phút.

Virus bluecycin hỗn hợp hydrocyanic trong nháy mắt bò vào trong mạch máu Bạch Sở Niên, màu lam theo mạch máu lan tràn, nụ cười của Bạch Sở Niên ngưng đọng trên mặt, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, vịn mặt bàn chậm rãi ngã xuống.

"Hừ, chỉ là sản phẩm thí nghiệm mà thôi, còn muốn thay thế nhân loại sao." Chủ quản Leleni dùng hết toàn lực giãy dụa tay giam cầm hai tay mình trên mặt bàn, một khẩu súng lục cướp lấy trên mặt bàn, điều viên đạn đến vị trí trên nòng, bắn một phát vào cổ Bạch Sở Niên.

Máu bắn tung tóe, giám đốc Leleni bước nhanh đến trước bàn điều khiển, ý đồ khởi động hai thiết bị ức chế sau gáy của thí nghiệm, nhưng bảng điều khiển không nghe sai khiến, hắn căn bản không thể thao túng, hắn lại thử cầu cứu tổng bộ, nhưng toàn bộ căn cứ bồi dưỡng liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cắt đứt, tín hiệu không phát ra được.

Giám đốc Leleni cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua mấy đồng nghiệp điên cuồng cầu cứu hắn, hắn không có chìa khóa, cũng không giải được còng tay bọn họ, đành phải rút chân chạy về phía cửa.

Nhưng hắn vừa chạm tới tay nắm cửa, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay bị một cây kim bén nhọn đâm một cái, phản xạ có điều kiện rút tay về, đầu ngón tay bị đâm thủng chảy máu, miệng vết thương dính một ít lam dược thủy còn sót lại.

Các triệu chứng của nhiễm độc hydroxyanic nhanh chóng xuất hiện trên người giám sát Leleni, hắn cả người đau đớn nắm lấy cổ mình, vịn cửa từng tấc từng tấc quỳ xuống đất.

Hắn cảm thấy khó thở, nhưng có một giọng nói như ảo giác mỉm cười bên tai hắn ta.

Bạch Sở Niên không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh hắn, trong tay đùa nghịch đầu đạn từ cổ ra, vết thương trên cổ chậm rãi khép lại, mà độc tố lam sắc từ cổ tay bắt đầu lan tràn cũng dần dần phai nhạt, thẳng đến khi biến mất.

Giống như được thanh lọc. Mặc dù tốc độ thanh lọc chậm hơn nhiều so với Rimbaud.

"Ta không có ý thay thế bất luận kẻ nào, ta là tới dạy các ngươi làm người." Bạch Sở Niên cúi đầu thay Leleni khép lại đôi mắt lồi lõm, ngọn tóc trắng như tuyết xẹt qua khuôn mặt cứng ngắc của hắn: "Kiếp sau chú ý một chút."

Eris chứng kiến toàn bộ quá trình trên màn hình, thì thầm với người làm con rối: "Tìm một cơ hội để rời đi đi."

Một cái lơ đãng quay đầu lại, Eris lại một lần nữa tiếp xúc với tầm mắt của Bạch Sở Niên trên màn hình.

"...... Knicks...? Eris lẩm bẩm.

"Sao?"

"Tôi nghĩ hắn ta... đã nhìn thấy tôi rồi."