Đối mắt với vị luật sư một hồi, Huỳnh Nguyên quay lưng, không thèm tạm biệt thằng bạn đi luôn ra cửa.
Khi chuẩn bị bước xuống bậc tam cấp, anh ta nghĩ gì bèn dừng lại, quay trở vào: "Có phải vợ tôi tới tìm cậu tư vấn việc ly hôn không?"
Tiến Thành giật thót nhưng liền trấn tĩnh buộc miệng nói: "Làm gì có!"
Huỳnh Nguyên nhìn chằm chằm vào mặt Tiến Thành. Thấy mặt thằng bạn không lộ vẻ gì là giấu diếm, anh ta mới thu hồi ánh mắt dò xét. Nhưng trước khi rời đi lại cảnh cáo một câu trống không: "Ai dám xía vào chia rẽ vợ chồng tôi...thì đừng trách thằng này trở mặt!"
Nói xong anh ta hầm hổ đấm mạnh xuống bàn. Rồi lạnh lùng bước ra xe đóng mạnh cửa. Tự nhiên, trong lòng Huỳnh Nguyên có dự cảm xấu. Anh ta bèn gọi Giám đốc Bệnh viện xin nghỉ phép gấp và nhờ bác sĩ khác trực thay buổi chiều.
Phải ưu tiên việc đi tìm vợ, trước khi mọi chuyện đi xa ngoài tầm kiểm soát.
Huỳnh Nguyên trở lại khách sạn nơi anh ta đã gặp Phương Kiều. Liên tiếp nhiều cú đấm tung ra nện vào cửa phòng: "Em mở ra cho tôi! Mở ra!"
Anh ta điên tiết vừa đấm vừa la vang cả vùng hành lang. Nhân viên an ninh lập tức có mặt.
"Tôi muốn gặp vợ tôi!" Huỳnh Nguyên rút luôn chiếc điện thoại đưa ảnh cưới của hai người cho đám an ninh xem.
Bọn họ ái ngại nhìn anh ta một hồi rồi nói: "Khách ở phòng này đã trả phòng lúc sáng!"
"Trả phòng rồi hả?"
"Dạ!"
"Vậy sao không nói sớm! Báo mất thời gian!" Anh ta điên tiết quát vào mặt cô nhân viên quản lí rồi hấp tấp quay ngược xuống tầng.
Chiếc Audi lại tăng hết ga đến thẳng nhà ba mẹ Lý Phương Kiều: "Vợ con có về đây không ạ?" Lần này anh ta tỏ thái độ lịch sự. Đôi mắt như van xin nhìn chằm chằm vào hai ông bà già vợ.
"Hai đứa già tôi định qua bên nhà anh hỏi thăm!"
"Nói vậy..vợ con không về đây ạ?" Huỳnh Nguyên bắt đầu sốt sắng.
"Anh có thể lục tìm giống hôm bữa!"
Ngu gì mà không tìm! Đời chả tin thằng nào? Đến cha mẹ tôi, tôi còn nghi ngờ huống chi hai ông bà!
Từng cánh cửa được mở ra. Tất cả đều không có hơi của Phương Kiều. Huỳnh Nguyên thô lỗ đóng mạnh từng cánh cửa rồi vội vàng ra xe.
Giờ chỉ còn manh mối duy nhất!
Anh ta lại đến thẳng phòng Cảnh sát 113.
"Sếp cậu về chưa?"
Anh chiến sĩ trực lấy làm ngạc nhiên khi trong ngày mà vị khách này tới viếng hai lần phòng Cảnh sát.
Vẫn câu nói cũ: "Sếp Phát không có ở phòng!"
"Cậu ta làm ăn, quản lí kiểu gì thế?"
"Dạ!.."
Thôi khỏi dạ!
"Có số sếp cậu không?"
"Dạ..."
Huỳnh Nguyên nôn nóng: "Cậu đừng dạ nữa, phí thời gian quá! Gọi ngay báo sếp cậu, có bác sĩ Nguyên tìm gấp!"
Bên kia.
Đang chuyển vali giúp chị đẹp lên căn hộ chung cư. Thấy màn hình hiện số phòng trực liền nhận cuộc gọi: "Tôi Lâm Tiến Phát, Đội trưởng đội cảnh sát 113 thành phố X nghe!"
"Dạ, đội trưởng là em!"
"Có việc gì báo nhanh!"
"Dạ, có anh bác sĩ Nguyên gì đó tìm anh có việc gấp!"
"Bác sĩ Huỳnh Nguyên à?"
Một cái tên vang lên từ miệng vị Đội trưởng vốn quen hô to tiếng khiến Lý Phương Kiều đi phía trước lập tức đứng lại rồi quay ngược, cô lao tới chộp lấy điện thoại từ tay Tiến Phát, hấp tấp bấm tắt nguồn.
"Sao vậy?" Lâm Tiến Phát nhìn sững vào mặt cô một hồi rồi tự trả lời: "Đừng nói tên chồng chị chạy trốn là bác sĩ Huỳnh Nguyên?"
Lý Phương Kiều mặt mày tái nhợt, bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt Tiến Phát. Giọng cô run rấy: "Tôi xin cậu! Đừng cho anh ta biết tôi ở đây!"
Vẻ mặt lộ vẻ sợ hãi của cô cho anh biết: "Anh ta bạo hành chị à?" Tiến Phát ngồi thụp xuống trước mặt cô.
Nghe hai từ 'bạo hành' Phương Kiều vô thức đưa tay sờ lên cổ. Cú bóp cổ như lấy mạng cô của Huỳnh Nguyên trong thang máy lại hiện về. Cả người cô run lên. Phương Kiều ngồi bệt luôn xuống sảnh khu chung cư. Hai tay ôm lấy bờ vai ngăn từng cơn lạnh buốt.
Hành động của cô khiến Tiến Phát xót xa, anh theo lẽ tự nhiên dang tay ôm lấy Phương Kiều: "Đừng sợ, có tôi ở đây!"
Cái ôm đúng lúc và lời động viên kịp thời của chàng cảnh sát trẻ làm cơn sóng hoảng loạn trong lòng cô được trấn an và dần lắng xuống.
Khoảng mười phút sau.
"Cảm ơn cậu!" Phương Kiều cử động muốn thoát ra khỏi vòng ôm.
Tiến Phát thuận theo, anh thu hồi vòng tay nhưng lại phát hiện cô khóc.
Thế là thay vì ôm, Tiến Phát giúp cô lau nước mắt. Bàn tay viên cảnh sát chai sạn vì cầm súng nhẹ nhàng lau đi từng giọt lệ trên gương mặt sắc sảo đẹp không tì vết.
Một gương mặt đẹp như hoa như ngọc thế này, sao có người nỡ bạo hành?
Tay bác sĩ Huỳnh Nguyên đó đúng là có phước ngàn đời mà không biết hưởng.
Gặp anh, anh yêu thương, chiều chuộng còn lo không đủ!
Thấy nước mắt cô lăn dài trên gương mặt hoàn mỹ, anh đau lòng không thôi: "Chị bao tuổi rồi còn khóc nhè thế? Gặp thằng chồng vũ phu như vậy cứ báo cảnh sát. Tôi sẽ bảo vệ chị. Thay chị đòi lại công bằng...nếu chị muốn!"