Ôm hôn ngấu nghiến một hồi rồi cái gì đến cũng đến. Anh hấp tấp cởi phăng làn váy, cô vội vã cởi mấy cúc áo sơmi. Cả hai đưa nhau về thời kì nguyên thủy.
Hai người nhìn vào mắt nhau ba phút. Trao đi ánh mắt cháy tình, tiếng lòng thổn thức, đang không ngừng cuồn cuộn sóng. Rồi mỉm cười ngọt ngào với nhau.
Anh cúi đầu hôn lên trán, lên mắt, lên sống mũi cô. Đôi môi cháy khát lại dày xéo đôi môi nóng bỏng.
Trong cơn khát tình, cô nghe tiếng anh: “Chắc anh chớt trong tay em quá Kiều!”
Dưới lò lửa nóng năm mươi độ, cô cười: “Ai làm gì mà anh chớt?”
“Bị em bắt hồn!” Cùng với câu nhận xét thật lòng, anh một đường lướt xuống chăm chỉ kiếm ăn nơi xương vai xanh mê người của cô.
Màn kiếm ăn bạo dạn đó khiến cơ thể cô kích thích tột cùng. Cô ưỡn người ‘ưm’ lên một tiếng. Phản ứng hóa học của cô tiếp thêm động lực cho anh trổ tài. Cái miệng hư liền một phát trở về thời kì ti sữa mẹ.
“Kiều ơi là Kiều! Sao em ngon thơm như thế này cơ chứ?”
Miệng làm việc của miệng, đôi tay quen cầm súng, cầm côn cũng phải kiếm cái gì đó mà cầm. Chứ ở không anh thấy nó phi phí.
Thế là, thay vì chạm vào ba thứ vật vô tri cứng ngắc. Lần đầu tiên trong đời tay anh được hưởng đặc ân: nắm giữ hai nơi mềm mại.
Ôi cha mẹ ơi!
Anh hận ba mẹ không sinh mình ra sớm chút. Hận mắt anh mù không thấy cô sớm hơn. Nhưng không sao…Đêm nay…anh cày bù!
Vòng ôm dần siết chặt. Anh như con ngựa chiến sung mãn lần đầu ra trận. Cô như bãi cỏ xanh mơn mởn gọi mời. Con ngựa chiến vừa tham ăn vừa hám đấu. Gặm từng vạt cỏ lớn. Miệng còn chưa kịp nhai, mắt đã canh me miếng ngon trước mặt.
Cứ như vậy, nó ăn từ đầu tới cuối không bỏ sót một miếng ngon nào. Vừa chén vừa rên rỉ mắc đền: “Chắc anh tiêu quá Kiều!”
Cô đang theo gió lên mây, cơ thể không ngừng run lên theo từng nụ hôn và những màn vuốt ve nhuốm lửa, nghe anh nói vậy cũng chỉ biết im lặng hưởng thụ.
Giây phút anh chôn vật quý vào sâu trong cơ thể. Phương Kiều lại nghe anh than: “Anh tiêu thật rồi Kiều!”
Đang lúc ngon, anh cứ lải nhải. Cô ra lệnh: “Tiến Phát! Cậu chậm chạp quá! Xuống để tôi lên!”
Và anh cảnh sát 113 Lâm Tiến Phát đã có một màn lạc vào xứ thần tiên đến lịm người. Vậy mà, anh nào chịu thua. Trong giờ khắc cuộc chiến ở đỉnh cao, anh chỉ kịp nói: “Em đủ rồi! Giờ tới phiên anh!” Bằng một cú lật người gọn nhẹ, siêu đỉnh, anh chuyển cô nằm dưới, chiếm lại thế thượng phong.
Cuộc chạy nước rút như chiến mã phi nhanh về đích. Cùng với tiếng gầm gừ của anh, Phương Kiều cũng không ngừng ê a…
Con sóng to cuối cùng cũng đổ ập vào bờ. Theo làn nước rút, lớp cát dưới chân cũng chạy dài ra biển cả. Tất cả lắng lại. Chỉ còn tiếng con tim đập thình thịch vọng ra từ lồng ngực cuồng nhiệt của cả hai.
Sau màn hoan ái đầy mê đắm. Anh nhận ra: Họ sinh ra là để thuộc về nhau. Vừa hài hòa hình thể vừa hòa hợp chuyện ái ân. Giấc ngủ muộn ngon lành trong vòng tay ôm ấm áp.
Tiến Phát cứ ngỡ cô sẽ biến thành con mèo lười rúc vào người anh, quấn lấy anh một bước không rời. Rồi nhõng nhẽo: “Anh bế em đi vệ sinh nha! Chân em bị anh biến thành thương tật rồi!”
Vậy mà…
Sáng mở mắt. Anh thấy cô thức dậy từ đời nào. Cô đang sấy khô mái tóc dài bồng bềnh.
Anh chăm chú nhìn cô. Qua gương, cô cũng nhìn anh. Trong đôi mắt nhau là cả một trời tình. Một trời lưu luyến. Tuy nhiên, lời nói ra lại phủ nhận tất cả.
“Cậu nhìn gì lắm vậy? Mau đi làm vệ sinh rồi đến cơ quan đi! Muộn rồi đấy!”
Tiến Phát lật chăn ngồi dậy. Ánh mắt vẫn hướng về cô: “Anh quên nói với em: Anh đây đã xin nghỉ phép năm!”
Năm năm về đội. Anh chưa năm nào nghỉ phép. Bởi, ở nhà rảnh rỗi chán phèo. Nên thay vì mình, anh tặng lại suất phép năm đó cho đồng đội.
Nay có hứng nghỉ. Khỏi phải nói, đám anh em trong đội, họ hưởng ứng nồng nhiệt như thế nào?
“Đội trưởng! Anh cứ việc đi tìm chị Đội! Việc trấn giữ trật tự an ninh thành phố đã có chúng em!”
Đấy! Anh có sướng không?
Nhưng người nào kia dường như không nghĩ như vậy. Cô vừa thoa lớp kem dưỡng da vừa nói: “Vậy cậu đi đâu hoặc làm gì làm. Sáng nay tôi có hẹn với luật sư Thành!”
“Anh đưa em đi!”
“Không cần đâu!”
Tiến Phát nheo mắt. Anh xuống giường, choàng tay ôm cô từ phía sau.
“Em hãy nhìn anh!”
Phương Kiều nhìn thẳng vào gương. Trong đó, cô bắt gặp ánh mắt anh. Một ánh mắt chứa chan tình. Anh kê cằm lên vai cô, má kề má, giọng trầm ấm rất chân thành: “Từ giờ, em đi đâu, anh theo hộ tống!”
“Tiến Phát!” Cô bất ngờ gọi tên anh: “Chúng ta chỉ là phát sinh tình một đêm, cậu không có nghĩa vụ che chở cho tôi!”
“Tình một đêm ư?”
Tiến Phát như gặp quân địch mạnh. Anh thoáng sững sờ nhìn chằm chằm vào gương.
Ánh mắt cô vừa xao động vừa kiên quyết. Anh bèn bước đến đối diện với cô. Anh quỳ xuống, nắm lấy hai bàn tay thon mềm, giọng hơi ấm ức: "Phương Kiều! Có thể đối với em là tình một đêm!
Nhưng với anh, đó là một sự gắn kết.
Anh biết, trái tim em đã bị tổn thương một lần nên rất sợ cành cong.
Anh không dám hứa trước với em điều gì. Anh chỉ biết hiện tại: Anh yêu em! Yêu say đắm!
Nên em đừng có ruồng bỏ anh nha!"
“Tiến Phát! Anh đừng trẻ con vậy được không?”
Anh lắc đầu: “Anh không! Em đã cướp lần đầu của anh…thì phải chịu trách nhiệm!”