Đôi mắt Tô Nghi ửng đỏ, nói chuyện nhẹ nhàng, rất nhỏ, như là đang thì thầm thủ thỉ. Hứa Nhược Tinh trong khoảnh khắc nhớ lại đêm đó, Tô Nghi cho rằng cô tức giận, vọt vào trong lòng ngực cô, nói chuyện thực nhẹ: "Hứa Nhược Tinh chị đừng mặc kệ em, em thấy sợ."
Hứa Nhược Tinh đau lòng đến rối tinh rối mù, cô lại khó kiềm chế cảm xúc, duỗi tay kéo Tô Nghi ôm vào trong lòng ngực. Đôi tay ôm eo cô ấy, vùi đầu ở trong cổ Tô Nghi: "Chị không giận."
Cô trấn an Tô Nghi, cũng là đang trấn an chính mình.
"Chị không giận."
Nghe được đối phương nói lời này, nỗi buồn phiền nơi đáy lòng Tô Nghi dần tan biến. Đôi mắt đỏ bừng, khóe mắt bọt nước nóng bỏng, rơi trên cổ áo Hứa Nhược Tinh, thấm vào da thịt, như là lửa đốt, sáng quắc mà cực nóng.
Hứa Nhược Tinh gắt gao ôm chặt, hai người đứng ở bên cạnh xe, không có mở miệng, chỉ còn lại có tiếng nức nở không tiếng động.
Thật lâu sau, Tô Nghi mở miệng: "Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn giấu chị, em..."
Hứa Nhược Tinh vỗ về phía sau lưng cô ấy, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc: "Chị biết."
Giọng nghẹn ngào nơi cổ họng, khóe mắt Hứa Nhược Tinh ửng đỏ, cô nhắm mắt, nói: "Chị đều biết."
Tô Nghi im lặng, chỉ là càng dùng sức ôm chặt Hứa Nhược Tinh.
Cảm xúc sợ hãi, lo lắng, khẩn trương được giảm bớt, chậm rãi thả lỏng. Sắc mặt khôi phục một chút, lại nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, ánh mắt còn có chút thật cẩn thận.
Hứa Nhược Tinh không đành lòng đối diện với ánh mắt như vậy, nhịn không được ôm chặt, ý đồ thông qua cơ thể truyền cho Tô Nghi sức mạnh.
Hai người đứng rất lâu, trời nóng oi bức, người lui tới rất nhiều, thường thường đưa mắt nhìn hai người.
Tô Nghi cúi đầu: "Em đi lái xe." Cô lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Hứa Nhược Tinh lôi kéo cô lên xe, mở ra cửa ghế phụ.
"Em có lái xe đến."
"Chị biết, chị sẽ lái về sau."
Tô Nghi không có ý kiến, ngồi trên xe, Hứa Nhược Tinh mở điều hòà, trong xe yên tĩnh. Tô Nghi từ trong túi xách cầm lấy di động đụng tới hộp thuốc, phát ra thanh âm lọc cọc. Cô nghiêng đầu, nhìn vào túi xách thấy có thuốc đựng bên trong, yết hầu quặn lại, mở miệng thực khó khăn.
Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Nghi sẽ có vấn đề tâm lý nghiêm trọng như vậy.
Từ trước Tô Nghi tuy rằng lãnh đạm, nhưng nhìn không khác gì với người bình thường, tuy rằng Lê Thần không chỉ một lần oán giận: "Vợ cậu thật là người bình thường sao? Tớ cứ tưởng là người ngoài hành tinh đấy!"
Cô lúc ấy chỉ nói là buồn cười, hiện tại hồi tưởng lại, hối hận không thôi.
Hứa Nhược Tinh nắm chặt tay lái, rũ mắt lái xe, ý thức rất hỗn loạn, trước khi tới, cô nghĩ qua một ít trường hợp. Nghiêm trọng nhất cũng là di chứng của vụ nổ hôm trước, không nghĩ tới vấn đề mà Tô Nghi phải đối mặt lại xuất hiện từ rất sớm.
Một tay cô chống bên cạnh cửa sổ xe, ngón tay để ở bên môi, môi mím thực dùng sức. Thần kinh căng thẳng, mỗi một chỗ đều đang kêu tiếng động lớn, mỗi một tấc da thịt, mỗi một nơi xương cốt, từ trong ra ngoài, đau đến hít thở không thông, đau đến đầu ngón tay run run.
Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, khóe mắt ngắm Hứa Nhược Tinh, nhìn ngón tay mảnh khảnh đặt trên tay lái xe, đồng hồ là chiếc cô tự thiết kế cho, mặt đồng hồ có sao trời, như bầu trời sao lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng, có chút chói mắt.
Cô lấy lại tinh thần, gọi: "Hứa Nhược Tinh."
Hứa Nhược Tinh nghe được giọng nói quay đầu nhìn Tô Nghi.
Tô Nghi yên tĩnh ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt bình tĩnh tựa như búp bê sứ, chỉ là khóe mắt đỏ bừng, gương mặt cũng có dấu vết ướt át. Kêu một tiếng, không nói chuyện, tựa hồ đang thử xem Hứa Nhược Tinh có hết giận hay chưa.
Nghiêng đầu vài giây, Hứa Nhược Tinh dừng xe ven đường.
Tầm mắt Tô Nghi vẫn không di chuyển nhưng đáy mắt kích động lại bất an.
Hứa Nhược Tinh buồn bã, vươn tay lau đi nước mắt trên gương mặt Tô Nghi, động tác mềm nhẹ vô cùng.
"Khi nào em bắt đầu đi khám bác sĩ?"
Tô Nghi nhìn cô, nghiền ngẫm cảm xúc, một lúc sau mới đáp: "Hồi em học cấp hai."
Từ hồi học cấp hai sao?
Hứa Nhược Tinh suy nghĩ, hồi cấp hai cô đang làm cái gì? Giống như mỗi ngày chơi đùa cùng với bạn vè, vui đến quên cả trời đất. Khi đó chỉ cần lo lắng mỗi ngày làm bài tập, ngẫu nhiên sẽ có tiết kiểm tra, nhưng Tô Nghi sống cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống cô.
"Sau này..."
Nghĩ tới bác sĩ đề cập ý định phí hoài bản thân của Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh nhíu mày, như thế nào đều hỏi không ra tới vấn đề này. Rõ ràng là Tô Nghi có vết thương đã hóa thành sẹo, lại như là khắc vào tâm khảm Hứa Nhược Tinh, nhắc đến một câu, liền như rạch ra vết sẹo đó, máu tươi đầm đìa, đau đến làm tim đập nhanh.
Không biết mở miệng như thế nào, cô thay đổi vấn đề: "Sau này có chuyến biến tốt lên không?"
"Hồi học cấp ba có chuyển biến tốt đẹp."
Tô Nghi khóe môi giật giật, ánh mắt cứ như muốn nói, bởi vì cô gặp được Hứa Nhược Tinh, ngôi sao nhỏ ấy mang đến ánh sáng cho cô.
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Có tái phát không?"
"Ra nước ngoài có định kỳ đi phụ đạo tâm lý."
"Điều tra ra là nguyên nhân gì sao?"
Theo như lời bác sĩ, mặc kệ là nguyên nhân bệnh hay là nguyên nhân gì dẫn đến, cũng nên có gốc rễ mới có thể bắt đầu tiến hành điều trị.
Cô rất muốn biết, lí do dẫn đến bệnh trạng của Tô Nghi là gì.
Tô Nghi im lặng vài giây: "Em cũng không rõ..."
Hứa Nhược Tinh ngây ngẩn.
Nguyên nhân quá nhiều nên không biết từ đâu sao?
Những lời này như dao khắc ở ngực, rốt cuộc Tô Nghi đã sống trong hoàn cảnh thế nào? Cô dừng một chút: "Không có việc gì, nhất định có thể tìm ra."
Nói xong kéo tay Tô Nghi, nắm chặt ở lòng bàn tay, lòng bàn tay lạnh lẽo cùng lòng bàn tay ấm áp hình thành đối lập rõ ràng. Hứa Nhược Tinh khẽ nâng tay Tô Nghi, hôn lên tay, trái tim Tô Nghi thoáng đập nhanh thêm một nhịp, các loại tạp niệm hiện lên, cuối cùng thành cảm giác khô nóng, thiêu đốt thân thể, làm hốc mắt nóng lên.
Đôi mắt vốn đã đỏ ngầu, hiện tại đuôi mắt treo bọt nước, Tô Nghi khi nhìn Hứa Nhược Tinh đã sớm không còn vẻ lạnh nhạt như đối mặt với người ngoài. Tô Nghi dỡ bỏ toàn bộ phòng bị, đem mặt mềm mại nhất, mặt chân thật nhất, bày ra trước mặt Hứa Nhược Tinh.
Trái tim Hứa Nhược Tinh rung rinh từng hồi.
"Chúng ta về công ty trước."
Tới công ty, trợ lý vẫn đang chờ Hứa Nhược Tinh. Hứa Nhược Tinh đi bệnh viện là tạm thời, công ty còn có một đống việc đang chờ.
Đến phòng thiết kế, tổ trưởng đang đợi Tô Nghi trở về, thấy Tô Nghi ra khỏi thang máy liền chạy ra đón.
Hứa Nhược Tinh không nhiều lời, cùng trợ lý trở về văn phòng, cúi đầu xử lý văn kiện: "Về sau phòng thiết kế sắp xếp thêm một người."
"Sắp xếp thêm người làm gì ạ?"
"Để ghi chép về cuộc họp, về sau mỗi cuộc họp của phòng thiết kế đều ghi chép kỹ càng tỉ mỉ cho tôi."
Trợ lý còn tưởng rằng là có công việc gì lớn, gật đầu, theo sau là vẻ mặt sốt sắng: "Hứa tổng, bên phía ban tổ chức show diễn thời trang vẫn không có chút tin tức."
Chuyện này cũng không phải là chuyện gì tốt, đã nghe được mấy công ty khác nhận được thứ tự sắp xếp hạng mục xuất hiện cho show diễn thời trang từ ban tố chức, nhưng SX lại không có.
Hứa Nhược Tinh gật đầu, cũng không ngạc nhiên: "Bùi luật sự gần đây có tới công ty không?"
"Tuần trước có tới, chị muốn gặp bà ấy sao?"
Gần đây cũng không có chuyện gì cần đến lắm, Bùi Y Nhiên ít khi đến. "Giúp chị hẹn gặp bà ấy."
"Dạ."
Cô vừa dứt lời thì Lê Thần cũng từ xưởng hai trở về, vào văn phòng cùng Hứa Nhược Tinh tiến hành trao đổi, cũng nhắc tới buổi tối muốn cùng đi Tô gia ăn cơm hay không.
"Tớ với Tô Nghi không đi được."
Lê Thần thấy biểu cảm của người nọ không quá tự nhiên: "Cậu cùng Tô Nghi không có việc gì chứ?"
Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Không có việc gì."
Lê Thần biết tính cách của Hứa Nhược Tinh, hỏi không ra nửa chữ, dứt khoát cũng không hỏi. Buổi chiều hai người lại đi cửa hàng mới, ở bên kia thời gian có chút dài. Hứa Nhược Tinh đã gửi tin nhắn cho Tô Nghi, báo cho cô buổi tối muộn sẽ đến đón cô về.
Tô Nghi cũng không vội mà rời đi, cô đang giúp một nghệ sĩ của Kinh Nghi thiết kế lễ phục, là người đại diện lần trước Lam Lâm giới thiệu. Người đại diện liên hệ với cô, hỏi đến sở thích, người đại diện nói: "Thích màu sắc nhạt, tính tình có chút lãnh đạm, khá hướng nội, lời nói không nhiều lắm. Tô tổng giám hẳn là nghe qua...."
Rõ ràng cũng không nhiều lời, nhưng Tô Nghi biết là nghệ sĩ trong giới giải trí, người đại diện đương nhiên sẽ không nói thẳng là ai, nhưng Tô Nghi lựa chọn 'vật tham chiếu' chính là Cảnh Viên.
Giao diện máy tính hiện rất nhiều hình ảnh, vừa mới làm xong, cửa gõ vang, truyền đến giọng nói của Văn Liễu: "Tô tổng giám."
Tô Nghi ngẩng đầu: "Mời vào."
Văn Liễu cầm bản thảo thiết kế đi vào trong, đưa cho Tô Nghi: "Tô tổng giám, sửa xong rồi."
Tô Nghi tiếp nhận, nghe được Văn Liễu hỏi: "Tô tổng giám, show diễn thời trang của chúng ta, thật sự sẽ chọn Đào Nguyệt sao?"
Giọng nói thăm dò, Tô Nghi giương mắt, Văn Liều nói tiếp: "Mặc kệ có phải hay không, em đều tán thành quyết định Tô tổng giám."
Tô Nghi hơi gật đầu: "Xong việc rồi liền tan làm đi."
Văn Liễu rất thích tăng ca, Tô Nghi ở chỗ này số lần tăng ca không tính nhiều, nhưng mỗi lần Văn Liễu đều ở, biểu đơn ký tăng ca cũng là thời gian làm của Văn Liễu dài nhất.
Văn Liễu đồng ý, cười cười với Tô Nghi, xoay người rời đi, khoảnh khắc khép lại cửa màng tai Tô Nghi co giật. Nhăn mày lại, cúi đầu, cảm thụ chứng ù tai bắt đầu tra tấn giày vò, ngồi vài phút mới hoãn lại. Lần nữa ngẩng đầu, trong văn phòng có thêm một người.
Hứa Nhược Tinh đang nhìn cô.
Tô Nghi sắc mặt khẽ biến, hơi có chút tái nhợt.
Cô nắm chặt bút trong tay, không phải lần đầu tiên ở trước mắt Hứa Nhược Tinh phát bệnh, nhưng mỗi một lần đều làm Tô Nghi hoảng loạn. Nhìn Hứa Nhược Tinh ngày càng đến gần, Tô Nghi hơi hơi hé miệng, nghe được Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em chưa làm xong việc sao?"
"Còn có một chút."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, đến trước bàn làm việc nhìn về phía bản thảo thiết kế, không nhiều lời, giống như không phát hiện ra tình trạng bệnh vừa rồi của Tô Nghi.
Thấy ánh mắt bình tĩnh của Hứa Nhược Tinh, thân người đang căng chặt của Tô Nghi chậm rãi thả lỏng, trên mặt khôi phục một ít huyết sắc.
"Chị ngồi đây chờ em."
Tô Nghi đồng ý, nhìn Hứa Nhược Tinh ngồi bên cạnh trên sô pha, văn phòng có chút yên tĩnh.
"Đúng rồi, chị có mang theo một món quà cho em."
"Quà ạ?"
"Ừm, một món quà nhỏ."
Tô Nghi nhịn không được tò mò, đi đến bên người Hứa Nhược Tinh, hỏi: "Là cái gì?"
Hứa Nhược Tinh hơi ngửa đầu nhìn cô, vỗ vỗ vị trí bên người: "Ngồi xuống mới nói cho em."
Tô Nghi ngoan ngoãn ngồi ở bên người.
Hứa Nhược Tinh đang tìm kiếm trong túi xách bên tai là giọng của Tô Nghi: "Là vừa mua sao?"
"Không phải." Hứa Nhược Tinh nói: "Mua lâu rồi."
Lâu rồi?
Tô Nghi nhìn sườn mặt Hứa Nhược Tinh, ôn hòa bình tĩnh, tâm trạng cũng theo đó bình ổn lại, bốn phía thời gian đột nhiên chậm lại, cô nhìn đến Hứa Nhược Tinh từ trong túi xách lấy ra một cái hộp.
Hứa Nhược Tinh đưa cho Tô Nghi.
Tô Nghi cầm lấy, vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn Hứa Nhược Tinh.
"Mở ra nhìn xem."
Là hộp nhung màu đỏ tơ vàng, không lớn, loại hộp này thông thường dùng để trang trí.
Từ từ mở ra, bên trong có hai chiếc nhẫn, cô không khỏi nhìn sang Hứa Nhược Tinh.
"Hồi kết hôn chị đã mua."
Tô Nghi không nói chuyện, chớp chớp mắt, trong mắt đọng nước, thoạt nhìn khóe mắt đỏ bừng, rút đi thản nhiên cùng lạnh nhạt. Giờ phút này cô lộ ra một chút biểu cảm đáng thương.
"Lúc ấy chị đang đi công tác, chạy qua năm cửa hàng mới mua được kiểu mẫu này, chị cảm thấy thích hợp với em."
Hứa Nhược Tinh từ trong hộp cầm nhẫn ra, cúi đầu đeo lên cho Tô Nghi, tiếp tục nói: "Không phải thuận tay, cũng không phải tùy tiện, là chị tỉ mỉ đi chọn lựa. Tô Nghi, em biết vì cái gì sao?"
Ngón tay Tô Nghi cảm giác mát lạnh, nội tâm lại như lửa nóng nóng bỏng.
"Chị không phải sau khi em mất trí nhớ mới có tình cảm với em, trước khi kết hôn, trước cả khi đi xem mắt, chị đã thích em rồi."
Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc mà thành kính: "Tô Nghi, chị thích em, rất lâu về trước đã phải lòng em."