Tô Nghi với Hứa Nhược Tinh mười phút sau mới đi vào, cùng Trương đội trưởng gặp thoáng qua, Trương đội trưởng sống lưng thẳng tắp, không cao bằng hai người, ngẩng đầu nhìn Tô Nghi, lại một lần xin lỗi: "Thực xin lỗi Tô tiểu thư, hôm nay làm cô sợ hãi, một lát nữa tôi sẽ để đồng nghiệp đưa hai người về."
Tô Nghi gật đầu: "Cảm ơn."
Phía sau hai người, Lê Thần không nhúc nhích, Hứa Nhược Tinh nhìn, nói: "Đi vào thôi."
"Hai người vào đi thôi, tớ muốn nghỉ ngơi một chút."
Hứa Nhược Tinh trầm mặc hai giây, theo Tô Nghi đi vào.
Tô Ngộ Nhiễm rất áy náy, vốn dĩ cùng Tô Nghi cũng không quen, cùng Hứa Nhược Tinh cũng không quen biết nhiều. Huống chi chuyện vừa xảy ra với Tô Nghi hoàn toàn là ngoài ý muốn, đều do cô, không nên đến ở nhà Hứa Nhược Tinh.
"Chuyện này cũng không phải chị sai." Tô Nghi xem xét chân Tô Ngộ Nhiễm: "Có khỏe không?"
"Không sao, khiến mọi người lo lắng nhiều rồi."
Không có Lê Thần ở đây, khung cảnh này vừa nói hết lời liền có vẻ thực xấu hố, Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh vào bệnh viện chưa kịp nghĩ tới chuyện mua chút trái cây.
Tô Ngộ Nhiễm tiếp đón: "Ngồi đi, muốn ăn táo không?"
Tô Nghi lắc đầu: "Không sao đâu, chị đừng lo lắng ạ."
"Ân." Nói xong nhìn về phía cửa: "Lê Thần đâu?"
Hứa Nhược Tinh đáp: "Lê Thần ở bên ngoài." Cô nhìn về phía Tô Ngộ Nhiễm: "Cậu ấy bảo muốn nghỉ ngơi một chút."
Tô Ngộ Nhiễm siết chặt góc chăn, gật gật đầu: "Ờm, vậy hai người ngồi đi."
"Chắc là sợ hãi lắm, thực xin lỗi, tôi đáng lẽ phải chú ý thêm một ít."
Tô Ngộ Nhiễm rất có khí chất, tuy rằng hiện tại mệt mỏi, nhưng khí chất giấu không được. Đó là một loại khí chất hàng năm lắng đọng kết tinh, không có mũi nhọn lộ ra ngoài, nhưng cũng làm người khác không bỏ qua được, vừa chợt nhìn lập tức cảm thấy an tâm, ấm áp. Tô Nghi giống như có chút hiểu được Lê Thần tại sao lại thích Tô Ngộ Nhiễm như vậy.
Lê Thần là một người chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp từ tình thân, nhìn đến Tô Ngộ Nhiễm, hẳn chính là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cảm giác như vậy, Tô Nghi lại quá rõ ràng.
Hứa Nhược Tinh với cô cũng là như thế.
Hai người không ở lại lâu, trước kia không quá quen thuộc, lại không có Lê Thần điều tiết không khí nên cũng sớm rời đi. Về nhà bằng xe cảnh sát, tuổi không lớn, mới vừa vào làm, anh ta nói: "Hứa tiểu thư, xe của chị đã mang kiểm tra rồi, không có gì vấn đề, sửa chữa xong sẽ trả lại cho chị."
"Vậy chị cứ lái xe của em đi được không?"
"Ừm." Giọng của Hứa Nhược Tinh có chút trầm thấp, Tô Nghi nghiêng đầu nhìn cô ấy, đột nhiên vươn tay ôm lấy, cũng bất chấp có những người khác ở đây.
Cảnh sát ngồi ở ghế phụ nhìn ra hướng ngoài cửa sổ xe, Tô Nghi ôm Hứa Nhược Tinh, mãi cho đến khi về trong nhà.
Về đến nhà, sắc mặt Hứa Nhược Tinh mới hòa hoãn chút, hai người cũng không có ăn uống gì.
Tô Nghi muốn vào bếp, Hứa Nhược Tinh liền nói: "Để chị làm cho."
Tô Nghi nhìn cô ấy cười: "Chị ngay cả rửa chén còn không biết, còn định vào bếp sao?"
Biết Tô Nghi là muốn cho không khí nhẹ nhàng một ít, Hứa Nhược Tinh cũng mang theo nụ cười: "Vậy em dạy chị đi."
"Cũng được nhưng mà học phí của em rất đắt đó."
Hứa Nhược Tinh không đáp mà lẳng lặng nhìn.
Tô Nghi giương mắt, hôn lên khóe môi Hứa Nhược Tinh: "Đã nộp học phí."
Hứa Nhược Tinh ôm Tô Nghi, bế cô ngồi lên trên bệ bếp, đôi tay vòng qua eo, nâng đầu, hôn môi. So với trước kia càng cẩn thận, càng thận trọng, như hôn một vật dễ vỡ, không dám dùng sức.
Tô Nghi đưa tay giữ gương mặt cô, hung hăng hôn trả.
Một viên đá sao động cả mặt nước lan ra tầng tầng lớp lớp sóng trào, thô lỗ mút vào, răng ma sát cánh môi mềm mại của Hứa Nhược Tinh. Hứa Nhược Tinh nhắm hai mắt để mặc Tô Nghi hôn sâu, dần dần mất đi lý trí.
Môi bị cắn, trong cổ họng Tô Nghi có vị máu, hai người tại đây ôm hôn, hoàn toàn phóng thích những lo lắng cùng bất an.
Thật lâu sau, thở hồng hộc.
Tô Nghi vẫn còn ôm Hứa Nhược Tinh: "Chị còn chưa cho em biết, hôm nay bàn bạc làm ăn xong chưa?"
Triệu tổng đối với Hứa Nhược Tinh rất vừa lòng chắc là sẽ không thay đổi thái độ.
Hứa Nhược Tinh nhìn đôi mắt sáng trong: "Sắp xong rồi."
Tô Nghi cười: "Giỏi quá đi."
Nói xong hôn lên cánh môi hơi sưng của Hứa Nhược Tinh: "Em đói bụng."
Vốn dĩ buổi sáng đi đánh cầu, lại xảy ra nhiều chuyện quá, không có ăn uống gì lại vừa mới phát tiết xong, thân thể thả lỏng, thật đúng là đói bụng.
Hứa Nhược Tinh cười, đi đến bên cạnh: "Chị tới làm."
Tô Nghi từ sau lưng ôm lấy Hứa Nhược Tinh: "Để em dạy chị."
Quay đầu nhìn Tô Nghi tựa cằm lên vai cô, vừa nhắm mắt, tràn đầy mùi hương hoa phảng phất, cô cười cười: "Ừm."
Hai người một lúc lâu sau mới ăn được cơm, buổi chiều hai ba giờ, bên ngoài nắng nóng như lửa.
Nắng nóng cao điểm, dưới lầu không có người đi đường, trong khu nhà yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng chim. Tô Nghi ăn xong đứng ở cửa sổ, nhìn phía bên ngoài, trong lòng cảm thấy bình yên hiếm có, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Buổi chiều chị còn cần qua công ty không?"
Biết Hứa Nhược Tinh ký xong hợp đồng là phải đi công ty.
"Không cần, chị ngày mai lại qua đi."
Tô Nghi ừm một tiếng, Hứa Nhược Tinh nói tiếp: "Em ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày."
"Em biết." Tô Nghi đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào cả người tựa hồ cũng chói sáng hơn, lúc Hứa Nhược Tinh thu dọn rửa chén đũa nghiêng đầu nhìn một cái, thật lâu chưa lấy lại tinh thần.
Mái tóc Tô Nghi bị gió điều hòa thổi bay, vẻ mặt bình tĩnh, vừa sáng nay xảy ra chuyện như vậy, nhưng hiện tại nhìn không ra sợ hãi cùng hoảng sợ. Trái lại Hứa Nhược Tinh thỉnh thoảng vẫn còn run tay vì sợ hãi.
Cô cúi đầu, cho chén đũa vào trong máy rửa bát.
"Em đi tắm rửa." Từ trong ngăn tủ lấy ra bộ quần áo ngủ hình con thỏ: "Em đã chuẩn bị quần áo ngủ cho chị, chờ lát nữa chị mặc bộ đó nhé."
"Ừm."
Tô Nghi bật cười, ôm áo ngủ vào trong phòng vệ sinh, nghe được tiếng cửa khép lại, Hứa Nhược Tinh mới mở máy tính ra, nhận được tin nhắn do trợ lý gửi tới: "Hứa tổng buổi chiều còn đi công ty không?"
Hứa Nhược Tinh trả lời: "Buổi chiều không đi."
Biết trợ lý là bởi vì chuyện nguyên liệu mới hỏi, cô hỏi: "Xưởng nguyên liệu đặc thù có phải sắp dùng hết rồi hay không?"
Trợ lý hồi phục: "Nói là chỉ còn dùng được hai ngày."
Cô đỡ tay lên trán.
Trong phòng vệ sinh vang vọng tí tách tí tách tiếng nước,
Tô Nghi đứng ở bên trong, đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn! Mặt cô trắng bệch, theo bản năng che lại đầu, lỗ tai ong ong. Bên ngoài nghe không được tiếng của Hứa Nhược Tinh, chuyện này là không bình thường. Tô Nghi tắt đi vòi hoa sen, đẩy cửa ra, bên ngoài rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, nhịn không được kêu: "Nhược Tinh?"
Nghe được phòng vệ sinh có tiếng động Hứa Nhược Tinh lập tức đứng dậy đi tới cửa: "Làm sao vậy?"
Tô Nghi nghi hoặc đành nói: "Không có việc gì, em quên chưa lấy quần áo vào."
Hứa Nhược Tinh rõ ràng thấy Tô Nghi đã mang quần áo vào, có lẽ là hôm nay sợ đến choáng váng, bây giờ còn có chút mất tinh thần: "Em tắm đi, chị ở đây chờ em."
Những lời này bị tiếng nước bao phủ, cũng bị tiếng ù tai của Tô Nghi bao phủ.
Lỗ tai dường như bị nhét bông, tí tách tiếng nước đều phảng phất cách khoảng cách rất xa. Tô Nghi hoài nghi có phải vừa mới có phải do bị nước chảy vào tai hay không, lúc đi ra ngoài cô dùng khăn bông lau đi, lại nghe rõ.
"Lúc chị ở bên trong tắm, nếu em thấy sợ hãi, thì vào trong cũng được."
Tô Nghi cười: "Chị muốn em nhìn chị tắm sao?"
Hứa Nhược Tinh còn không có hé răng.
"Em cũng không phải là thánh nhân."
Bảo bản thân nhìn Hứa Nhược Tinh tắm rửa mà không động chân tay, sao có thể, cô đẩy đẩy Hứa Nhược Tinh: "Em đi sấy tóc."
Hứa Nhược Tinh gật đầu, dõi theo Tô Nghi bước vào phòng.
Cơ thể tiếp xúc với dòng nước ấm, Hứa Nhược Tinh ngửa đầu, da thịt lạnh băng bị đánh thức, hiện tại mới có một chút cảm giác chân thật. Cô vội vàng tắm rửa, nhìn đến bên ngoài Tô Nghi nhét vào áo ngủ, im lặng hai giây, vẫn mặc vào.
Lúc bước ra ngoài Tô Nghi nói: "Lại đây, em sấy tóc cho chị."
Hứa Nhược Tinh ngồi ở trước bàn trang điểm, xem các loại đồ trang điểm, bên tai là tiếng gió vù vù của máy sấy, gió nóng thổi bay sợi tóc, rất nhanh khô ráo, cô cầm lấy một lọ mỹ phẩm dưỡng da: "Tô Nghi, ngày mai chị vẫn phải đi gặp Triệu tổng."
Không ai đáp lại, chỉ có máy sấy vù vù.
Hứa Nhược Tinh ngẩng đầu: "Tô Nghi?"
Tô Nghi lập tức đóng máy sấy: "Sao ạ?"
"Ngày mai chị còn phải đi gặp Triệu tổng một lần nữa."
"Có cần em đi cùng chị không?"
"Em ở nhà nghỉ ngơi."
Tô Nghi gật đầu: "Dạ." Nói xong mở máy sấy lên: "Chị đừng nhúc nhích, phía sau còn chưa sấy, vẫn còn ướt."
Hứa Nhược Tinh rất nghe lời, ngồi im cho Tô Nghi sấy, ngồi ở trước gương để Tô Nghi sấy tóc cho cô. Sau khi khô tóc Tô Nghi lại giúp Hứa Nhược Tinh thoa kem dưỡng, dù sao một giây một phút cũng không cho Hứa Nhược Tinh nhàn rỗi.
Cô cũng giúp Tô Nghi bôi dưỡng ẩm, hai người nằm ở trên giường, trên người mùi hương hòa quyện vào nhau, lại không có hành động khao khát như vừa rồi. Hứa Nhược Tinh chỉ là ôm Tô Nghi, Tô Nghi hỏi: "Chị có trách Lê Thần không?"
Hôm nay phát hiện Hứa Nhược Tinh không có cùng Lê Thần nói chuyện mấy câu.
"Không đâu." Cô hôn Tô Nghi: "Thực xin lỗi."
Tô Nghi ngửa đầu: "Em cũng sẽ không."
Từ trước không biết Tô Ngộ Nhiễm làm rốt cuộc là công việc gì, lần đầu tiên đích thân phải trải qua, cô cùng Hứa Nhược Tinh đều bị dọa tới.
Nhưng Tô Ngộ Nhiễm hàng năm đều sống tháng ngày như vậy, khẳng định càng nước sôi lửa bỏng hơn rất nhiều.
"Vậy lần sau chị nhìn thấy chị ấy thì cười với chị ấy một cái."
Hứa Nhược Tinh gật gật đầu: "Ừm."
Tô Nghi nằm trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, thực ấm áp, vấn đề cô hỏi rất nhiều, nghĩ ra một cái gì liền hỏi cái đó, trong phòng khe khẽ nói nhỏ.
"Vậy chị vì sao muốn mở công ty SX vậy?"
"Có lẽ thấy thích đi." Khi đó kiếm được món tiền đầu tiên liên quan tới thời trang, hơn nữa bản thân rất có hứng thú với lĩnh vực này nên mới cùng Lê Thần mở SX.
"Vậy còn em?"
Câu hỏi trả lại cho Tô Nghi.
"Khi còn nhỏ em cùng mẹ đi mua quần áo, mẹ bận trả lời điện thoại, mà quên mất em ở đó. Em cứ như vậy ngồi ở bên ngoài tủ kính, ngắm ma nơ canh cả một buổi trưa."
Khi đó suy nghĩ, nếu là mình sẽ cho người mẫu mặc quần áo kiểu dáng thế nào.
Sau lại cô rất thích thiết kế quần áo.
Nói tới đây đưa mắt sang Hứa Nhược Tinh: "Chị có biết bộ quần áo đầu tiên em thiết kế ra là gì không?"
Hứa Nhược Tinh thấy gương mặt cô tỏa sáng, đáy lòng mềm mại, lắc đầu: "Cái gì?"
"Là một bộ áo ngủ." Cô cười: "Thiết kế hồi em học lớp 11, em gửi bài thi đấu, sau này được một công ty trang phục nhìn trúng."
"Lợi hại như vậy?"
Tô Nghi nghe ra ý cười trong giọng nói của Hứa Nhược Tinh hỏi: "Chị có phải đang cười em hay không?"
Hứa Nhược Tinh rũ mắt: "Không có."
"Chị chính là đang cười em."
Nói đến đây từ trong lòng ngực ngồi dậy, Hứa Nhược Tinh bật cười: "Thật sự không có."
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rõ, xuyên thấu qua bức màn màu nhạt, ánh mặt trời rọi qua, hắt lên trên người. Tô Nghi cúi đầu, nhìn mái tóc Hứa Nhược Tinh hơi rồi bời, sắc mặt trắng hồng, màu môi lại rất đỏ, tựa như thoa son môi, ngón tay Tô Nghi lướt qua cánh môi Hứa Nhược Tinh.
Hửa Nhược Tinh bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt là hình ảnh phản chiếu Tô Nghi, còn có ý mặc cô muốn làm gì thì làm.
Tô Nghi cúi đầu, hôn lên môi.