Nhân Gian Tham Niệm

Chương 36: Không hiểu biết




Hứa Nhược Tinh đối mặt với sự thẳng thắn của Tô Nghi, đã khó có thể chống đỡ được như lúc trước bất quá tình cảm của Tô Nghi quá thuần túy, quá trần trụi, không có bất luận che đậy gì cả, liền như vậy chói lọi hiện ra trước mặt cô, dường như muốn moi trái tim ra cho cô xem, nóng bỏng lại đơn thuần.

Tô Nghi cầm bó hoa: "Vợ ơi? Chị không thích hoa hồng sao?"

Hoa kiều diễm ướt át.

Người còn xinh đẹp hơn hoa.

Hứa Nhược Tinh lấy lại tinh thần, tiếp nhận bó hoa hồng: "Không có, chị rất thích."

Tô Nghi dựa gần cô đứng chung một chỗ: "Chị muốn đi đâu vậy?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Muốn đi gặp một người mời hợp tác."

Tô Nghi gật đầu, ánh mắt không từ trên người cô rời đi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Em đưa chị đi?"

Trợ lý cực lực cố gắng xem như bản thân không tồn tại, nội tâm đang mỉm cười, trước kia không phát hiện Tô Nghi dính người đến thế, quả thực một tấc cũng không rời, Hứa tổng chịu không nổi sẽ đồng ý đi?

Ai có thể từ chối Tô Nghi như vậy chứ.

Quả nhiên, Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."

Trợ lý nhảy nhót đi tới: "Em lái xe cho."

Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi ngồi ở trên chỗ ngồi sau xe, Tô Nghi dẫn đầu ngồi vào, lôi kéo Hứa Nhược Tinh ngồi bên người cô, trợ lý từ sau kính hậu ngó hai người, mỉm cười.

Quá ngọt, lúc trước suy đoán tình cảm các cô không tốt, thật là suy đoán lung tung!

Lên xe xong, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi: "Hôm nay như thế nào không đi làm?"

"Có đi làm." Tô Nghi nói giọng không cao, thấp thấp, tựa hồ tâm trạng không tốt: "Buổi chiều xin nghỉ."

Cô nhíu mày: "Vì sao lại xin nghỉ?"

"Hoài Hải buổi sáng tới tìm chị à?"

Hứa Nhược Tinh phút chốc hiểu ra được, chẳng lẽ bọn họ thấy Bùi Y Nhiên ngay sau đó đi tìm Tô Nghi? Muốn thông qua tầng quan hệ này của Tô Nghi, ngăn cản Bùi Y Nhiên tiếp nhận vụ kiện tụng sao?

Thật là không hiểu biết gì về Tô Nghi.

Hửa Nhược Tinh suy nghĩ một chút, cô giống như, cũng không phải không hiểu biết Tô Nghi.

Tô Nghi không mở miệng nữa, tựa hồ nói một câu kia là Hứa Nhược Tinh có thể nắm bắt được, cũng không nhiều lời, tưởng tượng đến Hoài Hải liền nghĩ đến phó tổng cùng với Tô Trường Hòa.

Giống hệt trong trí nhớ, ngang ngược vô lý, chỉ biết dùng thái độ lạnh lùng làm người lớn đè ép cô.

Tô Nghi mặt bình tĩnh, đáy mắt lại cảm xúc quay cuồng, là chán ghét cùng cáu giận. Nhắm mắt lại, dựa vào người Hứa Nhược Tinh, nhợt nhạt hô hấp, cho đến khi chóp mũi tràn đầy mùi hương trên người Hứa Nhược Tinh, cô mới thả lỏng thân người.

Xe lái cũng không nhanh, Hứa Nhược Tinh cho rằng Tô Nghi ngủ rồi, cố gắng ngồi im nhúc nhích kinh động tới cô ấy, ai ngờ tay bị nắm lấy, cô cúi đầu,

Tô Nghi đang lôi kéo tay cô.

Ngón tay Tô Nghi tinh tế, ngón trỏ khớp xương có vết chai, hàng năm dùng bút vẽ để lại, khi nắm tay Hứa Nhược Tinh cảm giác vô cùng rõ ràng.

Tô Nghi ngả đầu vào bả vai Hứa Nhược Tinh, thưởng thức ngắm nhìn tay cô: "Vợ ơi, tay chị thật mềm."

Hứa Nhược Tinh rũ mắt, theo bản năng cuộn tròn tay, tay cô có mềm hay không cô không biết, nhưng khi cầm tay Tô Nghi thật thoải mái, làn da trắng nõn tinh tế, ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, không chỉ có thoải mái, còn đặc biệt xinh đẹp.

Tô Nghi thấy cô cuộn tròn bàn tay, không vui, kéo bàn tay cô lại.

Hứa Nhược Tinh làm bộ đổi tư thế, rút cánh tay về.

Tô Nghi lại dựa gần thêm, dính ở trên người cô.

Hứa Nhược Tinh buồn buồn: "Tô..."

"Chị, em hôm nay không cảm thấy vui vẻ chút nào." Tô Nghi nói giọng rất trầm.

Hứa Nhược Tinh không hành động gì nữa, để cho Tô Nghi ôm như vậy.

Tô Nghi kéo tay cô qua, vừa thưởng thức vừa nói: "Em lại bị ông ấy mắng."

"Ba em sao?"

Tô Nghi muốn cười, lại không cười ra nổi, biểu tình có chút xấu hổ: "Khi học sơ trung, em tích góp tiền tiêu vặt, lúc được nghỉ liền đi bệnh viện."

Hứa Nhược Tinh khó hiểu: "Đi bệnh viện làm gì?"

"Đi làm xét nghiệm ADN."

Cô không tin mình là con của Tô Trường Hòa, hoặc là, cô không tin chính mình cùng Tô Trường Hòa và Bùi Y Nhiên có quan hệ huyết thống. Cô tình nguyện chấp nhận bản thân là được nhận nuôi để có thể lí giải thái độ của bọn họ đối với cô như vậy, có cũng được không có cũng chẳng quan trọng.

Hứa Nhược Tinh nghe xong lời cô ấy nói mím chặt môi.

Tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể tự đi làm giám định?

Chợt thấy trái tim siết chặt khó thở vô cùng, nghe được Tô Nghi tiếp tục kể: "Nhưng bởi em còn nhỏ, bệnh viện không đồng ý, sau đó em gọi điện cho mẹ, mẹ dẫn em đi làm."

Làm hai phần.

Một phần là cùng Tô Trường Hòa.

Một phần là cùng Bùi Y Nhiên.

Kết quả làm cô hoàn toàn thất vọng, hóa ra cô thật sự do bọn họ sinh ra. Thật đáng tiếc nhưng lại quá mức bi thương

"Thật ra những việc này, em đã quên từ lâu."

Nếu không phải hôm nay bị Tô Trường Hòa mắng, làm quấy động những ký ức không vui của trước kia, cô cũng không nhớ ra được những chuyện đó nữa.

Hứa Nhược Tinh nhẹ giọng gọi: "Tô Nghi."

Tô Nghi buông tay cô ra, nghiêng người ôm Hứa Nhược Tinh, mặt chôn ở hõm cổ, Hứa Nhược Tinh không nhúc nhích thân người, tay phải đặt ở bên cạnh người Tô Nghi: "Cho âm lượng nhạc to thêm một ít."

Trợ lý vội điều chỉnh âm lượng âm nhạc to lên.

Lẫn vào trong tiếng nhạc tươi vui, là tiếng nức nở của Tô Nghi.

Chỗ cổ Hứa Nhược Tinh, da thịt bị nước mắt thấm ướt nhẹp. Tô Nghi lại chôn ở trong lòng ngực cô, thân người run nhẹ. Hứa Nhược Tinh do dự vài giây, vỗ vỗ phía sau lưng Tô Nghi.

Tô Nghi không có bật khóc to, đè nén âm thanh, như là con vật bé nhỏ bị thương, dựa ở trong lòng ngực cô, liếm láp miệng vết thương.

Cô lấy tờ giấy trước mặt, muốn đưa cho Tô Nghi, lại không đưa ra được, chỉ là siết ở lòng bàn tay, tờ giấy bị nắm siết chặt rách ra một đường.

Trong lòng vỡ nát.

Hứa Nhược Tinh là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nghi khóc thành như vậy, trái tim như bị người khác cầm lấy, nắm chặt, làm cho cô hồi tưởng lại có lần cùng Tô Nghi hẹn nhau về nhà bà ngoại ăn cơm.

Cô bởi vì mở họp nên tới muộn, Tô Nghi ngồi ở trên ghế dài của công viên đợi cô, tới tới lui lui rất nhiều người, một thân cô độc của cô ấy lẻ loi ngồi đó. Cách chỗ cô ấy ngồi không xa là một nhà ba người đang chơi bóng. Tô Nghi nghiêng đầu nhìn, ánh mắt thật lâu không rời đi, khi cô gọi Tô Nghi, đáy mắt Tô Nghi còn có bọt nước rõ ràng

Tô Nghi ngày đó, cùng hiện tại rất giống nhau, yếu ớt làm người đau lòng.

Hứa Nhược Tinh vỗ phía sau lưng cô ấy, ngày thường giỏi ăn nói thế nhưng giờ khắc này không biết nên an ủi cô ấy như thế nào.

Tô Nghi không có khó chịu lâu lắm, thực mau liền khống chế được cảm xúc, chỉ là như cũ dựa vào trên người Hứa Nhược Tinh, mặt nâng lên, ướt dầm đề, tóc mai đều bị làm ướt.

Hứa Nhược Tinh một lần nữa rút tờ giấy, Tô Nghi cầm lấy lau đi nước mắt, hai người đều im lặng.

Tô Nghi đột nhiên hỏi: "Trong túi xách của chị có phấn nền hay không?"

"Có." Hứa Nhược Tinh cầm túi xách đưa cho cô, Tô Nghi cúi đầu tìm mấy thứ đồ trang điểm, ngẩng đầu đôi mắt đỏ bừng, cô cầm phấn nền: "Không có gương."

Hứa Nhược Tinh từ trong túi xách tìm cái gương, Tô Nghi nói: "Quá mờ em thấy không rõ, chị trang điểm lại giúp em."

Nói rồi nhét hết đồ trang điểm vào trong tay Hứa Nhược Tinh, hơi ngửa đầu, nhắm mắt, đột nhiên đưa khuôn mặt về phía cô, trừ bỏ vành mắt đỏ, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, có dấu vết nước mắt vừa rơi.

Hứa Nhược Tinh không biết như thế nào lại cảm giác Tô Nghi hiện tại, thật sự mềm yếu lại đáng thương.

Cô mím môi, bỏ đồ trang điểm vào trong túi xách, cầm lên từng cái một, trước hết dùng giấy lau đi khóe mắt cùng gương mặt Tô Nghi còn vương nước mắt, ngón tay vô ý thức đụng vào da cô, cảm xúc tê tê dại dại.

Xe lái rất êm, nhưng trái tim Hứa Nhược Tinh lại đập dồn dập.

Cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng giúp Tô Nghi trang điểm, vành mắt đỏ ửng mờ đi, bị đồ trang điểm che khuất, làn da càng hiện trắng nõn, khép hờ mắt, lông mi dài cong vút, in bóng một khoảng dưới đôi mắt, màu môi cô vốn dĩ đã đậm, cho nên vẫn luôn dùng son môi màu nhạt, bôi lên môi Tô Nghi, như là mạ một tầng ánh sáng.

Hứa Nhược Tinh đột nhiên thật muốn hôn lên đó.

Tô Nghi mở miệng: "Xong chưa chị?"

Hứa Nhược Tinh giật mình: "Xong rồi."

Cô ấy liếm liến môi, môi mỏng nhấp một chút, làm như đang làm đều lớp son.

Hứa Nhược Tinh dõi theo động tác ấy, thở nhẹ một hơi.

Tô Nghi hỏi: "Gương đâu?"

Hứa Nhược Tinh đưa gương cho cô ấy, Tô Nghi cầm gương nhìn lướt qua: "Vợ, tay chị khéo quá."

Bên trong xe tiếng âm nhạc lớn, trợ lý không dám cố tình nghe hai người nói chuyện, mà khóe mắt ngẫu nhiên ngắm đến phía sau, không phải ấp ấp ôm ôm chính là trang điểm cho nhau.

Cùng nhau trang điểm làm gì?

Chẳng lẽ son môi bị ăn rồi sao?

Vừa mới ấp ấp ôm ôm làm gì đâu?

Trợ lý nghĩ đến cái gì, bừng tỉnh hiểu ra, đôi tay cô đặt ở trên tay lái. Nghĩ đến công ty có lần nói Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh bên ngoài hành động thân mật nhất là kéo tay dựa vào nhau.

Tất cả đều là giả!

Nhìn xem các cô ấy đi, trên xe còn hôn!

Tuy rằng hiện tại hai người ngồi ngay ngắn, trợ lý đã ở trên đường cao tốc, cũng may thực mau đến Đông Uyển, trợ lý xuống xe trước, bên ngoài rất nóng, phơi đến mặt cô ấy đỏ ửng.

Trợ lý mở ra cửa xe sau: "Hứa tổng, tới rồi."

Hứa Nhược Tinh dẫm giày cao gót xuống xe, phía còn lại Tô Nghi cũng đã bước xuống, rất nhanh có một người đi tới, trên tay xách theo túi xách, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, nhỏ giọng kêu: "Hứa tổng?"

"Xin chào, tôi là trợ lý của Lam tiểu thư, tôi họ Trần, chị có thể kêu tôi là Tiểu Trần."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, bắt tay cô ấy.

Tiếu Trần nhìn cô: "Xin mời đi bên này."

Hứa Nhược Tinh chờ Tô Nghi đi đến bên người, Tiểu Trần tò mò liếc một cái, đột nhiên trước mắt sáng ngời: "Chị là... Tô Nghi?"

Hai người đồng thời sửng sốt, Tô Nghi hỏi: "Em quen biết tôi sao?"

"Là Lam tiểu thư từng nhắc về chị." Tiểu Trần nói rõ: "Mấy năm trước chúng em từng gặp chị ở Desna, lúc ấy Lam tiếu thư mặc quần áo do chị thiết kế."

Khi đó Lam Lâm vẫn là người mẫu.

Tô Nghi không có gì ấn tượng.

Tiểu Trần cười: "Lam tiểu thư đặc biệt thích quần áo do chị thiết kế, hôm nay nhìn thấy chị lại đây, nhất định sẽ rất vui."

Tô Nghi nhìn cô ấy cười cười.

Hứa Nhược Tinh im lặng nghe hai người nói chuyện với nhau.

Tiểu Trần dẫn theo các cô vào trường quay phim, là bộ phim cổ trang. Đông Uyển là khu du lịch, camera lắp đặt một loạt, các cô đi vào vài người phụ trách tò mò nhìn qua.

"Hai người này cũng là nghệ sĩ sao?"

"Chưa thấy bao giờ, rất xinh đẹp."

Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đi theo phía sau Tiểu Trần vào một phòng nghỉ, Tiểu Trần nói: "Lam tiểu thư, Hứa tổng tới rồi."

Lam Lâm đang ngồi ở trước bàn trang điểm vẽ mắt, nghe được tiếng trợ lý ừ một tiếng, buông bút, xoay người: "Hứa tổng."

Tiếp đó nhìn về phía Tô Nghi bên cạnh, Lam Lâm hơi ngạc nhiên.

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Lam tiểu thư."

Thấy cô ấy nhìn Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Nghe nói các em trước kia đã quen nhau?"

Lam Lâm lấy lại tinh thần: "Trước kia ở nước ngoài có gặp qua vài lần, nhưng mà Tô tiểu thư khả năng không nhớ rõ em, hai người như thế nào..."

Hứa Nhược Tinh giới thiệu: "Tô Nghi đi theo tôi."

Nói xong còn nhấn mạnh: "Em ấy là vợ tôi."