Nhân Gian Tham Niệm

Chương 117: CP phụ (Phiên ngoại)




Bùi Y Nhiên - Trần Cẩm (2)

Tô Trường Hòa bị người ta đánh, tuy rằng hắn kiên trì nói chính mình là uống nhiều quá nên bị ngã trên đường, nhưng đi bệnh viện bị đồng nghiệp bắt gặp, gửi tin tức này lên nhóm.

Bùi Y Nhiên cũng thấy được, sáng sớm lúc đang ngồi ăn sáng có vào xem tin nhắn nhóm, nhìn đến đồng nghiệp đang xem chê cười.

"Đánh không nhẹ đâu, hắn sao không dám nói lời thật?"

"Có phải lại bị người khác thông đồng hãm hại?"

Trước kia phong lưu, hiện tại thành truyện cười cho trà dư tửu hậu*, Tô Trường Hòa gặp chuyện số người biết đến không nhiều lắm, nhưng không có tin gì có thể giữ được. Đặc biệt hắn hiện tại nhìn là biết không thể gây dựng lại cơ đồ, những 'bí mật nhỏ' trong quá khứ liền như vậy bị người mang ra thảo luận.

*Trà dư tửu hậu: Nghĩa bóng là những câu chuyện sau tiệc trà cuộc rượu được kéo dài thêm, chuyện nhân tình thế thái muôn màu muôn vẻ được trao đổi lúc tâm hồn đang sảng khoái.

Bùi Y Nhiên đối với chuyện này không có gì hứng thú, bà buông di động uống xong cà phê, dọn rửa xong phòng bếp ra cửa nhận được Trần Cẩm gọi điện thoại, hỏi bà có đến văn phòng luật sư hay không, bà ở cửa đứng vài giây: "Vẫn chưa đi, lập tức chuẩn bị qua đó đây."

"Vậy chị chờ em một chút." Trần Cầm nói: "Cho em đi nhờ chuyến xe."

Trần Cẩm làm ở văn phòng luật sư ngay cạnh tòa nhà bà làm, Bùi Y Nhiên nhíu mày: "Xe em đâu?"

Trân Cấm giải thích: "Buối sáng đưa đi bảo dưỡng."

"Bảo dưỡng? Mấy giờ đưa đi?"

"6 giờ rưỡi."

Bùi Y Nhiên nói nhàn nhạt: "Cửa hàng mở cửa?"

Trần Cẩm ách vài giây: "Em cùng giám đốc hẹn thời gian trước."

Nói xong cửa mở ra, Trần Cẩm xách theo túi xách đứng chờ sẵn, bên trong mặc màu nhạt, bên ngoài bộ áo gió màu đỏ, quần màu trắng, với một đôi giày cao gót, mái tóc uốn xoăn xõa sau người được giữ gìn rất tốt, trang điểm tinh xảo. Cô ấy là điển hình của trang điểm tinh tế, trước kia ở đại học rất được hoan nghênh, các bạn học đều nói cô ấy tự trang điểm rất đẹp. Trần Cẩm buông di động, cười: "Đàn chị!"

Bùi Y Nhiên gật đầu, nghĩ đến ngày hôm qua Trần Cẩm còn đi đón mình, chỉ là tiện đường đưa đến văn phòng luật sư cũng không tính quá mức.

"Đi thôi."

Trần Cẩm đi theo phía sau vào thang máy, nghiêng đầu nhìn: "Chị ngày hôm qua không ngủ ngon sao?"

Ngày hôm qua bà xã giao uống hơi nhiều, buổi sáng dậy có hơi đau đầu, ấn giữa mày: "Cũng không sao."

Trần Cẩm đưa cho Bùi Y Nhiên cái chai màu nâu, không lớn, cùng đồ uống không khác biệt lắm. Bùi Y Nhiên nhìn cô ấy, Trần Cẩm nói: "Có thể giảm bớt đau đầu." 

Thấy người nọ không tiếp nhận, nhét luôn trên tay Bùi Y Nhiên: "Chị trước kia không phải vừa uống rượu là đau đầu sao?"

Bùi Y Nhiên nhíu mày, đem cái chai trả lại cho Trần Cẩm: "Chị hiện tại sẽ không."

Trần Cẩm rũ mắt: "Luyện được uống rượu rồi sao?"

Bùi Y Nhiên không nói chuyện, hai người một đường lên xe, bà đặt túi xách ở ghế phía sau, Trần Cầm quay đầu xem vài giây, bỏ chai thuốc vào trong túi.

Lúc này bà đang cúi đâu chỉnh điều hòa, không chú ý tới.

Xe lái đến chỗ văn phòng luật sư, Trần Cẩm chơi di động, khóe mắt ngắm nhìn bên trong xe, xe không có bày biện dư thừa, một vật trang trí cũng không.

Nhớ rõ chiếc xe đầu tiên Bùi Y Nhiên đi không lớn lắm, chỉ dùng thay đi bộ, khi đó mỗi ngày chạy đi chạy lại từ tòa án đến công ty của bị cáo, rồi phải ghé văn phòng luật sư. Ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có, Bùi Y Nhiên là tính cách hiếu thắng, cả đời như thế, đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Khi đó Trần Cẩm mới vừa tốt nghiệp, thực tập ở văn phòng luật sư của Bùi Y Nhiên, có đôi khi sẽ dùng xe của Bùi Y Nhiên đi đón Tô Nghi, có lần Tô Nghi lên xe treo một cái bùa bình an ở trên kính chiếu hậu, tinh tế tơ hồng, lúc sau Bùi Y Nhiên lại lên xe nói: "Trên xe không cần mắc mấy thứ này...."

"Tô Nghi treo."

Bùi Y Nhiên không nói nữa, cũng không lấy xuống cái bùa bình an đó.

Hiện tại nhìn không thấy đâu.

Trần Cẩm yên lặng suy nghĩ một lát, nghe trong xe âm nhạc phát ra thư giãn, không hé răng, khó có được trầm mặc. Bùi Y Nhiên qua đèn xanh đèn đỏ liếc người bên cạnh một cái, tiếp tục lái xe.

Rất nhanh đã tới văn phòng luật sư, Trần Cẩm ở tầng 10, Bùi Y Nhiên ở tầng 13, lúc vào thang máy đụng tới đồng nghiệp, Trần Cẩm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Trần luật sư, chào buổi sáng." Trần Cẩm vừa được điều lại đây bù vào vị trí phó chủ nhiệm, ai cũng biết cô chính là chủ nhiệm sau này, đối với cô thực ân cần, đồng nghiệp cười tủm tỉm: "Trần luật sư, em đợi lát nữa xuống lầu mua cà phê, chị có muốn mua một ly không?"

Trần Cẩm rất tự nhiên: "Cũng được, không thêm đường, cảm ơn."

Đồng nghiệp gật đầu: "Dạ, em đã biết."

Bùi Y Nhiên đứng ở phía sau, chỉ là ngẫu nhiên cúi đầu xem đồng hồ, rất nhanh tới tầng 10.

Trần Cẩm ra thang máy, cùng Bùi Y Nhiên chào hỏi: "Đàn chị à, buổi tối gặp lại."

Bùi Y Nhiên nhíu mày: "Chị tối nay không rảnh."

"Chị đêm nay có xã giao?" Chưa dứt lời cửa thang máy đã muốn khép lại, cô đè lại nút đóng cửa, thang máy chỉ có Bùi Y Nhiên, nhưng người đi ra thang máy rất nhiều.

Bùi Y Nhiên đứng ở bên trong, nhìn Trần Cẩm ánh mắt hơi giận, mở miệng: "Đêm nay chị tăng ca."

"Không sao, em chờ chị. Em không có xe muốn xin đi chung xe với chị về nhà." Nói xong cười: "Đàn chị, có thể chứ?"

Bùi Y Nhiên hít sâu: "Có thể."

Trần Cẩm buông ra ấn phím, nhìn cửa chậm rãi khép lại, tâm tình rất tốt đi đến văn phòng, đồng nghiệp hơi kinh ngạc: "Trần luật sư, hóa ra Bùi luật sư là đàn chị của chị?"

"Đúng vậy, tôi là do một tay chị ấy chỉ dạy."

Đồng nghiệp gật đầu, vừa rồi ở thang máy thấy Trần Cẩm cùng Bùi Y Nhiên khiến cô kinh hãi hai giây, cả hai vừa mới trải qua án kiện của Hoài Hải, đột nhiên mặt đối mặt không biết có thế cãi nhau hay không, cho nên cô vẫn luôn trong lòng run sợ.

Lại không tưởng tượng được hai người hóa ra là học cùng khóa, tuy nhiên không nghe ai nói, mọi người trong văn phòng luật sư không biết sao?

Trần Cẩm thật sư đúng là không nói một lời nào, lúc trước bởi vì án kiện của Hoài Hải, không tiện nói ra, hiện tại kết thúc, cũng không có gì ảnh hưởng. Huống hồ người ở bên ngoài xem ra, Trần Cấm cũng đã mười mấy năm không trở lại, sợ là có tin tức, cũng là tin tức vỉa hè.

Vừa đến cửa công ty liền thấy trợ lý đi tới: "Trần luật sư, Trương tổng giám hẹn lúc 10 giờ."

Trân Cẩm gật đầu.

Trợ lý lại nhỏ giọng hỏi: "Trần luật, Bùi luật sư là đàn chị của chị à?"

Xem ra tin tức vừa rồi đã bị đồng nghiệp khuếch tán, Trần Cẩm cười: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, Bùi luật sư trước kia cũng là như thế này sao?"

"Như thế nào?"

"Bận công tác cả ngày." Trợ lý nói: "Quả thực là làm việc máy móc, một năm xử lí số vụ kiện tụng sợ là nhiều hơn cả văn phòng luật sư của chúng ta nhận mất thôi."

Trần Cẩm có chút đau lòng.

"Bình thường, chị ấy có bạn không?"

"Hợp tác với tương đối nhiều người đi, nhưng thật đúng là không nghe nói chị ấy có bạn bè gì cả."

Rốt cuộc bạn bè cũng yêu cầu trả giá lại bằng tình cảm, Bùi Y Nhiên là hoàn toàn không có thời gian đi kết bạn, Trân Cầm lại hỏi: "Vậy... chị ấy mây năm nay từng quen ai không?"

"Cái này em có thể bảo đảm, thật sự không có." Trợ lý cười, như là biết cái bí mật gì, Trần Cẩm nhìn về phía trợ lý: "Nói như thế nào?"

"Có lần, công ty bọn họ tiếp đón vụ kiện lớn, chủ nhiệm mời mọi người đi ăn cơm, ở bàn bên cạnh của em, mọi người chơi trò chơi lời nói thật hay là chịu phạt, có người hỏi Bùi luật sư đang quen ai hay không, chị ấy nói chị ấy độc thân mười mấy năm."

Lời này không giống như là lời mà Bùi Y Nhiên sẽ nói ra tới.

"Ngày đó chị ấy uống say."

Trần Cẩm gật đầu.

Trợ lý thanh âm càng nhỏ: "Bất quá mấy năm trước người theo đuối chị ấy thật sự rất nhiều, dưới lầu dăm ba bữa là có quà mang đến tặng."

Trần Cẩm không nói gì, bình tĩnh nhìn, trợ lý khó hiểu: "Trần luật sư, làm sao vậy?"

"Em làm trợ lý văn phòng quả thực là lãng phí nhân tài."

Trợ lý nghe ra trêu chọc, mặt đỏ lên, đáp: "Em đi làm việc đây."

Trở lại trong văn phòng, lấy ra di động, muốn gửi tin nhắn cho Bùi Y Nhiên, hồi tưởng vừa rồi đứng ở trong thang máy vẻ mặt chị ấy hơi giận, cái đuôi trong lòng Trần Cẩm nhếch lên hài lòng vẫy vẫy.

Bùi Y Nhiên không rảnh rỗi như vậy, đến văn phòng luật sư đã bị chủ nhiệm kêu đi gặp một khách hàng mới, nói chuyện xong lại bắt đầu họp cuộc họp quan trọng, vẫn luôn bận rộn đến giữa trưa mới có thời gian uống ly trà, chủ nhiệm hỏi thăm: "Gần đây còn đi công ty của Hứa tổng sao?"

"Cũng không đi." Bùi Y Nhiên đáp: "Bên kia gần đây cũng không có chuyện gì cần giải quyết."

Chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm: "Em không biết đấy thôi, vụ kiện với Hoài Hải, em thắng cực đẹp mắt."

Cũng biến văn phòng luật trở thành lựa chọn hàng đầu, hiện tại biết bao nhiêu công ty muốn đến hợp tác. Tuy rằng trước kia cũng là đối tượng mà các công ty lựa chọn hợp tác, nhưng hiện tại cơ hội lựa chọn, nhiều quá nhiều.

Bùi Y Nhiên không đáp lời, cúi đầu ở trong túi xách lấy tư liệu lại thấy chai thuốc màu nâu, nhẹ nhíu mày, từ trong túi xách lấy ra tới, chủ nhiệm cũng thấy liền nói: "Này là cái gì?"

"Giảm bớt đau đâu." Bùi Y Nhiên nói: "Em đi xuống lầu một chuyển."

Chủ nhiệm nhìn Bùi Y Nhiên vội vàng đi ra ngoài, bưng cái ly, nhấp ngụm nước trà.

Bùi Y Nhiên đền lâu mười, biết văn phòng của Trần Cẩm, nhưng vẫn là đi tìm trợ lý trước, trợ lý nói: "Bùi luật sư, Trần luật sư đang tiếp khách, em đi vào nói một tiếng."

"Không cần, em đem cái này giao cho cô ấy."

Một cái chai màu nâu đưa tới, trợ lý còn chưa tiếp nhận, nghe được phòng tiếp khách cửa mở, từ bên trong là một người đứng tuổi đi ra, Bùi Y Nhiên nhìn, trầm mặc vài giây: "Trương tổng giám?"

Chính là giám đốc thiết kế trước kia của Hoài Hải.

Trương tổng giám theo bản năng nhìn về phía Trần Cẩm, Trần Cẩm dừng vài giây: "Đàn chị, sao chị lại tới đây?"

Cô nói với trợ lý: "Đưa Trương tổng giám trở về."

Trương tổng giám đối với Bùi Y Nhiên gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Bùi Y Nhiên nhìn Trương tổng giám, lại nhìn về phía Trần Cẩm, Trần Cẩm nói: "Vào văn phòng em rồi nói chuyện."

Bùi Y Nhiên cùng cô vào văn phòng.

Mới vừa đi vào Bùi Y Nhiên lập tức hỏi: "Sao lại thế này?"

"Chị...."

"Là em sắp xếp cô ấy chăm sóc cho Tô Nghi sao?"

Bùi Y Nhiên không phải người ngốc, nhìn đến hành động của Trương tổng giám theo bản năng đã nhận ra, sắc mặt nhìn không ra vui buồn hay tức giận.

Trần Cẩm trầm mặc, gật đầu: "Đúng vậy, là em."

"Em chỉ là hy vọng con bé có thể được chiếu cố một ít, Tô Nghi mới vừa về nước, khẳng định có rất nhiều chỗ chưa quen lắm."

"Em không cần như vậy."

Trần Cẩm vẫn luôn nhìn Bùi Y Nhiên: "Em còn rất thích như vậy."

Bùi Y Nhiên cùng cô ấy mặt đối mặt đứng đó, xụ mặt: "Trần Cẩm, chị hôm nay nói rõ ràng một câu, em không cần lãng phí thời gian trên người chị làm gì."

Trần Cẩm nghi hoặc: "Tại sao? Đàn chị, em không thể thích chị sao?"

Nhất thời có chút hơi nghẹn họng, nghĩ đến hai mươi mấy tuổi Trần Cẩm cũng là như thế.

Ngày đó hưng phấn chạy đến văn phòng mình.

"Chị ơi, chị ly hôn với Tô Trường Hòa sao?"

"Ừm, ly hôn rồi."

Trần Cẩm cười: "Vậy là tốt rồi, về sau chúng ta cùng nhau sinh hoạt, đón Tiểu Nghi về, em...."

"Trần Cẩm, không cần lãng phí thời gian trên người chị làm gì."

"Tại sao? Chẳng lẽ em không thể thích chị sao?"

Bùi Y Nhiên hoàn hồn, tay nắm chặt cái chai màu nâu, nói: "Trần Cẩm, chúng ta ngày một lớn tuổi, là người có thể vào quan tài được rồi, nói thích, em sẽ gặp chuyện không thuận lợi...."

"Vì sao lại không thuận lợi?" Vẻ mặt Trần Cẩm bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo, nói rất chậm, thực kiên định: "Chị, tuổi lớn thì làm sao vậy? Không xứng đáng nói thích sao? Hôm nay đừng nói hai người chúng ta tuổi tác lớn hơn có thể vào quan tài được rồi, chính là trước khi em không nhắm mắt, quan tài còn không có đóng lại, em có quyền lợi biểu đạt tình cảm của mình."

Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bùi Y Nhiên: "Chị, em thích chị, em lần này trở về, chỉ vì muốn gặp chị."