Hai người ở trong xe cọ tới cọ lui, sau một lúc lâu Hứa Nhược Tinh mới buông Tô Nghi ra. Tô Nghi kéo lại cổ áo, che đi dấu vết ái muội, ngón tay vô tình đụng tới chỗ cổ, một chút đau đớn, cô nghe được Hứa Nhược Tinh nói: "Bà ngoại ra tới."
Bà ngoại nghe nói hai người lại đây, đã dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, lo lắng hai người đã trễ thế này trở về không an toàn, còn cho trải ga giường mới, thay chăn đơn mới giặt xong. Vừa hết tất bật, ra nhìn xung quanh bên ngoài, nhìn thấy một chiếc xe dừng lại, buổi tối tầm mắt không tốt, bà cũng nhìn không thấy biển số xe, chỉ có thể đại khái nhìn đến hình đáng cùng màu sắc, hẳn là xe của Nhược Tinh.
Bà tập tễnh bước chân đi ra, Tô Nghi vội xuống xe, vừa mới dùng khăn giấy lau trên mặt, hiện tại trắng nõn sạch sẽ, không có trang điểm tinh xảo, tuy nhiên bà ngoại cũng nhìn không rõ ràng lắm, thấy người liền vui vẻ: "Đã trở lại."
"Bà như thế nào ra tới đây, bên ngoài trời tối."
Bà ngoại cười: "Không có việc gì, bà ra nhìn xem hai đứa về hay chưa." Bà hỏi: "Nhược Tinh đâu?"
"Chị.... Chị ấy lập tức ra tới."
Nói chưa hết lời, Hứa Nhược Tinh mở cửa xe bước ra, vành tai còn có một chút đỏ ửng, cùng làn da trắng nõn tương đối tương phản, vô cùng rõ ràng, gỡ xuống kẹp tóc, tóc dài xõa ở sau người, hơi gợn sóng, đem che đậy dấu vết vừa rồi.
Tô Nghi nói: "Chúng ta đi vào thôi."
Bà ngoại lôi kéo tay Tô nghi: "Các con đi vào trước, bà ngồi đây chờ cô Trần một chút."
"Cô Trần nào?" Tô Nghi nhất thời không phản ứng lại: "Cô Trần nào cơ bà?"
Vẫn là Hứa Nhược Tinh nghĩ tới: "Trần Cẩm...." Dừng một chút thêm: "Cô?"
Bà ngoại gật đầu: "Đúng vậy, là cô Trần Cẩm của con đấy, lần trước vừa trở về, lần trước bà có gặp, nhiều năm như vậy, còn giống như trước đây rất xinh đẹp."
Tô Nghi hỏi: "Cô Trần tới làm cái gì?"
"Là mẹ con." Bà ngoại nói xong nhìn Tô Nghi, biết Tô Nghi luôn luôn không vui vẻ gì khi nghe chuyện về bố mẹ, lần trước còn ở trong phòng náo loạn không thoải mái, bà ngoại im miệng không nói vài giây.
Tô Nghi biểu cảm tự nhiên: "Mẹ con làm sao vậy?"
Thấy không có gì lạ lạ, bà ngoại mới yên tâm nói: "Là mẹ con tối hôm qua trở về, túi tiền cũng quên mang đi, cô Trần của con hôm nay qua nhà lấy hộ."
Bà nói từ trong túi lấy ra túi tiền, Tô Nghi gật gật đầu.
"Tiểu Nghi."
Tô Nghi ánh mắt bình tĩnh, giọng ấm: "Con ở đây chờ với bà."
Bà ngoại ừm một tiếng, ba người đứng ở dưới tàng cây, một lát sau Hứa Nhược Tinh đi trước vào phòng vệ sinh. Rửa mặt ra tới nghe được tiếng ô tô tắt động cơ, Trần Cẩm từ trên xe đi xuống, mang giày cao gót, dáng người rất cao, hơi gầy, tóc xoăn sóng, trang điểm tinh xảo mặt mày xinh đẹp, khuyên tai dài chạm ở trên cố, cười rộ lên vô cùng xinh đẹp lộng lẫy.
Tô Nghi còn nhớ rõ khi còn nhỏ nhìn thấy Trần Cẩm thường xuyên hỏi: "Cô Trần, cô thật sự là luật sư sao?"
Trần Cẩm cười: "Làm sao vậy? Cô không giống luật sư sao?"
Tô Nghi sẽ lắc đầu: "Không giống, cô giống với người nổi tiếng."
Khi còn nhỏ nhận thấy, cô ấy tươi đẹp tỏa sáng như vậy, xinh đẹp lóa mắt người nhìn, rất giống với mấy người nổi tiếng trên TV, mỗi lần Trần Cẩm nghe được liền ôm hôn Tô Nghi: "Đại minh tinh hôm nay dẫn Tiểu Nghi đi ăn được không."
Tô Nghi sẽ thật vui vẻ.
Trần Cẩm tồn tại, bù đắp một chút ảo tưởng của Tô Nghi về tình cảm dịu dàng ôn nhu của mẹ, đối tốt với cô, cùng cô ăn cơm, mua sách học thêm cho cô, lúc biết cha mẹ ly hôn, cũng là Trần Cẩm bên cạnh cô, hỏi cô: "Tiểu Nghi, cháu muốn sống với mẹ hơn hay là cùng ba hơn?"
Cô sợ hãi Tô Trường Hòa, không chút do dự lựa chọn Bùi Y Nhiên.
Tuy rằng Bùi Y Nhiên đối xử với cô còn không bằng Trần Cẩm.
Trần Cẩm ôm cô, nói: "Tiểu Nghi thật ngoan, cô sẽ để Tiểu Nghi sống cùng mẹ nha?"
Cô nhìn về phía Trần Cẩm, cảm thấy trong một giây phút Trần Cẩm càng xinh đẹp, sau này cô được như nguyện đi theo Bùi Y Nhiên, nhưng không có sống cùng với mẹ, cũng không gặp lại Trần Cẩm một lần nào nữa.
Trần Cẩm rất nhiều năm không có nhìn thấy Tô Nghi, lần trước mở phiên toà mới gặp đôi lần, vội vàng nhìn lướt qua, đều không có nói lời nào.
Khi còn nhỏ Tô Nghi thực dính người, Bùi Y Nhiên còn nói: "Em đừng đối xử nuông chiều trẻ con quá, con bé sẽ ỷ lại."
Cô cảm thấy không sao cả: "Vậy ỷ lại em đi, em cũng rất thích Tiểu Nghi, thông minh hiểu chuyện lại đáng yêu, chị thật sự nhẫn tâm...."
Bùi Y Nhiên nhíu mày đánh gãy lời cô: "Trần Cẩm, em biết một đứa trẻ một khi ỷ lại sẽ như thế nào không? Em có thể để cho con bé ỷ lại bao lâu? Khi con bé biết không thế còn ỷ lại vào em được nữa, sẽ đau khổ đến mức nào không? Không cần cho con bé hy vọng."
Cô hơi hơi hé miệng, lại nói không ra lời.
Bùi Y Nhiên đối với Tô Nghi không chán ghét, cô tận mắt thấy Bùi Y Nhiên đến trong trường học dò hỏi tình hình học tập của Tô Nghi, cũng nhìn đến Bùi Y Nhiên hơn nửa đêm lái xe về nhà, bởi vì ngày đó là sinh nhật của Tô Nghi.
Nhưng Bùi Y Nhiên đối với Tô Nghi chưa từng dịu dàng.
Có lần uống say, Bùi Y Nhiên nói: "Chị sắp hỏng mất."
Cô thực đau lòng: "Chị."
"Chị thử đối xử dịu dàng tốt với con bé, nhưng chị thật sự làm không được, chị vừa thấy con bé, liền sẽ nghĩ đến Tô Trường Hòa...."
Cái tên làm người ta cảm thấy buồn nôn, Bùi Y Nhiên im lặng là một cây kim đâm trên người chính mình, cũng đâm ở trên người Tô Nghi.
Cô biết Tô Nghi không sai, không nên thừa nhận cảm xúc của Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa, nhưng mỗi người đều có lựa chọn riêng, cô lựa chọn đối tốt với Tô Nghi, ngay từ đầu là bởi vì Bùi Y Nhiên, sau lại là thật sự đau lòng đứa nhỏ này, cô đồng ý với Tô Nghi, sẽ luôn đối xử tốt với con bé.
Nhưng cô đã nuốt lời.
Trần Cẩm đứng ở trước mặt Tô Nghi, mặt mang nụ cười: "Tiểu Nghi, hôm nay tới thăm bà ngoại sao con?"
Tô Nghi gật đầu, nhẹ gọi: "Cô."
"Hiện tại càng lớn càng xinh đẹp, lần trước gặp mặt cô thiếu chút nữa không nhận ra đấy."
Tô Nghi cười: "Cô mới là càng ngày càng đẹp."
Trần Cẩm xua tay: "Con đừng chê cười cô."
Bà ngoại đưa túi tiền cho Trần Cầm: "Tiểu Nhiên hôm nay rất bận sao?"
Trần Cẩm nhìn sang Tô Nghi, khi còn nhỏ Tô Nghi rất muốn nghe được tin về Bùi Y Nhiên, nhưng Bùi Y Nhiên rất ít trở về, mỗi lần bà ngoại hỏi, Tô Nghi đều sẽ buông đồ vật cầm trên tay, mắt trông mong nhìn cô, cô đau lòng Tô Nghi, liền giảm bớt ở trước mặt Tô Nghi nói về chuyện của Bùi Y Nhiên.
Hành động phản ứng này, xúc động cả hai người.
Ánh mắt của Tô Nghi như cũ nhàn nhạt, thực bình tĩnh, không còn ánh mắt trông mong nhìn cô như khi còn nhỏ, hiện tại nghe được chuyện cùng Bùi Y Nhiên liên quan, con bé dường như không còn để ý đến vậy nữa.
Trần Cẩm trầm mặc vài giây, nói: "Dạ, chị ấy hôm nay có bữa tiệc, không về được!"
"Bảo con bé giảm xã giao lại."
Trân Cẩm cười cười.
Hứa Nhược Tinh im lặng từ đầu, giờ mới lên tiếng nói: "Cô Trần, tiến vào ngồi một lát không?"
"Không cần, thời gian cũng không còn sớm, mọi người sớm một chút nghỉ ngơi."
Bà ngoại gật đầu: "Lái xe chậm chút."
Trần Cẩm nhìn về phía Tô Nghi, trả lời bà ngoại nói: "Con biết, vào đi thôi, mọi người đều vào đi thôi."
Tô Nghi giương mắt cùng cô ấy đối diện vài giây, từ trước vừa thấy cô ấy lập tức nhào vào trong lòng, giờ phút này tự nhiên đứng ở cách hai mét, đứa trẻ ngày ấy đã trưởng thành.
Thật sự trưởng thành, thành thục, Trần Cẩm cúi đầu, cười cười lên xe.
Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh đứng ở sau xe, nhìn xe chậm rãi rời đi, tay đột nhiên bị người nắm chặt, Tô Nghi quay đầu thấy Hứa Nhược Tinh lôi kéo tay mình, lòng bàn tay ấm áp.